Bình Cửu
Chương 63
Cung Phượng Khê là nơi mà thái hậu hiện nay từng ở lúc còn làm hoàng hậu. Vì hiện nay vị trí hoàng hậu vẫn bỏ trống, nên mấy năm nay không có ai ở cung Phượng Khê, đèn được thắp sáng, cây nguyệt quế xanh um quanh năm, phất phơ cành lá trước gió. Dù không đến nỗi hoang vu, nhưng nơi đây khó tránh có vẻ hơi cô quạnh giữa hoàng cung náo nhiệt đêm giao thừa.
Do trong cung này không ai ở nên khá ít quân lính tuần tra bảo vệ. Thần Dục đi tới trước cung Phượng Khê, không biết sao thì dừng lại. Ngài gọi người đuổi thái giám cung nữ trực ban trong cung, rồi vào cung một mình.
Xuyên qua hành lang với đèn đường thắp theo hai bên rất rực rỡ, bước qua chiếc cầu đá nhỏ bắc ngang dòng suối nhỏ, cửa lớn của tẩm cung không khóa, chiếc đèn dầu bằng ngọc trong phòng vừa được thay mới, tỏa ánh sáng dìu dịu, chiếc đèn cũng đang cháy bừng.
Nơi này rất yên tĩnh, trừ tiếng pháo thấp thoáng thêm giao thừa thì chẳng nghe được tiếng gì nữa cả, kể cả tiếng người nói chuyện.
Thần Dục vén áo choàng ngồi xuống chiếc bàn gần cửa chính, gió lạnh làm bay đi cảm giác say rượu, tinh thần trở nên tỉnh táo hơn.
Ngài tùy ý cầm một món đồ sứ nho nhỏ trong tay thưởng thức.
Thần Dục như đang đợi gì đó.
Mãi đến khi tim đèn cháy hơn nửa, trăng treo trên đỉnh đầu, áng may mỏng che trăng làm phủ một cái bóng đen xuống mặt đất, dường như có một cơn gió nọ thổi qua cung Phượng Khê, cả cung vắng lặng như tờ.
Có một người lặng yên xuất hiện ở cửa.
Áo choàng màu đen bị cơn gió theo cửa thổi vào làm rơi, người nọ treo một thanh kiếm bên hông, hắn cởi nón rộng vành trên đầu xuống, cầm trong tay, sau đó lộ ra một mặt nhuộm gió sương.
Cặp mắt kia tựa như hai ngôi sao sáng nhất trên bầu trời, không biết tự lúc nào nó đem cho người nhìn cảm giác dịu dàng.
Bình Cửu nói: “Năm mới vui vẻ.”
Thần Dục nhìn chằm chằm Bình Cửu, Bình Cửu bỏ nón rộng vành xuống bên cạnh, trên người tỏa ra khí lạnh còn chưa tan hết bởi gió sương bên ngoài, có thể thấy ngoài trời rất lạnh, Bình Cửu hỏi ngài: “Ngươi uống rượu à?”
Thần Dục vứt bừa món đồ chơi nhỏ trong tay lên bàn, rồi cười nhẹ, nói: “Ngươi luôn làm tiêu hao sự kiên nhẫn của trẫm.”
Bình Cửu nói: “Không phải ta đã đến rồi đó ư.”
Vẻ mặt Thần Dục không lộ rõ cảm xúc, ngài nhìn Bình Cửu thật kỹ, không hỏi hắn đã đi đâu, mà chỉ hỏi: “Ăn cơm chưa?”
Bình Cửu mở áo choàng ra, móc từ bao quần áo sau lưng ra một con gà quay được bao gói kỹ càng, mấy món điểm tâm, còn thêm chút rượu, nói: “Chưa.”
Thần Dục thấy bầu rượu trong tay Bình Cửu khá quen, cau mày nghĩ vài giây, Bình Cửu nhận ra ánh mắt của ngài, nói trước: “Rượu này tiện tay lấy ở ngự thiện phòng, mùi khá thơm.”
Thần Dục đứng lên, cơ thể loạng choạng một cái, được Bình Cửu nắm lấy cánh tay đỡ lấy, giọng điệu hắn còn có phần bất đắc dĩ: “Ngươi uống bao nhiêu rượu.”
Trong mắt Thần Dục xen chút men say, hỏi Bình Cửu: “Sao ngươi biết trẫm sẽ ở cung Phượng Khê?”
Bình Cửu nói: “Không biết, ta tìm từng cung rồi tìm đến đây.”
Thần Dục lại nói: “Ngươi biết cung Phượng Khê này là chỗ nào không?”
Bình Cửu hỏi: “Chỗ nào?”
Ngón tay Thần Dục vuốt nhẹ lên hoa văn khắc họa tiết phượng hoàng trên mặt bàn, nói: “Các đời hoàng hậu của Bắc Thanh đều ở trong tẩm cung này, kể cả hoàng hậu của trẫm.”
Bình Cửu cũng nhìn lướt một vòng cung Phượng Khê vàng son lộng lẫy này: “Ngươi là một vị hoàng đế tốt, sau này hoàng hậu của ngươi cũng sẽ là một vị hoàng hậu tốt.”
Thần Dục nhìn hơi chếch xuống mặt đất: “Ở đây không có thứ ngươi muốn, nên hoàng cung không giữ được ngươi, trẫm cũng không giữ được ngươi.”
Thần Dục vẫn bước về phía trước một bước, Bình Cửu buông lỏng cánh tay đang đỡ Thần Dục ra, nhưng thấy trong đôi mắt sắc bén nhưng mờ mịt ấy bỗng toả ra một thần thái khư khư cố chấp nào đó. Đời này của ngài chưa bao giờ phải thua cuộc, nhưng ở một cái chớp mắt nào đó vẫn như một con thú hoang bị ép đến đường cùng. Nó ngủ đông trong một góc tối tăm, không chịu để cơ thể mình từ từ thối rữa, để lại một cái ánh mắt gì đó trước khi chết. Trong giây phút này, trông ngài không chỉ không say, thậm chí có một sự tỉnh táo, Thần Dục nhìn về một hướng khác chỗ Bình Cửu đang đứng, mở miệng nói: “Ngươi nhớ kỹ, Bình Cửu, không phải trẫm không có cách khác, trẫm chỉ là…”
Bình Cửu cau mày nghe Thần Dục nói mấy câu, dù không biết ngài có ý gì, nhưng cảm thấy có một sự nguy hiểm ở đây.
Nhưng Thần Dục nói đến mấy chữ cuối thì chỉ mấp máy môi chứ không phát ra tiếng, không biết đang nói gì, sau đó tầm mắt lướt qua mặt bàn.
Bình Cửu thấy chuỗi động tác này của ngài, chú ý ngài sắp làm gì. Thần Dục cau mày xoa trán một cái, bỗng chống tay đỡ mặt bàn. Lúc này Bình Cửu mới đi tới đỡ lấy ngài, hỏi: “Ngươi tìm gì?”
Thần Dục đứng không vững lắm: “Nước đâu? Trẫm đau đầu.”
…
Lần này Bình Cửu tin chắc Thần Dục đã say thật rồi.
—————– phân cách ———————
Đây không phải lần đầu tiên Bình Cửu đến hoàng cung, nhưng lần vào cung này khiến hắn có một cảm giác sâu sắc – ở đây không có chỗ cho hắn dung thân.
Ví như ép một con chim học bước đi, ép một con cọp ăn cỏ, rời khỏi hoàn cảnh sinh tồn thích hợp nhất, cuộc sống sẽ trở nên rất vô vị.
Sau đêm Giao thừa, Bình Cửu được hoàng đế xếp ở một cung rất hẻo lánh trong hậu cung, nói theo qui cách thì có lẽ đậy là vị trí chỉ có lãnh cung mới có. Có điều tôi tớ trong ngoài đều được hoàng đế nói trước, Bình Cửu không cần người hầu hạ, cầm một tấm kim bài màu vàng được phép ra vào tự do. Sống ử đây mấy ngày, chỗ hắn đến nhiều nhất có lẽ là ngự thiện phòng.
Bình Cửu làm việc và nghỉ ngơi như cũ, cuộc sống rất nhàn, nhìn như cho nghỉ tự do, nhưng hoàng cung lớn như vậy, đến thì dễ, chứ đi thì khó.
Bình Cửu hiểu rõ đạo lý này.
Huống chi mấy ngày nay hoàng đế không nói về dự định kế tiếp dù chỉ một chữ, dường như hai người cứ sống với nhau, không có dự định về tưởng lai như vậy, hoàng đế cũng cảm thấy khá tốt.
Cái cung nhỏ hẻo lánh, ngay cả cái tên cũng không có này gần đây lại trở thành nơi được hoàng đế yêu thích nhất từ khi đăng cơ đến nay.
Lắm lúc Bình Cửu cũng thật khâm phục tài năng quản lí cấp dưới của Thần Dục. Một người đàn ông trưởng thành mà lại còn sống tự nhiên xuất hiện trong hoàng cung, ở trong hậu cung gần mười ngày không làm gì cả, ra ra vào vào nhiều chuyến như vậy, mà lại không ai dám nói bậy trước mặt hắn.
Không biết là vô tình hay có người cố ý sắp xếp trước mà không ai trong đám tần phi của hoàng đế lởn vởn trước mặt Bình Cửu.
Tuy nhiên, không tình cờ gặp, không có nghĩa là không tìm.
Bình Cửu đang nhàn tản ngồi trên một cây thấp bên cửa sổ, thấy Thần Dục ngồi xem những đóng tấu chương được đặt gọn gàng trong phòng, nói: “Làm hoàng đế vật vả thật.”
Thần Dục đáp một tiếng, tầm mắt vẫn không dời khỏi tấu chương, một lát sau nói: “Sao thế, ngươi đói bụng rồi à?”
Bình Cửu lắc đầu bật cười: “Không thể cứ ăn sơn trân hải vị như vậy hoài được, ăn nữa chắc vị giác cũng bị chiều hư.”
Thần Dục cười nhẹ, nói: “Ăn ngon không? Trẫm vừa nhìn đã tháy ngán.”
Bình Cửu đẩy nhẹ cơ thể một cái, nhảy xuống khỏi cành cây, thở dài: “Ngon thì ngon thật, nhưng cảnh trong cung có vậy thôi, xem hoài cũng chán.”
Thần Dục đặt xuống bút, nghe vậy liếc nhìn hắn: “Làm sao, chán rồi à?” nghe giọng ngài không có gì đặc biệt, chỉ hỏi thăm vậy rồi lại nói: “Hai ngày nữa, trẫm với ngươi ra ngoài chơi tý,”
Biểu cảm trên mặt Thần Dục lộ vẻ dịu dàng hiếm có, ngừng một lát lại hỏi tiếp: “Được chứ?”
Bình Cửu nói: “Được, sao lại không được.” duỗi cái eo lười một cái, lại nói: “Ta nhớ tối nay ngươi có việc à?”
Thần Dục nói: “Sứ đoàn Lâu Lan đến rồi, trẫm phải ra gặp mặt, tối nay ngươi nhớ tự ăn cơm đó.”
Bình Cửu cười: “Ta còn để mình bị đói à.” sau đó nhảy lên nóc nhà, nằm xuống ngói diêm ấm áp phơi cơ thể.
Tìm tư thế thoải mái rồi nhắm mắt lại, giọng Bình Cửu lười biếng bay trong không khí: “Ôi, nắng trời ấm áp quá.”
————– phân cách ——–
Ban đêm.
Trong lúc hoàng cung đang ca múa rất yên bình, đoàn sứ Lâu Lan đến tiến cống tháo một nửa vật phẩm xuống, Bình Cửu không có gì làm, ngồi một mình trong sân ngắm trăng sáng.
Một thanh kiếm dựng ở bức tường bên cạnh, không gian rộng rãi khi không có người lại càng thêm quạnh quẽ, mặt trăng trên đỉnh đầu vừa lớn vừa tròn. Không biết Bình Cửu đang nghĩ gì, đến khi tỉnh táo tinh thần lại thì cửa lớn đã bị người nào đó đẩy nhè nhẹ ra.
Thái giám ngoài cửa rõ ràng đã được báo trước nên không ai làm gì cả. Sau đó một người phụ nữ đi tới một cách lặng lẽ, xốc mũ choàng, lộ gương mặt vừa đẹp nhưng khá lạnh lùng.
Bình Cửu ngồi dưới mái hiên không nhúc nhích, thấy người phụ nữ này tới, đôi mắt hơi dời nhẹ theo cử động của nàng.
Hắn nghĩ.
Cuối cùng cũng tới.
Do trong cung này không ai ở nên khá ít quân lính tuần tra bảo vệ. Thần Dục đi tới trước cung Phượng Khê, không biết sao thì dừng lại. Ngài gọi người đuổi thái giám cung nữ trực ban trong cung, rồi vào cung một mình.
Xuyên qua hành lang với đèn đường thắp theo hai bên rất rực rỡ, bước qua chiếc cầu đá nhỏ bắc ngang dòng suối nhỏ, cửa lớn của tẩm cung không khóa, chiếc đèn dầu bằng ngọc trong phòng vừa được thay mới, tỏa ánh sáng dìu dịu, chiếc đèn cũng đang cháy bừng.
Nơi này rất yên tĩnh, trừ tiếng pháo thấp thoáng thêm giao thừa thì chẳng nghe được tiếng gì nữa cả, kể cả tiếng người nói chuyện.
Thần Dục vén áo choàng ngồi xuống chiếc bàn gần cửa chính, gió lạnh làm bay đi cảm giác say rượu, tinh thần trở nên tỉnh táo hơn.
Ngài tùy ý cầm một món đồ sứ nho nhỏ trong tay thưởng thức.
Thần Dục như đang đợi gì đó.
Mãi đến khi tim đèn cháy hơn nửa, trăng treo trên đỉnh đầu, áng may mỏng che trăng làm phủ một cái bóng đen xuống mặt đất, dường như có một cơn gió nọ thổi qua cung Phượng Khê, cả cung vắng lặng như tờ.
Có một người lặng yên xuất hiện ở cửa.
Áo choàng màu đen bị cơn gió theo cửa thổi vào làm rơi, người nọ treo một thanh kiếm bên hông, hắn cởi nón rộng vành trên đầu xuống, cầm trong tay, sau đó lộ ra một mặt nhuộm gió sương.
Cặp mắt kia tựa như hai ngôi sao sáng nhất trên bầu trời, không biết tự lúc nào nó đem cho người nhìn cảm giác dịu dàng.
Bình Cửu nói: “Năm mới vui vẻ.”
Thần Dục nhìn chằm chằm Bình Cửu, Bình Cửu bỏ nón rộng vành xuống bên cạnh, trên người tỏa ra khí lạnh còn chưa tan hết bởi gió sương bên ngoài, có thể thấy ngoài trời rất lạnh, Bình Cửu hỏi ngài: “Ngươi uống rượu à?”
Thần Dục vứt bừa món đồ chơi nhỏ trong tay lên bàn, rồi cười nhẹ, nói: “Ngươi luôn làm tiêu hao sự kiên nhẫn của trẫm.”
Bình Cửu nói: “Không phải ta đã đến rồi đó ư.”
Vẻ mặt Thần Dục không lộ rõ cảm xúc, ngài nhìn Bình Cửu thật kỹ, không hỏi hắn đã đi đâu, mà chỉ hỏi: “Ăn cơm chưa?”
Bình Cửu mở áo choàng ra, móc từ bao quần áo sau lưng ra một con gà quay được bao gói kỹ càng, mấy món điểm tâm, còn thêm chút rượu, nói: “Chưa.”
Thần Dục thấy bầu rượu trong tay Bình Cửu khá quen, cau mày nghĩ vài giây, Bình Cửu nhận ra ánh mắt của ngài, nói trước: “Rượu này tiện tay lấy ở ngự thiện phòng, mùi khá thơm.”
Thần Dục đứng lên, cơ thể loạng choạng một cái, được Bình Cửu nắm lấy cánh tay đỡ lấy, giọng điệu hắn còn có phần bất đắc dĩ: “Ngươi uống bao nhiêu rượu.”
Trong mắt Thần Dục xen chút men say, hỏi Bình Cửu: “Sao ngươi biết trẫm sẽ ở cung Phượng Khê?”
Bình Cửu nói: “Không biết, ta tìm từng cung rồi tìm đến đây.”
Thần Dục lại nói: “Ngươi biết cung Phượng Khê này là chỗ nào không?”
Bình Cửu hỏi: “Chỗ nào?”
Ngón tay Thần Dục vuốt nhẹ lên hoa văn khắc họa tiết phượng hoàng trên mặt bàn, nói: “Các đời hoàng hậu của Bắc Thanh đều ở trong tẩm cung này, kể cả hoàng hậu của trẫm.”
Bình Cửu cũng nhìn lướt một vòng cung Phượng Khê vàng son lộng lẫy này: “Ngươi là một vị hoàng đế tốt, sau này hoàng hậu của ngươi cũng sẽ là một vị hoàng hậu tốt.”
Thần Dục nhìn hơi chếch xuống mặt đất: “Ở đây không có thứ ngươi muốn, nên hoàng cung không giữ được ngươi, trẫm cũng không giữ được ngươi.”
Thần Dục vẫn bước về phía trước một bước, Bình Cửu buông lỏng cánh tay đang đỡ Thần Dục ra, nhưng thấy trong đôi mắt sắc bén nhưng mờ mịt ấy bỗng toả ra một thần thái khư khư cố chấp nào đó. Đời này của ngài chưa bao giờ phải thua cuộc, nhưng ở một cái chớp mắt nào đó vẫn như một con thú hoang bị ép đến đường cùng. Nó ngủ đông trong một góc tối tăm, không chịu để cơ thể mình từ từ thối rữa, để lại một cái ánh mắt gì đó trước khi chết. Trong giây phút này, trông ngài không chỉ không say, thậm chí có một sự tỉnh táo, Thần Dục nhìn về một hướng khác chỗ Bình Cửu đang đứng, mở miệng nói: “Ngươi nhớ kỹ, Bình Cửu, không phải trẫm không có cách khác, trẫm chỉ là…”
Bình Cửu cau mày nghe Thần Dục nói mấy câu, dù không biết ngài có ý gì, nhưng cảm thấy có một sự nguy hiểm ở đây.
Nhưng Thần Dục nói đến mấy chữ cuối thì chỉ mấp máy môi chứ không phát ra tiếng, không biết đang nói gì, sau đó tầm mắt lướt qua mặt bàn.
Bình Cửu thấy chuỗi động tác này của ngài, chú ý ngài sắp làm gì. Thần Dục cau mày xoa trán một cái, bỗng chống tay đỡ mặt bàn. Lúc này Bình Cửu mới đi tới đỡ lấy ngài, hỏi: “Ngươi tìm gì?”
Thần Dục đứng không vững lắm: “Nước đâu? Trẫm đau đầu.”
…
Lần này Bình Cửu tin chắc Thần Dục đã say thật rồi.
—————– phân cách ———————
Đây không phải lần đầu tiên Bình Cửu đến hoàng cung, nhưng lần vào cung này khiến hắn có một cảm giác sâu sắc – ở đây không có chỗ cho hắn dung thân.
Ví như ép một con chim học bước đi, ép một con cọp ăn cỏ, rời khỏi hoàn cảnh sinh tồn thích hợp nhất, cuộc sống sẽ trở nên rất vô vị.
Sau đêm Giao thừa, Bình Cửu được hoàng đế xếp ở một cung rất hẻo lánh trong hậu cung, nói theo qui cách thì có lẽ đậy là vị trí chỉ có lãnh cung mới có. Có điều tôi tớ trong ngoài đều được hoàng đế nói trước, Bình Cửu không cần người hầu hạ, cầm một tấm kim bài màu vàng được phép ra vào tự do. Sống ử đây mấy ngày, chỗ hắn đến nhiều nhất có lẽ là ngự thiện phòng.
Bình Cửu làm việc và nghỉ ngơi như cũ, cuộc sống rất nhàn, nhìn như cho nghỉ tự do, nhưng hoàng cung lớn như vậy, đến thì dễ, chứ đi thì khó.
Bình Cửu hiểu rõ đạo lý này.
Huống chi mấy ngày nay hoàng đế không nói về dự định kế tiếp dù chỉ một chữ, dường như hai người cứ sống với nhau, không có dự định về tưởng lai như vậy, hoàng đế cũng cảm thấy khá tốt.
Cái cung nhỏ hẻo lánh, ngay cả cái tên cũng không có này gần đây lại trở thành nơi được hoàng đế yêu thích nhất từ khi đăng cơ đến nay.
Lắm lúc Bình Cửu cũng thật khâm phục tài năng quản lí cấp dưới của Thần Dục. Một người đàn ông trưởng thành mà lại còn sống tự nhiên xuất hiện trong hoàng cung, ở trong hậu cung gần mười ngày không làm gì cả, ra ra vào vào nhiều chuyến như vậy, mà lại không ai dám nói bậy trước mặt hắn.
Không biết là vô tình hay có người cố ý sắp xếp trước mà không ai trong đám tần phi của hoàng đế lởn vởn trước mặt Bình Cửu.
Tuy nhiên, không tình cờ gặp, không có nghĩa là không tìm.
Bình Cửu đang nhàn tản ngồi trên một cây thấp bên cửa sổ, thấy Thần Dục ngồi xem những đóng tấu chương được đặt gọn gàng trong phòng, nói: “Làm hoàng đế vật vả thật.”
Thần Dục đáp một tiếng, tầm mắt vẫn không dời khỏi tấu chương, một lát sau nói: “Sao thế, ngươi đói bụng rồi à?”
Bình Cửu lắc đầu bật cười: “Không thể cứ ăn sơn trân hải vị như vậy hoài được, ăn nữa chắc vị giác cũng bị chiều hư.”
Thần Dục cười nhẹ, nói: “Ăn ngon không? Trẫm vừa nhìn đã tháy ngán.”
Bình Cửu đẩy nhẹ cơ thể một cái, nhảy xuống khỏi cành cây, thở dài: “Ngon thì ngon thật, nhưng cảnh trong cung có vậy thôi, xem hoài cũng chán.”
Thần Dục đặt xuống bút, nghe vậy liếc nhìn hắn: “Làm sao, chán rồi à?” nghe giọng ngài không có gì đặc biệt, chỉ hỏi thăm vậy rồi lại nói: “Hai ngày nữa, trẫm với ngươi ra ngoài chơi tý,”
Biểu cảm trên mặt Thần Dục lộ vẻ dịu dàng hiếm có, ngừng một lát lại hỏi tiếp: “Được chứ?”
Bình Cửu nói: “Được, sao lại không được.” duỗi cái eo lười một cái, lại nói: “Ta nhớ tối nay ngươi có việc à?”
Thần Dục nói: “Sứ đoàn Lâu Lan đến rồi, trẫm phải ra gặp mặt, tối nay ngươi nhớ tự ăn cơm đó.”
Bình Cửu cười: “Ta còn để mình bị đói à.” sau đó nhảy lên nóc nhà, nằm xuống ngói diêm ấm áp phơi cơ thể.
Tìm tư thế thoải mái rồi nhắm mắt lại, giọng Bình Cửu lười biếng bay trong không khí: “Ôi, nắng trời ấm áp quá.”
————– phân cách ——–
Ban đêm.
Trong lúc hoàng cung đang ca múa rất yên bình, đoàn sứ Lâu Lan đến tiến cống tháo một nửa vật phẩm xuống, Bình Cửu không có gì làm, ngồi một mình trong sân ngắm trăng sáng.
Một thanh kiếm dựng ở bức tường bên cạnh, không gian rộng rãi khi không có người lại càng thêm quạnh quẽ, mặt trăng trên đỉnh đầu vừa lớn vừa tròn. Không biết Bình Cửu đang nghĩ gì, đến khi tỉnh táo tinh thần lại thì cửa lớn đã bị người nào đó đẩy nhè nhẹ ra.
Thái giám ngoài cửa rõ ràng đã được báo trước nên không ai làm gì cả. Sau đó một người phụ nữ đi tới một cách lặng lẽ, xốc mũ choàng, lộ gương mặt vừa đẹp nhưng khá lạnh lùng.
Bình Cửu ngồi dưới mái hiên không nhúc nhích, thấy người phụ nữ này tới, đôi mắt hơi dời nhẹ theo cử động của nàng.
Hắn nghĩ.
Cuối cùng cũng tới.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương