Bình Vương Thần Cấp
Chương 26: Lâm Trạch Dương thật sự bị lừa
“Tôi cảm thấy Lâm Trạch Dương không phải loại người như vậy, anh ta không thể là kẻ lừa đảo được, mà nếu anh ta là lừa đảo thật thì đúng là ngu quá đấy. Hàng đã được đưa ra nước ngoài rồi, Lâm Trạch Dương còn ở lại đây làm gì?” Vài người trong công ty bắt đầu thảo luận.
“Ai biết được, chẳng lẽ anh ta không thể ôm suy nghĩ rằng ta đây may mắn nên muốn làm thêm một vụ nữa à?”
“Không không không, tôi nghĩ đầu óc của Lâm Trạch Dương chưa đến mức đấy đâu. Cậu không thấy anh ta rất thích xem “Cừu vui vẻ” à? Não đó không dùng được đâu. Tôi nghĩ anh ta không phải là lừa đảo mà chắc chắn là bị kẻ khác lừa.”
“Dù có là thế nào thì Lâm Trạch Dương cũng không thể đòi về được một triệu. Mà nếu không đền đủ tiền, nhẹ thì có thể bị đuổi còn khả năng cao sẽ bị bắt vào tù.”
Từng giây từng phút dần trôi qua, chẳng bao lâu đã hết một tiếng.
Không khí trong phòng kinh doanh càng lúc càng căng thẳng, thậm chí còn có bảo vệ đứng gác ở ngoài. Bảo vệ chính là do Trình Tiểu Công gọi tới, hắn ta sợ Lâm Trạch Dương sẽ bỏ trốn.
Đứng trước việc này, Triệu Vũ Yến cũng chẳng có cách nào. Cô muốn thông báo sự việc cho Tần Thiến nhưng Tần Thiến hôm nay có việc phải đi họp nên không bật điện thoại, vậy nên cô chỉ có thể lo lắng.
“Còn một tiếng nữa, để tao xem trong một tiếng này mày làm thế nào lấy lại một triệu. Không cần phải giả vờ, tao biết mày bây giờ đang rất vội, không ngờ được sự việc sẽ tiến triển đến mức này chứ gì.”
Trình Tiểu Công khịt mũi, đúng là không thể chấp nhận được.
Cái gã Lâm Trạch Dương này trong tình huống như vậy mà còn có vẻ rất vui mừng. Thậm chí anh còn không định gọi điện thoại chứ đừng nói tới việc nghĩ cách. Điều này khiến Trình Tiểu Công cảm thấy cực kỳ hụt hẫng khi hắn ta không thấy được dáng vẻ nóng như lửa đốt của Lâm Trạch Dương.
Lâm Trạch Dương nhíu mày, gương mặt tỏ rõ vẻ không vui nhìn sang phía Trình Tiểu Công.
Trình Tiểu Công lập tức phấn khích như vừa uống thuốc kích dục hết hạn, tưởng rằng Lâm Trạch Dương cuối cùng cũng đứng ngồi không yên rồi.
Giọng điệu của Lâm Trạch Dương cực kỳ ghét bỏ, anh nói: “Có thể câm không? Mày đang làm phiền tao xem “Cừu vui vẻ” đấy.”
Mặt Trình Tiểu Công trong nháy mắt đỏ lên, không nhịn được mà đập mạnh bàn tức giận: “Mày biết bây giờ đang xảy ra chuyện gì không?”
Lâm Trạch Dương suy nghĩ một lát, sau đó trong đầu nảy ra một ý nghĩ. Anh cảm thấy Trình Tiểu Công quá phiền, không thể không phạt hắn ta được, vậy nên liền hỏi: “Chúng ta đánh cược không?”
“Cược gì?” Trình Tiểu Công nghi ngờ nhìn Lâm Trạch Dương.
“Đến trước lúc tan làm nếu trong tài khoản có một triệu, mày phải uống cạn cái cốc này. Nếu mày không uống thì sẽ phải từ chức khỏi công ty.”
Nói xong Lâm Trạch Dương cầm một cái cốc khạc đờm vào vài lần, sau đó anh nhận ra cái cốc đó chưa đầy nổi một phần ba liền cầm nó đi vào nhà vệ sinh.
Lúc sau mọi người đều nhìn thấy một cái cốc đầy ắp thứ gì đó đặc quánh, bốc mùi cực kỳ khó chịu khiến ai cũng cảm thấy kinh tởm xém chút nữa đã nôn ra ngoài.
“Thế nếu mày thua thì sao?” Trình Tiểu Công nghiến răng hỏi.
“Tao sẽ rời khỏi công ty, hơn nữa cái ly này tao sẽ phải uống hết. Hoặc tao phải làm bất cứ chuyện gì mày muốn.” Lâm Trạch Dương tùy ý nói, không hề nghiêm túc chút nào.
“Được, chốt như vậy đi.” Lúc này Trình Tiểu Công thật sự vui muốn chết. Tên Lâm Trạch Dương này thế mà lại tự đâm đầu vào họng súng. Trình Tiểu Công còn đang bận nghĩ nên trị Lâm Trạch Dương thế nào cho phải, không những vậy hắn ta còn cảm thấy đẩy Lâm Trạch Dương vào tù không đủ để bản thân hả giận. Trình Tiểu Công muốn những người khác nhìn thấy kết cục của những kẻ dám đối đầu với hắn.
Sau khi hai người đánh cược, phòng làm việc lại lần nữa trở nên yên tĩnh.
Thời gian tiếp tục trôi từng phút từng giây, nháy mắt đã thêm nửa tiếng trôi qua nhưng phía bộ phận tài chính vẫn chưa có động tĩnh gì. Ai cũng nghĩ rằng Lâm Trạch Dương thua rồi nên không nỡ nhìn về phía anh. Lâm Trạch Dương không chỉ phạm tội lừa đảo phải bồi thường cho công ty một triệu mà còn phải uống một ly toàn thứ khiến người ta buồn nôn. Tạ San San không kìm lòng được, đi tới bên cạnh Lâm Trạch Dương, kéo góc áo anh nói: “Lâm Trạch Dương, hay là tôi đi xin Trình Tiểu Công để anh ta tha cho anh.”
Lâm Trạch Dương nghi ngờ nhìn Tạ San San hỏi lại: “Tại sao lại không phải là nó đến xin tôi tha cho?”
Tạ San San tưởng Lâm Trạch Dương quật cường không chịu thua, vội đến muốn rớt nước mắt: “Hay là lát nữa tôi giả điên thu hút sự chú ý còn anh thì nhân cơ hội mà chạy đi.”
Tạ San San nghiến răng, cô xem như bất chấp tất cả rồi. Lúc trước Lâm Trạch Dương đã giúp cô như vậy, cô cũng phải báo đáp anh chứ.
Lâm Trạch Dương cười khẽ đáp lại: “Yên tâm đi, không có việc gì đâu. Còn nữa, nhớ kỹ tôi tên Lâm Trạch Dương. Lâm Trạch Dương tôi không cần phụ nữ bảo vệ, từ trước tới giờ chỉ có tôi bảo vệ người khác thôi.”
Tạ San San mím chặt môi không biết nên nói gì. Cô bây giờ đang rất sốt ruột nhưng cũng biết bản thân không khuyên được Lâm Trạch Dương.
Trong văn phòng giám sát, Triệu Vũ Yến cũng đang rất lo lắng. Cô không biết mình nên làm gì, thậm chí còn đang suy nghĩ xem có nên tự mình trả một triệu kia giúp Lâm Trạch Dương vượt qua lần khó khăn này hay không.
Thế nhưng Triệu Vũ Yến nhanh chóng nhận ra rằng bản thân làm gì đủ một triệu chứ.
“Lâm Trạch Dương ơi Lâm Trạch Dương, anh có thể yên ổn sống một chút được không? Anh gây ra chuyện thế này thì tôi phải làm sao đây hả? Đã vậy còn không liên lạc được với Tần tổng.”
Nói xong Triệu Vũ Yến lại nghiến răng nghiến lợi, thậm chí còn dậm mạnh chân một cái khiến gót giày suýt gãy.
Trong lúc đó, không khí ở phòng làm việc đã gấp tới mức ngay cả tiếng thở cũng có thể nghe được. Tất cả mọi người đều dừng công việc của mình, trơ mắt nhìn Lâm Trạch Dương.
Chỉ còn năm phút nữa là đến giờ tan làm, khóe miệng của Trình Tiểu Công muốn ngoác đến tận mang tai trông như hổ đói nhìn chằm chằm con thỏ là Lâm Trạch Dương, tựa như lần này tao xem mày thoát chết thế nào.
Lâm Trạch Dương vẫn chẳng quan tâm, tiếp tục xem “Cừu vui vẻ”.
Cuối cùng cũng đã đến giờ tan làm.
“Haha” Nhìn kim giờ khiến cho Trình Tiểu Công không nhịn được cười lớn.
Lúc này mọi người cũng thở dài lắc đầu, Lâm Trạch Dương chắc là bị lừa thật rồi.
“Lâm Trạch Dương ơi là Lâm Trạch Dương, chắc mày cũng không tưởng tượng được mình sẽ có ngày hôm nay đâu nhỉ? Lúc trước chống đối tao, hắt nước vào tao có phải thấy rất vui không? Hahaha.”
Trình Tiểu Công cười đến mức không ngậm được miệng.
Lâm Trạch Dương vẫn không vội, anh tin vào hiệu suất làm việc của Alice. Nếu chút việc này mà cũng không làm được thì Alice sẽ chẳng phải là Alice.
“Giờ thì hốc hết cái ly này cho tao, sau đó thì ngoan ngoãn vào tù mà ngồi. Mày sẽ không định chơi bẩn đâu đúng không? Ngay cả chữ tín mà cũng không có vậy thì đi chết đi còn hơn.” Ánh mắt Trình Tiểu Công vô cùng độc ác nhìn chằm chằm Lâm Trạch Dương.
Lâm Trạch Dương đứng dậy.
Tất cả mọi người đều nhìn về phía Lâm Trạch Dương, tò mò xem tiếp theo anh sẽ làm thế nào.
“Ai biết được, chẳng lẽ anh ta không thể ôm suy nghĩ rằng ta đây may mắn nên muốn làm thêm một vụ nữa à?”
“Không không không, tôi nghĩ đầu óc của Lâm Trạch Dương chưa đến mức đấy đâu. Cậu không thấy anh ta rất thích xem “Cừu vui vẻ” à? Não đó không dùng được đâu. Tôi nghĩ anh ta không phải là lừa đảo mà chắc chắn là bị kẻ khác lừa.”
“Dù có là thế nào thì Lâm Trạch Dương cũng không thể đòi về được một triệu. Mà nếu không đền đủ tiền, nhẹ thì có thể bị đuổi còn khả năng cao sẽ bị bắt vào tù.”
Từng giây từng phút dần trôi qua, chẳng bao lâu đã hết một tiếng.
Không khí trong phòng kinh doanh càng lúc càng căng thẳng, thậm chí còn có bảo vệ đứng gác ở ngoài. Bảo vệ chính là do Trình Tiểu Công gọi tới, hắn ta sợ Lâm Trạch Dương sẽ bỏ trốn.
Đứng trước việc này, Triệu Vũ Yến cũng chẳng có cách nào. Cô muốn thông báo sự việc cho Tần Thiến nhưng Tần Thiến hôm nay có việc phải đi họp nên không bật điện thoại, vậy nên cô chỉ có thể lo lắng.
“Còn một tiếng nữa, để tao xem trong một tiếng này mày làm thế nào lấy lại một triệu. Không cần phải giả vờ, tao biết mày bây giờ đang rất vội, không ngờ được sự việc sẽ tiến triển đến mức này chứ gì.”
Trình Tiểu Công khịt mũi, đúng là không thể chấp nhận được.
Cái gã Lâm Trạch Dương này trong tình huống như vậy mà còn có vẻ rất vui mừng. Thậm chí anh còn không định gọi điện thoại chứ đừng nói tới việc nghĩ cách. Điều này khiến Trình Tiểu Công cảm thấy cực kỳ hụt hẫng khi hắn ta không thấy được dáng vẻ nóng như lửa đốt của Lâm Trạch Dương.
Lâm Trạch Dương nhíu mày, gương mặt tỏ rõ vẻ không vui nhìn sang phía Trình Tiểu Công.
Trình Tiểu Công lập tức phấn khích như vừa uống thuốc kích dục hết hạn, tưởng rằng Lâm Trạch Dương cuối cùng cũng đứng ngồi không yên rồi.
Giọng điệu của Lâm Trạch Dương cực kỳ ghét bỏ, anh nói: “Có thể câm không? Mày đang làm phiền tao xem “Cừu vui vẻ” đấy.”
Mặt Trình Tiểu Công trong nháy mắt đỏ lên, không nhịn được mà đập mạnh bàn tức giận: “Mày biết bây giờ đang xảy ra chuyện gì không?”
Lâm Trạch Dương suy nghĩ một lát, sau đó trong đầu nảy ra một ý nghĩ. Anh cảm thấy Trình Tiểu Công quá phiền, không thể không phạt hắn ta được, vậy nên liền hỏi: “Chúng ta đánh cược không?”
“Cược gì?” Trình Tiểu Công nghi ngờ nhìn Lâm Trạch Dương.
“Đến trước lúc tan làm nếu trong tài khoản có một triệu, mày phải uống cạn cái cốc này. Nếu mày không uống thì sẽ phải từ chức khỏi công ty.”
Nói xong Lâm Trạch Dương cầm một cái cốc khạc đờm vào vài lần, sau đó anh nhận ra cái cốc đó chưa đầy nổi một phần ba liền cầm nó đi vào nhà vệ sinh.
Lúc sau mọi người đều nhìn thấy một cái cốc đầy ắp thứ gì đó đặc quánh, bốc mùi cực kỳ khó chịu khiến ai cũng cảm thấy kinh tởm xém chút nữa đã nôn ra ngoài.
“Thế nếu mày thua thì sao?” Trình Tiểu Công nghiến răng hỏi.
“Tao sẽ rời khỏi công ty, hơn nữa cái ly này tao sẽ phải uống hết. Hoặc tao phải làm bất cứ chuyện gì mày muốn.” Lâm Trạch Dương tùy ý nói, không hề nghiêm túc chút nào.
“Được, chốt như vậy đi.” Lúc này Trình Tiểu Công thật sự vui muốn chết. Tên Lâm Trạch Dương này thế mà lại tự đâm đầu vào họng súng. Trình Tiểu Công còn đang bận nghĩ nên trị Lâm Trạch Dương thế nào cho phải, không những vậy hắn ta còn cảm thấy đẩy Lâm Trạch Dương vào tù không đủ để bản thân hả giận. Trình Tiểu Công muốn những người khác nhìn thấy kết cục của những kẻ dám đối đầu với hắn.
Sau khi hai người đánh cược, phòng làm việc lại lần nữa trở nên yên tĩnh.
Thời gian tiếp tục trôi từng phút từng giây, nháy mắt đã thêm nửa tiếng trôi qua nhưng phía bộ phận tài chính vẫn chưa có động tĩnh gì. Ai cũng nghĩ rằng Lâm Trạch Dương thua rồi nên không nỡ nhìn về phía anh. Lâm Trạch Dương không chỉ phạm tội lừa đảo phải bồi thường cho công ty một triệu mà còn phải uống một ly toàn thứ khiến người ta buồn nôn. Tạ San San không kìm lòng được, đi tới bên cạnh Lâm Trạch Dương, kéo góc áo anh nói: “Lâm Trạch Dương, hay là tôi đi xin Trình Tiểu Công để anh ta tha cho anh.”
Lâm Trạch Dương nghi ngờ nhìn Tạ San San hỏi lại: “Tại sao lại không phải là nó đến xin tôi tha cho?”
Tạ San San tưởng Lâm Trạch Dương quật cường không chịu thua, vội đến muốn rớt nước mắt: “Hay là lát nữa tôi giả điên thu hút sự chú ý còn anh thì nhân cơ hội mà chạy đi.”
Tạ San San nghiến răng, cô xem như bất chấp tất cả rồi. Lúc trước Lâm Trạch Dương đã giúp cô như vậy, cô cũng phải báo đáp anh chứ.
Lâm Trạch Dương cười khẽ đáp lại: “Yên tâm đi, không có việc gì đâu. Còn nữa, nhớ kỹ tôi tên Lâm Trạch Dương. Lâm Trạch Dương tôi không cần phụ nữ bảo vệ, từ trước tới giờ chỉ có tôi bảo vệ người khác thôi.”
Tạ San San mím chặt môi không biết nên nói gì. Cô bây giờ đang rất sốt ruột nhưng cũng biết bản thân không khuyên được Lâm Trạch Dương.
Trong văn phòng giám sát, Triệu Vũ Yến cũng đang rất lo lắng. Cô không biết mình nên làm gì, thậm chí còn đang suy nghĩ xem có nên tự mình trả một triệu kia giúp Lâm Trạch Dương vượt qua lần khó khăn này hay không.
Thế nhưng Triệu Vũ Yến nhanh chóng nhận ra rằng bản thân làm gì đủ một triệu chứ.
“Lâm Trạch Dương ơi Lâm Trạch Dương, anh có thể yên ổn sống một chút được không? Anh gây ra chuyện thế này thì tôi phải làm sao đây hả? Đã vậy còn không liên lạc được với Tần tổng.”
Nói xong Triệu Vũ Yến lại nghiến răng nghiến lợi, thậm chí còn dậm mạnh chân một cái khiến gót giày suýt gãy.
Trong lúc đó, không khí ở phòng làm việc đã gấp tới mức ngay cả tiếng thở cũng có thể nghe được. Tất cả mọi người đều dừng công việc của mình, trơ mắt nhìn Lâm Trạch Dương.
Chỉ còn năm phút nữa là đến giờ tan làm, khóe miệng của Trình Tiểu Công muốn ngoác đến tận mang tai trông như hổ đói nhìn chằm chằm con thỏ là Lâm Trạch Dương, tựa như lần này tao xem mày thoát chết thế nào.
Lâm Trạch Dương vẫn chẳng quan tâm, tiếp tục xem “Cừu vui vẻ”.
Cuối cùng cũng đã đến giờ tan làm.
“Haha” Nhìn kim giờ khiến cho Trình Tiểu Công không nhịn được cười lớn.
Lúc này mọi người cũng thở dài lắc đầu, Lâm Trạch Dương chắc là bị lừa thật rồi.
“Lâm Trạch Dương ơi là Lâm Trạch Dương, chắc mày cũng không tưởng tượng được mình sẽ có ngày hôm nay đâu nhỉ? Lúc trước chống đối tao, hắt nước vào tao có phải thấy rất vui không? Hahaha.”
Trình Tiểu Công cười đến mức không ngậm được miệng.
Lâm Trạch Dương vẫn không vội, anh tin vào hiệu suất làm việc của Alice. Nếu chút việc này mà cũng không làm được thì Alice sẽ chẳng phải là Alice.
“Giờ thì hốc hết cái ly này cho tao, sau đó thì ngoan ngoãn vào tù mà ngồi. Mày sẽ không định chơi bẩn đâu đúng không? Ngay cả chữ tín mà cũng không có vậy thì đi chết đi còn hơn.” Ánh mắt Trình Tiểu Công vô cùng độc ác nhìn chằm chằm Lâm Trạch Dương.
Lâm Trạch Dương đứng dậy.
Tất cả mọi người đều nhìn về phía Lâm Trạch Dương, tò mò xem tiếp theo anh sẽ làm thế nào.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương