Biên Hoang Truyền Thuyết

Chương 123: Thống nhất Biên hoang



Mộ Dung Chiến thúc ngựa tới bên cạnh Kỷ Thiên Thiên, thủ hạ thì nhập vào đội ngũ chiến sĩ Hán bang, gần trăm người rầm rập phi về thánh địa Biên Hoang Tập Cổ Chung trường.

Dưới ánh dương quang chói lọi của mặt trời giữa ngọ, Chung lâu sừng sững nguy nga giữa quảng trường, nếu Cổ Chung Trường là thánh địa của Dạ Oa Tử thì Cổ Chung chính là thần vật trong thánh địa. Bất luận kinh qua bao nhiêu trận chiến cũng không người nào có gan đụng đến một hòn gạch của Chung lâu.

Lần này phải chăng là ngoại lệ?

Phía tây quảng trường tập trung gần ngàn chiến sĩ lập thành trận thế, bất cứ lúc nào cũng sẵn sàng xung trận, Kỷ Thiên Thiên chưa từng trải chiến trận thấy vậy bất giác thấp thỏm không yên, tim đập thình thịch.

Mộ Dung Chiến thần thái ung dung chào khắp lượt mọi người, quay sang Kỷ Thiên Thiên cười nói: "Đó là quy củ bất thành văn của Biên Hoang Tập, khi có một bang hội triển khai lực lượng, các bang hội khác lập tức cũng phải giới bị, khi đó chủ nhân các bang hội phải tới Chung lâu coi có thể giải quyết thông qua đàm phán không, nếu không lập tức động thủ võ đấu ngay tại Cổ Chung Trường để khỏi ngộ thương dân lành hay phá hoại nhà cửa hàng quán trong Tập".

Kỷ Thiên Thiên gật đầu: "Quy củ này thật không tồi! Những người kia là chiến sĩ bên nào?".

Mộ Dung Chiến nhìn đám chiến sĩ, điềm đạm nói: "Là chiến sĩ Khương bang và Bắc Kỵ liên bọn ta, số người tới đây đều là quân tinh nhuệ một người địch được mười người. Thời gian không còn nhiều, lần này chúng ta đến Chung lâu không phải để thương lượng mà để giải quyết vấn đề nội gian, quyết định ai sẽ làm chủ Biên Hoang Tập".

Lại nói với Yến Phi ở bên cạnh: "Tình hình thế nào?".

Yến Phi ung dung: "Mọi việc đều y theo kế hoạch. Xin yên tâm, chiến sĩ ở khắp nơi đều đã sẵn sang chiến đấu".

Mộ Dung Chiến thở dài: "Duy nhất ta không yên tâm là tuyến phòng thủ ở phía Bắc, tiếc là không thể tự mình ra sức".

Yến Phi nhún vai: "Mộ Dung đương gia hình như quên phòng thủ Bắc môn là những mã tặc từng tung hoanh Bắc phương, rất giỏi lấy ít thắng nhiều, Thác Bạt Nghi là thủ hạ xuất sắc nhất của Thác Bạt Khuê, là một chiến lược gia quân sự đánh trận thường như ăn cơm uống nước. Hách Liên Bột Bột xưa nay không làm gì được Thác Bạt tộc, hôm nay cũng sẽ không làm được gì".

Kỷ Thiên Thiên nghe bọn họ đối đáp như nói chuyện chơi, cảm thấy giữa hai người không còn chút địch ý nào, cục diện này lúc mới tới Biên Hoang Tập ai tưởng tượng được? Trong lòng nàng lúc này tràn nhập những tình cảm kỳ dị, pha trộn nỗi sợ hãi trước trận đại chiến sắp sửa nổ ra và tinh thần bất khuất đoàn kết chiến đấu của mọi người trong hiểm nguy. Thầm nghĩ lâm địch ung dung, đàm tiếu dụng binh hẳn cũng chỉ thế này thôi.

Trình Thương Cổ từ phía sau lên tiếng: "Ta vẫn không dám tin vào Đồ Phụng Tam".

Yến Phi nói: "Sự thực sẽ chứng minh tất cả, Đồ Phụng Tam là người thông minh tất hiểu hiện giờ sát cánh chiến đấu với chúng ta chính là con đường sống duy nhất. Chúng ta càng không thể không nắm lấy cơ hội này, mọi người đều không có quyền lựa chọn".

"Y a"!

Chiến sĩ ở Tây quảng trường đồng thanh hét lớn, giơ cao binh khí, sĩ khí bừng bừng.

Lúc mọi người đã phóng đến bên Chung lâu, đồng loạt xuống ngựa.

Cũng đúng lúc này, một đám đông chiến sĩ Hung Nô bang từ góc đông bắc tiến vào quảng trường.

Cuối cùng Hách Liên Bột Bột cũng đã đến.

Mộ Dung Chiến tới bên Yến Phi, hạ giọng nói: "Bất luận tình huống biến hóa thế nào, ta và ngươi phụ trách tiếp đãi Hách Liên lão huynh, chỉ cần mang đầu gã treo ngoài Bắc môn thị chúng, quân của gã sẽ không đánh mà tan".

Yến Phi cười khẽ: "Chuyện tốt như thế tiểu đệ sao dám phản đối".

Hai người nhìn nhau cười.

Đã quyết tử chiến, bọn họ sớm đã vứt bỏ mọi lo âu tính toán, dốc sức chiến đấu, dù chỉ còn một người cũng tuyệt không đầu hàng.

Thác Bạt Nghi cùng thủ hạ phi tới Bắc môn, năm trăm chiến sĩ Thác Bạt Tiên Ti tộc đang tập trung chờ lệnh. Hạ Hầu Đình ra đón, cùng nhau phóng ngựa ra ngoài Bắc môn, tiến vào một khu rừng bị chặt trơ trụi rộng chừng nửa dặm, có tới hàng ngàn thân cây chỉ còn cao chừng hai ba thước trông rất quái dị, giống như một người lùn trung thành canh giữ ngoại vi Biên Hoang Tập.

Hạ Hầu Đình trỏ roi ngựa vào rừng cây bên cạnh, nói: "Quân của Hách Liên Bột Bột đã tiến tới bìa rừng, khi có lệnh chỉ cần nửa khắc là có thể xông vào Biên Hoang Tập. Theo thám tử hồi báo, binh lực của gã có khoảng năm ngàn người, đủ đập tan sức đề kháng của ta. Dẫu chúng ta có thể miễn cưỡng kháng cự, chúng vẫn có thể vòng qua tấn công Tây môn, nhân lực của Bắc Kỵ liên đã phải điều động một số đông thủ giữ Cổ Chung Trường, chỉ sợ so với bọn ta còn khó khăn hơn".

Thác Bạt Nghi bình tĩnh hỏi: "Các xe đá chuẩn bị xong chưa?".

Hạ Hầu Đình đáp: "Nhờ Khương bang và Bắc Kỵ liên hết sức giúp đỡ đã trưng thu được trong Tập bảy tám trăm cỗ xe".

Thác Bạt Nghi nói: "Lập tức bố trí hai trăm xe tạo thành phòng tuyến đầu tiên trong khu rừng trụi cây này".

Hạ Hầu Đình vội quay lại phân công thủ hạ tiến hành ngay, đoạn nhíu mày nói: "Tuyến phòng ngự đầu tiên cách xa tới hàng trăm bước, e khó hỗ trợ lẫn nhau?".

Thác Bạt Nghi đã có sẵn chủ ý, nói: "Phòng tuyến này chỉ là để che mắt địch nhân để quân ta ở bên cạnh ngầm động tay chân. Hách Liên Bột Bột đã không thể dùng ưu thế binh lực chớp nhoáng tấn công Biên Hoang Tập, vì gã không biết rằng Trác Cuồng Sinh đã tiết lộ kế hoạch tiến công của đối phương, kích thích đấu trí và quyết tâm đoàn kết của mọi người. Gã còn sai lầm ở chỗ có tư tâm muốn tiêu diệu Phi Mã hội ta, đem quân phong tỏa đường lui về Bắc buộc chúng ta chỉ còn cách quyết tâm tử chiến".

Từ phía sau vang lên tiếng xe lăn ngựa hí.

Hai người quay lại nhìn, một loạt xe ngựa chở đầy đá tảng từ Bắc môn tiến đến.

Thác Bạt Nghi mỉm cười: "Có lẽ không một Biên nhân nào tưởng tượng nổi Biên Hoang Tập điêu tàn hoang vu lại trở thành nơi quyết định thiên hạ sẽ rơi vào tay ai. Ngày mai khi mặt trời lên, chúng ta đại khái có thể biết được thiên hạ sau này sẽ là của Mộ Dung Thùy hay là của Thác Bạt Tiên Ti tộc".

Trác Cuồng Sinh đứng bên cửa sổ lớn Nghị họi đường xem Hung Nô bang điều động quân ở phía đông nam quảng trường, có thể hình dung Tiểu Kiến Khang đang trong trạng thái cảnh giác cao nhất. Sự thực năm đại bang là Hán bang, Khương bang, Phi Mã hội, Bắc Kỵ liên và Hung Nô bang chia nhau khống chế Đông Tây Nam Bắc tứ môn và Tiểu Kiến Khang ở đông bắc năm đường ra của Biên Hoang Tập. Vì vậy dù là Hách Liên Bột Bột bị cô lập hoàn toàn, gã ta vãn có thể tiến có thể công, lui có thể thủ.

Hồng Tử Xuân, Cơ Biệt và Hô Lôi Phương ngồi trên những chiếc ghế giành riêng cho họ chờ đợi hội nghị bắt đầu, Hồng, Cơ nét mặt đờ đẫn, mất hẳn vẻ tinh anh trước kia.

Trác Cuồng Sinh ngấm ngầm thở dài, quay lại ghế chủ tọa trầm giọng nói: "Hồng gia và Cơ công tử rốt cuộc tự nhận mệnh hay vẫn cho rằng Hung Nô bang đủ sức bảo hộ các vị?".

Cơ Biệt biến sắc nói: "Lão Trác nói câu này là có ý tứ gì?".

Hô Lôi Phương hừ lạnh: "Lão Trác không có ý gì đặc biệt, chỉ muốn thử coi các vị đã từ bỏ giấc mộng cầu an hay chưa? Để xem các vị chọn con đường chiến đấu vinh quang hay ngửa cổ đợi chết? Hai người chẳng phải mới là ngày đầu tiên xuất đạo, thừa biết Hoàng Hà bang và Lưỡng Hồ bang đã bị đại quân Mộ Dung Thùy và Tôn Ân thay thế, cả một kế hoạch tiến công Biên Hoang Tập đã thất bị vì dã tâm của Hách Liên Bột Bột. Nếu vẫn cái kiểu gió chiều nào che chiều ấy không có lập trường, bất luận tình thế phát triển ra sao, chắc chắn sẽ không có kết cục tốt đẹp".

Hồng Tử Xuân hoang mang nói: "Hô Lôi lão đại nhầm rồi, bọn ta không định dựa dẫm vào Lưỡng Hồ bang hay Hoàng Hà bang, chỉ vì nhiều năm nay có quan hệ làm ăn qua lại nên mới đáp ứng với bọn họ đứng trung lập".

Trác Cuồng Sinh cười nói: "Nếu địch nhân khống chế được Biên Hoang Tập, còn có trung lập sao? Chung lâu nghị hội sắp cư hành, một trường huyết chiến không thể tránh khỏi. Biên Hoang Tập không phải là nơi giành cho những kẻ cơ hội, nếu bây giờ các vị không lập tức quyết định, đến khi đó sẽ chẳng ai còn hứng thú nói chuyện các vị nữa".

Có tiếng bước chân vang lên, Kỷ Thiên Thiên có Mộ Dung Chiến, Yến Phi, Phí Chánh Xương và Trình Thương Cổ đi theo tiến vào. Có mặt Kỷ Thiên Thiên, lập tức không khí hết sức khẩn trương dịu hẳn xuống.

Kỷ Thiên Thiên mỉm cười chào hỏi khắp lượt, ngồi xuống sau lưng Yến Phi.

Mộ Dung Chiến, Phí Chánh Xương và Trình Thương Cổ lần lượt vào chỗ ngồi, Trình Thương Cổ ngồi chỗ trước đây thuộc về Chúc lão đại.

Trác Cuồng Sinh nhìn Yến Phi hời hợt nói: "Nếu không ai phản đối, Yến Phi ngươi cứ ngồi vào vị trí của Hạ Hầu Đình, thay mặt y phát ngôn biểu quyết".

Yến Phi mỉm cười: "Ta được ngồi ở cái nơi dễ chịu thế này ư?".

Hồng Tử Xuân đột nhiên đứng lên, nghiêm giọng nói: "Nhân lúc Hách Liên Bột Bột chưa đến, ta muốn xác minh lập trường bản thân của các vị, Hồng Tử Xuân ta thề quyết cùng tiến cùng thoái với nghị hội, nếu có dị tâm xin cho ta phơi thây Biên Hoang".

Mộ Dung Chiến giơ ngón tay cái khen: "Ta không dám nói Hồng gia có phải có quyết định đúng đắn nhất hay không, nhưng dám khẳng định đó là quyết định của một nam tử hán đại trượng phu. Nếu muốn chết an lành thì đừng nên nhập giang hồ, lại càng không nên tới Biên Hoang Tập. Hiện giờ chúng ta không phải là không muốn bỏ đi, mà căn bản không có đường bỏ đi, chỉ còn cách tử chiến, đã quyết tâm là không quay đầu. Chỉ đơn giản thế thôi, Tôn Ân ý Cơ công tử thế nào?".

Kỷ Thiên Thiên cười nhìn Hồng Tử Xuân ngồi xuống lòng rất kích động. Mỗi người có bản lĩnh sống ở Biên Hoang Tập đều có biện pháp sinh tồn của mình, tới cũng được mà lui cũng được. Dưới sự uy hiếp to lớn của ngoại địch, Chung lâu nghị họi trở thành trung tâm hấp dẫn lực khiến mọi người đoàn kết lại. Bọn họ tuy mỗi bên có một mục tiêu, chí ít ở thời điểm này đều chiến đấu vì Biên Hoang Tập, vì tự do công lý mà cống hiến đến hơi thở cuối cùng.

Cơ Biệt trở thành đích nhắm của mọi người sắc mặt càng thêm nhợt nhạt, lộ vẻ khổ sở than dài: "Nếu ta nói không, các vị phải chăng sẽ lập tức hạ thủ xử quyết tại hạ?".

Trác Cuồng Sinh nhạt giọng nói: "Mọi việc đều do Chung lâu nghị hội quyết định, ngươi sẽ được biết kết quả biểu quyết".

Cơ Biệt lắc đầu: "Bọn ta không còn cơ hội, tình huống mặt Nam ta không rõ, nhưng mặt Bắc cũng biết được một hai điều. Ta biết vì ta không tham dự yến tiệc hoan nghênh Thiên Thiên tiểu thư nên các vị hoài nghi, sự thực là ta phải đi Trúc Lý sơn ở phía Bắc Biên Hoang Tập gặp bang chủ Hoàng Hà bang Hoàng Long Thiết Sĩ Tâm báo cáo tình hình. Chỉ cần với ba ngàn người đi theo Thiết lão đại, bọn ta đã không có bất kỳ cơ hội nào rồi".

Ai nấy đều lo lắng, Mộ Dung Thùy quả nhiên tính toán chu toàn, thêm một cánh quân phối hợp như thế, nếu muốn chặn đường phục kích thật khó khăn.

Mộ Dung Chiến trầm giọng: "Trò bịp chặt cây đóng bè ở Vu Nữ Hà phải chăng là do ngươi làm ra?".

Cơ Biệt ngạc nhiên: "Chuyện này ta không biết gì hết".

Trình Thương Cổ thần thái ung dung, dịu giọng nói: "Cơ thiếu gia là tâm phúc của Hoàng Hà bang lão đại, vì sao không kiên quyết chống đối? Lại tiết lộ tình báo quan trọng như vậy cho chúng ta?".

Cơ Biệt gượng cười: "Ta không phải là kẻ mới xuất đạo, Thiết lão đại không nói một lời về chuyện Tôn Ân có phần tham dự, ta còn chưa tỉnh ngộ mình bị lợi dụng thì hóa ngu ngốc lắm sao? Hách Liên Bột Bột xuất hiện đã khiến ta run sợ, gã tàn bạo có tiếng, nếu để gã đắc thế chỉ sợ muốn chết cũng không xong. Tôn Ân càng đáng sợ, kẻ nào không tuân theo chỉ có chết, Biên Hoang Tập rơi vào tay y không biết sẽ thành ra thế nào".

Kỷ Thiên Thiên vui mừng nói: "Nếu ai cũng nghĩ như Cơ công tử chẳng phải chúng ta có thể đoàn kết toàn thể Biên Hoang Tập hay sao?".

Hô Lôi Phương hừ lạnh: "Hách Liên Bột Bột và Hác Trường Hanh tới đây là để phá hoại đoàn kết, đầu tiên Hách Liên Bột Bột giả làm Hoa Yêu gây tội ác, bất ngờ vướng phải Hoa Yêu thật và Phương tổng tuần làm loạn tình thế, kế ấy không thành bèn nghĩ cách tung tin đồn Phi Mã hội là chó săn của Mộ Dung Thùy, làm cho lòng người hoảng hốt. Lại thêm tin tức thượng hạ du Dĩnh Thủy bị phong tỏa, từ sáng hôm nay Biên nhân không ngừng chạy trốn về hướng Tây, hiện giờ ở Biên Hoang Tập mười nhà chỉ còn một, số người lưu lại không biết ai là gian tế, vì vậy chúng ta chỉ còn trông vào bản thân mình thôi". Bạn đang xem tại TruyệnFULL.vn - www.TruyệnFULL.vn

Trác Cuồng Sinh nói: "Tình hình chưa đến mức ác liệt như thế, vừa rồi mấy đầu lãnh Dạ Oa tộc đã tới gặp ta xin chỉ thị, ta đã giải thích rõ với họ, nói họ trở về lưu ý tiếng chuông, bọn họ đều là người tin cậy được, trong bọn họ cũng không để kẻ gian trà trộn vào được".

Mọi người đều phấn chấn, cảm thấy vai trò lãnh tụ tinh thần Dạ Oa tộc của lão đã đến lúc phát huy tác dụng.

Trác Cuồng Sinh cười: "Dạ Oa tộc là do lão điên này thành lập, đại bộ phận đều là Biên dân yêu mến Dạ Oa tử, người của các bang hội vì bang quy hạn chế nên chỉ chiếm thiểu số. Bọn họ còn sẵn lòng hy sinh để bảo hộ Thiên Thiên tiểu thư, theo ta tính nếu cộng thêm Dạ Oa tộc binh lực của chúng ta ít nhất cũng tăng thêm hai ngàn người".

Kỷ Thiên Thiên ngượng nghịu nói: "Trác quán chủ quá khen! Thiên Thiên đâu có khả năng hô hào mọi người như thế".

Cơ Biệt nói: "Thiên Thiên tiểu thư chớ tự coi mình thấp như thế, mọi người cũng giống như Cơ Biệt ta không nghe được giọng ca thần thánh của tiểu thư tuyệt không cam tâm chịu chết. Thật không dám giấu, khi tiểu thư chưa tới ta vẫn còn do dự bất quyết, gặp tiểu thư rồi tự nhiên trong lòng thấy hổ thẹn, phát giác mình uổng làm kẻ tiểu nhân".

Yến Phi nói: "Còn một việc xin nói với các vị, Đồ Phụng Tam quyết định đứng về bên chúng ta quyết tử bảo vệ Biên Hoang Tập, còn hứa nếu qua được kiếp nạn này, về sau sẽ hành sự theo quy củ Biên Hoang Tập. Binh lực của y ở cả trong ngoài tập lến tới hai ngàn ba trăm nhân mã".

Đám Hô Lôi Phương chưa biết có việc này thảy đều kích động, sĩ khí dâng cao.

Cơ Biệt lập tức hai mắt sáng lóe, nói: "Như vậy chúng ta có nhiều cơ hội rồi!".

Hồng Tử Xuân ngạc nhiên: "Cơ hội gì?".

Mọi người đều nghi hoặc, bên mình bỏ đi Hung Nô bang và Yết bang, tổng binh lực chỉ có chừng ba ngàn, thêm cả Đồ Phụng Tam và Dạ Oa tộc vào nữa cũng không quá tám ngàn người, không bằng thực lực của một bên Tôn Ân hay Mộ Dung Thùy, lại còn Hách Liên Bột Bột, Hoàng Hà bang hoặc Lưỡng Hồ bang cần phải tính vào đấy nữa.

Bất luận Đồ Phụng Tam linh lực tinh nhuệ đến đâu cũng không đảo ngược được tình thế.

Cơ Biệt nói: "Đánh tuy không thắng, nhưng phá vây chạy trốn thì dư sức, chỉ cần đánh bại Hách Liên Bột Bột thì cơ hội đào tẩu sẽ xuất hiện!".

Mộ Dung Chiến quay lại đưa mắt cho Yến Phi, đều ngầm hô không hay.

Cơ Biệt nói đúng, nếu đánh bại Hách Liên Bột Bột, vòng vây của địch nhân sẽ xuất hiện lỗ hổng, cùng lắm chỉ còn lại Hác Trường Hanh ẩn núp đâu đó, nhưng binh lực không đủ để ngăn bọn họ đào thoát về hoang sơn phía Tây. Biên Hoang Tập đương nhiên sẽ thất thủ, bất quá đối với Hồng Tử Xuân và Cơ Biệt, mạng sống quan trọng hơn bảo vệ Biên Hoang Tập, kiếm đủ thì chuồn luôn là nguyên tắc sống của Biên nhân.

Kỷ Thiên Thiên nhíu mày nói: "Thế không phải là Biên Hoang Tập cũng xong luôn hay sao? Thế làm sao được?".

Cơ Biệt muốn nói lại dừng, đột nhiên có vẻ ngượng ngùng không nói gì.

Trác Cuồng Sinh hướng về Yến Phi: "Yến Phi muốn nói gì không?".

Kỷ Thiên Thiên thấp thoáng cảm thấy Yến Phi bằng thực lực đã vươn tới vị trí lãnh tụ quần hùng. Trong vụ Hoa Yêu, Yến Phi thể hiện bản lĩnh cao thâm khôn lường, hơn nữa tại Biên Hoang Tập chàng luôn luôn có vai trò rất quan trọng, tạo nên tư cách lãnh đạo của chàng.

Yến Phi thủng thỉnh nói: "Bây giờ cần nhất là đồng tâm hợp lực đối phó với Hách Liên Bột Bột, nếu chỉ có gã mà cũng không diệt trừ nổi thì chẳng còn gì để nói nữa. Nếu ta thắng trận đầu sẽ được thêm vài canh giờ để bố trí, khi đó nếu ai muốn rời khỏi Biên Hoang Tập, bọn ta tuyệt không cản trở".

Đoạn cao giọng tiếp: "Đối với ta, Biên Hoang Tập là nơi duy nhất để an cư lập nghiệp, bất kỳ kẻ nào muốn đoạt nó, trước tiên phải hỏi Điệp Luyến Hoa của ta! Ta đã quyết định sống chết cùng Biên Hoang Tập, Đồ Phụng Tam và Thác Bạt Nghi cũng đều nói như vậy".

Rẻng!

Mộ Dung Chiến bạt xuất bội đao, giọng cương quyết: "Ta công khai tuyên bố từ bỏ mọi thù oán riêng của bản tộc, kề vai tác chiến với Yến Phi đến cùng".

Trác Cuồng Sinh, Phí Chánh Xương, Trình Thương Cổ và Hô Lôi Phương cùng vung tay tán đồng.

Hồng Tử Xuân nhìn Cơ Biệt thở dài: "Ngoài Tập nguy cơ khắp chốn, ở đây ít nhất còn biết mình đang làm gì, có chết cũng đàng hoàng, Hồng Tử Xuân ta quyết định ở lại. Hắn bất nhân thì ta bất nghĩa, Hác Trường Hanh đã bán đứng ta, hiện giờ ta chỉ muốn tóm được tên khốn đó".

Cơ Biệt ngơ ngác một lúc, nói: "Đúng! Nếu ta còn nghĩ đến chuyện may rủi, sao còn dám xưng là Binh khí đại vương ở Biên Hoang Tập?".

Trong lòng Kỷ Thiên Thiên dâng trào tâm sự, biết hành động vừa rồi của Yến Phi đã thành công đoàn kết tất cả các đại thế lực Biên Hoang Tập.

Tiếng chân bước trên thềm đá vang lên, Hách Liên Bột Bột cuối cùng cũng xuất hiện.
Chương trước Chương tiếp
Maxvin

W88

Tele: @erictran21
Loading...