Bình Cửu
Chương 67
Từ khi Bình Cửu rời khỏi cung, binh lính đuổi theo sau không dứt. Hoàng đế sẽ không buông tha cho hắn dễ dàng như vậy, cũng đúng thôi.
Bình Cửu cưỡi ngựa bôn ba mấy ngày, nhóm người đó đuổi theo sát. Có lẽ họ được cấp trên ra lệnh, thấy Bình Cửu thì xông lên luôn, trông như muốn dùng vũ lực để hạ gục hắn.
Tất nhiên, Bình Cửu sẽ không bó tay chịu trói, nhưng bên kia đông quá, đến đâu cũng gây ra hỗn loạn. Cứ thế kéo dài không phải kế sách ứng đối. Sau khi nghĩ kỹ, Bình Cửu cưỡi ngựa lao về hướng tây nam.
Trước khi về kinh một tháng, Bình Cửu đã bí mật hỏi thăm đến Mai Phong nhai, đây là tổng bộ của Vạn Hồn giáo, vách núi dựng đứng khó leo, xung quanh là những vách núi cao kỳ lạ và chỉ có một con đường dẫn lên đỉnh núi. Quả là một vị trí trú đóng tuyệt vời.
Chuyến đi đó của Bình Cửu cũng không lãng phí, dễ dàng hơn dự kiến rất nhiều. Ở đó, hắn gặp được thái tử trước đây – Thần Sâm.
Đúng như Tiết lão quái đoán trước, Thần Sâm bây giờ đã đến đường cùng. Nếu bốn năm trước, vẫn còn thấy được sự hào hoa của Tam hoàng tử, thì bây giờ, mặt hắn hõm xuống, chỉ còn da bộc xương, đôi mắt cũng hõm vào, mở to, dựa lên giường, ngay cả hít thở cũng khó khăn. Đúng là dáng vẻ sắp chết, nhưng không biết ý chí gì đã giúp gã cố gắng giữ lại mạng sống.
Bình Cửu nghĩ, nếu nói bây giờ vẫn còn bước đột phá ranh giới giữa hắn và Thần Dục duy nhất trên thế gian, vậy nhất định ở trên người vị thái tử trước sắp chết này. Hai người này tranh quyền từ bé, gút mắc giữa họ rất sâu, đứng ở hai vị trí đối lập hoàn toàn. Huống chi với dáng vẻ bây giờ của Thần Sâm nhưng vẫn không chịu an phận, thì trong này chắc chắn có vấn đề.
Vì vậy, chờ đến khi xung quanh trở nên vắng lặng, Bình Cửu nhảy xuống mặt đất đỉnh núi, rồi đi tới trước mặt Thần Sâm, nói: “An Vương điện hạ có khoẻ không.”
Thần Sâm thấy Bình Cửu, đầu tiên là chớp đôi mắt vẫn còn vẩn đục, rồi chợt trợn trừng mắt, sau đó khóe miệng có gắng hé ra, cất lời: “Lục Thu Hồng… Ha… Ngươi không chết.”
Bình Cửu nói: “Trông điện hạ có vẻ không bất ngờ lắm nhỉ?”
Thần Sâm ngửa mặt nằm ở trên giường, hai tay khoác hờ lên góc chăn, cố gắng thở hổn hển một lúc rồi nói: “Nửa năm trước ta nghe tin hành động của hoàng đế có thay đổi, thì biết chắc rằng ngươi còn sống… Ha… Đúng là ông trời không phụ ta, quả nhiên ngươi còn sống…”
Bình Cửu nhìn gã, ánh mắt dần trở nên lạnh lẽo, nói: “Hóa ra ngươi hạ độc ở Nhạn Thành thăm dò nhiều lần như vậy là để dụ ta ra à? Ngươi cần gì phải làm điều thừa như vậy, Lục mỗ sống hay chết đâu có ích lợi gì với ngươi chứ?”
Gương mặt trông tiều tụy của Thần Sâm trở nên nhăn nhó một lúc, như đang cười, nói: “Có cùng chung kẻ địch… Chính là… Đồng minh… Ta còn biết ngươi muốn gì… Ngươi giả chết lánh đời… Bốn năm… Cùng lắm là để… để… “
Hắn hít thở thật sâu một cái, nói bằng giọng mờ ám: “Cùng lắm là để… thoát khỏi Thần Dục… “
Bình Cửu rơi vào trầm mặc. Người như Thần Sâm không tin được, nhưng gã nói cũng không phải không có lý. Với dáng vẻ không còn sống được bao lâu này của gã, dù Bình Cửu hợp tác với gã, cũng có thể bứt ra bất cứ lúc nào. Quan trọng là, đã như thế, hắn sẽ đứng ở phía đối lấp hoàn toàn với Thần Dục.
Dính đến mưu quyền, đây là tội trưu di cửu tộc. Bình Cửu không còn người thân, đông trốn tây lủi bốn năm qua, sống có khác gì tội phạm truy nã đâu, với cả một khi tội danh này được lập thì hắn và Thần Dục sẽ phân rõ ranh giới một cách triệt để.
Một khi bước vào rồi sẽ không còn đường sống trở ra.
Nghĩ đến đó Bình Cửu: “Ngươi muốn làm gì?”
Thần Sâm suy yếu ho khan vài tiếng, rồi từ từ mở miệng: “Bản vương sắp chết rồi… Hoàng quyền không còn quan trọng với ta nữa… Ta có giành được cũng không có mạng để ngồi… Nhưng ta còn sống, có thể làm chuyện khiến Thần Dục không thoải mái… Ta nhất định phải làm.”
Bình Cửu nhìn gã chốc lát rồi nói: “Vậy kế hoạch của ngươi là gì?”
Thần Sâm nói: “Quyển sách da người nắm hổ phù của cấm quân… Ngươi thấy rồi… Và cũng chỉ có ngươi… Chỉ có ngươi có thể lấy được… Ta muốn tận tay phá hủy nó ngay ở trước mặt Thần Dục… Ta muốn để hắn hận ta… Ta muốn để hắn hận không thể giết ta trăm ngàn lần… Đến lúc đó, tự nhiên hắn sẽ tha cho ngươi… Không phải ư?”
Bình Cửu nghĩ kỹ một lát mới đồng ý.
Ở hai ngày trên vách núi Mai Phong, Bình Cửu trở lại núi Nhạn Lộc lần nữa để bàn bạc với Tiết lão quái một phen.
Sau khi họ đã bàn tính kỹ lưỡng thì cũng đến năm mới. Bình Cửu đi theo hướng Bắc vào kinh, dạo khắp phố lớn ngõ nhỏ ở kinh đô hai ngày. Sau khi thăm dò hết tất cả con đường ở kinh đô và hoàng cung thì hắn mới vào cung.
Bây giờ Bình Cửu lấy được quyển sách da người rất dễ dàng. Trước mắt để không làm ảnh hưởng đến những người không liên quan, Bình Cửu lại đi về hướng Mai Phong nhai lần nữa.
Thái tử Thần Sâm và Thụy Vương Thần Dục tranh giành cấu xé lẫn nhau mười mấy năm, nắm rõ như lòng bàn tay thủ đoạn của nhau. Với thế lực bây giờ của Thần Dục, nếu muốn diệt sào huyệt của Vạn Hồn giáo, giết kẻ chỉ còn chút hơi tàn như Thần Sâm thì chỉ cần vai ba câu nói. Vậy mà ngài lại mặc kệ Thần Sâm và Vạn Hồn giáo làm càn nửa năm. Thần Dục sẽ không phạm sai lầm rõ ràng như vậy, cũng chưa bao giờ làm chuyện không nắm chắc. Nếu ngài để mặc như vậy thì chắc chắn có mục đích riêng của ngài.
Bình Cửu không biết cuối cùng Thần Dục có mục đích gì. Cũng có thể là Thần Sâm đoán được mục đích ấy nhưng gã không nói.
Bây giờ, vòng xoáy tranh quyền này sắp kết thúc, Bình Cửu là quân cờ then chốt nhất. Nếu hắn muốn chỉ lo thân mình thì rất khó. Hai người nhà họ Thần kia cũng không phải kẻ tầm thường, nếu bị lợi dụng, chẳng thà để hắn tùy cơ ứng biến.
Sau khi ra cung khoảng bốn ngày thì Bình Cửu đến Mai Phong nhai lần nữa. Bình Cửu trao quyển sách bằng da người đó cho Thần Sâm rồi tự tìm một phòng bắt đầu luyện công.
Hắn đang nghỉ ngơi dưỡng sức chuẩn bị đón trận bảo táp sắp tới.
Có điều Bình Cửu không ngờ Thần Dục sẽ tự đến thật.
Mà còn đến sớm như vậy.
Tối hôm sau khi Bình Cửu đến núi thì đại quân đông đảo đã đóng quân dưới vách núi Mai Phong, những ánh đuốc dày đặc sáng bừng nửa bầu trời.
Lúc rạng sáng, đội quân này xông lên con đường trên núi, thế như chẻ tre. Bấy giờ, Bình Cửu đang đứng bên vách núi nhìn xuống. Gió ở vách núi rất lớn. Bao vây xung quanh núi là màu đen vô tận, mở to cái miệng lớn như chậu máu. Con đường duy nhất xuống núi bị đuốc thắp sáng, trông như những dãy đèn hoa trên phố chợ, thắp thành một hành lang thật dài.
Sau đó, Thần Sâm ngồi trên ghế dựa mềm, được người của gã nâng ra, đặt ghế dựa xuống cạnh Bình Cửu.
Nơi thắp đuốc bên sườn núi sáng rực, chiếu vào đôi mắt vẩn đục sắp chết của Thần Sâm nhưng tựa như làm quấy lên sự hận thù đã lắng đọng từ xa xưa, cả khuôn mặt hắn toả ra thần thái như hồi quang phản chiếu.
Thần Sâm không còn quyền lực trong tay, chỉ ngón tay về phía trước, nói giọng khàn khàn: “Ngươi xem, hắn đến rồi.”
Bình Cửu nhìn đội quân lớn đông đảo dưới núi. Trong đêm đen, nó như một con mãnh thú khổng lồ đang từng bước tới gần nơi này. Người cầm đầu kia, ngài lại mặc giáp chiến lên, bước đi nhẹ nhàng, áo choàng bay bay trong gió, ngờ ngợ như thấy được bóng dáng oai hùng chinh chiến sa trường năm đó.
Sau bao nhiêu năm, cảm giác bàng hoàng trong lòng khi lần đầu tiên gặp gỡ chuyển thành tâm trạng phức tạp lạ thường. Tâm trạng đó không nói được cũng không thể nói rõ. Bình Cửu vác trên lưng một gánh nặng nặng nề lạ thường rất nhiều năm. Bây giờ hắn không còn sức lực đi tiếp, hắn cũng không muốn tiếp tục nữa.
Trận chiến sắp tới này, dù thắng hay thua cũng phải cho nó một cái kết.
Nhưng có một thứ sẽ không bao giờ thua. Đó là thanh kiếm Cửu Sương đã cùng hắn đi đến cuối con đường. Đối với người tập võ, kiếm còn người còn, kiếm không ở, thế giới cũng mất theo.
Nếu có thể thoát khỏi đây, thì Thần Dục trở về, tiếp tục làm hoàng đế của ngài. Bình Cửu sẽ tìm một nơi núi rừng nào đó bắt đầu ẩn cư, sống cuộc sống an nhàn tự tại, không cầu danh lợi. Hoặc mấy năm nữa, Bình Cửu có thể nhận một đồ đệ. Võ công mà Lục Thu Hồng được truyền thụ, dù không môn không phái, nhưng võ công mà sư phụ truyền lại, hắn phải truyền tiếp cho đời sau.
Nói cho cùng, đời người ngắn ngủi… Nếu sống không thoải mái thì đi sớm hay đi muộn có khác gì đâu?
Bình Cửu nghĩ như vậy, lại chợt nhận ra một sự thay đổi bất ngờ.
Bây giờ, đội quân đông đảo phía sườn núi sắp lên, họ đang ở thế thắng, nhưng không tấn công tiếp.
Mà chỉ có một mình Thần Dục lên núi.
Dù Bình Cửu đã chuẩn bị tâm lý cho nhiều trường hợp xảy ra, bây giờ cũng không thể không ngạc nhiên.
Đã từng có trường hợp hai nước đánh nhau chém sứ giả, huống chi một bên là hoàng đế, Thần Dục là thiên tử cao quý, rõ ràng thắng chắc rồi, cần gì phải mạo hiểm như vậy?
Nhưng Bình Cửu nghĩ đi nghĩ lại, Thần Dục cũng không phải người thường. Nếu ngài vào doạnh trại của quân địch một mình như vậy, chắc chắn để có sẵn át chủ bài để xoay chuyển tình thế, nếu không thì hoang đường quá.
Sao Thần Dục có thể đánh trận chiến mà không nắm chắc như vậy được chứ, ngài sẽ không như vậy.
Bình Cửu bình tĩnh nhìn Thần Dục đi tới, mãi đến khi ngài đến vị trí đối diện, nơi hai người có thể thấy rõ mặt nhau.
Trong lòng hắn dần dần nâng cao cảnh giác, dòng suy nghĩ xoay chuyển thật nhanh, nhưng vẫn không nghĩ ra Thần Dục đang tính toán điều gì.
Đột nhiên, một đường ánh sáng lạnh lao nhanh đến, xuyên thẳng giáp chiến, đâm vào vai trái Thần Dục.
Khớp ngón tay của Bình Cửu căng thẳng trong chớp mắt, hắn nắm chặt kiếm trong tay.
Thần Dục đứng đó, hứng chịu mũi tên bắn vào người nhưng chỉ loạng choạng một cái, máu tươi lập tức bắn ra. Bình Cửu biết ngài có thể tránh mũi tên này, nhưng ngài không tránh. Tại sao?
Ngược lại, trong mắt Thần Sâm lộ ra vẻ vui sướng khát máu tàn nhẫn. Gã đã không còn trông như kẻ hấp hối sắp chết nữa. Gã nhìn chằm chằm Thần Dục không chớp mắt, mặt trở nên đỏ lạ thường, cười mỉa một tiếng, không nói gì.
Thần Dục đè lên vết thương chảy máu liên tục trên ngực trái, chợt ngẩng mặt lên, ánh mắt buồn buồn nhìn Bình Cửu, gằn từng chữ một: “Xem như trẫm nợ ngươi mũi tên này, nếu ngươi thấy chưa đủ, thì người tự mình làm đi.”
Bình Cửu dời mắt khỏi người ngài, sau đó nhắm mắt lại.
Thần Sâm bên cạnh đã chú ý tới điểm lạ thường của Bình Cửu. Gã nghiêng đầu qua, nhìn ngón tay cầm kiếm đến trắng bệch của Bình Cửu, cười nói: “Sao vậy… Mới một chiêu khổ nhục kế nhỏ xíu như vậy thì ngươi đã đau lòng rồi à?”
Bình Cửu từ từ thở ra một hơi, mở mắt ra, nói: “Không, ta chỉ là không thể hiểu nổi, hắn muốn làm gì?”
“Hắn muốn làm gì?” Thần Sâm dựa vào ghế, híp mắt nhìn Thần Dục một lát, cười lạnh nói: “A… Thần Dục can đảm quá ta, đến bây giờ… Khụ… Còn dám tự mình tới đây…”
Nói rồi, Thần Sâm giơ tay, một mũi tên lại bắn ra, bắn vào hông Thần Dục.
Máu nhuộm hơn nửa áo giáp, máu nhỏ giọt xuống đất liên tục. Thần Dục từ từ cúi người xuống, cố gắng chịu đựng để mình không ngã xuống.
Bình Cửu nắm chặt kiếm tay hết lần này đến lần khác. Hắn hít một hơi, buộc nó không lao khỏi vỏ, chỉ nhìn chằm chằm mặt đất trong chốc lát, rồi nhìn Thần Sâm lần nữa, nói: “Ngươi còn muốn gì nữa?”
Thần Sâm nghe vậy quay mặt sang, gã nhìn Bình Cửu bằng ánh mắt khó hiểu và đầy mỉa mai, gã nói: “Lục Thu Hồng… Ngươi và ta hợp tác chỉ vì một quyển sách… Bây giờ…”
Thần Sâm từ từ lấy quyển sách da người ra khỏi ngực, trông như tùy ý buông lỏng tay, quyển sách da ngươi kia liền rơi xuống chậu than bên cạnh, Thần Sâm nói: “Bây giờ, việc ta đáp ứng ngươi đã hoàn thành… Giờ Thần Dục rơi vào tay ta, khụ… Một kẻ sắp chết như ta… muốn làm gì… Cũng không liên quan đến ngươi… “
Bình Cửu trơ mắt nhìn quyển sách da ngươi rơi xuống chậu than, nó nhăn nhúm trong lửa, từ từ cháy đen, từ nơi bị đốt cháy thành tro bụi, từ từ lửa lan khắp quyển sách da người.
Cháy trong mười mấy giây thì lửa tàn dần. Thần Sâm nói không sai, Thần Dục không còn lý do dây dưa với hắn.
Hóa ra có thể phá huỷ quyển sách da người này dễ dàng như vậy.
Bình Cửu quay người lại, nhìn Thần Dục lần nữa, đã bao năm, nước sông lạnh giá như róc xương ấy không thể tẩy được một nửa phần đau khổ trong hắn.
Bây giờ, hắn cũng muốn nhìn rõ, nếu Thần Dục cũng bị phản bội như vậy, ngài có chấp nhận chăng hay cũng tức giận và thất vọng như vậy.
Nhưng ánh mắt Thần Dục vẫn không thay đổi.
Trong đôi mắt ấy không có hận, không có tức giận, có chăng chỉ là sụ chán nản vô vọng kéo dài và một chút đau đớn nào đó. Thậm chí, từ đầu đến cuối, Thần Dục không nhìn chậu than lấy một cái, máu tươi chảy theo khóe miệng ngài xuống quần áo, mà ngài chỉ nhìn Bình Cửu bất chấp tất cả.
Trong giây phút ấy, dường như Bình Cửu đã hiểu được điều gì, hắn nhìn về bên kia.
Thần Sâm giơ tay lần nữa, mũi tên thứ ba bắn thẳng đến chỗ trí mạng của Thần Dục!
Thần Dục mất máu càng lúc càng nhiều, nhưng ngài vẫn không có ý né tránh.
Cho dù có phần đứng không vững, ngài che vết thương đang chảy máu bên hông, tầm mắt từ từ mờ đi, nhưng vẫn cố nhìnvề hướng Bình Cửu.
Mãi đến khi mũi kiếm vọt lên rồi bất chợt biến mất!
Bình Cửu đứng ở một nơi không xa, trước mặt Thần Dục.
Mặt ngài trắng bệch, cánh tay cứng đờ, còn mũi tên nọ đã bị gãy thành hai khúc bên cạnh ngài từ lâu.
Thân thể còn hành động nhanh hơn suy nghĩ.
Bình Cửu cười, tay nắm kiếm Cửu Sương hơi run rẩy.
Còn cách gì nữa đâu, hắn vẫn không thể khống chế được chính mình.
Không phải Thần Dục không chuẩn bị gì mà đến, cũng không phải ngài mạo hiểm một mình.
Hóa ra ngài có át chủ bài.
Át chủ bài của ngài chính là hắn.
Bình Cửu cảm thấy buồn cười.
Chưa có một giây phút nào hắn nhìn rõ bản thân đến thế.
Bốn năm qua, Bình Cửu vẫn không sao thoát khỏi cảm giác đau đớn, đó không phải hận, cũng không phải tức giận, cũng không phải căm ghét và sự khuất phục do bị giam cầm.
Mà là, sau khi trải qua tất cả mọi chuyện, dù hận, hắn cũng không ra tay được.
Dù hắn ngụy trang có tốt thế nào, bảy phần nhẫn nại, ba phần tình cảm.
Đây mới là nguồn gốc đau khổ của hắn.
Bình Cửu quay mặt lại, nhìn Thần Dục.
Thần Dục vẫn nhìn hắn không hề chớp mắt, trên mặt ngài có một đôi mắt mà không một bài thơ hay văn chương nào có thể tả được, nhưng cũng là đôi mắt này, nó trở thành gông xiềng, còn tàn khốc hơn hình phạt treo cổ.
Bình Cửu thở dài một hơi, nói: “Gọi lính của ngươi tới, ngươi đi đi.”
Tay che vết thương của Thần Dục giờ dính đầy máu. Màu môi ngài rất trắng, cảm giác suy yếu vì mất máu quá nhiều. Dù máu đen dính đầy người, vẫn không ngăn được phong thái đứng đầu của ngài, ngài nói: “Còn ngươi?”
Bình Cửu nhìn ngài một lát, chợt cười.
Bình Cửu nói: “Thần Dục, ngươi đủ chưa?”
Quay đầu, Bình Cửu nhìn Thần Sâm đang đứng bên vách núi. Thần Sâm dần lộ ra sự kiệt sức, gã không ngừng thở hổn hển, nhưng vẫn lộ ánh mắt mỉa mai, châm chọc nhìn hai người Bình Cửu.
Bình Cửu biết gã đang nghĩ gì, chắc chắn gã cảm thấy rất buồn cười. Ánh mắt Thần Sâm như đang nói, ngươi xem, là chính ngươi không muốn đi.
Bình Cửu nhớ tới ước định cuối cùng của hắn và Thần Sâm.
Cánh tay bỗng bị nắm chặt lấy, hắn mất thăng bằng nhưng vẫn cố chấp nhìn người nắm tay mình. Thần Dục nói: “Đi theo ta… “
Bình Cửu không đáp, vẫn nhìn Thần Sâm. Thần Sâm cũng đang nhìn hắn. Dần dần, Thần Sâm nhìn hiểu ý trong mắt Bình Cửu, thế là hắn cố gắng dùng sức lực cuối cùng, cười một cái rất sung sướng.
Bình Cửu giãy tay ra, gạt nhẹ cái nắm tay của người phía sau, rồi xoay mặt về Thần Dục, kiếm Cửu Sương trong tay chỉ về phía trước, không chênh không lệch mà nằm ngang giữa hai người.
Vẻ mặt Bình Cửu hững hờ, nói: “Ta có đường đi của ta, không cần ngươi có ý kiến.”
Thần Dục bị thương nặng, ngài lảo đảo lui một bước, sau đó nắm chặt lưỡi kiếm sắc bén.
Bàn tay chảy máu đầm đìa nhưng không thấy đau, Thần Dục ngây người nhìn chằm chằm khoảng đất trước mặt, nói: “Không, ngươi không thể đi.”
Bình Cửu nói: “Chuyện đến nước này, ngươi đi con đường sáng lạn của ngươi, ta đi cầu độc mộc của ta, sao ngươi cứ phải ép buộc ta.”
Thần Dục nhìn chằm chằm phía trước, chợt bước lên trước, cầm chặt kiếm trong tay đâm về thân thể mình, ngài ngẩng khuôn mặt trắng bệch lên, hai mắt đỏ bừng, gần như cắn răng nói: “Phải! Là ta buộc ngươi thì sao! Ngươi hận ta, vô số người trong thiên hạ này hận ta, nhưng ngươi khác với họ! Bốn năm, ký ức vẫn cứ quanh quẩn trong tâm trí ta. Đêm ta ngủ không say, ăn không biết vị, mở mắt nhắm mắt đều là xác chết thói rữa của ngươi. Ta nhìn hàm răng ngươi lộ ra ngoài, mất hết nửa bên mặt… Ngươi…”
Thần Dục từ từ cúi người, ngài buông kiếm trong tay ra, đầu gối mềm nhũn, chợt lẳng lặng quỳ xuống trước mặt Bình Cửu, thở hổn hển một cách khó khăn: “Sao trẫm không biết có đường phía trước chứ, nhưng trẫm không đi được… không kịp nữa rồi… “
Bình Cửu đưa tay đỡ lấy thân thể Thần Dục, sợ hãi nhìn ngài: “Ngươi sao vậy!”
Thần Dục bị ép ngẩng khuôn mặt chật vật lên, hai mắt đỏ bừng, ươn ướt, ngài chợt ho ra một ngụm máu, dòng máu sền sệt theo khóe môi nhỏ giọt lên quần áo Bình Cửu.
Cổ họng Thần Dục cất tiếng khó khắn, run rẩy môi mỏng, nói: “Ngươi không hiểu, cho dù ta ngồi ở vị trí nào cũng chỉ có ngươi mới có thể tổn thương ta. Bình Cửu, chỉ có ngươi, ta nhận thua…”
Tầm mắt Bình Cửu như đọng lại, hắn hoảng hốt nhìn về một điểm không tiêu cự, rơi vào im lặng một hồi lâu.
Hắn biết, trong cơ thể mình, có một sợi dây nối từ bàn tay đến trái tim.
Nó đang thắt lại, nó đang đau đớn dữ dội.
Vốn không có gì phải lo sợ, nhưng vào lúc này nó bỗng nổ tung.
Cánh tay đang đỡ lấy Thần Dục của Bình Cửu từ từ buông ra.
Bình Cửu thấp giọng nói: “Xin lỗi.”
Trước tiên, Bình Cửu điểm hai huyệt lớn để ngừng máu đang chảy của Thần Dục, rồi điểm huyệt khiến ngài không để cử động được. Các động tác thực hiện rất nhanh.
Bình Cửu đỡ thân thể cứng đờ vì bị điểm huyệt của Thần Dục xuống đất, sau đó đứng lên, nhìn về chỗ Thần Sâm lần nữa.
Thần Sâm dựa lên ghế dựa mềm, trên mặt đỏ ửng lạ thường, gã nhìn chằm chằm Bình Cửu, nhìn Bình Cửu đang đi lại chỗ gã, run rẩy giơ tay lên, duỗi tay với Bình Cửu.
Thần Sâm thở dốc dồn dập, gã hưng phấn đưa tay ra: “Nào… Lục Thu Hồng… Đến chỗ ta nào…! “
Bình Cửu dùng khinh công nhảy đến cạnh vách núi chỗ Thần Sâm, xung quanh bị màn đêm đen kịt bao phủ, gió lớn cuồn cuộn thổi vào ống tay áo.
Bình Cửu đứng nghiêm, chợt xoay người, nhìn Thần Dục.
Vị trí quá xa, không thấy rõ biểu cảm trên mặt, loáng thoáng thấy gương mặt của ngài.
Cũng không biết sao, Bình Cửu như thoáng thấy được nước mắt.
Dòng nước mắt chảy từ khóe mắt Thần Dục, xen lẫn với máu trên mặt, chứa đựng sự tuyệt vọng và không cam lòng khiến người ta phát điên, miễn cưỡng rơi vào trong đất, từng giọt từng giọt tan biến.
Bình Cửu rút kiếm ra chỉ trong một chớp mặt.
Thế kiếm tăng vọt, Đoạn Thủy kiếm pháp chợt cắt đứt không khí, quét ngang mặt đất!
Ánh mắt Bình Cửu hững hờ, đứng ở nơi Thần Dục còn thấy được, nói: “Ta mong ngươi hiểu rõ, nếu bàn về sống chết, ta cũng sẽ không đi cùng ngươi. Mong ngươi và ta đều được tự lo.”
Sau đó chỉ nghe tiếng núi lỡ ầm một cái, rồi từng khối đá lớn nứt ra, tạo thành vết nứt!
Vị trí Bình Cửu và Thần Sâm đang đứng từ từ nghiêng, Bình Cửu không thèm nhìn trên sườn dốc đã xảy ra chuyện gì, mà nhìn bóng đêm vô tận trước mặt.
Đây là ước định đã được bàn trước của Bình Cửu và Thần Sâm.
Cũng là cách cuối cùng cắt đứt tất cả mọi chuyện.
Không lưu tình, không do dự.
Chiêu kiếm này không chỉ cắt đứt vùng núi trống trải này, mà con cắt đứt gông xiềng trên hai tay Bình Cửu. Đây là chìa khóa cuối cùng giữa trời đất rộng lớn này.
Từ nay về sau, hắn là Bình Cửu, cũng là Lục Thu Hồng.
Hắn tự do.
Bình Cửu cưỡi ngựa bôn ba mấy ngày, nhóm người đó đuổi theo sát. Có lẽ họ được cấp trên ra lệnh, thấy Bình Cửu thì xông lên luôn, trông như muốn dùng vũ lực để hạ gục hắn.
Tất nhiên, Bình Cửu sẽ không bó tay chịu trói, nhưng bên kia đông quá, đến đâu cũng gây ra hỗn loạn. Cứ thế kéo dài không phải kế sách ứng đối. Sau khi nghĩ kỹ, Bình Cửu cưỡi ngựa lao về hướng tây nam.
Trước khi về kinh một tháng, Bình Cửu đã bí mật hỏi thăm đến Mai Phong nhai, đây là tổng bộ của Vạn Hồn giáo, vách núi dựng đứng khó leo, xung quanh là những vách núi cao kỳ lạ và chỉ có một con đường dẫn lên đỉnh núi. Quả là một vị trí trú đóng tuyệt vời.
Chuyến đi đó của Bình Cửu cũng không lãng phí, dễ dàng hơn dự kiến rất nhiều. Ở đó, hắn gặp được thái tử trước đây – Thần Sâm.
Đúng như Tiết lão quái đoán trước, Thần Sâm bây giờ đã đến đường cùng. Nếu bốn năm trước, vẫn còn thấy được sự hào hoa của Tam hoàng tử, thì bây giờ, mặt hắn hõm xuống, chỉ còn da bộc xương, đôi mắt cũng hõm vào, mở to, dựa lên giường, ngay cả hít thở cũng khó khăn. Đúng là dáng vẻ sắp chết, nhưng không biết ý chí gì đã giúp gã cố gắng giữ lại mạng sống.
Bình Cửu nghĩ, nếu nói bây giờ vẫn còn bước đột phá ranh giới giữa hắn và Thần Dục duy nhất trên thế gian, vậy nhất định ở trên người vị thái tử trước sắp chết này. Hai người này tranh quyền từ bé, gút mắc giữa họ rất sâu, đứng ở hai vị trí đối lập hoàn toàn. Huống chi với dáng vẻ bây giờ của Thần Sâm nhưng vẫn không chịu an phận, thì trong này chắc chắn có vấn đề.
Vì vậy, chờ đến khi xung quanh trở nên vắng lặng, Bình Cửu nhảy xuống mặt đất đỉnh núi, rồi đi tới trước mặt Thần Sâm, nói: “An Vương điện hạ có khoẻ không.”
Thần Sâm thấy Bình Cửu, đầu tiên là chớp đôi mắt vẫn còn vẩn đục, rồi chợt trợn trừng mắt, sau đó khóe miệng có gắng hé ra, cất lời: “Lục Thu Hồng… Ha… Ngươi không chết.”
Bình Cửu nói: “Trông điện hạ có vẻ không bất ngờ lắm nhỉ?”
Thần Sâm ngửa mặt nằm ở trên giường, hai tay khoác hờ lên góc chăn, cố gắng thở hổn hển một lúc rồi nói: “Nửa năm trước ta nghe tin hành động của hoàng đế có thay đổi, thì biết chắc rằng ngươi còn sống… Ha… Đúng là ông trời không phụ ta, quả nhiên ngươi còn sống…”
Bình Cửu nhìn gã, ánh mắt dần trở nên lạnh lẽo, nói: “Hóa ra ngươi hạ độc ở Nhạn Thành thăm dò nhiều lần như vậy là để dụ ta ra à? Ngươi cần gì phải làm điều thừa như vậy, Lục mỗ sống hay chết đâu có ích lợi gì với ngươi chứ?”
Gương mặt trông tiều tụy của Thần Sâm trở nên nhăn nhó một lúc, như đang cười, nói: “Có cùng chung kẻ địch… Chính là… Đồng minh… Ta còn biết ngươi muốn gì… Ngươi giả chết lánh đời… Bốn năm… Cùng lắm là để… để… “
Hắn hít thở thật sâu một cái, nói bằng giọng mờ ám: “Cùng lắm là để… thoát khỏi Thần Dục… “
Bình Cửu rơi vào trầm mặc. Người như Thần Sâm không tin được, nhưng gã nói cũng không phải không có lý. Với dáng vẻ không còn sống được bao lâu này của gã, dù Bình Cửu hợp tác với gã, cũng có thể bứt ra bất cứ lúc nào. Quan trọng là, đã như thế, hắn sẽ đứng ở phía đối lấp hoàn toàn với Thần Dục.
Dính đến mưu quyền, đây là tội trưu di cửu tộc. Bình Cửu không còn người thân, đông trốn tây lủi bốn năm qua, sống có khác gì tội phạm truy nã đâu, với cả một khi tội danh này được lập thì hắn và Thần Dục sẽ phân rõ ranh giới một cách triệt để.
Một khi bước vào rồi sẽ không còn đường sống trở ra.
Nghĩ đến đó Bình Cửu: “Ngươi muốn làm gì?”
Thần Sâm suy yếu ho khan vài tiếng, rồi từ từ mở miệng: “Bản vương sắp chết rồi… Hoàng quyền không còn quan trọng với ta nữa… Ta có giành được cũng không có mạng để ngồi… Nhưng ta còn sống, có thể làm chuyện khiến Thần Dục không thoải mái… Ta nhất định phải làm.”
Bình Cửu nhìn gã chốc lát rồi nói: “Vậy kế hoạch của ngươi là gì?”
Thần Sâm nói: “Quyển sách da người nắm hổ phù của cấm quân… Ngươi thấy rồi… Và cũng chỉ có ngươi… Chỉ có ngươi có thể lấy được… Ta muốn tận tay phá hủy nó ngay ở trước mặt Thần Dục… Ta muốn để hắn hận ta… Ta muốn để hắn hận không thể giết ta trăm ngàn lần… Đến lúc đó, tự nhiên hắn sẽ tha cho ngươi… Không phải ư?”
Bình Cửu nghĩ kỹ một lát mới đồng ý.
Ở hai ngày trên vách núi Mai Phong, Bình Cửu trở lại núi Nhạn Lộc lần nữa để bàn bạc với Tiết lão quái một phen.
Sau khi họ đã bàn tính kỹ lưỡng thì cũng đến năm mới. Bình Cửu đi theo hướng Bắc vào kinh, dạo khắp phố lớn ngõ nhỏ ở kinh đô hai ngày. Sau khi thăm dò hết tất cả con đường ở kinh đô và hoàng cung thì hắn mới vào cung.
Bây giờ Bình Cửu lấy được quyển sách da người rất dễ dàng. Trước mắt để không làm ảnh hưởng đến những người không liên quan, Bình Cửu lại đi về hướng Mai Phong nhai lần nữa.
Thái tử Thần Sâm và Thụy Vương Thần Dục tranh giành cấu xé lẫn nhau mười mấy năm, nắm rõ như lòng bàn tay thủ đoạn của nhau. Với thế lực bây giờ của Thần Dục, nếu muốn diệt sào huyệt của Vạn Hồn giáo, giết kẻ chỉ còn chút hơi tàn như Thần Sâm thì chỉ cần vai ba câu nói. Vậy mà ngài lại mặc kệ Thần Sâm và Vạn Hồn giáo làm càn nửa năm. Thần Dục sẽ không phạm sai lầm rõ ràng như vậy, cũng chưa bao giờ làm chuyện không nắm chắc. Nếu ngài để mặc như vậy thì chắc chắn có mục đích riêng của ngài.
Bình Cửu không biết cuối cùng Thần Dục có mục đích gì. Cũng có thể là Thần Sâm đoán được mục đích ấy nhưng gã không nói.
Bây giờ, vòng xoáy tranh quyền này sắp kết thúc, Bình Cửu là quân cờ then chốt nhất. Nếu hắn muốn chỉ lo thân mình thì rất khó. Hai người nhà họ Thần kia cũng không phải kẻ tầm thường, nếu bị lợi dụng, chẳng thà để hắn tùy cơ ứng biến.
Sau khi ra cung khoảng bốn ngày thì Bình Cửu đến Mai Phong nhai lần nữa. Bình Cửu trao quyển sách bằng da người đó cho Thần Sâm rồi tự tìm một phòng bắt đầu luyện công.
Hắn đang nghỉ ngơi dưỡng sức chuẩn bị đón trận bảo táp sắp tới.
Có điều Bình Cửu không ngờ Thần Dục sẽ tự đến thật.
Mà còn đến sớm như vậy.
Tối hôm sau khi Bình Cửu đến núi thì đại quân đông đảo đã đóng quân dưới vách núi Mai Phong, những ánh đuốc dày đặc sáng bừng nửa bầu trời.
Lúc rạng sáng, đội quân này xông lên con đường trên núi, thế như chẻ tre. Bấy giờ, Bình Cửu đang đứng bên vách núi nhìn xuống. Gió ở vách núi rất lớn. Bao vây xung quanh núi là màu đen vô tận, mở to cái miệng lớn như chậu máu. Con đường duy nhất xuống núi bị đuốc thắp sáng, trông như những dãy đèn hoa trên phố chợ, thắp thành một hành lang thật dài.
Sau đó, Thần Sâm ngồi trên ghế dựa mềm, được người của gã nâng ra, đặt ghế dựa xuống cạnh Bình Cửu.
Nơi thắp đuốc bên sườn núi sáng rực, chiếu vào đôi mắt vẩn đục sắp chết của Thần Sâm nhưng tựa như làm quấy lên sự hận thù đã lắng đọng từ xa xưa, cả khuôn mặt hắn toả ra thần thái như hồi quang phản chiếu.
Thần Sâm không còn quyền lực trong tay, chỉ ngón tay về phía trước, nói giọng khàn khàn: “Ngươi xem, hắn đến rồi.”
Bình Cửu nhìn đội quân lớn đông đảo dưới núi. Trong đêm đen, nó như một con mãnh thú khổng lồ đang từng bước tới gần nơi này. Người cầm đầu kia, ngài lại mặc giáp chiến lên, bước đi nhẹ nhàng, áo choàng bay bay trong gió, ngờ ngợ như thấy được bóng dáng oai hùng chinh chiến sa trường năm đó.
Sau bao nhiêu năm, cảm giác bàng hoàng trong lòng khi lần đầu tiên gặp gỡ chuyển thành tâm trạng phức tạp lạ thường. Tâm trạng đó không nói được cũng không thể nói rõ. Bình Cửu vác trên lưng một gánh nặng nặng nề lạ thường rất nhiều năm. Bây giờ hắn không còn sức lực đi tiếp, hắn cũng không muốn tiếp tục nữa.
Trận chiến sắp tới này, dù thắng hay thua cũng phải cho nó một cái kết.
Nhưng có một thứ sẽ không bao giờ thua. Đó là thanh kiếm Cửu Sương đã cùng hắn đi đến cuối con đường. Đối với người tập võ, kiếm còn người còn, kiếm không ở, thế giới cũng mất theo.
Nếu có thể thoát khỏi đây, thì Thần Dục trở về, tiếp tục làm hoàng đế của ngài. Bình Cửu sẽ tìm một nơi núi rừng nào đó bắt đầu ẩn cư, sống cuộc sống an nhàn tự tại, không cầu danh lợi. Hoặc mấy năm nữa, Bình Cửu có thể nhận một đồ đệ. Võ công mà Lục Thu Hồng được truyền thụ, dù không môn không phái, nhưng võ công mà sư phụ truyền lại, hắn phải truyền tiếp cho đời sau.
Nói cho cùng, đời người ngắn ngủi… Nếu sống không thoải mái thì đi sớm hay đi muộn có khác gì đâu?
Bình Cửu nghĩ như vậy, lại chợt nhận ra một sự thay đổi bất ngờ.
Bây giờ, đội quân đông đảo phía sườn núi sắp lên, họ đang ở thế thắng, nhưng không tấn công tiếp.
Mà chỉ có một mình Thần Dục lên núi.
Dù Bình Cửu đã chuẩn bị tâm lý cho nhiều trường hợp xảy ra, bây giờ cũng không thể không ngạc nhiên.
Đã từng có trường hợp hai nước đánh nhau chém sứ giả, huống chi một bên là hoàng đế, Thần Dục là thiên tử cao quý, rõ ràng thắng chắc rồi, cần gì phải mạo hiểm như vậy?
Nhưng Bình Cửu nghĩ đi nghĩ lại, Thần Dục cũng không phải người thường. Nếu ngài vào doạnh trại của quân địch một mình như vậy, chắc chắn để có sẵn át chủ bài để xoay chuyển tình thế, nếu không thì hoang đường quá.
Sao Thần Dục có thể đánh trận chiến mà không nắm chắc như vậy được chứ, ngài sẽ không như vậy.
Bình Cửu bình tĩnh nhìn Thần Dục đi tới, mãi đến khi ngài đến vị trí đối diện, nơi hai người có thể thấy rõ mặt nhau.
Trong lòng hắn dần dần nâng cao cảnh giác, dòng suy nghĩ xoay chuyển thật nhanh, nhưng vẫn không nghĩ ra Thần Dục đang tính toán điều gì.
Đột nhiên, một đường ánh sáng lạnh lao nhanh đến, xuyên thẳng giáp chiến, đâm vào vai trái Thần Dục.
Khớp ngón tay của Bình Cửu căng thẳng trong chớp mắt, hắn nắm chặt kiếm trong tay.
Thần Dục đứng đó, hứng chịu mũi tên bắn vào người nhưng chỉ loạng choạng một cái, máu tươi lập tức bắn ra. Bình Cửu biết ngài có thể tránh mũi tên này, nhưng ngài không tránh. Tại sao?
Ngược lại, trong mắt Thần Sâm lộ ra vẻ vui sướng khát máu tàn nhẫn. Gã đã không còn trông như kẻ hấp hối sắp chết nữa. Gã nhìn chằm chằm Thần Dục không chớp mắt, mặt trở nên đỏ lạ thường, cười mỉa một tiếng, không nói gì.
Thần Dục đè lên vết thương chảy máu liên tục trên ngực trái, chợt ngẩng mặt lên, ánh mắt buồn buồn nhìn Bình Cửu, gằn từng chữ một: “Xem như trẫm nợ ngươi mũi tên này, nếu ngươi thấy chưa đủ, thì người tự mình làm đi.”
Bình Cửu dời mắt khỏi người ngài, sau đó nhắm mắt lại.
Thần Sâm bên cạnh đã chú ý tới điểm lạ thường của Bình Cửu. Gã nghiêng đầu qua, nhìn ngón tay cầm kiếm đến trắng bệch của Bình Cửu, cười nói: “Sao vậy… Mới một chiêu khổ nhục kế nhỏ xíu như vậy thì ngươi đã đau lòng rồi à?”
Bình Cửu từ từ thở ra một hơi, mở mắt ra, nói: “Không, ta chỉ là không thể hiểu nổi, hắn muốn làm gì?”
“Hắn muốn làm gì?” Thần Sâm dựa vào ghế, híp mắt nhìn Thần Dục một lát, cười lạnh nói: “A… Thần Dục can đảm quá ta, đến bây giờ… Khụ… Còn dám tự mình tới đây…”
Nói rồi, Thần Sâm giơ tay, một mũi tên lại bắn ra, bắn vào hông Thần Dục.
Máu nhuộm hơn nửa áo giáp, máu nhỏ giọt xuống đất liên tục. Thần Dục từ từ cúi người xuống, cố gắng chịu đựng để mình không ngã xuống.
Bình Cửu nắm chặt kiếm tay hết lần này đến lần khác. Hắn hít một hơi, buộc nó không lao khỏi vỏ, chỉ nhìn chằm chằm mặt đất trong chốc lát, rồi nhìn Thần Sâm lần nữa, nói: “Ngươi còn muốn gì nữa?”
Thần Sâm nghe vậy quay mặt sang, gã nhìn Bình Cửu bằng ánh mắt khó hiểu và đầy mỉa mai, gã nói: “Lục Thu Hồng… Ngươi và ta hợp tác chỉ vì một quyển sách… Bây giờ…”
Thần Sâm từ từ lấy quyển sách da người ra khỏi ngực, trông như tùy ý buông lỏng tay, quyển sách da ngươi kia liền rơi xuống chậu than bên cạnh, Thần Sâm nói: “Bây giờ, việc ta đáp ứng ngươi đã hoàn thành… Giờ Thần Dục rơi vào tay ta, khụ… Một kẻ sắp chết như ta… muốn làm gì… Cũng không liên quan đến ngươi… “
Bình Cửu trơ mắt nhìn quyển sách da ngươi rơi xuống chậu than, nó nhăn nhúm trong lửa, từ từ cháy đen, từ nơi bị đốt cháy thành tro bụi, từ từ lửa lan khắp quyển sách da người.
Cháy trong mười mấy giây thì lửa tàn dần. Thần Sâm nói không sai, Thần Dục không còn lý do dây dưa với hắn.
Hóa ra có thể phá huỷ quyển sách da người này dễ dàng như vậy.
Bình Cửu quay người lại, nhìn Thần Dục lần nữa, đã bao năm, nước sông lạnh giá như róc xương ấy không thể tẩy được một nửa phần đau khổ trong hắn.
Bây giờ, hắn cũng muốn nhìn rõ, nếu Thần Dục cũng bị phản bội như vậy, ngài có chấp nhận chăng hay cũng tức giận và thất vọng như vậy.
Nhưng ánh mắt Thần Dục vẫn không thay đổi.
Trong đôi mắt ấy không có hận, không có tức giận, có chăng chỉ là sụ chán nản vô vọng kéo dài và một chút đau đớn nào đó. Thậm chí, từ đầu đến cuối, Thần Dục không nhìn chậu than lấy một cái, máu tươi chảy theo khóe miệng ngài xuống quần áo, mà ngài chỉ nhìn Bình Cửu bất chấp tất cả.
Trong giây phút ấy, dường như Bình Cửu đã hiểu được điều gì, hắn nhìn về bên kia.
Thần Sâm giơ tay lần nữa, mũi tên thứ ba bắn thẳng đến chỗ trí mạng của Thần Dục!
Thần Dục mất máu càng lúc càng nhiều, nhưng ngài vẫn không có ý né tránh.
Cho dù có phần đứng không vững, ngài che vết thương đang chảy máu bên hông, tầm mắt từ từ mờ đi, nhưng vẫn cố nhìnvề hướng Bình Cửu.
Mãi đến khi mũi kiếm vọt lên rồi bất chợt biến mất!
Bình Cửu đứng ở một nơi không xa, trước mặt Thần Dục.
Mặt ngài trắng bệch, cánh tay cứng đờ, còn mũi tên nọ đã bị gãy thành hai khúc bên cạnh ngài từ lâu.
Thân thể còn hành động nhanh hơn suy nghĩ.
Bình Cửu cười, tay nắm kiếm Cửu Sương hơi run rẩy.
Còn cách gì nữa đâu, hắn vẫn không thể khống chế được chính mình.
Không phải Thần Dục không chuẩn bị gì mà đến, cũng không phải ngài mạo hiểm một mình.
Hóa ra ngài có át chủ bài.
Át chủ bài của ngài chính là hắn.
Bình Cửu cảm thấy buồn cười.
Chưa có một giây phút nào hắn nhìn rõ bản thân đến thế.
Bốn năm qua, Bình Cửu vẫn không sao thoát khỏi cảm giác đau đớn, đó không phải hận, cũng không phải tức giận, cũng không phải căm ghét và sự khuất phục do bị giam cầm.
Mà là, sau khi trải qua tất cả mọi chuyện, dù hận, hắn cũng không ra tay được.
Dù hắn ngụy trang có tốt thế nào, bảy phần nhẫn nại, ba phần tình cảm.
Đây mới là nguồn gốc đau khổ của hắn.
Bình Cửu quay mặt lại, nhìn Thần Dục.
Thần Dục vẫn nhìn hắn không hề chớp mắt, trên mặt ngài có một đôi mắt mà không một bài thơ hay văn chương nào có thể tả được, nhưng cũng là đôi mắt này, nó trở thành gông xiềng, còn tàn khốc hơn hình phạt treo cổ.
Bình Cửu thở dài một hơi, nói: “Gọi lính của ngươi tới, ngươi đi đi.”
Tay che vết thương của Thần Dục giờ dính đầy máu. Màu môi ngài rất trắng, cảm giác suy yếu vì mất máu quá nhiều. Dù máu đen dính đầy người, vẫn không ngăn được phong thái đứng đầu của ngài, ngài nói: “Còn ngươi?”
Bình Cửu nhìn ngài một lát, chợt cười.
Bình Cửu nói: “Thần Dục, ngươi đủ chưa?”
Quay đầu, Bình Cửu nhìn Thần Sâm đang đứng bên vách núi. Thần Sâm dần lộ ra sự kiệt sức, gã không ngừng thở hổn hển, nhưng vẫn lộ ánh mắt mỉa mai, châm chọc nhìn hai người Bình Cửu.
Bình Cửu biết gã đang nghĩ gì, chắc chắn gã cảm thấy rất buồn cười. Ánh mắt Thần Sâm như đang nói, ngươi xem, là chính ngươi không muốn đi.
Bình Cửu nhớ tới ước định cuối cùng của hắn và Thần Sâm.
Cánh tay bỗng bị nắm chặt lấy, hắn mất thăng bằng nhưng vẫn cố chấp nhìn người nắm tay mình. Thần Dục nói: “Đi theo ta… “
Bình Cửu không đáp, vẫn nhìn Thần Sâm. Thần Sâm cũng đang nhìn hắn. Dần dần, Thần Sâm nhìn hiểu ý trong mắt Bình Cửu, thế là hắn cố gắng dùng sức lực cuối cùng, cười một cái rất sung sướng.
Bình Cửu giãy tay ra, gạt nhẹ cái nắm tay của người phía sau, rồi xoay mặt về Thần Dục, kiếm Cửu Sương trong tay chỉ về phía trước, không chênh không lệch mà nằm ngang giữa hai người.
Vẻ mặt Bình Cửu hững hờ, nói: “Ta có đường đi của ta, không cần ngươi có ý kiến.”
Thần Dục bị thương nặng, ngài lảo đảo lui một bước, sau đó nắm chặt lưỡi kiếm sắc bén.
Bàn tay chảy máu đầm đìa nhưng không thấy đau, Thần Dục ngây người nhìn chằm chằm khoảng đất trước mặt, nói: “Không, ngươi không thể đi.”
Bình Cửu nói: “Chuyện đến nước này, ngươi đi con đường sáng lạn của ngươi, ta đi cầu độc mộc của ta, sao ngươi cứ phải ép buộc ta.”
Thần Dục nhìn chằm chằm phía trước, chợt bước lên trước, cầm chặt kiếm trong tay đâm về thân thể mình, ngài ngẩng khuôn mặt trắng bệch lên, hai mắt đỏ bừng, gần như cắn răng nói: “Phải! Là ta buộc ngươi thì sao! Ngươi hận ta, vô số người trong thiên hạ này hận ta, nhưng ngươi khác với họ! Bốn năm, ký ức vẫn cứ quanh quẩn trong tâm trí ta. Đêm ta ngủ không say, ăn không biết vị, mở mắt nhắm mắt đều là xác chết thói rữa của ngươi. Ta nhìn hàm răng ngươi lộ ra ngoài, mất hết nửa bên mặt… Ngươi…”
Thần Dục từ từ cúi người, ngài buông kiếm trong tay ra, đầu gối mềm nhũn, chợt lẳng lặng quỳ xuống trước mặt Bình Cửu, thở hổn hển một cách khó khăn: “Sao trẫm không biết có đường phía trước chứ, nhưng trẫm không đi được… không kịp nữa rồi… “
Bình Cửu đưa tay đỡ lấy thân thể Thần Dục, sợ hãi nhìn ngài: “Ngươi sao vậy!”
Thần Dục bị ép ngẩng khuôn mặt chật vật lên, hai mắt đỏ bừng, ươn ướt, ngài chợt ho ra một ngụm máu, dòng máu sền sệt theo khóe môi nhỏ giọt lên quần áo Bình Cửu.
Cổ họng Thần Dục cất tiếng khó khắn, run rẩy môi mỏng, nói: “Ngươi không hiểu, cho dù ta ngồi ở vị trí nào cũng chỉ có ngươi mới có thể tổn thương ta. Bình Cửu, chỉ có ngươi, ta nhận thua…”
Tầm mắt Bình Cửu như đọng lại, hắn hoảng hốt nhìn về một điểm không tiêu cự, rơi vào im lặng một hồi lâu.
Hắn biết, trong cơ thể mình, có một sợi dây nối từ bàn tay đến trái tim.
Nó đang thắt lại, nó đang đau đớn dữ dội.
Vốn không có gì phải lo sợ, nhưng vào lúc này nó bỗng nổ tung.
Cánh tay đang đỡ lấy Thần Dục của Bình Cửu từ từ buông ra.
Bình Cửu thấp giọng nói: “Xin lỗi.”
Trước tiên, Bình Cửu điểm hai huyệt lớn để ngừng máu đang chảy của Thần Dục, rồi điểm huyệt khiến ngài không để cử động được. Các động tác thực hiện rất nhanh.
Bình Cửu đỡ thân thể cứng đờ vì bị điểm huyệt của Thần Dục xuống đất, sau đó đứng lên, nhìn về chỗ Thần Sâm lần nữa.
Thần Sâm dựa lên ghế dựa mềm, trên mặt đỏ ửng lạ thường, gã nhìn chằm chằm Bình Cửu, nhìn Bình Cửu đang đi lại chỗ gã, run rẩy giơ tay lên, duỗi tay với Bình Cửu.
Thần Sâm thở dốc dồn dập, gã hưng phấn đưa tay ra: “Nào… Lục Thu Hồng… Đến chỗ ta nào…! “
Bình Cửu dùng khinh công nhảy đến cạnh vách núi chỗ Thần Sâm, xung quanh bị màn đêm đen kịt bao phủ, gió lớn cuồn cuộn thổi vào ống tay áo.
Bình Cửu đứng nghiêm, chợt xoay người, nhìn Thần Dục.
Vị trí quá xa, không thấy rõ biểu cảm trên mặt, loáng thoáng thấy gương mặt của ngài.
Cũng không biết sao, Bình Cửu như thoáng thấy được nước mắt.
Dòng nước mắt chảy từ khóe mắt Thần Dục, xen lẫn với máu trên mặt, chứa đựng sự tuyệt vọng và không cam lòng khiến người ta phát điên, miễn cưỡng rơi vào trong đất, từng giọt từng giọt tan biến.
Bình Cửu rút kiếm ra chỉ trong một chớp mặt.
Thế kiếm tăng vọt, Đoạn Thủy kiếm pháp chợt cắt đứt không khí, quét ngang mặt đất!
Ánh mắt Bình Cửu hững hờ, đứng ở nơi Thần Dục còn thấy được, nói: “Ta mong ngươi hiểu rõ, nếu bàn về sống chết, ta cũng sẽ không đi cùng ngươi. Mong ngươi và ta đều được tự lo.”
Sau đó chỉ nghe tiếng núi lỡ ầm một cái, rồi từng khối đá lớn nứt ra, tạo thành vết nứt!
Vị trí Bình Cửu và Thần Sâm đang đứng từ từ nghiêng, Bình Cửu không thèm nhìn trên sườn dốc đã xảy ra chuyện gì, mà nhìn bóng đêm vô tận trước mặt.
Đây là ước định đã được bàn trước của Bình Cửu và Thần Sâm.
Cũng là cách cuối cùng cắt đứt tất cả mọi chuyện.
Không lưu tình, không do dự.
Chiêu kiếm này không chỉ cắt đứt vùng núi trống trải này, mà con cắt đứt gông xiềng trên hai tay Bình Cửu. Đây là chìa khóa cuối cùng giữa trời đất rộng lớn này.
Từ nay về sau, hắn là Bình Cửu, cũng là Lục Thu Hồng.
Hắn tự do.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương