Bình Vương Thần Cấp
Chương 18: Đúng vậy! Long Vương
"Long, Long Vương, là anh sao?"
Alice đứng thẳng dậy giống như là một cây lao, một cử động nhỏ cũng không dám, không thua gì tư thế đứng của một người lính tiêu chuẩn nhất.
Một bên khác, Lâm Trạch Dương cầm một ly cà phê hoà tan, uống rất vui vẻ, còn ngồi bắt chéo chân trên ghế, một bộ dáng rất là hưởng thụ.
"ồ, Alice à, lâu rồi không gặp, gần đây cô thế nào? Công ty nhỏ của cô làm ăn có tốt không?" Lâm Trạch Dương tùy ý hỏi.
Thư ký vẫn đứng bên cạnh Alice, nghe nói như thế thì không nhịn được mông lung, người đối diện nói cái gì mà công ty nhỏ, trời ạ công ty nằm trong danh sách Fortune 500 vẫn là công ty nhỏ, sao người kia có thể khoác lác như vậy. chứ.
"Đúng vậy, nhờ có phúc của Long Vương cũng xem như không tồi." Alice đứng nghiêm, như là một người mới nhậm chức báo cáo thành tích với ông chủ, một bộ dáng rất là khẩn trương.
Thư ký không tự chủ được há to miệng, hoàn toàn không. thể tin được bản thân nhìn thấy tất cả, còn dùng lực chà xát mắt bản thân, nghĩ bản thân đang xuất hiện ảo giác.
"À, đúng rồi, gần đây dáng người của cô không thay đổi, tôi định tặng cô một bộ nội y, cô mặc hẳn là rất nóng bỏng." Lâm Trạch Dương nhàn nhạt nói.
Khuôn mặt của Alice vậy mà lại đỏ lên.
Bất luận là đối mặt với các đại gia kinh doanh hay các. quan chức chính trị, Alice trước sau vẫn luôn nghiêm mặt, thế nhưng lúc này lại như vậy.
Thư ký ở bên cạnh há hốc mồm, trời ạ mình rốt cuộc. đang nhìn thấy gì vậy, chắc chắn là mình đang năm mơ, người khác đều nói tính cách Alice lạnh nhạt, nhiều năm qua chưa từng nhìn thấy cô ở cùng một chỗ với người đàn ông nào, cũng chưa từng tươi cười trước mặt người đàn ông nào.
"Cái kia, không đùa cô nữa, thật ta tôi có chuyện muốn nhờ cô giúp đỡ." Lâm Trạch Dương nghiêm túc lại, nói về chủ đề chính.
"Không thành vấn đề, chỉ cần là chuyện Long Vương phân phó, Alice nhất định sẽ dốc hết toàn lực hoàn thành." Lâm Trạch Dương vẫn không nói gì, Alice đã một hơi đồng ý.
Thư ký ở bên cạnh cảm thấy tan làm tốt nhất nên đến khoa não khám một chút, nếu không sao lại xuất hiện ảo giác như vậy. Alice lạnh lùng kia đâu rồi. Lúc trước nghe nói có một người là bạn học cùng lớp trung học xin Alice giúp đỡ, nhưng Alice ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn người ta một cái.
"Cũng không phải chuyện gì lớn, gần đây tôi đang làm cho một công ty nội y, công ty yêu cầu tôi phải đạt được một trăm vạn doanh số bán hàng trong một tháng, vì vậy tôi liền nghĩ đến cô." Lâm Trạch Dương uống một ngụm cà phê hoà tan, thản nhiên nói.
"Một trăm vạn ít như vậy có đủ không, nếu không tôi giúp Long Vương anh mua một ngàn vạn đi, không thì một trăm triệu." Alice vội vàng nói.
"Không cần nhiều như vậy, một trăm vạn là đủ rồi. Được rồi, tôi còn có việc, đang xem Cừu vui vẻ được một nửa, tôi phải trở về xem tiếp, có cơ hội gặp lại.' Vừa nói, Lâm Trạch Dương vừa đứng dậy, đang xem Cừu vui vẻ một nửa không xem hết thì sao được.
"Long Vương, anh ở Trung Quốc đúng không, làm sao để tôi có thể tìm anh ở Trung Quốc” Alice tiếp tục nói, nhưng Lâm Trạch Dương đã cúp điện thoại.
Alice cầm điện thoại xuất thần, một lúc lâu cũng chưa hồi thần.
Thư ký lưỡng lự hồi lâu mới nói: "Alice, cô phải trở về họp, những người đó đợi cô đã lâu có thể họ sẽ không vui, bọn họ. đều là lãnh đạo các ngành, chúng ta cần phải thiết lập quan hệ tốt với họ."
Cuối cùng Alice cũng hồi thần, cũng không đề cập tới cuộc họp mà rất nghiêm túc nói với thư ký: "Lập tức sử dụng hết tất cả tài nguyên cho tôi, tìm một công ty tên là Kiều Lan
Nữ ở Trung Quốc, sau đó dùng một trăm vạn mua nội y, bây giờ đi ngay đi."
Thư ký lại không khỏi do dự, việc thảo luận trong phòng hội nghị không phải mấy triệu hay mấy trăm triệu trong mỗi phút, mà bây giờ cô lại quan tâm đến vụ buôn bán một trăm vạn, thư ký cảm thấy tam quan của mình đã bị lật đổ.
Tạ Nghi vào Kiều Lan Nữ đã được hai tháng, đương nhiên cô vẫn còn là một thực tập sinh. Đối với một sinh viên mới ra trường như cô, có thể làm việc ở Kiều Lan Nữ gần như là một giấc mơ.
Vì vậy, Tạ Nghi rất trân trọng điều này, làm việc gì cũng rất nghiêm túc và cẩn thận. Trước đến giờ người khác kêu cô làm cái gì, cô sẽ không từ chối, kể cả bưng trà rót nước.
Nhưng mà, Tạ Nghi đúng là vẫn còn rất trẻ, bản báo cáo ngày hôm qua đã có sai sót. Cũng bởi vì lý lịch của Tạ Nghi quá cạn, cho nên cũng không biết chút sai sót ấy thật ra cũng không tính là gì cả.
Trình Mạnh Cường là phó chủ quản, cũng là tổ trưởng đội tiêu thụ, Tạ Nghỉ vừa khéo là một trong những tổ viên của hắn †a. Lúc này, Trình Mạnh Cường gọi Tạ Nghỉ đến bàn làm việc với vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.
"Tiểu Nghi, cô có biết bản thân đã phạm phải sai lầm lớn như thế nào không? Có thêm một số không đại biểu cho một trăm vạn trở thành một ngàn vạn, công ty sẽ bị tổn thất chín trăm vạn đấy.
Khi nghe Trình Mạnh Cường nói như vậy, trái tim Tạ Nghi vốn đã thấp thỏm càng thêm sợ hãi, cơ thể run rẩy từng cơn, chín trắm vạn này đối với một sinh viên vừa mới tốt nghiệp mà nói, quả thực chính là con số trên trời.
"Tổ, tổ trưởng, tôi đã rất nghiêm túc, nhưng mà không ngờ lúc đang in lại vô tình chạm vào bàn phím, tôi phải làm sao bây giờ?"
Tạ Nghỉ vẫn là một người mới, căn bản không biết thoái thác trách nhiệm như thế nào.
Sắc mặt Trình Mạnh Cường trở nên nghiêm túc, hắn ta nói với vẻ rất nghiêm túc: "Làm sao bây giờ, bây giờ cô hỏi tôi làm sao. Thiếu chút nữa cô làm cho công ty tổn thất chín trăm vạn, đây chính là chín trăm vạn đấy, đuổi cô cũng không. thể giải quyết được, cô vẫn phải trả tiền cho công ty."
Tạ Nghi sắp khóc, khuôn mặt rất là khó coi.
Trình Mạnh Cường thấy thế, hơi hơi nhíu mày, khóe miệng hơi cong lên, cô gái nhỏ rất dễ lừa gạt nhỉ.
"Chuyện này cũng không phải không thể giải quyết, chẳng qua tôi sẽ rất khó xử." Trình Mạnh Cường bày ra một bộ dáng rất là do dự.
Tạ Nghỉ bị dọa khi nghe được những lời vừa rồi của Trình Mạnh Cường, không nói công việc, thế nhưng còn phải bồi thường tiền, cô là một sinh viên, gia đình cũng không giàu, làm sao có thể có nhiều tiền như vậy.
Lúc này, nghe Trình Mạnh Cường nói như vậy, ánh mắt cô liền sáng lên, vội vàng truy hỏi: "Tổ trưởng, anh nhất định phải giúp tôi."
Lúc nói chuyện, Tạ Nghi gấp đến độ nắm lấy cánh tay Trình Mạnh Cường.
Trong lòng Trình Mạnh Cường rất là vui mừng, xem ra lần này cô sẽ mắc câu.
"Nếu tôi giải quyết chuyện này giúp cô, cần hết kỳ hạn công ty, nếu một khi tra ra tôi, tôi cũng sẽ bị liên lụy. Vị trí phó chủ quản của tôi mất đi không nói, sau này còn có thể không tìm được công việc, cho nên nếu muốn tôi giúp cô, cô cần trả ơn cho tôi."
Trình Mạnh Cường nói xong, cặp mắt không nhịn được đánh giá từ trên xuống dưới của Tạ Nghi, nước miếng của hắn †a sắp chảy cả xuống dưới.
Alice đứng thẳng dậy giống như là một cây lao, một cử động nhỏ cũng không dám, không thua gì tư thế đứng của một người lính tiêu chuẩn nhất.
Một bên khác, Lâm Trạch Dương cầm một ly cà phê hoà tan, uống rất vui vẻ, còn ngồi bắt chéo chân trên ghế, một bộ dáng rất là hưởng thụ.
"ồ, Alice à, lâu rồi không gặp, gần đây cô thế nào? Công ty nhỏ của cô làm ăn có tốt không?" Lâm Trạch Dương tùy ý hỏi.
Thư ký vẫn đứng bên cạnh Alice, nghe nói như thế thì không nhịn được mông lung, người đối diện nói cái gì mà công ty nhỏ, trời ạ công ty nằm trong danh sách Fortune 500 vẫn là công ty nhỏ, sao người kia có thể khoác lác như vậy. chứ.
"Đúng vậy, nhờ có phúc của Long Vương cũng xem như không tồi." Alice đứng nghiêm, như là một người mới nhậm chức báo cáo thành tích với ông chủ, một bộ dáng rất là khẩn trương.
Thư ký không tự chủ được há to miệng, hoàn toàn không. thể tin được bản thân nhìn thấy tất cả, còn dùng lực chà xát mắt bản thân, nghĩ bản thân đang xuất hiện ảo giác.
"À, đúng rồi, gần đây dáng người của cô không thay đổi, tôi định tặng cô một bộ nội y, cô mặc hẳn là rất nóng bỏng." Lâm Trạch Dương nhàn nhạt nói.
Khuôn mặt của Alice vậy mà lại đỏ lên.
Bất luận là đối mặt với các đại gia kinh doanh hay các. quan chức chính trị, Alice trước sau vẫn luôn nghiêm mặt, thế nhưng lúc này lại như vậy.
Thư ký ở bên cạnh há hốc mồm, trời ạ mình rốt cuộc. đang nhìn thấy gì vậy, chắc chắn là mình đang năm mơ, người khác đều nói tính cách Alice lạnh nhạt, nhiều năm qua chưa từng nhìn thấy cô ở cùng một chỗ với người đàn ông nào, cũng chưa từng tươi cười trước mặt người đàn ông nào.
"Cái kia, không đùa cô nữa, thật ta tôi có chuyện muốn nhờ cô giúp đỡ." Lâm Trạch Dương nghiêm túc lại, nói về chủ đề chính.
"Không thành vấn đề, chỉ cần là chuyện Long Vương phân phó, Alice nhất định sẽ dốc hết toàn lực hoàn thành." Lâm Trạch Dương vẫn không nói gì, Alice đã một hơi đồng ý.
Thư ký ở bên cạnh cảm thấy tan làm tốt nhất nên đến khoa não khám một chút, nếu không sao lại xuất hiện ảo giác như vậy. Alice lạnh lùng kia đâu rồi. Lúc trước nghe nói có một người là bạn học cùng lớp trung học xin Alice giúp đỡ, nhưng Alice ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn người ta một cái.
"Cũng không phải chuyện gì lớn, gần đây tôi đang làm cho một công ty nội y, công ty yêu cầu tôi phải đạt được một trăm vạn doanh số bán hàng trong một tháng, vì vậy tôi liền nghĩ đến cô." Lâm Trạch Dương uống một ngụm cà phê hoà tan, thản nhiên nói.
"Một trăm vạn ít như vậy có đủ không, nếu không tôi giúp Long Vương anh mua một ngàn vạn đi, không thì một trăm triệu." Alice vội vàng nói.
"Không cần nhiều như vậy, một trăm vạn là đủ rồi. Được rồi, tôi còn có việc, đang xem Cừu vui vẻ được một nửa, tôi phải trở về xem tiếp, có cơ hội gặp lại.' Vừa nói, Lâm Trạch Dương vừa đứng dậy, đang xem Cừu vui vẻ một nửa không xem hết thì sao được.
"Long Vương, anh ở Trung Quốc đúng không, làm sao để tôi có thể tìm anh ở Trung Quốc” Alice tiếp tục nói, nhưng Lâm Trạch Dương đã cúp điện thoại.
Alice cầm điện thoại xuất thần, một lúc lâu cũng chưa hồi thần.
Thư ký lưỡng lự hồi lâu mới nói: "Alice, cô phải trở về họp, những người đó đợi cô đã lâu có thể họ sẽ không vui, bọn họ. đều là lãnh đạo các ngành, chúng ta cần phải thiết lập quan hệ tốt với họ."
Cuối cùng Alice cũng hồi thần, cũng không đề cập tới cuộc họp mà rất nghiêm túc nói với thư ký: "Lập tức sử dụng hết tất cả tài nguyên cho tôi, tìm một công ty tên là Kiều Lan
Nữ ở Trung Quốc, sau đó dùng một trăm vạn mua nội y, bây giờ đi ngay đi."
Thư ký lại không khỏi do dự, việc thảo luận trong phòng hội nghị không phải mấy triệu hay mấy trăm triệu trong mỗi phút, mà bây giờ cô lại quan tâm đến vụ buôn bán một trăm vạn, thư ký cảm thấy tam quan của mình đã bị lật đổ.
Tạ Nghi vào Kiều Lan Nữ đã được hai tháng, đương nhiên cô vẫn còn là một thực tập sinh. Đối với một sinh viên mới ra trường như cô, có thể làm việc ở Kiều Lan Nữ gần như là một giấc mơ.
Vì vậy, Tạ Nghi rất trân trọng điều này, làm việc gì cũng rất nghiêm túc và cẩn thận. Trước đến giờ người khác kêu cô làm cái gì, cô sẽ không từ chối, kể cả bưng trà rót nước.
Nhưng mà, Tạ Nghi đúng là vẫn còn rất trẻ, bản báo cáo ngày hôm qua đã có sai sót. Cũng bởi vì lý lịch của Tạ Nghi quá cạn, cho nên cũng không biết chút sai sót ấy thật ra cũng không tính là gì cả.
Trình Mạnh Cường là phó chủ quản, cũng là tổ trưởng đội tiêu thụ, Tạ Nghỉ vừa khéo là một trong những tổ viên của hắn †a. Lúc này, Trình Mạnh Cường gọi Tạ Nghỉ đến bàn làm việc với vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.
"Tiểu Nghi, cô có biết bản thân đã phạm phải sai lầm lớn như thế nào không? Có thêm một số không đại biểu cho một trăm vạn trở thành một ngàn vạn, công ty sẽ bị tổn thất chín trăm vạn đấy.
Khi nghe Trình Mạnh Cường nói như vậy, trái tim Tạ Nghi vốn đã thấp thỏm càng thêm sợ hãi, cơ thể run rẩy từng cơn, chín trắm vạn này đối với một sinh viên vừa mới tốt nghiệp mà nói, quả thực chính là con số trên trời.
"Tổ, tổ trưởng, tôi đã rất nghiêm túc, nhưng mà không ngờ lúc đang in lại vô tình chạm vào bàn phím, tôi phải làm sao bây giờ?"
Tạ Nghỉ vẫn là một người mới, căn bản không biết thoái thác trách nhiệm như thế nào.
Sắc mặt Trình Mạnh Cường trở nên nghiêm túc, hắn ta nói với vẻ rất nghiêm túc: "Làm sao bây giờ, bây giờ cô hỏi tôi làm sao. Thiếu chút nữa cô làm cho công ty tổn thất chín trăm vạn, đây chính là chín trăm vạn đấy, đuổi cô cũng không. thể giải quyết được, cô vẫn phải trả tiền cho công ty."
Tạ Nghi sắp khóc, khuôn mặt rất là khó coi.
Trình Mạnh Cường thấy thế, hơi hơi nhíu mày, khóe miệng hơi cong lên, cô gái nhỏ rất dễ lừa gạt nhỉ.
"Chuyện này cũng không phải không thể giải quyết, chẳng qua tôi sẽ rất khó xử." Trình Mạnh Cường bày ra một bộ dáng rất là do dự.
Tạ Nghỉ bị dọa khi nghe được những lời vừa rồi của Trình Mạnh Cường, không nói công việc, thế nhưng còn phải bồi thường tiền, cô là một sinh viên, gia đình cũng không giàu, làm sao có thể có nhiều tiền như vậy.
Lúc này, nghe Trình Mạnh Cường nói như vậy, ánh mắt cô liền sáng lên, vội vàng truy hỏi: "Tổ trưởng, anh nhất định phải giúp tôi."
Lúc nói chuyện, Tạ Nghi gấp đến độ nắm lấy cánh tay Trình Mạnh Cường.
Trong lòng Trình Mạnh Cường rất là vui mừng, xem ra lần này cô sẽ mắc câu.
"Nếu tôi giải quyết chuyện này giúp cô, cần hết kỳ hạn công ty, nếu một khi tra ra tôi, tôi cũng sẽ bị liên lụy. Vị trí phó chủ quản của tôi mất đi không nói, sau này còn có thể không tìm được công việc, cho nên nếu muốn tôi giúp cô, cô cần trả ơn cho tôi."
Trình Mạnh Cường nói xong, cặp mắt không nhịn được đánh giá từ trên xuống dưới của Tạ Nghi, nước miếng của hắn †a sắp chảy cả xuống dưới.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương