Billy The Kid Và Những Ma Cà Rồng Vegas
Chương 3
Billy đã lái xe quanh khu nhà hai vòng để tìm chỗ đậu xe và cuối cùng quyết định rằng anh ta sẽ không để chiếc Thunderbird quý giá của mình ở cột đồng hồ đậu xe. Anh tìm thấy một gara trên phố Vallejo và đậu chiếc xe mui trần màu đỏ tươi của mình càng xa những chiếc xe khác càng tốt. Hai tuần trước, ai đó đã tông vào cánh cửa xe bằng một chiếc xe đẩy hàng, để lại một vết sẹo dài và mỏng trên lớp sơn. Anh đã mất cả ngày để đánh bóng vết xước và một ngày nữa để sơn lại cánh cửa.
Quấn tay trái của mình vào sợi dây da quanh miệng bao, Billy nâng chiếc túi nặng đang đựng chiếc pithos qua vai và khởi hành xuống phố Vallejo hướng về phía Stockton. Mặc dù anh đã sống tại đây và xung quanh San Francisco trong hơn một thế kỷ, nhưng anh chưa bao giờ dành nhiều thời gian để khám phá thành phố. Đường phố chật hẹp và đông đúc khiến anh lo lắng. Anh thích vùng nông thôn thoáng đãng hơn.
Anh đi ngang qua hai thanh niên đang dựa vào tường - một người gầy một cách bất thường, người còn lại thì vạm vỡ - và thấy ánh mắt của họ lướt qua anh rồi đặt lên chiếc túi. Họ nhìn nhau. Billy hiểu rõ dạng người này: anh cưỡi ngựa bên cạnh họ một lần và chiến đấu chống lại họ trong suốt quãng đời còn lại. "Đừng nghĩ về điều đó, các chàng trai," anh nói nhẹ khi đi ngang qua. "Mấy anh không muốn gây rối với tôi hôm nay đâu. Hoặc bất kỳ ngày nào." Có điều gì đó trên khuôn mặt và ánh mắt của anh khiến cả hai người đàn ông trẻ tuổi phải lùi lại rồi quay vội đi. Billy cười toe toét. Tất cả những kẻ bắt nạt đều là những kẻ hèn nhát.
Người bất tử rẽ vào phố Stockton, sau đó rẽ trái vào Broadway, đi ngang qua khách sạn Sam Wong và rẽ phải vào một con đường phía sau chật chội. Anh biết mình đã đến gần. Anh xem địa chỉ trên mảnh giấy vụn dính đầy mồ hôi trong lòng bàn tay. Anh đang đứng trên con hẻm hẹp chỉ đủ rộng cho một chiếc xe hơi. Các tòa nhà ở hai bên cao đến mức che khuất ánh nắng, khiến con hẻm chìm trong bóng tối u ám. Các thùng kim loại bốc mùi thức ăn thối rữa và ruồi bu vo ve, được xếp kín một bức tường. Billy cẩn thận chỉ thở bằng miệng. Anh không biết Scathach này là ai, nhưng anh không nghĩ nhiều về nơi cô sống. Quetzalcoatl đã gọi cô ấy là Người kiến tạo vua và Kẻ trảm yêu cũng như nói rằng cô ấy là Bóng tối, bất kể điều đó có nghĩa là gì. Hình bóng của cô ấy trước đây? Billy đoán cô ta là một bà già mập lùn, có lẽ nuôi mèo. Hàng tá mèo. Anh chuyển chiếc bao từ vai này sang vai kia và một lần nữa tự hỏi chính xác nó chứa gì. Nó trông giống một bình rượu Hy Lạp, nhưng anh gần như chắc chắn rằng không có rượu trong đó. Anh đã lắc thử khi đặt nó vào sau xe, rồi áp tai vào tấm vải thô có mùi cacao. Ngay lập tức anh thề rằng anh đã nghe thấy giọng nói phát ra từ bên trong chiếc lọ. Có lẽ nó chứa đầy Nirumbee - Những người nhỏ bé. Nếu vậy, anh không vội mở nó ra. Năm mươi năm trước, tại Montana, anh đã giải cứu Virginia Dare khỏi một số quái vật có sừng nhỏ và cả hai đều suýt nữa từ bỏ cuộc sống bất tử của mình.
Billy vòng qua một đống rác và thấy mình đang đối mặt với một tòa nhà ở cuối con hẻm. Không có cửa sổ và cánh cửa duy nhất nằm sau tấm lưới tản nhiệt bằng kim loại có nan hẹp. Khi đến gần hơn, anh nhìn thấy một tấm biển đơn giản bằng nhựa bên cạnh cửa. LỚP HỌC KARATE. TỰ VỆ. NGƯỜI HƯỚNG DẪN CHẤT LƯỢNG.
Anh dừng lại và kiểm tra địa chỉ. Đúng là nó. Anh chậm rãi quay lại, đảm bảo rằng mình không bị theo dõi, rồi nhấn một chiếc chuông nhỏ màu trắng dưới tấm biển. Thính giác nhạy bén của anh nghe thấy tiếng lạch cạch của thứ giống như chuông gió. Anh kiểm tra con hẻm, những thói quen đã cứu mạng anh bao lâu nay khiến anh một lần nữa phải nhìn ra phía sau.
Billy quay lại cửa, đưa ngón tay lên để bấm chuông lần nữa, thì anh nhận ra cánh cửa đã mở và một phụ nữ trẻ với mái tóc đỏ rực đang nhìn anh. Anh bước đến và mỉm cười để che giấu sự khó chịu của mình; anh thậm chí còn không nghe thấy tiếng mở cửa.
"Xin chào. Tôi có một bưu kiện cho bà Skatog."
"Scathach," người phụ nữ trẻ sửa lại cho anh, với lấy cái bao.
Billy lùi lại một bước và lắc đầu. "Tôi chỉ có thể đưa nó tận tay cho bà Scathach."
"Tôi là Scathach," người phụ nữ cáu kỉnh, đôi mắt xanh lục lóe sáng.
"Và làm sao tôi tin được điều đó?" Billy hỏi. "Thận trọng là không thừa trong những ngày này."
"Anh là người phục vụ cho Quetzalcoatl, Con rắn có lông," cô gầm gừ. Lỗ mũi cô phập phồng. "Anh bốc lên mùi hôi của lão ta." Và sau đó miệng cô mở ra để lộ hàm răng ma cà rồng. "Tôi là Bóng tối."
"Vâng, thưa bà...," Billy nói. Anh vội đẩy cái bao về phía người phụ nữ trẻ. Anh không muốn làm gì với những chiếc răng kia. Ngay khi cô đưa tay ra với lấy, một chiếc điện thoại bắt đầu đổ chuông từ đâu đó sâu bên trong tòa nhà.
Scathach không nói một lời liền quay lại và biến mất, để lại Billy vẫn đang cầm cái bao.
Quấn tay trái của mình vào sợi dây da quanh miệng bao, Billy nâng chiếc túi nặng đang đựng chiếc pithos qua vai và khởi hành xuống phố Vallejo hướng về phía Stockton. Mặc dù anh đã sống tại đây và xung quanh San Francisco trong hơn một thế kỷ, nhưng anh chưa bao giờ dành nhiều thời gian để khám phá thành phố. Đường phố chật hẹp và đông đúc khiến anh lo lắng. Anh thích vùng nông thôn thoáng đãng hơn.
Anh đi ngang qua hai thanh niên đang dựa vào tường - một người gầy một cách bất thường, người còn lại thì vạm vỡ - và thấy ánh mắt của họ lướt qua anh rồi đặt lên chiếc túi. Họ nhìn nhau. Billy hiểu rõ dạng người này: anh cưỡi ngựa bên cạnh họ một lần và chiến đấu chống lại họ trong suốt quãng đời còn lại. "Đừng nghĩ về điều đó, các chàng trai," anh nói nhẹ khi đi ngang qua. "Mấy anh không muốn gây rối với tôi hôm nay đâu. Hoặc bất kỳ ngày nào." Có điều gì đó trên khuôn mặt và ánh mắt của anh khiến cả hai người đàn ông trẻ tuổi phải lùi lại rồi quay vội đi. Billy cười toe toét. Tất cả những kẻ bắt nạt đều là những kẻ hèn nhát.
Người bất tử rẽ vào phố Stockton, sau đó rẽ trái vào Broadway, đi ngang qua khách sạn Sam Wong và rẽ phải vào một con đường phía sau chật chội. Anh biết mình đã đến gần. Anh xem địa chỉ trên mảnh giấy vụn dính đầy mồ hôi trong lòng bàn tay. Anh đang đứng trên con hẻm hẹp chỉ đủ rộng cho một chiếc xe hơi. Các tòa nhà ở hai bên cao đến mức che khuất ánh nắng, khiến con hẻm chìm trong bóng tối u ám. Các thùng kim loại bốc mùi thức ăn thối rữa và ruồi bu vo ve, được xếp kín một bức tường. Billy cẩn thận chỉ thở bằng miệng. Anh không biết Scathach này là ai, nhưng anh không nghĩ nhiều về nơi cô sống. Quetzalcoatl đã gọi cô ấy là Người kiến tạo vua và Kẻ trảm yêu cũng như nói rằng cô ấy là Bóng tối, bất kể điều đó có nghĩa là gì. Hình bóng của cô ấy trước đây? Billy đoán cô ta là một bà già mập lùn, có lẽ nuôi mèo. Hàng tá mèo. Anh chuyển chiếc bao từ vai này sang vai kia và một lần nữa tự hỏi chính xác nó chứa gì. Nó trông giống một bình rượu Hy Lạp, nhưng anh gần như chắc chắn rằng không có rượu trong đó. Anh đã lắc thử khi đặt nó vào sau xe, rồi áp tai vào tấm vải thô có mùi cacao. Ngay lập tức anh thề rằng anh đã nghe thấy giọng nói phát ra từ bên trong chiếc lọ. Có lẽ nó chứa đầy Nirumbee - Những người nhỏ bé. Nếu vậy, anh không vội mở nó ra. Năm mươi năm trước, tại Montana, anh đã giải cứu Virginia Dare khỏi một số quái vật có sừng nhỏ và cả hai đều suýt nữa từ bỏ cuộc sống bất tử của mình.
Billy vòng qua một đống rác và thấy mình đang đối mặt với một tòa nhà ở cuối con hẻm. Không có cửa sổ và cánh cửa duy nhất nằm sau tấm lưới tản nhiệt bằng kim loại có nan hẹp. Khi đến gần hơn, anh nhìn thấy một tấm biển đơn giản bằng nhựa bên cạnh cửa. LỚP HỌC KARATE. TỰ VỆ. NGƯỜI HƯỚNG DẪN CHẤT LƯỢNG.
Anh dừng lại và kiểm tra địa chỉ. Đúng là nó. Anh chậm rãi quay lại, đảm bảo rằng mình không bị theo dõi, rồi nhấn một chiếc chuông nhỏ màu trắng dưới tấm biển. Thính giác nhạy bén của anh nghe thấy tiếng lạch cạch của thứ giống như chuông gió. Anh kiểm tra con hẻm, những thói quen đã cứu mạng anh bao lâu nay khiến anh một lần nữa phải nhìn ra phía sau.
Billy quay lại cửa, đưa ngón tay lên để bấm chuông lần nữa, thì anh nhận ra cánh cửa đã mở và một phụ nữ trẻ với mái tóc đỏ rực đang nhìn anh. Anh bước đến và mỉm cười để che giấu sự khó chịu của mình; anh thậm chí còn không nghe thấy tiếng mở cửa.
"Xin chào. Tôi có một bưu kiện cho bà Skatog."
"Scathach," người phụ nữ trẻ sửa lại cho anh, với lấy cái bao.
Billy lùi lại một bước và lắc đầu. "Tôi chỉ có thể đưa nó tận tay cho bà Scathach."
"Tôi là Scathach," người phụ nữ cáu kỉnh, đôi mắt xanh lục lóe sáng.
"Và làm sao tôi tin được điều đó?" Billy hỏi. "Thận trọng là không thừa trong những ngày này."
"Anh là người phục vụ cho Quetzalcoatl, Con rắn có lông," cô gầm gừ. Lỗ mũi cô phập phồng. "Anh bốc lên mùi hôi của lão ta." Và sau đó miệng cô mở ra để lộ hàm răng ma cà rồng. "Tôi là Bóng tối."
"Vâng, thưa bà...," Billy nói. Anh vội đẩy cái bao về phía người phụ nữ trẻ. Anh không muốn làm gì với những chiếc răng kia. Ngay khi cô đưa tay ra với lấy, một chiếc điện thoại bắt đầu đổ chuông từ đâu đó sâu bên trong tòa nhà.
Scathach không nói một lời liền quay lại và biến mất, để lại Billy vẫn đang cầm cái bao.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương