“Bố mẹ anh cũng ở đây?” Bích Hà ngồi trên xe sợ đến biến sắc.
Cao trào qua đi, cô mơ mơ màng màng ngủ một giấc. Lúc tỉnh dậy, Lâm Trí Viễn nói ra ngoài ăn cơm. Hắn mặc quần áo tử tế giúp cô, nhìn đi nhìn lại sau đó bảo cô trang điểm một chút.
Cô cho rằng yêu cầu này chỉ xuất phát từ lòng hư vinh của đàn ông. Không ngờ lái xe đến nơi, hắn mới nói với cô bố mẹ hắn cũng ở đây.
Tên này đang làm cái quái gì? Đúng là bệnh nhân tâm thần.
Bích Hà ngồi trên xe không chịu xuống: “Em không đi.”
“Sợ cái gì? Nàng dâu xấu cũng phải gặp cha mẹ chồng[1].” Lâm Trí Viễn cười: “Mẹ anh biết em rồi.”
Cô không phải nàng dâu xấu của hắn.
Vả lại bọn họ chỉ là giao dịch tiền bạc, chia tay mười năm, mười năm không gặp. Hắn quay về cưỡng bức cô, sau đó bị cô đuổi đi, sau đó cô tìm hắn vay tiền, đồng ý làm… ừm… tình nhân của hắn? Có điểm nào cần phải đi gặp bố mẹ hắn?
Bích Hà cắn môi lắc đầu: “Em không đi…”
Lâm Trí Viễn cười cười, cởi dây an toàn xuống xe, đi đến mở cửa ghế lái phụ, bắt đầu ra tay kéo cô.
“Em không đi, em không đi, em không đi…” Bích Hà bám chặt vào ghế không chịu đi, thế nhưng cô nào chống lại được sức lực của đàn ông, vẫn bị hắn cởi dây an toàn, nửa ôm nửa kéo xuống xe.
Cô đẩy hắn một cái, quay người định chạy ra ngoài bãi đỗ xe. Lâm Trí Viễn giữ tay cô lại, lôi cô vào trong nhà hàng.
Hai người lôi kéo trên đường. Cô gái vùng vẫy dẫn tới sự chú ý của người qua đường. Có người còn dừng lại xem.
“Lâm Trí Viễn, anh thả em ra…” Bích Hà giãy giụa.
“Cứu mạng…” Cô vừa giãy giụa vừa la khẽ.
Cuối cùng có một bác gái nhìn hai người một lúc, không nhịn được đứng bên cạnh hỏi: “Hai người đang làm gì thế?”
“Bảo cô ấy ăn cơm với bố mẹ cháu mà cũng không chịu đi.” Lâm Trí Viễn vừa kéo cô vừa mỉm cười giải thích: “Bố mẹ cháu còn đang chờ bên trong kìa.”
“Em không đi, em không đi…” Bích Hà bị hắn kéo đến loạng choạng.
“Ồ.” Bác gái gật đầu, lại khuyên Bích Hà: “Ăn một bữa cơm thì cứ ăn đi, dù sao bố mẹ người ta đều đang đợi rồi…”
Lâm Trí Viễn cười. Hắn biết căn bản sẽ không có ai giúp cô, cho nên hắn mới càng nóng lòng cần “giấy phép”. Đến lúc đó đóng một cái dấu xác nhận, pháp luật công nhận đời này của Lương Bích Hà thuộc về hắn… Vậy không phải là hắn muốn chơi cô thế nào thì chơi thế đó sao?
Còn muốn chạy? Còn có thể chạy đi đâu?
Cuối cùng Bích Hà vẫn bị hắn kéo vào một phòng bao. Cô nhìn thấy một đôi nam nữ ngồi ở đối diện… thường xuyên xuất hiện trên báo chí. Là bố mẹ của Lâm Trí Viễn.
Khóe miệng cô giật giật, cuối cùng vẫn nặn ra nụ cười, đứng trước mặt họ chào một tiếng chú, dì.
Bố mẹ hắn nhìn cô từ trên xuống dưới một chút, sau đó mẹ hắn đứng lên, đi tới kéo tay cô, cười: “Đây chính là Bích Hà à…”
Lâm Trí Viễn cười. Bích Hà cũng miễn cưỡng mỉm cười.
Đến khi bọn họ ngồi xuống, bà Lâm lại ngắm nghía cô: “Xinh xắn thế này, chẳng trách Trí Viễn thích mười năm.”
Hắn thích cô mười năm? Nếu không phải tổ chức họp lớp, hắn đã quên cô từ lâu rồi…
“Dì nhớ hồi cấp ba nhận được điện thoại của giáo viên, nói hai đứa yêu đương…” Bà Lâm nhìn thoáng qua chồng: “Dì mới nói với bố hai đứa không cần lo cho chúng, con trai mình sẽ xử lý tốt…”
Bích Hà cười cười. Hóa ra năm đó giáo viên còn đi mách lẻo.
Nhưng mà dì à, tại sao năm đó dì không dạy dỗ tốt con của dì? Thực ra con người hắn vừa hư vừa điên, tất cả mọi người đều bị hắn lừa rồi…
Ăn cơm xong, mẹ hắn lấy ra một cái hộp, bên trong là một chiếc vòng ngọc: “Lần đầu gặp mặt, đây là một chút tấm lòng của chú dì.” Bố hắn ở bên cạnh khẽ gật đầu.
“Dì à, cái này quá quý giá, cháu không thể nhận.”
Bích Hà đứng lên khéo léo từ chối. Lúc này bên cạnh lại vươn ra một bàn tay, là Lâm Trí Viễn cầm lấy hộp, khuôn mặt mỉm cười: “Cảm ơn bố mẹ.”
Trên xe về nhà, bà Lâm hỏi chồng: “Lão Lâm, ông cảm thấy cô gái này thế nào?”
“Bản thân nó thích là được.” Chủ tịch Lâm tiếc chữ như vàng.
“Lần trước Bí thư Tần còn nói giới thiệu con gái cho nó.” Bà Lâm có vẻ tiếc nuối: “Mặc dù cô gái này biết gốc biết gác, nhưng suy cho cùng thì quá bình thường. Tôi cứ cảm thấy hơi kém so với con của chúng ta…”
Con trai thông minh ưu tú lại đẹp trai, cho dù kết hôn với một cô công chúa cũng thừa sức.
“Trước kia chúng ta chưa bao giờ quản nó, bây giờ còn quản làm gì?” Chủ tịch Lâm cau mày: “Từ nhỏ nó đã có chính kiến, theo ý thích của nó đi. Nó thích thì mới sống tốt, ép nó cưới người nó không thích, ngày ngày ầm ĩ thì có ý nghĩa gì?”
“Cũng phải.” Bà Lâm nghĩ ngợi, khẽ gật đầu, rồi trêu chồng: “Chủ yếu là tình cảm của chúng nó tốt, lão Lâm ông mới sớm có cháu trai ôm!”
Chủ tịch Lâm luôn luôn nghiêm túc cũng dần dần ánh lên ý cười trong mắt.
“Việc này cũng đâu nói sai.” Chủ tịch Lâm nói: “Trí Viễn sắp ba mươi rồi, chuyện này không nên kéo dài. Bà gọi điện cho nó, thúc giục nó một chút.”[1] Thành ngữ chỉ sự việc không thể thoái thác, cuối cùng vẫn phải đối diện.