Bình Vương Thần Cấp
Chương 23: Không phải anh đã sờ qua rồi sao?
Điều gì khiến một người cảm thấy sợ hãi?
Thất bại trong sự nghiệp? Bị bỏ rơi? Hôn nhân tan vỡ? Có lẽ là tất cả những thứ ấy, nhưng suy cho cùng vẫn là hai từ, thất vọng!
Bởi vì có hy vọng thì mới thất vọng. Nhưng có lẽ đáng sợ nhất là ngay cả hy vọng cũng không có?
Có lẽ bây giờ Tần Quân Dao cũng đang ở trong tình trạng như vậy, một mình ngây ngốc đi vào khách sạn Na San, ngây ngốc ăn vài miếng rồi lại ngây ngốc rời đi.
Đột nhiên điện thoại của Tần Quân Dao vang lên, màn hình hiển thị là Lâm Trạch Dương!
"Alo, có chuyện gì không?" Tuy trong lòng Tần Quân Dao có chút mong đợi nhưng giọng điệu vẫn lạnh như băng.
"Tôi không có tiền trả taxi, cô mau tới đây trả tiền giúp tôi." Giọng điệu cho là đương nhiên của Lâm Trạch Dương vang lên, Tần Quân Dao nghe xong tức đến nghiến răng nghiến lợi.
“Tên chết tiệt này, còn tưởng hắn tìm mình ăn bữa cơm chứ, thì ra là không có tiền nên mới nhớ tới mình!” Tần Quân Dao cúp điện thoại, giận dữ đi về phía cửa khách sạn.
Lâm Trạch Dương đứng ở cửa cãi nhau với tài xế taxi: "Tôi không khoe khoang, mẹ của con tôi thật sự là một mỹ nữ, không những ngực to mông vểnh mà mặt lại còn xinh đến mức khiến người ta bối rối.”
Tài xế nhìn Lâm Trạch Dương với ánh mắt khinh bỉ: “Cậu lừa ai vậy, người xinh đẹp như vậy mà bao nuôi tên cặn bã như cậu?”
Đúng lúc này Tần Quân Dao đi ra từ cửa khách sạn, chỉ liếc mắt một cái đã nhìn thấy Lâm Trạch Dương, cô nhanh chóng đi tới, nghiêm mặt hỏi: "Cần bao nhiêu?”
Tần Thiến cảm thấy nói chuyện với Lâm Trạch Dương ở chỗ này rất mất mặt, tiện tay rút ra một xấp một trăm tệ ném cho Lâm Trạch Dương.
Lâm Trạch Dương cầm xấp tiền, cười đắc ý với tài xế.
Tài xế sửng sốt một lúc, sau đó mới giơ ngón tay cái hướng về phía Lâm Trạch Dương: "Người anh em thật lợi hại!"
“Được rồi, được rồi, đây là tiền xe của anh, không cần thối lại, anh cũng vất vả rồi." Dưới ánh nhìn chăm chú của tài xế, Lâm Trạch Dương rút ra một tờ mười tệ kẹp trong xấp tiền một trăm tệ, sau đó đi thẳng không thèm quay đầu lại.
Lâm Trạch Dương xoay người về phía Tần Quân Dao, vô cùng nghiêm túc nói: "Tôi đã nói đi nói lại với cô rồi, tôi không phải loại người tùy tiện, đừng tưởng rằng có thể dùng tiền để mua chuộc tôi, số tiền này tôi..."
Tần Quân Dao đột nhiên cảm thấy hành vi vừa rồi của mình đúng là không thích hợp lắm, cô khẽ cắn môi, định lấy lại số tiền vừa đưa cho Lâm Trạch Dương.
“Tôi tịch thu toàn bộ!” Nói xong Lâm Trạch Dương sải bước đi vào khách sạn.
Tài xế đứng đó mà sững sờ, chỉ trong nháy mắt ngắn ngủi, Lâm Trạch Dương đã diễn quay xe được mấy lần! Thậm chí ông còn không biết phải mô tả về Lâm Trạch Dương như thế nào cho phải.
Tâm trạng lúc này của Tần Quân Dao cũng rất phức tạp, vô cùng phức tạp.
Vừa rồi cô vẫn còn ôm hy vọng cho rằng mình có thể trở thành nữ chính trong TV, có được buổi gặp lại đầy cảm động và cẩu huyết với Lâm Trạch Dương, không ngờ rằng...
“Tiền của tôi!" Tần Quân Dao nghiến răng nghiến lợi đuổi theo.
“Tôi tự hỏi sao cô lại keo kiệt như vậy? Mời người ta ăn cơm mà chỉ gọi hai món đơn giản thôi sao? Hình như cô còn ăn trước, thật đúng là không có lễ nghi gì cả. Giám đốc Triệu Cẩn Du người ta mời chúng ta tới! Sớm biết vậy đã không tới làm gì.”
Lâm Trạch Dương vừa bước vào phòng riêng đã nhìn thấy trên bàn chỉ có vỏn vẹn hai ba món trông vô cùng đáng thương, hơn nữa đều là chọn bừa từ menu ra, vừa nhìn đã biết là đồ thừa chẳng ai thèm ăn, chỉ nhìn thôi đã thấy mất hứng.
Tần Quân Dao vẫn luôn cho rằng bản thân là một người tu dưỡng, đáng lẽ lúc nào cũng phải thật bình tĩnh mới đúng, nếu không thì làm sao có thể vượt qua được những nhiệm vụ trước, biến nguy thành may rồi sống vui vẻ đến tận bây giờ.
Nhưng cô phát hiện sau khi mình gặp Lâm Trạch Dương, tính tình và sự kiên nhẫn của cô như một tờ giấy mỏng, chỉ dùng đầu ngón tay chạm vào đã bị đục một lỗ.
Thậm chí Tần Quân Dao đã suy nghĩ tới việc dùng súng truy kích hay súng ngắn để bắn vỡ đầu Lâm Trạch Dương thì tốt hơn, chắc là súng truy kích ổn hơn nhỉ, ít nhất sẽ không khiến máu văng khắp nơi!
Lâm Trạch Dương hoàn toàn không biết mình đang bị sát thủ cấp S nhìn chằm chằm, còn làm ra vẻ mặt khinh bỉ nhìn Tần Quân Dao mà thêm mắm dặm muối: "Người ta thường nói phụ nữ ngực to rất hào phóng, chắc cô cũng phải độn mấy lớp ấy nhỉ?”
Tần Quân Dao cảm thấy dùng súng truy kích vẫn còn quá nương tay với Lâm Trạch Dương, cô phải dùng dao cắt anh ta thành mảnh nhỏ mới được. Tần Quân Dao giận quá mất khôn, cô ưỡn ngực hung hăng: "Anh mới độn ý! Của tôi là hàng thật giá thật.”
Lâm Trạch Dương liếc Tần Quân Dao một cái: "Cô nói gì cũng đúng.”
Tần Quân Dao đứng đối diện anh, ưỡn ngực lên: "Không phải anh đã sờ qua rồi sao?”
Sau khi nói xong câu này, khuôn mặt Tần Quân Dao nhanh chóng đỏ lên, cô không dám nhìn về phía Lâm Trạch Dương nữa, trong lòng bắt đầu oán giận bản thân, mình đang làm cái gì vậy trời! Mình trở nên lưu manh như vậy từ khi nào?
Lâm Trạch Dương cũng ngẩn người, sau đó giống như nhớ ra gì đó, không khỏi nuốt nước miếng mà nhìn chằm chằm vào ngực Tần Quân Dao.
Tần Thiến hận đến nghiến răng: "Không ăn nữa! Về nhà!”
Vừa nói xong Tần Quân Dao đã xoay người rời đi, sao vừa gặp lại người này đã không khống chế được cảm xúc nữa rồi!
Tần Quân Dao rất nhanh đã đi ra tới cửa khách sạn, do dự quay đầu lại nhìn liền không thấy bóng dáng Lâm Trạch Dương đâu, tức càng thêm tức, tên này có phải đàn ông không vậy! Đối xử với người đẹp như thế này à?
"Tần Quân Dao!" Đột nhiên giọng nói của Lâm Trạch Dương vang lên.
Tần Quân Dao vừa rồi còn đang chờ mong Lâm Trạch Dương xuất hiện, tới khi anh xuất hiện thật thì nhanh chóng trở mặt, lạnh lùng nói: "Anh đuổi theo tôi làm gì?”
Vẻ mặt Lâm Trạch Dương thờ ơ: "Cô còn chưa tính tiền đâu đấy! Đã đồng ý mời tôi bữa tối, không cho tôi lựa món thì thôi, lại còn muốn tôi thanh toán á? Đừng có keo kiệt vậy chứ!"
Tần Quân Dao đỡ trán, cô cảm thấy mình sắp ngất tới nơi, cô mà còn bất kỳ hy vọng nào với tên này nữa thì có lỗi với bản thân lắm!
“Cầm đi!” Tần Quân Dao tiện tay ném cho Lâm Trạch Dương một tấm thẻ, đi thẳng không thèm ngoảnh lại.
Sau khi Lâm Trạch Dương thanh toán xong, đi ra thấy Tần Quân Dao vẫn chưa lái xe đi mà ở đó trừng mắt nhìn anh thì cười đắc ý: "Xem ra cô vẫn còn quyến luyến tôi.”
Tần Quân Dao nghiêm mặt nói: "Đưa chìa khóa nhà anh cho tôi, tôi đón Manh Manh tan học.”
Lâm Trạch Dương suy nghĩ một chút rồi ném chìa khóa cho Tần Quân Dao, sau đó chuẩn bị mở cửa xe.
Nhưng không ngờ Tần Quân Dao lại đạp chân ga đi thẳng, may mà Lâm Trạch Dương phản ứng kịp, không thì suýt chút nữa bị xe quệt rồi.
"Tần Quân Dao, cô nhớ cho tôi, sớm muộn gì cô cũng phải mời ông đây lên xe!"
Lâm Trạch Dương tức giận nhìn theo hướng Tần Quân Dao rời đi, nghiến răng nói.
Thất bại trong sự nghiệp? Bị bỏ rơi? Hôn nhân tan vỡ? Có lẽ là tất cả những thứ ấy, nhưng suy cho cùng vẫn là hai từ, thất vọng!
Bởi vì có hy vọng thì mới thất vọng. Nhưng có lẽ đáng sợ nhất là ngay cả hy vọng cũng không có?
Có lẽ bây giờ Tần Quân Dao cũng đang ở trong tình trạng như vậy, một mình ngây ngốc đi vào khách sạn Na San, ngây ngốc ăn vài miếng rồi lại ngây ngốc rời đi.
Đột nhiên điện thoại của Tần Quân Dao vang lên, màn hình hiển thị là Lâm Trạch Dương!
"Alo, có chuyện gì không?" Tuy trong lòng Tần Quân Dao có chút mong đợi nhưng giọng điệu vẫn lạnh như băng.
"Tôi không có tiền trả taxi, cô mau tới đây trả tiền giúp tôi." Giọng điệu cho là đương nhiên của Lâm Trạch Dương vang lên, Tần Quân Dao nghe xong tức đến nghiến răng nghiến lợi.
“Tên chết tiệt này, còn tưởng hắn tìm mình ăn bữa cơm chứ, thì ra là không có tiền nên mới nhớ tới mình!” Tần Quân Dao cúp điện thoại, giận dữ đi về phía cửa khách sạn.
Lâm Trạch Dương đứng ở cửa cãi nhau với tài xế taxi: "Tôi không khoe khoang, mẹ của con tôi thật sự là một mỹ nữ, không những ngực to mông vểnh mà mặt lại còn xinh đến mức khiến người ta bối rối.”
Tài xế nhìn Lâm Trạch Dương với ánh mắt khinh bỉ: “Cậu lừa ai vậy, người xinh đẹp như vậy mà bao nuôi tên cặn bã như cậu?”
Đúng lúc này Tần Quân Dao đi ra từ cửa khách sạn, chỉ liếc mắt một cái đã nhìn thấy Lâm Trạch Dương, cô nhanh chóng đi tới, nghiêm mặt hỏi: "Cần bao nhiêu?”
Tần Thiến cảm thấy nói chuyện với Lâm Trạch Dương ở chỗ này rất mất mặt, tiện tay rút ra một xấp một trăm tệ ném cho Lâm Trạch Dương.
Lâm Trạch Dương cầm xấp tiền, cười đắc ý với tài xế.
Tài xế sửng sốt một lúc, sau đó mới giơ ngón tay cái hướng về phía Lâm Trạch Dương: "Người anh em thật lợi hại!"
“Được rồi, được rồi, đây là tiền xe của anh, không cần thối lại, anh cũng vất vả rồi." Dưới ánh nhìn chăm chú của tài xế, Lâm Trạch Dương rút ra một tờ mười tệ kẹp trong xấp tiền một trăm tệ, sau đó đi thẳng không thèm quay đầu lại.
Lâm Trạch Dương xoay người về phía Tần Quân Dao, vô cùng nghiêm túc nói: "Tôi đã nói đi nói lại với cô rồi, tôi không phải loại người tùy tiện, đừng tưởng rằng có thể dùng tiền để mua chuộc tôi, số tiền này tôi..."
Tần Quân Dao đột nhiên cảm thấy hành vi vừa rồi của mình đúng là không thích hợp lắm, cô khẽ cắn môi, định lấy lại số tiền vừa đưa cho Lâm Trạch Dương.
“Tôi tịch thu toàn bộ!” Nói xong Lâm Trạch Dương sải bước đi vào khách sạn.
Tài xế đứng đó mà sững sờ, chỉ trong nháy mắt ngắn ngủi, Lâm Trạch Dương đã diễn quay xe được mấy lần! Thậm chí ông còn không biết phải mô tả về Lâm Trạch Dương như thế nào cho phải.
Tâm trạng lúc này của Tần Quân Dao cũng rất phức tạp, vô cùng phức tạp.
Vừa rồi cô vẫn còn ôm hy vọng cho rằng mình có thể trở thành nữ chính trong TV, có được buổi gặp lại đầy cảm động và cẩu huyết với Lâm Trạch Dương, không ngờ rằng...
“Tiền của tôi!" Tần Quân Dao nghiến răng nghiến lợi đuổi theo.
“Tôi tự hỏi sao cô lại keo kiệt như vậy? Mời người ta ăn cơm mà chỉ gọi hai món đơn giản thôi sao? Hình như cô còn ăn trước, thật đúng là không có lễ nghi gì cả. Giám đốc Triệu Cẩn Du người ta mời chúng ta tới! Sớm biết vậy đã không tới làm gì.”
Lâm Trạch Dương vừa bước vào phòng riêng đã nhìn thấy trên bàn chỉ có vỏn vẹn hai ba món trông vô cùng đáng thương, hơn nữa đều là chọn bừa từ menu ra, vừa nhìn đã biết là đồ thừa chẳng ai thèm ăn, chỉ nhìn thôi đã thấy mất hứng.
Tần Quân Dao vẫn luôn cho rằng bản thân là một người tu dưỡng, đáng lẽ lúc nào cũng phải thật bình tĩnh mới đúng, nếu không thì làm sao có thể vượt qua được những nhiệm vụ trước, biến nguy thành may rồi sống vui vẻ đến tận bây giờ.
Nhưng cô phát hiện sau khi mình gặp Lâm Trạch Dương, tính tình và sự kiên nhẫn của cô như một tờ giấy mỏng, chỉ dùng đầu ngón tay chạm vào đã bị đục một lỗ.
Thậm chí Tần Quân Dao đã suy nghĩ tới việc dùng súng truy kích hay súng ngắn để bắn vỡ đầu Lâm Trạch Dương thì tốt hơn, chắc là súng truy kích ổn hơn nhỉ, ít nhất sẽ không khiến máu văng khắp nơi!
Lâm Trạch Dương hoàn toàn không biết mình đang bị sát thủ cấp S nhìn chằm chằm, còn làm ra vẻ mặt khinh bỉ nhìn Tần Quân Dao mà thêm mắm dặm muối: "Người ta thường nói phụ nữ ngực to rất hào phóng, chắc cô cũng phải độn mấy lớp ấy nhỉ?”
Tần Quân Dao cảm thấy dùng súng truy kích vẫn còn quá nương tay với Lâm Trạch Dương, cô phải dùng dao cắt anh ta thành mảnh nhỏ mới được. Tần Quân Dao giận quá mất khôn, cô ưỡn ngực hung hăng: "Anh mới độn ý! Của tôi là hàng thật giá thật.”
Lâm Trạch Dương liếc Tần Quân Dao một cái: "Cô nói gì cũng đúng.”
Tần Quân Dao đứng đối diện anh, ưỡn ngực lên: "Không phải anh đã sờ qua rồi sao?”
Sau khi nói xong câu này, khuôn mặt Tần Quân Dao nhanh chóng đỏ lên, cô không dám nhìn về phía Lâm Trạch Dương nữa, trong lòng bắt đầu oán giận bản thân, mình đang làm cái gì vậy trời! Mình trở nên lưu manh như vậy từ khi nào?
Lâm Trạch Dương cũng ngẩn người, sau đó giống như nhớ ra gì đó, không khỏi nuốt nước miếng mà nhìn chằm chằm vào ngực Tần Quân Dao.
Tần Thiến hận đến nghiến răng: "Không ăn nữa! Về nhà!”
Vừa nói xong Tần Quân Dao đã xoay người rời đi, sao vừa gặp lại người này đã không khống chế được cảm xúc nữa rồi!
Tần Quân Dao rất nhanh đã đi ra tới cửa khách sạn, do dự quay đầu lại nhìn liền không thấy bóng dáng Lâm Trạch Dương đâu, tức càng thêm tức, tên này có phải đàn ông không vậy! Đối xử với người đẹp như thế này à?
"Tần Quân Dao!" Đột nhiên giọng nói của Lâm Trạch Dương vang lên.
Tần Quân Dao vừa rồi còn đang chờ mong Lâm Trạch Dương xuất hiện, tới khi anh xuất hiện thật thì nhanh chóng trở mặt, lạnh lùng nói: "Anh đuổi theo tôi làm gì?”
Vẻ mặt Lâm Trạch Dương thờ ơ: "Cô còn chưa tính tiền đâu đấy! Đã đồng ý mời tôi bữa tối, không cho tôi lựa món thì thôi, lại còn muốn tôi thanh toán á? Đừng có keo kiệt vậy chứ!"
Tần Quân Dao đỡ trán, cô cảm thấy mình sắp ngất tới nơi, cô mà còn bất kỳ hy vọng nào với tên này nữa thì có lỗi với bản thân lắm!
“Cầm đi!” Tần Quân Dao tiện tay ném cho Lâm Trạch Dương một tấm thẻ, đi thẳng không thèm ngoảnh lại.
Sau khi Lâm Trạch Dương thanh toán xong, đi ra thấy Tần Quân Dao vẫn chưa lái xe đi mà ở đó trừng mắt nhìn anh thì cười đắc ý: "Xem ra cô vẫn còn quyến luyến tôi.”
Tần Quân Dao nghiêm mặt nói: "Đưa chìa khóa nhà anh cho tôi, tôi đón Manh Manh tan học.”
Lâm Trạch Dương suy nghĩ một chút rồi ném chìa khóa cho Tần Quân Dao, sau đó chuẩn bị mở cửa xe.
Nhưng không ngờ Tần Quân Dao lại đạp chân ga đi thẳng, may mà Lâm Trạch Dương phản ứng kịp, không thì suýt chút nữa bị xe quệt rồi.
"Tần Quân Dao, cô nhớ cho tôi, sớm muộn gì cô cũng phải mời ông đây lên xe!"
Lâm Trạch Dương tức giận nhìn theo hướng Tần Quân Dao rời đi, nghiến răng nói.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương