Bình Cửu
Chương 50
Lăng Việt Phong cảm thấy trí thông minh của hắn gần đây hơi không đủ dùng.
Từ ngày lâu chủ Ảnh Lâu và Lục tiên sinh ra ngoài nói chuyện một vòng, không biết họ nói gì với nhau. Hôm sau, Lăng Việt Phong đến gọi Lục tiên sinh xuống lầu ăn cơm như thường lệ, vừa gõ cửa vừa gọi: “Lục tiên sinh dậy chưa?” kết quả gõ được mấy cái thì cửa mở, lâu chủ Ảnh Lâu thần bí trong lời đồn đã đứng trong cửa, trên người chỉ mặc áo lót màu trắng, khoác bừa một cái áo ngoài, cổ áo còn hơi mở, hỏi hắn: “Có việc gì thế?”
Vẻ mặt Lăng Việt Phong bỗng như bị sét đánh, thậm chí trong giây phút đó hắn còn tự hỏi mình có gõ nhầm cửa không.
Chỉ có điều, một lát sau, Lục tiên sinh cũng đi ra, nói với Lăng Việt Phong: “Lăng huynh, hôm nay trong phòng tại hạ có khách nên không đi được.”
Khách?
Lăng Việt Phong cố giấu biểu cảm trên mặt, sau khi lúng túng gật đầu đi, trong lòng suy nghĩ mông lung. Quần áo hai người kia xốc xếch như vậy, rõ ràng dáng vẻ vừa tỉnh ngủ, đâu giống có khách tới…
Sau khi Lăng Việt Phong xuống lầu, nghe người trong quán nói, mới biết lâu chủ Ảnh Lâu dường như ở cùng quán trọ với phái Thanh Nhạc của họ, vị trí phòng không chênh không lệch mà đúng ngay phòng đối diện phòng Lục tiên sinh, không biết tình cờ gặp hay cố ý. Hai người trò chuyện không giống quen nhau, nhưng cũng không giống bạn bè tri kỷ tầm thường, không nói được là lạ chỗ nào.
Theo lý thuyết, ảnh lâu luôn không tham dự nhưng cuộc tranh đấu như đại hội võ lâm. Lần này ảnh lâu đến quang minh chính đại như vậy, không biết cuối cùng có mục đích gì. Huống hồ lâu chủ Ảnh Lâu không hành động theo lẽ thường, hơn nữa thân phận của Lục tiên sinh cũng dần trở nên khó đoán.
Lăng Việt Phong bối rối, nếu Lục tiên sinh không phải Lục tiên sinh, vậy thân phận thật của hắn là gì đây?
——————– đường phân cách ————–
Mấy bữa nay, Bình Cửu ngày nào cũng không được thanh nhàn.
Thần Dục ra mặt vào bữa đó xong, hai người ra ngoài dạo một vòng, dọc đường không nói gì, nhưng khi trở về quán trọ, Thần Dục và hắn cùng lên lầu. Bình Cửu còn chưa lên tiếng hỏi, đã thấy Thần Dục đẩy cửa phòng đối diện ra.
Đêm ấy, Bình Cửu nằm trên giường không ngủ được, thấy có người đứng trước cửa phòng, hắn chợt do dự rồi đứng dậy mở cửa, thấy Thần Dục chỉ mặc áo lót màu trắng đứng trước cửa phòng, gương mặt nghiêm nghị chứa đầy vẻ mệt mỏi. Ngài đứng mãi ở cửa không đi, thấy Bình Cửu bước ra, mới từ từ ngước mắt lên.
Bình Cửu đứng ở cửa một lát, cuối cùng tránh người sang một bên, Thần Dục bước vào, Bình Cửu nói: “Đã trễ thế này, sao bệ hạ chưa ngủ?”
Thần Dục vào phòng nhìn chung quanh một vòng, thấy chăn đệm trên giường Bình Cửu chưa mở ra, giật nhẹ cổ áo một cái, nói: “Không phải ngươi cũng chưa ngủ à?”
Bình Cửu đặt tay lên mép cửa, cũng không đóng lại, chỉ nói: “Đang chuẩn bị ngủ, bệ hạ cũng mau nghỉ ngơi đi.”
Thần Dục dừng chân, đứng trong phòng, nói: “Ngươi đang ra lệnh đuổi khách với trẫm à?”
Bình Cửu lắc đầu nở nụ cười: “Sao dám chứ.” Vừa dứt lời, Thần Dục đã đi đến sau lưng Bình Cửu.
Ánh mắt ngài như màn đêm chìm xuống, hai tay ôm nhẹ lấy eo Bình Cửu, trán cũng tựa lên, hơi thở phả lên cổ Bình Cửu.
Bình Cửu theo bản năng muốn xoay người, nói: “Ngươi muốn làm gì?” nhưng chợt nhận ra vòng tay ôm eo mình siết chặt. Thần Dục dùng cả nội lực để ôm hắn.
Bình Cửu ngẩn ra, đầu tiên là nhấc chân đạp nhẹ lên cửa, sau đó bàn tay đặt lên cổ tay Thần Dục, vặn nhẹ, muốn thoát khỏi cũng không phải việc khó.
Chẳng qua khi đôi tay bị bẻ ra, sau lưng bỗng phát ra một tiếng ngâm đau phát ra từ cổ họng. Lực tay Bình Cửu buông lỏng, tưởng mình làm ngài bị thương, nhưng nhận ra hô hấp của Thần Dục thay đổi. Đôi tay bị Bình Cửu nắm chặt bắt đầu khẽ run, ngài mở miệng nói gì đó, giọng khàn đến tựa như không nghe được.
Bình Cửu không nghe rõ Thần Dục đang nói gì. Đầu tiên hắn cảm thấy khoang ngực mình đang rung động, rồi bình tĩnh lại, một cảm giác khá nực cười lại tràn lên.
Bốn năm không gặp, không ngờ vừa gặp đã thành thế này.
Bình Cửu hiểu Thần Dục rất rõ, ngài không phải người làm ra vẻ yếu đuối.
Thần Dục mặc kín áo giáp, không có nhược điểm, dù cho chật vật, đó cũng là chật vật một cách hợp tình hợp lý. Ngài có mục đích, như một vị thợ săn, kẻ cả tình cảm của bản thân cũng có thể lợi dụng. Ngài là một vị quân vương mạnh mẽ, đối địch với ngài, chẳng khác nào đối mặt với vực sâu.
Nếu Thần Dục muốn hắn, ngài có thừa biện pháp dụ hắn vào tròng mà không cần đặt mình vào nguy hiểm, càng không cần đích thân tới Nhạn Thành, quăng hoàng thành to lớn và quần thần cả triều sang một bên, trong đêm trăng không có ý nghĩa này, chấp niệm không chịu buông tay.
Bây giờ ngài đến suy tính chuyện gì? Ngài đến thì nhất định có mục đích của ngài.
Bình Cửu nghĩ vậy, nghiêng đầu, nghe Thần Dục tự nói một cách đầy khó khăn.
Tiếng nói nhỏ đến mức không nghe được, tựa như chưa hề mở miệng.
Ngài nói, đừng đi, van ngươi.
Cảm giác nghiẹt thở đó chợt ùa lên.
—————— đường phân cách —————-
Bờ sông Liễu Thanh ở Nhạn Thành luôn tụ tập rất nhiều các quán buôn bán nhỏ, hiệp khách vãng lai trẻ tuổi, nô nức yến oanh.
Sau buổi trưa, ánh nắng dần yếu đi, Bình Cửu mua rượu rồi ra khỏi quán rượu, đi về dọc theo bờ sông Liễu Thanh.
Từ tối ngày ấy gặp nhau xong, đêm nào Thần Dục cũng tới. Bình Cửu biết sức khỏe mấy năm nay của Thần Dục không bằng trước, cũng không biết mấy năm nay ngài có bệnh thiếu ngủ. Hôm qua, Bình Cửu thừa dịp ngài ngủ điểm huyệt ngủ của ngài, ra ngoài lúc nửa đêm, trở về lúc trời lờ mờ sáng, đã thấy Thần Dục khoác áo ngoài, ngồi lẻ loi bên cạnh bàn. Ngài không thắp nến, cửa sổ mở toang để một vùng ánh trăng bàn bạc soi bóng trên mặt đất. Ngài chờ Bình Cửu đẩy cửa trở về, siết mạnh cốc trà tay ra, máu tươi nhỏ xuống theo gốm sứ vỡ vụn, nhưng vẻ mặt vẫn dịu dàng, hỏi hắn: “Ngươi đi đâu?”
Bình Cửu nhìn vết máu loang lỗ trên mặt bàn, không nói gì.
Hắn nghĩ, giờ phút này đi hay ở cũng không quan trọng nữa. Thiên hạ có vẻ rất rộng lớn, nhưng nếu hoàn cảnh trước mắt không thay đổi, thì đi đâu cũng vậy thôi.
Bỗng nhiên nghe một tiếng nước “Tủm” vang lên gần đó, sau đó là tiếng hô cứu vang vọng: “Mau cứu người, có người té xuống sông rồi!”
Bình Cửu đang đứng bên bờ, là vị trí cách đó gần nhất, hồi phục tinh thần, thấy người bị đuối nước không giãy dụa, chìm thẳng xuống sông, bèn ném hồ lô rượu sang một bên rồi nhảy xuống, sờ các huyệt lớn trên người nạn nhân, thấy người còn thở, có vẻ là một cô nương.
Có mấy người lao đến, Bình Cửu còn chưa nhìn rõ là ai, đã bị nạn nhân đập một quyền bất ngờ. Cô nương không có võ công, yếu đuối nên đánh không đau, nhưng chỉ một giây sau đã khóc lên, hô: “Ngươi cứu ta làm gì, ngươi cứu ta làm gì!”
Mấy người phía sau chạy đến dìu cô nương kia đứng dậy, một người cởi áo ra phủ thêm cho nàng, sốt ruột khuyên nhủ : “Mộc cô nương, sao cô ngốc quá vậy. Giờ cô có chết rồi thì sao, nhiều năm rồi, cô đã thấy gã thay đổi chút nào chưa? Tim của người nọ chính là sắt đá, cô có ấp cỡ nào nó cũng không nóng lên được đâu!”
Mộc cô nương bị nước lạnh làm run cả người, nhưng vẫn nghẹn ngào khóc, nước mắt như mưa, nói : “Cái gì ta cũng chấp nhận làm, không để ý mặt mũi tìm đến chàng… Chàng còn, còn đối xử với ta như vậy…”
Bình Cửu lau nước trên mặt mình, đứng lên chuẩn bị đi, thì bị một người gọi lại : “Vị huynh đài này, đa tạ huynh rất nhiều!”
Bình Cửu hơi quay đầu lại nói: “Không có gì.” Mới ngước mắt lên nhìn đã đơ ra, nói: “Người phái Côn Sơn à?”
Người trước mặt là Bành Thư Viễn của phái Côn Sơn, xem như người quen của Bình Cửu, người đó vui vẻ cười nói: “Huynh đài biết tại hạ ư?”
Bình Cửu lắc đầu một cái, chỉ chuôi kiếm của người đó: “Trên chuôi kiếm của phái Côn Sơn các ngươi đều có khắc chữ, rất khó nhận ra à?”
Bành Thư Viễn gật đầu, thấy Bình Cửu không muốn ở lại, chỉ nói: “Huynh đài tên gì, ngày sau chúng ta nhất định báo đáp?”
Bình Cửu chỉ vẫy tay ra sau, nói: “Không cần để ý.” Rồi đi xa.
Mặt nước ven bờ Liễu Thanh rất lạnh, Bình Cửu ướt hết quần áo, nước nhỏ giọt chảy xuống nền đất, bị hết người này đến người khác nhìn, đi tới cuối bờ sông, thấy một người đang đứng trong đình nghỉ mát, ngài giơ tay thả bồ câu đưa thư, xoay người lại thấy Bình Cửu, ánh mắt đầu tiên đơ ra, sau đó nhíu mày một cái.
Đi xuống đình nghỉ mát, Thần Dục nhìn nước trên người Bình Cửu một cái, hỏi hắn: “Chuyện gì xảy ra?”
Bình Cửu vắt khô nước trên người, nói : “Gặp phải một người quen.”
Thần Dục ngước mắt nhìn Bình Cửu một cái : “Ai?”
Bình Cửu tránh ánh mắt của Thần Dục, đi về quán trọ.
Bình Cửu vào phòng, đứng một bên tủ quần áo, vừa cởi áo ngoài và áo lót ra, cửa lại mở. Thần Dục đóng cửa lại ngồi xuống ghế trong phòng. Bình Cửu đang cởi trần nửa người trên, tay đặt trên lưng quần cởi được một nửa, nhận ra cái nhìn bên cạnh, nhìn qua: “Bệ hạ còn có đam mê nhìn người khác thay quần áo à?”
Ánh mắt Thần Dục dời từ xương quai xanh xuống eo Bình Cửu: “Có chỗ nào trên người ngươi mà trẫm chưa thấy.”
Từ ngày lâu chủ Ảnh Lâu và Lục tiên sinh ra ngoài nói chuyện một vòng, không biết họ nói gì với nhau. Hôm sau, Lăng Việt Phong đến gọi Lục tiên sinh xuống lầu ăn cơm như thường lệ, vừa gõ cửa vừa gọi: “Lục tiên sinh dậy chưa?” kết quả gõ được mấy cái thì cửa mở, lâu chủ Ảnh Lâu thần bí trong lời đồn đã đứng trong cửa, trên người chỉ mặc áo lót màu trắng, khoác bừa một cái áo ngoài, cổ áo còn hơi mở, hỏi hắn: “Có việc gì thế?”
Vẻ mặt Lăng Việt Phong bỗng như bị sét đánh, thậm chí trong giây phút đó hắn còn tự hỏi mình có gõ nhầm cửa không.
Chỉ có điều, một lát sau, Lục tiên sinh cũng đi ra, nói với Lăng Việt Phong: “Lăng huynh, hôm nay trong phòng tại hạ có khách nên không đi được.”
Khách?
Lăng Việt Phong cố giấu biểu cảm trên mặt, sau khi lúng túng gật đầu đi, trong lòng suy nghĩ mông lung. Quần áo hai người kia xốc xếch như vậy, rõ ràng dáng vẻ vừa tỉnh ngủ, đâu giống có khách tới…
Sau khi Lăng Việt Phong xuống lầu, nghe người trong quán nói, mới biết lâu chủ Ảnh Lâu dường như ở cùng quán trọ với phái Thanh Nhạc của họ, vị trí phòng không chênh không lệch mà đúng ngay phòng đối diện phòng Lục tiên sinh, không biết tình cờ gặp hay cố ý. Hai người trò chuyện không giống quen nhau, nhưng cũng không giống bạn bè tri kỷ tầm thường, không nói được là lạ chỗ nào.
Theo lý thuyết, ảnh lâu luôn không tham dự nhưng cuộc tranh đấu như đại hội võ lâm. Lần này ảnh lâu đến quang minh chính đại như vậy, không biết cuối cùng có mục đích gì. Huống hồ lâu chủ Ảnh Lâu không hành động theo lẽ thường, hơn nữa thân phận của Lục tiên sinh cũng dần trở nên khó đoán.
Lăng Việt Phong bối rối, nếu Lục tiên sinh không phải Lục tiên sinh, vậy thân phận thật của hắn là gì đây?
——————– đường phân cách ————–
Mấy bữa nay, Bình Cửu ngày nào cũng không được thanh nhàn.
Thần Dục ra mặt vào bữa đó xong, hai người ra ngoài dạo một vòng, dọc đường không nói gì, nhưng khi trở về quán trọ, Thần Dục và hắn cùng lên lầu. Bình Cửu còn chưa lên tiếng hỏi, đã thấy Thần Dục đẩy cửa phòng đối diện ra.
Đêm ấy, Bình Cửu nằm trên giường không ngủ được, thấy có người đứng trước cửa phòng, hắn chợt do dự rồi đứng dậy mở cửa, thấy Thần Dục chỉ mặc áo lót màu trắng đứng trước cửa phòng, gương mặt nghiêm nghị chứa đầy vẻ mệt mỏi. Ngài đứng mãi ở cửa không đi, thấy Bình Cửu bước ra, mới từ từ ngước mắt lên.
Bình Cửu đứng ở cửa một lát, cuối cùng tránh người sang một bên, Thần Dục bước vào, Bình Cửu nói: “Đã trễ thế này, sao bệ hạ chưa ngủ?”
Thần Dục vào phòng nhìn chung quanh một vòng, thấy chăn đệm trên giường Bình Cửu chưa mở ra, giật nhẹ cổ áo một cái, nói: “Không phải ngươi cũng chưa ngủ à?”
Bình Cửu đặt tay lên mép cửa, cũng không đóng lại, chỉ nói: “Đang chuẩn bị ngủ, bệ hạ cũng mau nghỉ ngơi đi.”
Thần Dục dừng chân, đứng trong phòng, nói: “Ngươi đang ra lệnh đuổi khách với trẫm à?”
Bình Cửu lắc đầu nở nụ cười: “Sao dám chứ.” Vừa dứt lời, Thần Dục đã đi đến sau lưng Bình Cửu.
Ánh mắt ngài như màn đêm chìm xuống, hai tay ôm nhẹ lấy eo Bình Cửu, trán cũng tựa lên, hơi thở phả lên cổ Bình Cửu.
Bình Cửu theo bản năng muốn xoay người, nói: “Ngươi muốn làm gì?” nhưng chợt nhận ra vòng tay ôm eo mình siết chặt. Thần Dục dùng cả nội lực để ôm hắn.
Bình Cửu ngẩn ra, đầu tiên là nhấc chân đạp nhẹ lên cửa, sau đó bàn tay đặt lên cổ tay Thần Dục, vặn nhẹ, muốn thoát khỏi cũng không phải việc khó.
Chẳng qua khi đôi tay bị bẻ ra, sau lưng bỗng phát ra một tiếng ngâm đau phát ra từ cổ họng. Lực tay Bình Cửu buông lỏng, tưởng mình làm ngài bị thương, nhưng nhận ra hô hấp của Thần Dục thay đổi. Đôi tay bị Bình Cửu nắm chặt bắt đầu khẽ run, ngài mở miệng nói gì đó, giọng khàn đến tựa như không nghe được.
Bình Cửu không nghe rõ Thần Dục đang nói gì. Đầu tiên hắn cảm thấy khoang ngực mình đang rung động, rồi bình tĩnh lại, một cảm giác khá nực cười lại tràn lên.
Bốn năm không gặp, không ngờ vừa gặp đã thành thế này.
Bình Cửu hiểu Thần Dục rất rõ, ngài không phải người làm ra vẻ yếu đuối.
Thần Dục mặc kín áo giáp, không có nhược điểm, dù cho chật vật, đó cũng là chật vật một cách hợp tình hợp lý. Ngài có mục đích, như một vị thợ săn, kẻ cả tình cảm của bản thân cũng có thể lợi dụng. Ngài là một vị quân vương mạnh mẽ, đối địch với ngài, chẳng khác nào đối mặt với vực sâu.
Nếu Thần Dục muốn hắn, ngài có thừa biện pháp dụ hắn vào tròng mà không cần đặt mình vào nguy hiểm, càng không cần đích thân tới Nhạn Thành, quăng hoàng thành to lớn và quần thần cả triều sang một bên, trong đêm trăng không có ý nghĩa này, chấp niệm không chịu buông tay.
Bây giờ ngài đến suy tính chuyện gì? Ngài đến thì nhất định có mục đích của ngài.
Bình Cửu nghĩ vậy, nghiêng đầu, nghe Thần Dục tự nói một cách đầy khó khăn.
Tiếng nói nhỏ đến mức không nghe được, tựa như chưa hề mở miệng.
Ngài nói, đừng đi, van ngươi.
Cảm giác nghiẹt thở đó chợt ùa lên.
—————— đường phân cách —————-
Bờ sông Liễu Thanh ở Nhạn Thành luôn tụ tập rất nhiều các quán buôn bán nhỏ, hiệp khách vãng lai trẻ tuổi, nô nức yến oanh.
Sau buổi trưa, ánh nắng dần yếu đi, Bình Cửu mua rượu rồi ra khỏi quán rượu, đi về dọc theo bờ sông Liễu Thanh.
Từ tối ngày ấy gặp nhau xong, đêm nào Thần Dục cũng tới. Bình Cửu biết sức khỏe mấy năm nay của Thần Dục không bằng trước, cũng không biết mấy năm nay ngài có bệnh thiếu ngủ. Hôm qua, Bình Cửu thừa dịp ngài ngủ điểm huyệt ngủ của ngài, ra ngoài lúc nửa đêm, trở về lúc trời lờ mờ sáng, đã thấy Thần Dục khoác áo ngoài, ngồi lẻ loi bên cạnh bàn. Ngài không thắp nến, cửa sổ mở toang để một vùng ánh trăng bàn bạc soi bóng trên mặt đất. Ngài chờ Bình Cửu đẩy cửa trở về, siết mạnh cốc trà tay ra, máu tươi nhỏ xuống theo gốm sứ vỡ vụn, nhưng vẻ mặt vẫn dịu dàng, hỏi hắn: “Ngươi đi đâu?”
Bình Cửu nhìn vết máu loang lỗ trên mặt bàn, không nói gì.
Hắn nghĩ, giờ phút này đi hay ở cũng không quan trọng nữa. Thiên hạ có vẻ rất rộng lớn, nhưng nếu hoàn cảnh trước mắt không thay đổi, thì đi đâu cũng vậy thôi.
Bỗng nhiên nghe một tiếng nước “Tủm” vang lên gần đó, sau đó là tiếng hô cứu vang vọng: “Mau cứu người, có người té xuống sông rồi!”
Bình Cửu đang đứng bên bờ, là vị trí cách đó gần nhất, hồi phục tinh thần, thấy người bị đuối nước không giãy dụa, chìm thẳng xuống sông, bèn ném hồ lô rượu sang một bên rồi nhảy xuống, sờ các huyệt lớn trên người nạn nhân, thấy người còn thở, có vẻ là một cô nương.
Có mấy người lao đến, Bình Cửu còn chưa nhìn rõ là ai, đã bị nạn nhân đập một quyền bất ngờ. Cô nương không có võ công, yếu đuối nên đánh không đau, nhưng chỉ một giây sau đã khóc lên, hô: “Ngươi cứu ta làm gì, ngươi cứu ta làm gì!”
Mấy người phía sau chạy đến dìu cô nương kia đứng dậy, một người cởi áo ra phủ thêm cho nàng, sốt ruột khuyên nhủ : “Mộc cô nương, sao cô ngốc quá vậy. Giờ cô có chết rồi thì sao, nhiều năm rồi, cô đã thấy gã thay đổi chút nào chưa? Tim của người nọ chính là sắt đá, cô có ấp cỡ nào nó cũng không nóng lên được đâu!”
Mộc cô nương bị nước lạnh làm run cả người, nhưng vẫn nghẹn ngào khóc, nước mắt như mưa, nói : “Cái gì ta cũng chấp nhận làm, không để ý mặt mũi tìm đến chàng… Chàng còn, còn đối xử với ta như vậy…”
Bình Cửu lau nước trên mặt mình, đứng lên chuẩn bị đi, thì bị một người gọi lại : “Vị huynh đài này, đa tạ huynh rất nhiều!”
Bình Cửu hơi quay đầu lại nói: “Không có gì.” Mới ngước mắt lên nhìn đã đơ ra, nói: “Người phái Côn Sơn à?”
Người trước mặt là Bành Thư Viễn của phái Côn Sơn, xem như người quen của Bình Cửu, người đó vui vẻ cười nói: “Huynh đài biết tại hạ ư?”
Bình Cửu lắc đầu một cái, chỉ chuôi kiếm của người đó: “Trên chuôi kiếm của phái Côn Sơn các ngươi đều có khắc chữ, rất khó nhận ra à?”
Bành Thư Viễn gật đầu, thấy Bình Cửu không muốn ở lại, chỉ nói: “Huynh đài tên gì, ngày sau chúng ta nhất định báo đáp?”
Bình Cửu chỉ vẫy tay ra sau, nói: “Không cần để ý.” Rồi đi xa.
Mặt nước ven bờ Liễu Thanh rất lạnh, Bình Cửu ướt hết quần áo, nước nhỏ giọt chảy xuống nền đất, bị hết người này đến người khác nhìn, đi tới cuối bờ sông, thấy một người đang đứng trong đình nghỉ mát, ngài giơ tay thả bồ câu đưa thư, xoay người lại thấy Bình Cửu, ánh mắt đầu tiên đơ ra, sau đó nhíu mày một cái.
Đi xuống đình nghỉ mát, Thần Dục nhìn nước trên người Bình Cửu một cái, hỏi hắn: “Chuyện gì xảy ra?”
Bình Cửu vắt khô nước trên người, nói : “Gặp phải một người quen.”
Thần Dục ngước mắt nhìn Bình Cửu một cái : “Ai?”
Bình Cửu tránh ánh mắt của Thần Dục, đi về quán trọ.
Bình Cửu vào phòng, đứng một bên tủ quần áo, vừa cởi áo ngoài và áo lót ra, cửa lại mở. Thần Dục đóng cửa lại ngồi xuống ghế trong phòng. Bình Cửu đang cởi trần nửa người trên, tay đặt trên lưng quần cởi được một nửa, nhận ra cái nhìn bên cạnh, nhìn qua: “Bệ hạ còn có đam mê nhìn người khác thay quần áo à?”
Ánh mắt Thần Dục dời từ xương quai xanh xuống eo Bình Cửu: “Có chỗ nào trên người ngươi mà trẫm chưa thấy.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương