Binh Lâm Thiên Hạ

Chương 675-1: Thống kích viện quân (1)



Trong sân, Đặng Nghĩa đang ngồi thư thái trên ghế trúc, chắp tay vái và cười nói với Văn Sính:

- Trọng Nghiệp, lâu rồi không gặp.

Năm đó khi mà Đặng Nghĩa đảm nhiệm chức Trị Trung Kinh Châu, chưởng quản tiền lương, y cũng là một trong những nhân vật có quyền lực thực sự ở Kinh Châu, chỉ đứng sau Thái Mạo và Khoái Việt. Với thân phận là một trong những đại tướng quan trọng của Kinh Châu nên Văn Sính đương nhiên cũng quen biết y, ông cũng vội vàng đáp lại lễ:

- Đại quân công thành đã làm kinh động đến Đặng công rồi.

- Không có đâu, Trọng Nghiệp bận việc quân vụ, mà ta còn lại làm phiền ngài, chuyện này phải nên là ta tạ lỗi với ngài mới đúng.

Hai người này cùng tạ lỗi lẫn nhau rồi không nhịn được mà cười phá lên. Đặng Nghĩa khoát tay nói trước:

- Mời tướng quân vào trong phòng ngồi.

Hai tên gia nhân vội mang giường trúc vào trong nhà, tiếp đó Văn Sính ngồi ngay bên cạnh Đặng Nghĩa, thân mật hỏi thăm:

- Chân của Đặng công không có cách nào chữa khỏi hay sao?

- Đã bị liệt sáu năm nay rồi, có lẽ là không có hi vọng đâu, nhưng ngoài việc đi đứng bất tiện ra thì thân thể vẫn mạnh khỏe, thực ra thì nó cũng không ảnh hưởng đến cuộc sống lắm.

Văn Sính lặng lẽ gật đầu:

- Châu Mục vẫn muốn mời Đặng công quay về Kinh Châu, chính là do Đặng công đi đừng bất tiện nên vô cùng tiếc nuối, đây cũng có thể coi là một tổn thất của Kinh Châu.

Hai người ngồi xuống trong phòng, Đặng Nghĩa sai gia nhân dâng trà rồi lại quay sang nói chuyện với Văn Sính:

- Ta tuy là không thể quay về Kinh Châu nhưng con trai của ta lại làm quan ở Nam Dương, chuyện này cũng có thể coi là phần nào bù đắp sự tiếc nuối của ta.

Đặng Hồng con trai của Đặng Nghĩa sau khi đến Kinh Châu tham gia cử sĩ công khai trúng tuyển đã được bổ nhiệm làm Chủ bộ huyện Hoa Dung, điều này khiến cho Đặng Nghĩa cảm thấy vô cùng hãnh diện. Văn Sính liền phụ họa theo:

- Châu Mục đã từng nói với ta, trong đám sĩ tử lần này có một vài người rất ưu tú như là Tuân Chí, Thôi Thực, Trương Hi, còn có cả lệnh lang, ngài ấy nói những người này thực sự rất có tài, một lòng vì dân, liêm khiết công tư, tiền đồ sáng lạn.

Đặng Nghĩa vuốt râu và gật gật đầu:

- Nó hiện tại đang làm rất tốt ở huyện Hoa Dung, nó có viết thư nói với ta, ngày nào cũng bận tối mắt tối mũi, cuộc sống rất phong phú. Còn ta thì đã nói với nói rất nhiều lần, tiền đồ làm quan là phải có uy tín, mà uy tín thì bắt nguồn từ thực hiện mong muốn của dân, chỉ cần nó chịu làm việc vì dân thì tự nhiên sẽ có uy tín, mà một khi đã có được uy tín rồi thì ắt sẽ có cơ hội thăng quan tiến chức. Đây cũng chính là con đường làm quan của ta năm đó. Trọng Nghiệp, năm đó Cảnh Thăng cũng chẳng phải cũng như vậy hay sao?

Nói xong, cả hai người cùng nhìn nhau cười. Văn Sính thở dài mà nói:

- Nếu nói đến sự nghiệp vĩ đại, mưu đồ to lớn thì Cảnh Thăng vẫn còn kém xa Châu Mục của hiện tại. Năm đó, Cảnh Thăng sợ Tào Tháo như sợ hổ, còn bây giờ thì lại ngược lại, nói cho cùng thì trí tuệ và khát vọng của Cảnh Thăng vẫn còn kém một chút, vẫn còn kém xa hùng tài đại lược Châu Mục, Văn Sính ta có thể đi theo một chủ công như vậy đúng là có phúc.

- Đúng vậy! Năm đó hắn đã rất xuất chúng, ta đây cũng cảm nhận được điều đó. Tông nhị công tử đều là người bình thường, không thể gánh vác được đại sự chấn hưng Kinh Châu, cho nên cuối cùng đã ủng hộ Cảnh công tử, nhưng ta cũng không ngờ được rằng, Cảnh công tử có thể làm tốt được như vậy. Hiện tại ta đang đang quan tâm xem hắn có thể chiếm được Quan Lũng hay không, một khi đã chiếm được Quan Lũng, hi vọng thống lĩnh thiên hạ có thể thành hiện thực.

- Ta đây cũng mong chờ ngày đó thành hiện thực.

Hai người cùng cảm khái một lát, sau đó Văn Sính chủ động chuyển đề tài sang Tuân Úc, ông trầm giọng xuống mà nói:

- Đặng công cảm thấy, Tuân lệnh quân có thể quay sang giúp chúng ta được không?

Đặng Nghĩa cười cười đáp lại:

- Bất luận là Tuân Úc hay là Tuân Du, thì đều là người trung thành với Đại Hán, Tào Tháo xây dựng Ngụy Quốc, nhận cửu tích, đã mang phong thái Vương Mãng, người trong thiên hạ ủng hộ Hán triều đều rất căm phẫn. Đây cũng chính là duyên cớ của đại thành công mà Kinh Châu công khai tuyển nhân sĩ, chú cháu Tuân thị kì thực cũng không phải là ngoại lệ, chỉ là chỉ là Tuân Du hàm xúc, Tuân Úc cương trực. Tuân Du hi vọng có thể khuyên hồi Tào Tháo còn Tuân Úc lại thất vọng về Tào Tháo. Mà không chỉ với Tào Tháo, mà Tuân Úc cũng vô cùng thất vọng về đương kim Thánh thượng rồi, y đã từng chính miệng nói với ta, nếu như mà không có Lưu Cảnh thì Đại Hán nhất định sẽ bị hủy diệt trong tay đương kim Thánh thượng.

- Ý của Đặng công là Tuân Du y nguyện ý giúp Châu Mục?

Đặng Nghĩa lắc đầu giải thích:

- Y vì Hán triều mà cống hiến nhưng không thể thay Cảnh công tử đối phó với Tào Tháo. Tào Tháo đối với y ân trọng như núi, dù y có căm hận Tào Tháo đi chăng nữa thì cũng sẽ không bao giờ đối địch với Tào Tháo. Nhưng Cảnh công tử có thể lôi kéo Tuân Úc, kết bằng hữu với y, nghiên cứu thảo luận phương pháp trị quốc, ta nghĩ Tuân lệnh quân vì điểm này mà có thể nguyện ý giúp sức.

Nói đến việc lôi kéo này khiến Văn Sính nhở đến thái độ của Tuân Kiệt lúc nãy nên vội vàng hỏi:

- Lúc nãy, ta có gặp con trai của Tuân lệnh quân, nó nói sức khỏe của phụ thân không được tốt, không thể gặp ta nhưng ta lại cảm thấy dường như nó muốn nói với ta điều gì đó, nhưng lại không nói, thực sự là ta không biết chuyện là vì nguyên cớ gì?

Đặng Nghĩa cười mà bảo:

- Tuân Úc đúng là thân mang bệnh tật, đến nay vẫn chưa lành, Tuân Kiệt cũng đã từng đến tìm ta, hi vọng có thể mời được Trương Trọng cảnh chữa bệnh cho phụ thân, nhưng vì Tào Tháo xâm chiếm phía nam nên Trương Cơ phải cùng gia đình đi lánh nạn ở Nam Quận, ta đoán chuyện mà Tuân Kiệt muốn nói chính là chuyện này.

Văn Sính nghe được những lời này chợt hiểu ngay ra, trầm ngâm một lúc, sau đó mới lên tiếng:

- Mời Trương Cơ đến chữa bệnh thì không phải chuyện gì to tát lắm, chỉ là Đặng công có nghĩ rằng Tuân lệnh quân chịu đi Nam Quận không?

- Không bao giờ, ít nhất là trong vòng một năm, y sẽ không chịu rời Uyển Thành nửa bước.

Văn Sính thở dài:

- Nói như vậy, phải mời Trọng Cảnh lên đây rồi, nhưng chuyện này chỉ có thể nhờ Châu Mục mà thôi. Ta sẽ lập tức viết thư báo cáo với Châu Mục, mong Đặng công để ý tới Tuân Lệnh quân.

- Đương nhiên rồi.

Dứt lời, Văn Sính đứng dậy cáo từ, Đặng Nghĩa lại nhắc nhở Văn Sính:

- Ta đoán Tào Tháo sẽ không dễ dàng bỏ qua cho Tuân Lệnh quân đâu, hi vọng Trọng Nghiệp có thể xuất binh bảo vệ y, để đề phòng Tào Tháo ngầm xử lý y.

Những câu này càng khiến Văn Sính thêm cảnh giác, ông vội chắp tay hành lễ:

- Ta hiểu rồi, đa tạ Đặng công đã nhắc nhở.

Quay về đến thành thì trời đã dần sáng, những tia nắng sớm từ phía đông chiếu rọi khắp nơi, khiến cho Uyển Thành như được dát vàng, Văn Sính ngắm nhìn bình minh mà không kìm được cảm xúc. Lúc này, Bàng Đức vội vàng chạy đến bên Văn Sính, thấp giọng bẩm báo:

- Lúc nãy ta có nhận được tin bồ câu đưa thư, cấp báo kỵ binh quân Tào đang tiến vào Nam Dương, khoảng năm nghìn kỵ, dẫn đầu hình như là Tào Thuần.

Văn Sính gật đầu, quả nhiên là không nằm ngoài dự đoán của ông, sau đó ông lại yên lặng một lát rồi mới hỏi tiếp:

- Bại quân trong thành đã thu xếp xong xuôi chưa?

Đối với quân Hán mà nói, việc cấp bách ngay bây giờ chính là việc thu dọn sạch sẽ đám quân Tào trốn có trong thành để tránh bọn chúng trong ngoài phối hợp, tiếp ứng cho kỵ binh quân Tào vào thành. Hiểu được ý của Văn Sính, Bàng Đức nhanh chóng gật đầu đáp lại:

- Chúng ta đã kiểm tra toàn thành, số quân tTào chúng ta bắt được ở trong thành là hơm 600 tên, hiện tại vẫn còn một số ít vẫn chưa bắt được nhưng số lượng không vượt quá 100 tên đâu ạ, Chuyện này cũng không phải là chuyện gì to tát lắm, bỉ chức thiết nghĩ chúng ta nên đề phòng đội quân kỵ binh của địch nam hạ.
Chương trước Chương tiếp
Maxvin

W88

Game bài nhiều người chơi
Tele: @erictran21
Loading...