Bình Vương Thần Cấp
Chương 12: Tức chết người
“Manh Manh con nói thật cho ba ba biết đi, những năm gần đây mẹ con có hay nhắc tới ba với con không? Có hay nghe mẹ con nói là 'chậc, người đàn ông kia quá đẹp trai' hay không?”
Vẻ mặt Lâm Trạch Dương nghiêm túc mà nhìn về phía Manh Manh.
Khuôn mặt Manh Manh tỏ ra đáng yêu, chớp chớp đôi mắt to, nghỉ hoặc nói: “Ba ba, những lời này con chưa bao giờ nghe qua, mẹ thường xuyên nhắc đến ba, nhưng mỗi một lần như vậy con thấy mẹ đều rất tức giận, làm con sợ muốn chết. Còn mắng chửi người, nói cái gì mà đàn ông thúi, đã xấu còn không dám chịu trách nhiệm, lại còn không có năng lực, quả thực là một tên lưu manh, xứng đáng chết ở đầu đường xó chợ. Bộ dáng lúc mà mẹ nói chuyện, thật sự làm con sợ muốn chết.
Gương mặt Lâm Trạch Dương run rẩy, hung hăng cần răng nở một nụ cười rất khó nhìn, anh giống như một chú cá vàng nhìn Manh Manh, nói: “Manh Manh, trẻ con không được nói dối, ba ba cho con một cơ hội, con nói lại một lần nữa, nói lại một lần”
Manh Manh chu cái miệng nhỏ, mãn nhãn vô tội mà nhìn Lâm Trạch Dương, nói: “Ba ba, con là trẻ con, mà trẻ con thì không được nói dối. Mẹ nói ba ba là người đàn ông thúi vô dụng. Nhưng thật kỳ quái, con đâu có ngửi thấy mùi thúi trên người ba ba đâu.”
Trong lúc nói chuyện, Manh Manh còn dùng lực hít một hơi.
Lâm Trạch Dương cắn chặt hàm răng, nắm tay cũng năm chặt lại, người phụ nữu này thật đáng ghét, vậy mà lại nói anh như vậy trước mặt con gái.
“Ba ba, ba ba, mẹ còn ba ba..." Manh Manh như đang nhớ lại cái gì đó, lại mở miệng nói.
“Đủ rồi không cần nói nữa” Lâm Trạch Dương vội vàng ngăn miệng Manh Manh lại, anh sợ răng trái tim lương thiện mong manh yếu ớt của mình sẽ bị Manh Manh đánh nát mất.
Dọc theo đường đi, cả người Lâm Trạch Dương đều rất tức giận, nhưng nghĩ lại, Lâm Trạch Dương lại nhịn không được nhìn thoáng qua Manh Manh.
Người phụ nữ kia thường xuyên nhắc tới anh sau lưng, điều này có phải chứng minh răng Manh Manh thực sự có thể là con gái của anh không? Nếu không cô cũng không cần quan tâm đến một người xa lạ như anh làm gì.
Manh Manh và Tân Quân Dao cùng ngủ trong phòng của Lâm Trạch Dương, Lâm Trạch Dương không thể không mang theo oán niệm khắp người mà đi ngủ ở ngoài trong khách, trăn trọc suốt đêm không thể nào ngủ được, nghĩ đến chuyện Manh Manh rốt cuộc có phải là con gái ruột của mình hay. không? Nếu là thật, thì về sau anh nên làm cái gì bây giờ? Giết người thì anh lành nghề, nhưng nuôi con gái thì...
Rất nhanh, thời gian đã trôi qua. Vào buổi sáng, Lý Tuyết Tỉnh trước sau như một làm xong bữa sáng.
Thời điểm Tân Quân Dao đi ra nhìn thấy một bàn đồ ăn phong phú lập tức ngây ngẩn cả người, một người phụ nữ chưa từng động đến xoong nồi chén bác như cô, căn bản không thể tưởng tượng được người phụ nữ kia sao có thể làm được nhiều món như vậy.
Lý Tuyết Tinh giống như thị uy mà đi tới trước mặt Tân Quân Dao, nói: “Tùy tiện làm một chút, cũng không biết cô thích ăn gì, nên tôi cứ dựa theo bình thường mà làm, đều là những món mà Lâm Trạch Dương thích ăn.”
Tân Quân Dao vốn có chút đói, nhưng nghe thấy Lý Tuyết Tỉnh nói như vậy, lại nhịn không được hừ lạnh một tiếng, nói: “Tôi không ăn sáng.”
“Mẹ ơi, mẹ, mau tới đây ăn đi, trứng gà ăn ngon cực, so với những hàng mẹ hay đưa con đi ăn còn ngon hơn. Ngày thường mẹ chỉ ăn có hai quả trứng gà, hôm nay nhất định có thể ăn được nhiều hơn.” Manh Manh cắn một nửa quả trứng gà, ngoài miệng dính đầy dầu mỡ, nhưng không quên mẹ mình, lớn tiếng kêu to.
Lý Tuyết Tinh lại nhìn về phía Tân Quân Dao, nụ cười trên mặt càng thêm đắc ý, nói: “Cô thật sự không ăn bữa sáng sao?”
Tân Quân Dao thật sự muốn bóp chết người phụ nữ này, lập tức hung hăng trừng mắt nhìn Manh Manh một cái.
Manh Manh lập tức dẩu miệng, không hiểu vì sao mẹ lại giận cô bé, nhưng rất nhanh Manh Manh đã quên mất mọi thứ, biến thành một nhóc tham ăn, từng ngụm từng ngụm mà ăn.
Lâm Trạch Dương cũng không khách khí, tướng ăn thật sự quá phúc khí, ăn từng ngụm từng ngụm, còn phát ra âm thanh vang dội, nói: “Tuyết Tinh cô nấu ăn ngon thật.”
Tân Quân Dao cần chặt răng, đứng ở một bên, trừng mắt nhìn Lâm Trạch Dương một cái, nói: “Anh là heo sao? Ăn uống thì đừng phát ra âm thanh, bộ lâu lắm rồi chưa được ăn hay. gì?
Lâm Trạch Dương liếc mắt nhìn Tân Quân Dao, cảm thấy người phụ nữ có lẽ thật sự có bệnh tâm thần, nói ô bị bệnh tâm thần à, cô không ăn còn không cho người khác ăn sao?”
Nói xong, Lâm Trạch Dương cũng không để ý đến Tân Quân Dao nữa, cùng Manh Manh hi hi ha ha ăn uống thỏa thích.
Tân Quân Dao càng tức giận, nhìn hai người ăn đến ngon miệng như vậy, mím môi một chút, vẫn bình tĩnh lại, cũng không thể để cho người phụ nữ kia coi khinh được.
Rất nhanh, mọi người đã ăn xong bữa sáng.
Lâm Trạch Dương sờ miệng, nhìn về phía Tân Quân Dao, nói: “Tôi cảm thấy tôi và Manh Manh vẫn nên đi làm xét nghiệm ADN một chút, tuy răng Manh Manh rất đáng yêu, rất giống với tôi, nhưng vẫn phải cẩn thận một chút cho thỏa đáng.”
Lý Tuyết Tinh liên tục gật đầu, nói:'Đúng vậy, ai biết được lỡ đâu ai đó lại bất an”
Tần Quân Dao càng nhìn Lâm Trạch Dương và Lý Tuyết Tinh càng cảm thấy tức giận, lập tức cười lạnh, nói: “Lâm Trạch Dương, anh là đồ đàn ông dám làm không dám nhận, ngay cả con của mình cũng không dám nhận, nếu anh thật sự không dám nhận, không muốn nuôi Manh Manh, vậy tôi lập tức dẫn Manh Manh rời đi, anh cứ coi như tôi chưa từng tới nơi này đi.”
Lâm Trạch Dương dám làm không dám nhận tay không tấc sắt mà dám mang theo tiểu đội của mình, xâm nhập vô trận địa của vô số lính đánh thuê giết người không chớp mắt, cuối cùng khiến cho toàn bộ những tên mắt cao hơn đầu một tay che trời quỳ gối xuống trước mặt anh, người như vậy mà là người dám làm không dám nhận sao?
Từ khi Lâm Trạch Dương xuất đạo tới nay, chưa từng bị khiêu khích như vậy, lập tức nổi giận, nói: “Vậy cô nói xem, cô muốn cái gì? Hôm nay ông đây theo tất.”
Tân Quân Dao cực kỳ không hài lòng với thái độ của Lâm Trạch Dương, nhưng nghĩ lại, lại nhớ tới quyết định đêm qua, hiện tại vừa đến lúc.
“Anh muốn làm giám định huyết thống thì cũng được, nhưng anh phải đến công ty tôi làm việc. Đến lúc đó, tôi sẽ cho anh một tháng để tham gia khảo hạch, nếu anh làm tôi vừa lòng, tôi sẽ cho anh mức lương ổn định, hơn nữa sẽ cho Tần Manh Manh sửa họ thành họ Lâm của anh.
Đương nhiên, nếu anh không thể làm tôi vừa lòng, thì dù anh là ba ruột của Manh Manh, tôi cũng sẽ bắt anh rời đi. Con gái của Tân Quân Dao tôi không cần một người ba vô dụng.”
Lâm Trạch Dương lập tức giận dữ, người phụ nữ đáng ghét này vậy mà không con gái anh theo họ anh, hơn nữa trong lời cô nói là có ý gì? Chuyện mà Lâm Trạch Dương tôi muốn làm tốt, là có thể làm không sao?
Lâm Trạch Dương cười lạnh một tiếng, nói: “Được, tôi đáp ứng điều kiện của cô.”
Nói xong, Lâm Trạch Dương nhìn qua Manh Manh, nói: “Manh Manh, về sau nếu có. người khác hỏi con tên gì, con nhất định phải nói với người đó là con Lâm Manh Manh biết chưa?”
Manh Manh nhìn thoáng qua Tần Quân Dao, lại nhìn thoáng qua Lâm Trạch Dương, trong phút chốc không biết nói cái gì, lại nháy mắt, một bộ dáng rất vô tội.
Vẻ mặt Lâm Trạch Dương nghiêm túc mà nhìn về phía Manh Manh.
Khuôn mặt Manh Manh tỏ ra đáng yêu, chớp chớp đôi mắt to, nghỉ hoặc nói: “Ba ba, những lời này con chưa bao giờ nghe qua, mẹ thường xuyên nhắc đến ba, nhưng mỗi một lần như vậy con thấy mẹ đều rất tức giận, làm con sợ muốn chết. Còn mắng chửi người, nói cái gì mà đàn ông thúi, đã xấu còn không dám chịu trách nhiệm, lại còn không có năng lực, quả thực là một tên lưu manh, xứng đáng chết ở đầu đường xó chợ. Bộ dáng lúc mà mẹ nói chuyện, thật sự làm con sợ muốn chết.
Gương mặt Lâm Trạch Dương run rẩy, hung hăng cần răng nở một nụ cười rất khó nhìn, anh giống như một chú cá vàng nhìn Manh Manh, nói: “Manh Manh, trẻ con không được nói dối, ba ba cho con một cơ hội, con nói lại một lần nữa, nói lại một lần”
Manh Manh chu cái miệng nhỏ, mãn nhãn vô tội mà nhìn Lâm Trạch Dương, nói: “Ba ba, con là trẻ con, mà trẻ con thì không được nói dối. Mẹ nói ba ba là người đàn ông thúi vô dụng. Nhưng thật kỳ quái, con đâu có ngửi thấy mùi thúi trên người ba ba đâu.”
Trong lúc nói chuyện, Manh Manh còn dùng lực hít một hơi.
Lâm Trạch Dương cắn chặt hàm răng, nắm tay cũng năm chặt lại, người phụ nữu này thật đáng ghét, vậy mà lại nói anh như vậy trước mặt con gái.
“Ba ba, ba ba, mẹ còn ba ba..." Manh Manh như đang nhớ lại cái gì đó, lại mở miệng nói.
“Đủ rồi không cần nói nữa” Lâm Trạch Dương vội vàng ngăn miệng Manh Manh lại, anh sợ răng trái tim lương thiện mong manh yếu ớt của mình sẽ bị Manh Manh đánh nát mất.
Dọc theo đường đi, cả người Lâm Trạch Dương đều rất tức giận, nhưng nghĩ lại, Lâm Trạch Dương lại nhịn không được nhìn thoáng qua Manh Manh.
Người phụ nữ kia thường xuyên nhắc tới anh sau lưng, điều này có phải chứng minh răng Manh Manh thực sự có thể là con gái của anh không? Nếu không cô cũng không cần quan tâm đến một người xa lạ như anh làm gì.
Manh Manh và Tân Quân Dao cùng ngủ trong phòng của Lâm Trạch Dương, Lâm Trạch Dương không thể không mang theo oán niệm khắp người mà đi ngủ ở ngoài trong khách, trăn trọc suốt đêm không thể nào ngủ được, nghĩ đến chuyện Manh Manh rốt cuộc có phải là con gái ruột của mình hay. không? Nếu là thật, thì về sau anh nên làm cái gì bây giờ? Giết người thì anh lành nghề, nhưng nuôi con gái thì...
Rất nhanh, thời gian đã trôi qua. Vào buổi sáng, Lý Tuyết Tỉnh trước sau như một làm xong bữa sáng.
Thời điểm Tân Quân Dao đi ra nhìn thấy một bàn đồ ăn phong phú lập tức ngây ngẩn cả người, một người phụ nữ chưa từng động đến xoong nồi chén bác như cô, căn bản không thể tưởng tượng được người phụ nữ kia sao có thể làm được nhiều món như vậy.
Lý Tuyết Tinh giống như thị uy mà đi tới trước mặt Tân Quân Dao, nói: “Tùy tiện làm một chút, cũng không biết cô thích ăn gì, nên tôi cứ dựa theo bình thường mà làm, đều là những món mà Lâm Trạch Dương thích ăn.”
Tân Quân Dao vốn có chút đói, nhưng nghe thấy Lý Tuyết Tỉnh nói như vậy, lại nhịn không được hừ lạnh một tiếng, nói: “Tôi không ăn sáng.”
“Mẹ ơi, mẹ, mau tới đây ăn đi, trứng gà ăn ngon cực, so với những hàng mẹ hay đưa con đi ăn còn ngon hơn. Ngày thường mẹ chỉ ăn có hai quả trứng gà, hôm nay nhất định có thể ăn được nhiều hơn.” Manh Manh cắn một nửa quả trứng gà, ngoài miệng dính đầy dầu mỡ, nhưng không quên mẹ mình, lớn tiếng kêu to.
Lý Tuyết Tinh lại nhìn về phía Tân Quân Dao, nụ cười trên mặt càng thêm đắc ý, nói: “Cô thật sự không ăn bữa sáng sao?”
Tân Quân Dao thật sự muốn bóp chết người phụ nữ này, lập tức hung hăng trừng mắt nhìn Manh Manh một cái.
Manh Manh lập tức dẩu miệng, không hiểu vì sao mẹ lại giận cô bé, nhưng rất nhanh Manh Manh đã quên mất mọi thứ, biến thành một nhóc tham ăn, từng ngụm từng ngụm mà ăn.
Lâm Trạch Dương cũng không khách khí, tướng ăn thật sự quá phúc khí, ăn từng ngụm từng ngụm, còn phát ra âm thanh vang dội, nói: “Tuyết Tinh cô nấu ăn ngon thật.”
Tân Quân Dao cần chặt răng, đứng ở một bên, trừng mắt nhìn Lâm Trạch Dương một cái, nói: “Anh là heo sao? Ăn uống thì đừng phát ra âm thanh, bộ lâu lắm rồi chưa được ăn hay. gì?
Lâm Trạch Dương liếc mắt nhìn Tân Quân Dao, cảm thấy người phụ nữ có lẽ thật sự có bệnh tâm thần, nói ô bị bệnh tâm thần à, cô không ăn còn không cho người khác ăn sao?”
Nói xong, Lâm Trạch Dương cũng không để ý đến Tân Quân Dao nữa, cùng Manh Manh hi hi ha ha ăn uống thỏa thích.
Tân Quân Dao càng tức giận, nhìn hai người ăn đến ngon miệng như vậy, mím môi một chút, vẫn bình tĩnh lại, cũng không thể để cho người phụ nữ kia coi khinh được.
Rất nhanh, mọi người đã ăn xong bữa sáng.
Lâm Trạch Dương sờ miệng, nhìn về phía Tân Quân Dao, nói: “Tôi cảm thấy tôi và Manh Manh vẫn nên đi làm xét nghiệm ADN một chút, tuy răng Manh Manh rất đáng yêu, rất giống với tôi, nhưng vẫn phải cẩn thận một chút cho thỏa đáng.”
Lý Tuyết Tinh liên tục gật đầu, nói:'Đúng vậy, ai biết được lỡ đâu ai đó lại bất an”
Tần Quân Dao càng nhìn Lâm Trạch Dương và Lý Tuyết Tinh càng cảm thấy tức giận, lập tức cười lạnh, nói: “Lâm Trạch Dương, anh là đồ đàn ông dám làm không dám nhận, ngay cả con của mình cũng không dám nhận, nếu anh thật sự không dám nhận, không muốn nuôi Manh Manh, vậy tôi lập tức dẫn Manh Manh rời đi, anh cứ coi như tôi chưa từng tới nơi này đi.”
Lâm Trạch Dương dám làm không dám nhận tay không tấc sắt mà dám mang theo tiểu đội của mình, xâm nhập vô trận địa của vô số lính đánh thuê giết người không chớp mắt, cuối cùng khiến cho toàn bộ những tên mắt cao hơn đầu một tay che trời quỳ gối xuống trước mặt anh, người như vậy mà là người dám làm không dám nhận sao?
Từ khi Lâm Trạch Dương xuất đạo tới nay, chưa từng bị khiêu khích như vậy, lập tức nổi giận, nói: “Vậy cô nói xem, cô muốn cái gì? Hôm nay ông đây theo tất.”
Tân Quân Dao cực kỳ không hài lòng với thái độ của Lâm Trạch Dương, nhưng nghĩ lại, lại nhớ tới quyết định đêm qua, hiện tại vừa đến lúc.
“Anh muốn làm giám định huyết thống thì cũng được, nhưng anh phải đến công ty tôi làm việc. Đến lúc đó, tôi sẽ cho anh một tháng để tham gia khảo hạch, nếu anh làm tôi vừa lòng, tôi sẽ cho anh mức lương ổn định, hơn nữa sẽ cho Tần Manh Manh sửa họ thành họ Lâm của anh.
Đương nhiên, nếu anh không thể làm tôi vừa lòng, thì dù anh là ba ruột của Manh Manh, tôi cũng sẽ bắt anh rời đi. Con gái của Tân Quân Dao tôi không cần một người ba vô dụng.”
Lâm Trạch Dương lập tức giận dữ, người phụ nữ đáng ghét này vậy mà không con gái anh theo họ anh, hơn nữa trong lời cô nói là có ý gì? Chuyện mà Lâm Trạch Dương tôi muốn làm tốt, là có thể làm không sao?
Lâm Trạch Dương cười lạnh một tiếng, nói: “Được, tôi đáp ứng điều kiện của cô.”
Nói xong, Lâm Trạch Dương nhìn qua Manh Manh, nói: “Manh Manh, về sau nếu có. người khác hỏi con tên gì, con nhất định phải nói với người đó là con Lâm Manh Manh biết chưa?”
Manh Manh nhìn thoáng qua Tần Quân Dao, lại nhìn thoáng qua Lâm Trạch Dương, trong phút chốc không biết nói cái gì, lại nháy mắt, một bộ dáng rất vô tội.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương