Biên Hoang Truyền Thuyết

Chương 113: Đại họa lâm đầu



Tâm tình Yến Phi dậy lên sóng to gió cả.

Bất luận tiểu tử Tống Mạnh Tề đó tâm hồn xảo kế hay có hảo ý, đề nghị của y chính là lựa chọn sáng suốt nhất. Biên Hoang Tập lại đã thành ra địa phượng không thể lưu lại rồi.

Nhưng làm sao chàng có thể bỏ Biên Hoang Tập mà đi, để cho những thế lực tàn ác Nam Bắc tiến vào chiếm đoạt? Chàng dám khẳng định có một ngày, chính như Kỷ Thiên Thiên đã nói, sẽ hối hận vì đã không tận lực vì Biên Hoang Tập.

Trước lúc đại quân Phù Kiên tiến vào, chàng không hề do dự chọn cách ở lại, bởi vì khi đó chỉ có một thân một mình không phải lo ngại điều gì, hiện tại lại không thể không nghĩ đến chủ tỳ Kỷ Thiên Thiên.

Điều khiến chàng khốn quẫn nhất là lúc này dù một phân thắng lợi cũng không nắm chắc, hơn nữa công việc quan trọng nhất chàng phải làm là khống chế toàn bộ Biên Hoang Tập ít nhất cũng cần một ngày một đêm, bất luận thành bại ra sao, chàng cũng sẽ lỡ mất cơ hội duy nhất rút lui theo thủy lộ.

Bất giác nhìn ra xung quanh, hốt nhiên một cơn hoảng sợ ập tới quấn chặt lấy chàng.

Yến Phi cảm nhận sâu sắc bốn bề trùng trùng nguy cơ, trong Tập ngoài Tập không còn nơi nào an toàn, kể cả thánh địa Dạ Oa Tử cũng trực tiếp bị uy hiếp.

Chàng phải làm gì đây? Sống hay chết chỉ là nhất niệm, bất kỳ quyết định nào của chàng đều biến thành quyết định sinh tử. Âm mưu nhằm vào chàng đang triển khai! Ai là người có thể tín nhiệm được?

Tiếng chân đến gần, chỉ cần nghe qua chàng cũng biết là Thác Bạt Nghi, hắn đưa tay nắm lấy cổ bình rượu rồi lại buông, ngày hôm nay đích xác không mấy thích hợp để uống rượu.

Thác Bạt Nghi ngồi xuống bên cạnh, ngửa mặt nhìn trời nói: "Hai ngày nữa xem ra vẫn không có mưa".

Yến Phi nhìn hắn, gượng cười: "Xin lỗi! Làm ngươi bại lộ hành tung".

Thác Bạt Nghi lắc đầu: "Không liên quan đến Đồ Phụng Tam, là do Hách Liên Bột Bột nói ra, tên này vừa đến Biên Hoang Tập đã làm mưa làm gió, chỉ mong thiên hạ đại loạn. Theo ta nghĩ thảm sự của con gái Trường Cáp Lực Hành là do gã hành hung chứ không phải do Hoa Yêu làm".

Yến Phi gật đầu: "Ngươi coi rất đúng, giả Hoa Yêu chắc chắn là gã, chỉ tiếc là không chứng cứ, bằng không chúng ta lập tức tìm gã rửa hận".

Thác Bạt Nghi nhìn chàng, trầm giọng hỏi: "Ngươi tính làm gì?".

Yến Phi lướt qua một lượt các vấn đề trong đầu, nhưng vẫn không khẳng định được cái gì là mấu chốt và đáp án, thở dài: "Chúng ta có thể nào trong ngày hôm nay đoàn kết Biên Hoang Tập lại lần nữa không?".

Thác Bạt Nghi không trực tiếp trả lời, hỏi ngược lại: "Đêm qua kẻ gian dùng thủ đoạn hại Phương Hồng Sinh là ai?".

Yến Phi nói: "Đến tám phần khả năng là Cơ Biệt, ta đã sớm hoài nghi, tên này hành sự cẩn mật, tiếc là trăm lần cẩn thận cũng có một lần sơ sót, sáng qua hắn không tới gặp Kỷ Thiên Thiên, chứng tỏ trước đó một đêm đã bí mật rời khỏi Biên Hoang Tập, lúc đầu còn cho hắn đi gặp người của Mộ Dung Thùy, hiện tại đã biết hắn ở Vu Nữ Hà đôn đốc chế tạo bè gỗ để cung cấp cho quân đội Mộ Dung Thùy theo đường thủy tiến vào Biên Hoang Tập".

Thác Bạt Nghi biểu tình vẫn bình thường, trầm giọng nói: "Sự thực chuyện nội gian sớm đã cảnh báo có người hy vọng Hoa Yêu đủ sức thoát thân, khiến cho lòng người sợ hãi, chuyện này còn gián tiếp tố cáo mọi người, đại quân Mộ Dung Thùy chẳng những trong thời gian ngắn sẽ đến, mà còn có người đủ phân lượng làm nội quỷ tiếp ứng".

Ngừng một chút rồi hỏi: "Ngươi nói Hô Lôi Phương phải chăng là rắn một ở với Cơ Biệt?".

Yến Phi nói: "Rất nhiều khả năng, Hách Liên Bột Bột tung tin đồn nhằm vào các ngươi, có ảnh hưởng gì không?".

Thác Bạt Nghi điềm tĩnh: "Nói nhiều thì không nhiều, nói ít cũng không ít. Chỉ coi xem có hay không có bang hội lấy đó làm danh nghĩa xuất sư đến công kích bọn ta, bất quá chuyện đó đã không còn quan trọng, ta đã quyết định lập tức triệt để rút lui để bảo toàn lực lượng".

Yến Phi rùng mình, thất thanh nói: "Thác Bạt Nghi mà lại không chiến đã lui sao?".

Thác Bạt Nghi lộ thần thái đau khổ và bất lực, buồn bã nói: "Đó là dặn dò cảu Tiểu Khuê trước khi bọn ta xuất phát tới Biên Hoang Tập, hiện tại bọn ta vẫn chưa nên chính diện xung đột với Mộ Dung Thùy. Ta đoán lần này cầm quân đến chín phần mười là Mộ Dung Bảo, con trai và là cánh tay đắc lực nhất của Mộ Dung Thùy. Tên này trí dũng song toàn, võ công chỉ đứng dưới Mộ Dung Thùy, thiện dụng chiến thuật mai phục đột kích. Nếu binh lực của hắn vượt quá vạn người, cho dù ngươi động viên lực lượng tất cả bang hội trong Tập, muốn bảo vệ Biên Hoang Tập trống huếch trống hoác chỉ là vọng tưởng. Đi thôi! Mang Thiên Thiên của ngươi cùng đi với chúng ta, chậm trễ ắt không kịp".

Trái tim Yến Phi như chìm hẳn xuống, Phi Mã hội là chỗ dựa cơ bản của chàng, nếu bọn họ cũng bỏ đi, cũng giống như đêm trước đánh bạc với Trình Thương Cổ thua sạch tiền bạc, muốn tiếp tục chơi nữa cũng không được.

Thác Bạt Nghi gượng cười: "Ta biết tính ngươi, nhưng ở lại là hành vi hết sức ngu xuẩn. Ở Biên Hoang Tập mọi người đều lo cho bản thân mình, hy vọng có người khác đi đầu, ngươi muốn làm thằng ngốc, bọn khác chắc chắn sẽ miệng nói đáp ứng, lại còn làm cho rắc rối thêm, nhưng đến phút cuối cùng ngươi sẽ phát giác chỉ có một mình mình đối diện với tất cả. Đi! Cũng đừng khuyên ta, việc này ta cần phải theo lời dặn dò của Tiểu Khuê".

Yến Phi nói: "Ngươi định khi nào thì rút?".

Thác Bạt Nghi nói: "Bọn ta đang thu thập hành trang, nhanh nhất là trước khi hoàng hôn xuống theo đường bộ rút lui, Mộ Dung Bảo xuyên qua Vu Nữ Khâu để đến Biên Hoang Tập, bọn ta sẽ tránh xa hướng đó".

Tiếp đó vươn người đứng dậy, nói: "Trước khi mặt trời lặn, bọn ta sẽ ở tại dịch trạm chờ ngươi, đừng cậy cái dũng của kẻ thất phu, cũng đừng vọng tưởng đoàn kết Biên Hoang Tập, số kẻ muốn hại chết ngươi nhiều hơn số chân tâm muốn cùng ngươi kề vai tác chiến nhiều".

Nói xong vỗ vai chàng, cất bước đi ra.

Yến Phi chợt cảm thấy vô cùng cô độc. Nếu tộc nhân thân thiết nhất của chàng đã ra đi, chàng sẽ bằng cái gì để thuyết phục người khác?

Hác Trường Hanh hân hoan đứng dậy nói: "Yến huynh cho gọi, ta lập tức đi gặp hắn".

Thấy Cao Ngạn vẫn chưa có ý động thân, ngạc nhiên: "Cao huynh đệ còn có gì muốn nói sao?".

Cao Ngạn thần thần bí bí nói: "Ta còn có chuyện quan trọng phải làm, không biết Thanh Nhã… hì…".

Hác Trường Hanh bật cười: "Cao huynh đệ xin chờ chút, ta sẽ bảo nó ran gay".

Nói xong đi ra ngoài.

Cao Ngạn thấy tả hữu không có ai, hưng phấn đến mức muốn nhảy cẫng lên, rồi lại lẩm bẩm tự nói với mình, sắp sẵn những điều sẽ nói với Tiểu Bạch Nhạn, trông hình dáng thật buồn cười.

"Ngươi đang làm gì thế?".

Cao Ngạn thất kinh, xoay tít một vòng, Tiểu Bạch Nhạn xinh đẹp khả ái đang đứng sau lưng hắn cười tươi.

Làm sao mà đến nhanh thế?

Trong lòng Cao Ngạn phân vân, nhưng ngoài miệng vẫn bình tĩnh cười góp: "Chỉ là thư giãn gân cốt. Hắc! Ngươi hiện giờ có rảnh không, ta đưa ngươi đi chới?".

Doãn Thanh Nhã bực tức nói: "Ngươi lại nhàn rỗi thế à? Ngươi làm thủ tịch phong môi cái kiểu gì vậy, hiện giờ Biên Hoang Tập ai ai cũng khẩn trương đến chết, ngươi thì cứ làm như trẻ con ham chơi ấy!".

Cao Ngạn đang cần phản ứng như thế, thừa cơ áp lại gần hạ giọng nói: "Bọn chúng khẩn trương là vì bọn chúng không có biện pháp, ta nhẹ nhàng thoải mái vì đã có chủ ý, ui da! Thơm thật! Vừa tắm xong hay sao?".

Doãn Thanh Nhã không vì thần sắc mê man của hắn mà giận dữ, ngược lại còn cố ý ưỡn bộ ngực nhỏ nhắn, cười tít mắt: "Tránh ra! Cần gì phải tắm xong mới thơm? Đừng có vòng vo, ngươi có chủ ý quỷ quái gì? Mau nói ra bổn cô nương nghe, để xem người ta có hứng thú theo ngươi đi chơi không?".

Cao Ngạn vẫn nhớ kỹ lời Yến Phi cảnh cáo, úp úp mở mở: "Thiên cơ bất khả lộ, nếu muốn trở thành nữ anh hùng Biên Hoang Tập thì mau theo ta!".

Nói xong theo hướng cửa sau bước đi, lại cười hi hi nói: "Coi lưng ta mang cái gì, chuyến này ăn thịt hay ăn chay toàn trông vào bảo bối trong đó thôi!".

Doãn Thanh Nhã còn đang nhìn nhìn chiếc bao nhỏ trên lưng hắn, Cao Ngạn đã mau lẹ tăng tốc chạy ra ngoài.

Doãn Thanh Nhã hơi do dự, cuối cùng quyết định chạy theo hắn.

Yến Phi hé mở cửa lều, Kỷ Thiên Thiên vẫn đang ngon giấc, từ lúc rời khỏi Kiến Khang, nàng đi đường vất vả, đến Biên Hoang Tập sự vụ quá nhiều, ứng tiếp không ngừng, hôm qua cả đêm không ngủ, không được nghỉ ngơi đầy đủ chắc rất mệt mỏi.

Yến Phi không muốn đánh thức nàng, nhẹ nhàng buông rèm xuống.

"Yến Phi!".

Yến Phi vội mở rèm trướng, Kỷ Thiên Thiên ôm chăn ngồi dậy, xinh đẹp tươi cười nhìn chàng, giọng hài hước: "Thiên Thiên đã biết anh vào, cố ý giả vờ ngủ coi anh có bất kể quy củ, nào ngờ chỉ liếc qua một cái rồi trở gót đi ra, thật khinh người ta quá!".

Câu cuối cùng hàm chứa hai ý, không biết là trách chàng chỉ liếc một cái, hay là trách chàng quá giữ quy củ. Thái độ của nàng thật khiến người ta quên hết phiền muộn. Bạn đang đọc chuyện tại TruyệnFULL.vn

Yến Phi lại quay vào trong trướng ngồi xuống chiếu, con tim tràn ngập yêu thương, cho dù phải hy sinh tính mệnh cũng phải bảo vệ nàng an toàn tuyệt đối rời khỏi mảnh đất hung hiểm này.

Kỷ Thiên Thiên ánh mắt nhu tình như nước đăm đăm nhìn chàng, nhẹ nhàng đưa lưng bàn tay quệt nhẹ lên mặt chàng, tha thiết nói: "Yến lang có điều gì phiền muộn? Coi huynh tâm sự trùng trùng, có việc gì làm chàng khốn quẫn như vậy?".

Toàn thân Yến Phi như tan chảy, một câu Yến lang coi như công nhiên thừa nhận chàng là người tình, cử chỉ tiếp xúc dịu dàng càng biểu đạt rõ tình ý của nàng.

Yến Phi âu yếm nhìn mái đầu hạ thấp của nàng, những muốn bất kể mọi chuyện ôm nàng vào lòng để thỏa dạ yêu thương, biết nàng sẽ vui sướng tiếp nhận, nhưng lại than thầm bây giờ đâu phải lúc thích hợp.

Đành miễn cưỡng phấn chấn tinh thần, thấp giọng nói: "Tình thế hết sức không hay".

Kỷ Thiên Thiên kinh hãi: "Có phải chuyện nội gian có tiến triển mới?".

Yến Phi nói: "Đó chỉ là một. Cao Ngạn đã chứng thực quân Mộ Dung Thùy tùy lúc có thể đến Biên Hoang Tập, Từ Đạo Phúc xuất hiện hiển thị Tôn Ân cũng muốn can thiệp vào. Chúc lão đại thì bị gian tặc ám toán trọng thương nguy đến tính mệnh, Biên Hoang Tập đã bị hãm vào hiểm cảnh trong nguy ngoài khốn, phong vũ tơi bời".

Kỷ Thiên Thiên ngồi thẳng dậy, tấm chăn gấm trượt xuống, những đường cong quyến rũ kiêu hãnh lộ ra trước mắt Yến Phi, cất giọng ngây thơ nói: "Không sợ! Chúng ta có thể tụ tập lực lượng cả Biên Hoang Tập, trước thanh trừng nội gian, sau đối phó ngoại tặc, chỉ cần cùng nhau đoàn kết là đủ khiến địch nhân biết khó mà lui".

Yến Phi gượng cười: "Sự tình mà đơn giản như thế thì tốt quá! Thực tế Biên nhân dù Mộ Dung Thùy hay Tôn Ân xâm nhập cũng chỉ đấu tranh vì lợi ích bang hội, còn thì ai là chủ Biên Hoang Tập không quan trọng, vì sinh ý vẫn làm như cũ, kiếm được tiền là được, không kiếm được nữa thì vỗ đít bỏ đi".

Kỷ Thiên Thiên phì cười, trợn mắt nhìn chàng, nói: "Vỗ đít bỏ đi, huynh ăn nói thật cổ quái, nhưng người ta lại rất thích nghe. Yến lang phải coi thường tinh thần đoàn kết của Hoang nhân? Giống như đối phó với Hoa Yêu đêm qua, Dạ Oa tộc vạn người như một, Hoang nhân đều vui vẻ hợp tác, chỉ cần duy trì được tinh thần ấy thì có việc gì mà không đối phó được?".

Yến Phi nói: "Vì Hoa yêu ảnh hưởng đến yên ổn và phồn vinh của Biên Hoang Tập, còn Mộ Dung Thùy và Tôn Ân chỉ ảnh hưởng đến việc phân chia quyền lực, việc không liên quan Hoang nhân sẽ chẳng quản đến. Huống hồ nhiều năm nay họ đã quen với tình thế bấp bênh, ngày nọ đại quân Phù Kiên tiến vào chỉ có Hán nhân chạy trốn, lần này tình hình lại khác hẳn".

Kỷ Thiên Thiên thoáng trầm ngâm, nhăn mặt nói: "Nếu đã là các đại bang hội phải chịu thiệt hại, cớ sao chúng ta không thử liên kết họ lại, biết đâu có thể lật ngược được thế cờ?".

Yến Phi nói: "Đấy chính là việc ta muốn đi làm thử, nếu trước hoàng hôn vẫn không có kết quả chúng ta phải lập tức ly khai".

Kỷ Thiên Thiên ngạc nhiên: "Huynh té ra cũng đã tính đến chuyện ly khai sao?".

Yến Phi trầm giọng nói: "Thiên Thiên có lẽ vẫn chưa rõ tình hình ác liệt đến mức nào, Phi Mã hội đã quyết định rút lui, Hán bang cũng tính toán tương tự. Cơ biệt và Hô Lôi Phương nhiều khả năng là nội ứng của địch, còn lại lực lượng Bắc Kỵ liên, Hung nô bang, quân Kinh Châu của Đồ Phụng Tam, Hồng Tử Xuân, Phí Chánh Xương và Hác Trường Hanh, tình huống bên trong địch ta còn không rõ, không biết ai sẽ ngáng chân ai, Biên Hoang Tập chưa bao giờ rối loạn như thế, lực lượng cá nhân căn bản không có tác dụng, ta chỉ là tận lực hành động trong tình huống bất khả kháng mà thôi. Nhưng nếu Thiên Thiên chịu cùng Tiểu Thi đi trước, ta hoặc giả có thể phóng tay hành động, cố sức đến cùng".

Thân hình mảnh dẻ của Kỷ Thiên Thiên khẽ run lên, ánh mắt kiên định, ngữ khí hết sức bình tĩnh, dịu dàng nói: "Yến Phi không đi, Kỷ Thiên Thiên cũng sẽ không đi".

Tiếng vó ngựa vọng lại mỗi lúc một gần.

Yến Phi ngẩn người nhìn nàng một lúc, gật đầu nói: "Lão Hác tới rồi! Hy vọng hắn không chỉ là người có thể trông cậy, mà còn khả dĩ cho ta một đáp án chắc chắn".

Từ Đạo Phúc ra roi thúc ngựa chạy nhanh, men theo Dĩnh Thủy phóng như điên như dại, tựa hồ muốn phát tiết nỗi oán hận trong lòng.

Giao thông trên Dĩnh Thủy so với ngày thường thưa thớt hơn nhiều, chỉ thấy thuyền xuôi Nam, thuyền lên Bắc nửa chiếc cũng chẳng thấy.

Lúc này Từ Đạo Phúc cách Tập hơn mười dặm, bỗng nhiên tách khỏi Dĩnh Thủy, phóng lên một ngọn đồi nằm khuất trong rừng.

Vừa vào rừng cây, phía trên chợt có tiếng gió động, Từ Đạo Phúc không thèm nhìn lấy nửa con mắt, đến lúc người kia hạ xuống phía sau lưng ngựa, mới giật cương kềm ngựa phi chậm lại, trầm giọng nói: "Thân phận ta đã bị tiện nhân đó vạch trần rồi!".

Lư Tuần giơ cao hai tay, xoay mình nhìn ra phía sau, khẳng định không có người theo dõi, mới lại ngồi thẳng người lại, kêu lên một tiếng kỳ quái, nói: "Không thể thế được, Kỷ Thiên Thiên đã ngả theo gã ngốc không biết sống chết đó sao?".

Từ Đạo Phúc tiếp tục giục ngựa tiến vào rừng sâu, hằm hằm nói: "Không phải là Yến Phi thì còn ai? Ta chưa bao giờ mất mặt như thế, nhất định phải cho Yến Phi muốn chết không được, muốn sống cũng không xong, tiện nhân đó sẽ phải hối hận sinh ra là nữ nhân".

Lư Tuần nói: "Ngươi cứ như thế mà bỏ đi sao? Không có ngươi giúp đỡ, đồng bọn của chúng ta sợ ứng phó không nổi".

Từ Đạo Phúc giận dữ nói: "Không đi mà được ư? Nếu ta không làm bộ chỉ vì tiện nhân mà tới Biên Hoang Tập, chỉ sợ Yến Phi sinh nghi, có thể sẽ phá hoại đại kế của chúng ta. Ta ở đó hay không có gì khác chứ?".

Lư Tuần đặt hai tay lên vai gã, thở dài: "Là do ta không tốt, nếu không phải là do ta hành thích Tạ An, Kỷ Thiên Thiên làm sao đoán được ngươi là Từ Đạo Phúc. Một khi đã nhận định ngươi là người tiết lộ tin tực, dù rằng ngươi có thủ đoạn thông thiên đối với nữ nhân, vẫn khó lòng vãn hồi lòng dạ cô ta".

Từ Đạo Phúc thúc ngựa leo lên đỉnh một ngọn đồi, dừng ngựa lại, hai người hai bên tả hữu nhảy xuống ngựa.

Từ Đạo Phúc xoay người hướng về phía Biên Hoang Tập, vẻ mặt bàng hoàng, hai mắt đau khổ và tuyệt vọng.

Lư Tuần đến bên gã, nhìn kỹ rồi ngạc nhiên: "Coi ngươi thất hồn lạc phách, không phải đả động chân tình với Kỷ Thiên Thiên chứ?".

Từ Đạo Phúc gượng cười: "Ta bình sinh tuy chiếm hữu nữ nhân vô số kể, nhưng nữ nhân kiều diễm thiên sinh mị cốt như tiện nhân đó lần đầu tiên mới gặp, nói không động tâm là dối huynh, đặc biệt là còn chưa chạm được vào ả nữa".

Lư Tuần cười: "Ả sớm muộn cũng là người của ngươi, chỉ cần chúng ta phong tỏa xong, ả có thể bay đi đâu chứ?".

Từ Đạo Phúc tựa như không muốn bàn luận về Kỷ Thiên Thiên nữa, trầm giọng nói: "Có gặp Thiên Sư không?".

Lư Tuần nói: "Vừa gặp lão nhân gia người, Thiên Sư đã tiễn Nhậm Dao về hoàng tuyền, đáng tiếc nhất là để tiểu tử Lưu Dụ chuồn mất".

Nói xong lại hỏi: "Tình hình Biên Hoang Tập thế nào?".

Từ Đạo Phúc đáp: "Hoa Yêu đã bị bọn Yến Phi liên thủ giết chết, không ngời Hoa Yêu hoành hành thiên hạ lại lật thuyền nơi rãnh nước Biên Hoang Tập. Đánh chết Hoa Yêu tuy là Hách Liên Bột Bột, bất quá toàn là nhờ vào Yến Phi đả thương hắn từ trước".

Lư Tuần gật đầu: "Người này tuyệt không giản đơn, chỉ trong vòng mấy tháng ngắn ngủi mà vũ công kiếm pháp đều có đột biến, tuy nhiên cũng chính vì như vậy lại chuốc họa sát thân, Thiên Sư đã chuẩn bị chính tay giết hắn, khi Biên Hoang Tập lọt vào tay chúng ta, ngày tàn của Kiến Khang sẽ không còn xa".

Từ Đạo Phúc nói: "Người của Đồ Phụng Tam có động tĩnh gì không?".

Lư Tuần vẻ coi thường: "Cái đó kêu là bọ ngựa bắt ve sầu đâu ngờ có chim sẻ đằng sau. Người của y ở ngoài Tập bị giám sát chặt chẽ, chỉ cần bọn chúng rời khỏi vị trí mai phục, ta sẽ khiến chúng toàn quân tan nát".

Từ Đạo Phúc trầm giọng: "Đồ Phụng Tam xưa nay trí kế hơn người, huynh cho rằng y có trúng kế không?".

Lư Tuần cười ha hả: "Dù y trí cao như trời lần này cũng khó tránh kiếp số, thủ đoạn của ta y nằm trong mộng còn không thấy. Hiện tại người mà chúng ta cần giết đầu tiên là y chứ không phải là Yến Phi, Thiên Sư đã chỉ định cho ngươi xuất thủ đối phó".

Từ Đạo Phúc gật đầu, sát cơ ngập tràn hai mắt: "Giết được y, ta lập tức nhảy lên vị trí đệ tam Ngoại cửu Phẩm cao thủ, xin nói với Thiên Sư, Từ Đạo Phúc ta hết sức cảm kích người tài bồi".

Song mục lấp lánh tinh quang, Lư Tuần đưa mắt nhìn những tia khói vẩn vơ trên bầu trời Biên Hoang Tập ở xa xa ngoài hai chục dặm, trầm giọng: "Phì Thủy đã thay đổi toàn diện tình thế Nam Bắc, cơ hội bao năm chúng ta khổ công chờ đợi chung quy đã tới, Thiên Sư đại quân sẽ dùng sự thật chứng minh, thiên hạ phải thuộc về người Nam chúng ta. Bọn người cao môn hủ bại trong tay Tạ An sẽ biến thành những kẻ bại trận, thiên hạ không có bất kỳ lực lượng nào có thể xoay chuyển mệnh vận này".

Từ Đạo Phúc ngầm thở dài, trong đầu lại hiện lên tấm nhan sắc khuynh quốc khuynh thành của Kỷ Thiên Thiên.
Chương trước Chương tiếp
Maxvin

W88

Game bài nhiều người chơi
Tele: @erictran21
Loading...