Bình Vương Thần Cấp
Chương 401: Bắt lấy con dao bay
Lãnh Phong không hề có ý định tham gia vào trận chiến tranh đấu này.
Hắn ta cũng không cho rằng Lâm Trạch Dương có thể đi qua được con đường này, thậm chí còn phải lùi lại một bước, nhưng Lâm Trạch Dương đã thật sự làm được, vậy nếu Lâm Trạch Dương thật sự có thể đi vào khách sạn Hòa Bình thì phải làm sao?
Lãnh Phong không trông chờ Lâm Trạch Dương làm nên trò trống gì lắm, bởi vì ngay cả một người có cấp độ siêu SSS như hắn cũng không thể đi vào trong khách sạn Hòa Bình được, vậy mà một người như Lâm Trạch Dương, người mà trước đó không hề có một chút danh tiếng nào, lại có thể vào được trong đó sao?
Nhưng nói đi thì cũng phải nói lại…
Nhìn vào bóng lưng của Lâm Trạch Dương, Lãnh Phong không hiểu tại sao bản thân hắn lại có một loại cảm giác quen thuộc, giống như là hắn đã từng gặp Lâm Trạch Dương ở nơi nào đó rồi.
Tất nhiên cái suy nghĩ này cũng không ở lại trong đầu của Lãnh Phong được bao lâu, việc hắn đã từng gặp anh hay không cũng chẳng còn quan trọng nữa, cho dù thế nào thì sau đêm hôm nay, sẽ không còn người nào tên Lâm Trạch Dương ở trên đời này.
Hiện tại Lâm Trạch Dương chỉ có thể cử động một cánh tay, có chút khó khăn dùng mỗi cánh tay này ôm lấy Hoa Thất, chỉ với một cánh tay này thì anh trông như một người vô dụng.
Đối với Lâm Trạch Dương, đây chắc chắn là một trở ngại cực kì lớn. Khi phát hiện ra có người nào đó tấn công mình, anh còn có thể đẩy Hoa Thất ra ngoài, bởi vì Lãnh Phong đã từng hứa sẽ không tấn công Hoa Thất.
Nhưng Lâm Trạch Dương sẽ không suy nghĩ ngây thơ như vậy, Lãnh Phong thật sự có thể sẽ không tấn công Hoa Thất, nhưng hắn tuyệt đối sẽ không đời nào bỏ lỡ cơ hội giết chết Lâm Trạch Dương được, ngay cả khi cơ hội này là dựa vào việc làm tổn thương Hoa Thất.
Ở phía trước có người đang dần bước về phía Lâm Trạch Dương.
Người đàn ông đó không hề có ý định che giấu ý muốn giết người của bản thân, trực tiếp lao thẳng vào Lâm Trạch Dương, con dao ở trong tay cũng đâm vào người của Lâm Trạch Dương.
Lâm Trạch Dương không hề lùi bước, cũng không hề chớp mắt, mà đang dần tăng tốc độ.
Tên sát thủ đó không nhịn được mà cười chế nhạo một tiếng, cảm thấy chẳng qua là Lâm Trạch Dương đang tự đưa mình vào chỗ chết mà thôi, không thể sử dụng một cánh tay, mà cánh tay còn lại còn đang ôm lấy người khác, giờ lại bắt đầu chạy, đây không phải là tự tìm đường chết sao?
Nhưng vào đúng lúc này, tên sát thủ kia đột nhiên trừng lớn đôi mắt, hắn cảm thấy cơ thể của mình giống như không thể cử động được.
Lâm Trạch Dương chợt đến gần hắn hơn, và sau đó lướt ngang qua hắn.
Tên sát thủ đó nhìn thấy rõ ràng hết mọi động tác của Lâm Trạch Dương, nhưng hắn lại phát hiện ra cánh tay của mình, con dao ở trong tay của hắn không thể di chuyển về phía của Lâm Trạch Dương được nữa.
Là cơ thể của tên sát thủ đó đột nhiên xảy ra vấn đề khẩn cấp gì hay sao? Có phải tên sát thủ đó đã đột nhiên bị úng não rồi hay không?
Không, tất cả đều không phải.
Nhưng tốc độ của Lâm Trạch Dương quá nhanh, nó nhanh đến mức tên sát thủ chỉ có thể dùng ánh mắt để theo dõi từng động tác chuyển động của Lâm Trạch Dương, nhưng phản xạ của hắn lại không có cách nào có thể theo kịp.
Bịch!
Một âm thanh nghèn nghẹn chợt vang lên, tên sát thủ ngã xuống đất. Vừa rồi Lâm Trạch Dương còn đang dần tiến về phía trước nhưng lại không làm gì cả, anh chỉ chạm nhẹ chân vào đầu gối của tên sát thủ.
Tên sát thủ đang dần tiến về phía trước một cách nhanh chóng, khi đầu gối bị đá một cái, chân của hắn chợt trở nên mềm nhũn, sau đó hắn ngã xuống đất một cách nặng nề, sử dụng khuôn mặt của chính bản thân mình để kiểm tra độ cứng của sàn.
Lâm Trạch Dương lập tức ném một tên sát thủ xuống đất. Nhưng một tên sát thủ khác lại tiến lên trước mặt tiếp cận Lâm Trạch Dương.
Lần này có tới ba tên sát thủ tiến tới, ba tên sát thủ này tiến về phía trước cùng một lúc, chặn lại hết không gian có thể để cho Lâm Trạch Dương tiến lên, hơn nữa, ba tên sát thủ này cũng không đứng trên cùng một đường thẳng song song, vậy nên họ có thể hỗ trợ lẫn nhau và giúp đỡ đồng đội của mình, không để cho Lâm Trạch Dương có cơ hội có thể đánh bại từng người một, cũng như không để cho Lâm Trạch Dương có cơ hội có thể trốn thoát khỏi họ.
Lâm Trạch Dương vẫn tiếp tục tiến về phía trước như cũ, như thể anh vẫn chưa hề nhìn thấy ba người này.
Sau đó cả ba người này đều chết lặng tại chỗ.
Dường như họ chỉ nhìn thấy được dư ảnh, ngay sau đó hình bóng của Lâm Trạch Dương đã lập tức biến mất, căn bản là họ không biết chuyện gì đã xảy ra, thậm chí càng không biết rằng Lâm Trạch Dương đã tiến lên đến trước mặt họ như thế nào.
Nếu Trương trưởng lão võ sĩ số một trong Võ Đang cũng như võ sĩ số một của toàn giới võ thuật trước khi Lâm Trạch Dương xuất hiện đang ở đây, ông ấy sẽ biết được Lâm Trạch Dương đã tiến lên đến trước mặt họ bằng cách nào, và có khi ông ấy còn phải ngạc nhiên.
Chuyển động cơ thể trong võ thuật của Võ Đang có thể nói là đỉnh cao trong toàn bộ giới võ thuật, chuyển động cơ thể trong võ thuật của Võ Đang là tốt nhất, vượt lên trên hết tất thảy mọi người trong toàn bộ giới võ thuật. Tuy nhiên, động tác vừa rồi của Lâm Trạch Dương còn nhanh nhẹn hơn động tác của Võ Đang.
Ngay trong khoảnh khắc đó, Lâm Trạch Dương thay đổi phương hướng những ba lần, cơ thể của anh cũng đã xoay được nửa vòng tròn ba lần, vượt qua khoảng cách giữa ba tên đó, giống như cá gặp nước, dâng lên một loại cảm giác khó nắm bắt.
Ai mà có thể ngờ được rằng kỹ năng chuyển động cơ thể của Lâm Trạch Dương lại nhanh nhẹn đến như vậy, thật sự quá linh động.
Lâm Trạch Dương tiếp tục tiến về phía trước.
Lần này, Lâm Trạch Dương lại tăng nhanh tốc độ lần nữa, không vướng víu vào bất kỳ người nào, anh ở chính giữa đám người lại giống như con chim nhỏ trở về với rừng cây um tùm, cứ thế mà bay lượn qua lại ở giữa rừng cây, vô cùng linh hoạt kỳ ảo, cũng vô cùng nhanh nhẹn.
Lại giống như một chú cá nhỏ thông minh, lúc ở bên trái bỗng chốc lại thoắt sang bên phải, rõ ràng cứ nghĩ rằng bản thân mình chỉ cần đưa tay ra là có thể bắt được nó ngay, nhưng khoảnh khắc tiếp theo, lại phát hiện ra rằng dường như bản thân mình lại không tìm thấy được con cá nhỏ đó đã đi đâu.
Vì thế nên, Lâm Trạch Dương còn chưa tham gia vào trận chiến này, đã đi đến đoạn cuối của con đường dành cho người đi bộ.
Do Lâm Trạch Dương không hề tham gia vào trận chiến này, đương nhiên cũng sẽ không bị thương.
Nhìn thấy khách sạn Hòa Bình ở ngay trước mặt.
Đột nhiên, một tiếng hét lớn vang lên.
“Lâm Trạch Dương, anh dừng lại ở đây đi.”
Đó là Chó Điên.
Chó Điên chạy tới, hắn chỉ vừa mới mất dấu của Lâm Trạch Dương, sau đó hắn vẫn luôn đi theo sau anh, sau khi biết Lâm Trạch Dương đi tới con hẻm này, hắn vội vàng rẽ sang một con đường khác, trực tiếp xuất hiện ở đây.
Chó Điên vẫn đang không ngừng gào thét âm ỉ, ở trong tay đã cầm sẵn một con dao bay và ném nó về phía của Lâm Trạch Dương.
Lâm Trạch Dương vừa mới muốn né tránh, nhưng anh phát hiện ra ngay ở phía sau mình có một cặp đôi trẻ đang đi bộ về phía bên này, nếu như Lâm Trạch Dương né ra thì nhất định trong đôi tình nhân kia sẽ có một người phải chết.
Nhưng hiện tại cả hai cánh tay của Lâm Trạch Dương đều không thể cử động được.
Đột nhiên, Lâm Trạch Dương tiến một bước lớn về phía trước, đầu cũng hướng về phía trước, rồi sau đó xoay người lại.
Tiếp theo đó…
Chó Điên chợt dừng lại, vẻ mặt của hắn trở nên phức tạp hơn đôi chút, ánh mắt của hắn dán chặt vào Lâm Trạch Dương, người đã xoay nửa thân người lại.
Một khoảnh khắc bất ngờ khác, Lâm Trạch Dương quay đầu lại. Khuôn mặt của Chó Điên lại thay đổi, cơ thể nhanh chóng nhảy sang một bên, sau đó lăn vài vòng trên mặt đất trước khi lấy lại được thăng bằng.
Và sau khi Chó Điên đã làm xong hết tất thảy những điều này, phát hiện ra rằng Lâm Trạch Dương đã sải một bước lớn về phía trước và bước vào khách sạn.
Đúng vậy, Lâm Trạch Dương đã đi vào nơi nào đó bên trong khách sạn Hòa Bình.
Chó Điên không hề ngăn cản Lâm Trạch Dương lại mà chỉ đứng đó một cách ngơ ngác.
Bởi vì vừa rồi Lâm Trạch Dương thật sự đã dùng miệng để đỡ lấy con dao bay mà hắn đã ném đi, không đúng, hay đúng hơn là Lâm Trạch Dương đã dùng răng cắn con dao bay sắc bén kia với tốc độ kinh người.
Đây có phải là điều mà mọi người có thể tưởng tượng được không?
Nắm bắt chính xác đến mức nào, tốc độ nhanh đến mức thế nào và táo bạo như thế nào chứ.
Chỉ cần một chút bất cẩn, ngay cả khi anh có thể tính toán chính xác hết tất thảy mọi chuyện, nếu như răng của anh không thể cắn được con dao bay đó, vậy thì khuôn mặt của anh sẽ bị hủy hoại hoàn toàn.
Hắn ta cũng không cho rằng Lâm Trạch Dương có thể đi qua được con đường này, thậm chí còn phải lùi lại một bước, nhưng Lâm Trạch Dương đã thật sự làm được, vậy nếu Lâm Trạch Dương thật sự có thể đi vào khách sạn Hòa Bình thì phải làm sao?
Lãnh Phong không trông chờ Lâm Trạch Dương làm nên trò trống gì lắm, bởi vì ngay cả một người có cấp độ siêu SSS như hắn cũng không thể đi vào trong khách sạn Hòa Bình được, vậy mà một người như Lâm Trạch Dương, người mà trước đó không hề có một chút danh tiếng nào, lại có thể vào được trong đó sao?
Nhưng nói đi thì cũng phải nói lại…
Nhìn vào bóng lưng của Lâm Trạch Dương, Lãnh Phong không hiểu tại sao bản thân hắn lại có một loại cảm giác quen thuộc, giống như là hắn đã từng gặp Lâm Trạch Dương ở nơi nào đó rồi.
Tất nhiên cái suy nghĩ này cũng không ở lại trong đầu của Lãnh Phong được bao lâu, việc hắn đã từng gặp anh hay không cũng chẳng còn quan trọng nữa, cho dù thế nào thì sau đêm hôm nay, sẽ không còn người nào tên Lâm Trạch Dương ở trên đời này.
Hiện tại Lâm Trạch Dương chỉ có thể cử động một cánh tay, có chút khó khăn dùng mỗi cánh tay này ôm lấy Hoa Thất, chỉ với một cánh tay này thì anh trông như một người vô dụng.
Đối với Lâm Trạch Dương, đây chắc chắn là một trở ngại cực kì lớn. Khi phát hiện ra có người nào đó tấn công mình, anh còn có thể đẩy Hoa Thất ra ngoài, bởi vì Lãnh Phong đã từng hứa sẽ không tấn công Hoa Thất.
Nhưng Lâm Trạch Dương sẽ không suy nghĩ ngây thơ như vậy, Lãnh Phong thật sự có thể sẽ không tấn công Hoa Thất, nhưng hắn tuyệt đối sẽ không đời nào bỏ lỡ cơ hội giết chết Lâm Trạch Dương được, ngay cả khi cơ hội này là dựa vào việc làm tổn thương Hoa Thất.
Ở phía trước có người đang dần bước về phía Lâm Trạch Dương.
Người đàn ông đó không hề có ý định che giấu ý muốn giết người của bản thân, trực tiếp lao thẳng vào Lâm Trạch Dương, con dao ở trong tay cũng đâm vào người của Lâm Trạch Dương.
Lâm Trạch Dương không hề lùi bước, cũng không hề chớp mắt, mà đang dần tăng tốc độ.
Tên sát thủ đó không nhịn được mà cười chế nhạo một tiếng, cảm thấy chẳng qua là Lâm Trạch Dương đang tự đưa mình vào chỗ chết mà thôi, không thể sử dụng một cánh tay, mà cánh tay còn lại còn đang ôm lấy người khác, giờ lại bắt đầu chạy, đây không phải là tự tìm đường chết sao?
Nhưng vào đúng lúc này, tên sát thủ kia đột nhiên trừng lớn đôi mắt, hắn cảm thấy cơ thể của mình giống như không thể cử động được.
Lâm Trạch Dương chợt đến gần hắn hơn, và sau đó lướt ngang qua hắn.
Tên sát thủ đó nhìn thấy rõ ràng hết mọi động tác của Lâm Trạch Dương, nhưng hắn lại phát hiện ra cánh tay của mình, con dao ở trong tay của hắn không thể di chuyển về phía của Lâm Trạch Dương được nữa.
Là cơ thể của tên sát thủ đó đột nhiên xảy ra vấn đề khẩn cấp gì hay sao? Có phải tên sát thủ đó đã đột nhiên bị úng não rồi hay không?
Không, tất cả đều không phải.
Nhưng tốc độ của Lâm Trạch Dương quá nhanh, nó nhanh đến mức tên sát thủ chỉ có thể dùng ánh mắt để theo dõi từng động tác chuyển động của Lâm Trạch Dương, nhưng phản xạ của hắn lại không có cách nào có thể theo kịp.
Bịch!
Một âm thanh nghèn nghẹn chợt vang lên, tên sát thủ ngã xuống đất. Vừa rồi Lâm Trạch Dương còn đang dần tiến về phía trước nhưng lại không làm gì cả, anh chỉ chạm nhẹ chân vào đầu gối của tên sát thủ.
Tên sát thủ đang dần tiến về phía trước một cách nhanh chóng, khi đầu gối bị đá một cái, chân của hắn chợt trở nên mềm nhũn, sau đó hắn ngã xuống đất một cách nặng nề, sử dụng khuôn mặt của chính bản thân mình để kiểm tra độ cứng của sàn.
Lâm Trạch Dương lập tức ném một tên sát thủ xuống đất. Nhưng một tên sát thủ khác lại tiến lên trước mặt tiếp cận Lâm Trạch Dương.
Lần này có tới ba tên sát thủ tiến tới, ba tên sát thủ này tiến về phía trước cùng một lúc, chặn lại hết không gian có thể để cho Lâm Trạch Dương tiến lên, hơn nữa, ba tên sát thủ này cũng không đứng trên cùng một đường thẳng song song, vậy nên họ có thể hỗ trợ lẫn nhau và giúp đỡ đồng đội của mình, không để cho Lâm Trạch Dương có cơ hội có thể đánh bại từng người một, cũng như không để cho Lâm Trạch Dương có cơ hội có thể trốn thoát khỏi họ.
Lâm Trạch Dương vẫn tiếp tục tiến về phía trước như cũ, như thể anh vẫn chưa hề nhìn thấy ba người này.
Sau đó cả ba người này đều chết lặng tại chỗ.
Dường như họ chỉ nhìn thấy được dư ảnh, ngay sau đó hình bóng của Lâm Trạch Dương đã lập tức biến mất, căn bản là họ không biết chuyện gì đã xảy ra, thậm chí càng không biết rằng Lâm Trạch Dương đã tiến lên đến trước mặt họ như thế nào.
Nếu Trương trưởng lão võ sĩ số một trong Võ Đang cũng như võ sĩ số một của toàn giới võ thuật trước khi Lâm Trạch Dương xuất hiện đang ở đây, ông ấy sẽ biết được Lâm Trạch Dương đã tiến lên đến trước mặt họ bằng cách nào, và có khi ông ấy còn phải ngạc nhiên.
Chuyển động cơ thể trong võ thuật của Võ Đang có thể nói là đỉnh cao trong toàn bộ giới võ thuật, chuyển động cơ thể trong võ thuật của Võ Đang là tốt nhất, vượt lên trên hết tất thảy mọi người trong toàn bộ giới võ thuật. Tuy nhiên, động tác vừa rồi của Lâm Trạch Dương còn nhanh nhẹn hơn động tác của Võ Đang.
Ngay trong khoảnh khắc đó, Lâm Trạch Dương thay đổi phương hướng những ba lần, cơ thể của anh cũng đã xoay được nửa vòng tròn ba lần, vượt qua khoảng cách giữa ba tên đó, giống như cá gặp nước, dâng lên một loại cảm giác khó nắm bắt.
Ai mà có thể ngờ được rằng kỹ năng chuyển động cơ thể của Lâm Trạch Dương lại nhanh nhẹn đến như vậy, thật sự quá linh động.
Lâm Trạch Dương tiếp tục tiến về phía trước.
Lần này, Lâm Trạch Dương lại tăng nhanh tốc độ lần nữa, không vướng víu vào bất kỳ người nào, anh ở chính giữa đám người lại giống như con chim nhỏ trở về với rừng cây um tùm, cứ thế mà bay lượn qua lại ở giữa rừng cây, vô cùng linh hoạt kỳ ảo, cũng vô cùng nhanh nhẹn.
Lại giống như một chú cá nhỏ thông minh, lúc ở bên trái bỗng chốc lại thoắt sang bên phải, rõ ràng cứ nghĩ rằng bản thân mình chỉ cần đưa tay ra là có thể bắt được nó ngay, nhưng khoảnh khắc tiếp theo, lại phát hiện ra rằng dường như bản thân mình lại không tìm thấy được con cá nhỏ đó đã đi đâu.
Vì thế nên, Lâm Trạch Dương còn chưa tham gia vào trận chiến này, đã đi đến đoạn cuối của con đường dành cho người đi bộ.
Do Lâm Trạch Dương không hề tham gia vào trận chiến này, đương nhiên cũng sẽ không bị thương.
Nhìn thấy khách sạn Hòa Bình ở ngay trước mặt.
Đột nhiên, một tiếng hét lớn vang lên.
“Lâm Trạch Dương, anh dừng lại ở đây đi.”
Đó là Chó Điên.
Chó Điên chạy tới, hắn chỉ vừa mới mất dấu của Lâm Trạch Dương, sau đó hắn vẫn luôn đi theo sau anh, sau khi biết Lâm Trạch Dương đi tới con hẻm này, hắn vội vàng rẽ sang một con đường khác, trực tiếp xuất hiện ở đây.
Chó Điên vẫn đang không ngừng gào thét âm ỉ, ở trong tay đã cầm sẵn một con dao bay và ném nó về phía của Lâm Trạch Dương.
Lâm Trạch Dương vừa mới muốn né tránh, nhưng anh phát hiện ra ngay ở phía sau mình có một cặp đôi trẻ đang đi bộ về phía bên này, nếu như Lâm Trạch Dương né ra thì nhất định trong đôi tình nhân kia sẽ có một người phải chết.
Nhưng hiện tại cả hai cánh tay của Lâm Trạch Dương đều không thể cử động được.
Đột nhiên, Lâm Trạch Dương tiến một bước lớn về phía trước, đầu cũng hướng về phía trước, rồi sau đó xoay người lại.
Tiếp theo đó…
Chó Điên chợt dừng lại, vẻ mặt của hắn trở nên phức tạp hơn đôi chút, ánh mắt của hắn dán chặt vào Lâm Trạch Dương, người đã xoay nửa thân người lại.
Một khoảnh khắc bất ngờ khác, Lâm Trạch Dương quay đầu lại. Khuôn mặt của Chó Điên lại thay đổi, cơ thể nhanh chóng nhảy sang một bên, sau đó lăn vài vòng trên mặt đất trước khi lấy lại được thăng bằng.
Và sau khi Chó Điên đã làm xong hết tất thảy những điều này, phát hiện ra rằng Lâm Trạch Dương đã sải một bước lớn về phía trước và bước vào khách sạn.
Đúng vậy, Lâm Trạch Dương đã đi vào nơi nào đó bên trong khách sạn Hòa Bình.
Chó Điên không hề ngăn cản Lâm Trạch Dương lại mà chỉ đứng đó một cách ngơ ngác.
Bởi vì vừa rồi Lâm Trạch Dương thật sự đã dùng miệng để đỡ lấy con dao bay mà hắn đã ném đi, không đúng, hay đúng hơn là Lâm Trạch Dương đã dùng răng cắn con dao bay sắc bén kia với tốc độ kinh người.
Đây có phải là điều mà mọi người có thể tưởng tượng được không?
Nắm bắt chính xác đến mức nào, tốc độ nhanh đến mức thế nào và táo bạo như thế nào chứ.
Chỉ cần một chút bất cẩn, ngay cả khi anh có thể tính toán chính xác hết tất thảy mọi chuyện, nếu như răng của anh không thể cắn được con dao bay đó, vậy thì khuôn mặt của anh sẽ bị hủy hoại hoàn toàn.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương