Bình Vương Thần Cấp
Chương 420: Chờ người trở về
Lâm Trạch Dương trở về khách sạn Hòa Bình.
Lúc Lâm Trạch Dương tiến vào khách sạn Hòa Bình, nhân viên thu ngân kia cứ giống như đang nhìn thấy quỷ vậy, suýt chút nữa đã bị dọa cho ngã xuống đất.
Có thể không giật mình sao? Tất cả sát thủ trong trấn nhỏ đều đang đuổi giết Lâm Trạch Dương. Bây giờ anh đã trở về, tuy rằng bị thương nhưng chút thương tích này đối với tình huống hiện tại mà nói thì chẳng là gì cả.
"Chuẩn bị cho tôi một số loại thuốc cầm máu, thêm vài dụng cụ làm sạch." Lâm Trạch Dương nhìn nhân viên thu ngân, thản nhiên nói.
Sau đó anh đi lên tầng hai của khách sạn. Nhân viên thu ngân khiếp sợ đến nỗi không thốt ra được dù chỉ một chữ.
Một lúc sau, bên cạnh anh ta có một người mặc đồ màu đen từ trên xuống dưới xuất hiện, lặng lẽ không một tiếng động, không có tiếng bước chân, thậm chí ngay cả tiếng hít thở cũng không có, cứ như dã quỷ thật sự.
Nhìn thấy người này, nhân viên thu ngân mới bình tĩnh lại một chút, nói: "Anh nói tên này đã thật sự giải quyết hết tất cả sát thủ, kể cả Lãnh Phong, lần này có thể nói Thánh Quang Vinh Quang đã hạ vốn gốc, mời tới năm mươi sát thủ, hơn nữa đều là sát thủ hàng đầu, đồng thời còn tuyên bố lệnh truy sát toàn thành phố, thế mà hắn vẫn còn sống. Rốt cuộc tên này là ai?”
Người đàn ông mặc đồ đen không nói gì, chỉ nhìn theo bóng lưng Lâm Trạch Dương vừa rời đi, lông mày hơi nhíu lại.
"Thập Nhất, anh cảm thấy anh có thể trở thành đối thủ của hắn không?" Nhân viên thu ngân đột nhiên nghĩ tới cảnh tượng thú vị gì đó, mỉm cười nhìn người đàn ông mặc đồ đen.
Người đàn ông này chính là người lúc trước chắn chó điên ở ngoài cửa một cách dễ dàng, là một trong những thủ vệ của tổ chức lính đánh thuê, tên là Thập Nhất, hoặc có thể nói mật danh của hắn ta là Thập Nhất.
Thập Nhất do dự một chút, sau đó lắc đầu.
Nhân viên thu ngân hiểu ý của hắn ta, Thập Nhất lắc đầu cũng không phải nói hắn ta cảm thấy mình không phải là đối thủ của Lâm Trạch Dương, mà là không xác định được mình có thể giết chết Lâm Trạch Dương hay không, cho nên anh ta lại trợn tròn mắt một lần nữa, trên mặt là biểu cảm còn kinh ngạc hơn cả lúc nãy, miệng há to đến mức có thể nhét vừa một quả táo.
Một lúc lâu sau, nhân viên thu ngân mới nuốt nước bọt một cái ực, nhưng rõ ràng vẫn chưa tiêu hóa được cái giật mình này. Mặc dù anh ta biết Lâm Trạch Dương rất có thể đã giết chết hết năm mươi sát thủ, trong đó còn có cả Lãnh Phong nhưng anh ta vẫn lắc đầu kinh ngạc với Thập Nhất.
"Lợi hại đến như vậy sao!" Nhân viên thu ngân không nhịn được thốt ra một câu như vậy.
Mà khi anh ta nhìn về phía Thập Nhất lần thứ hai, hình bóng của hắn ta đã biến mất từ lâu.
Sở dĩ khách sạn Hòa Bình có thể ngăn chặn mọi vụ giết chóc đương nhiên là do có danh tiếng của liên minh lính đánh thuê đảm bảo, nhưng với những người nóng nảy thì sao có thể quan tâm đến chuyện xảy ra tiếp theo? Thế nên, lý do khách sạn Hòa Bình vẫn luôn là khách sạn hòa bình, đương nhiên không chỉ đơn giản bởi vì nó là khách sạn Hòa Bình mà thôi.
Người đàn ông tên là Thập Nhất này, chính là bằng chứng chắc chắn cho thấy Khách sạn Hòa Bình sẽ là khách sạn hòa bình, nói cách khác, người đàn ông tên Thập Nhất này cũng có sức mạnh tuyệt đối, có thể đối mặt với năm mươi sát thủ cùng một lúc.
"Tốt nhất vẫn là nên nhanh chóng lấy đồ cho tên sát thần kia đi." Nhân viên thu ngân nói như vậy nhưng cũng không quá sợ hãi, bởi còn có Thập Nhất ở đây.
Lúc Lâm Trạch Dương tiến vào phòng, Hoa Thất vẫn còn đang ngủ say.
Lúc cô ấy ngủ, hàng lông mày vẫn cau chặt.
Lâm Trạch Dương khẽ lắc đầu, sau đó đưa tay muốn làm thẳng mày của Hoa Thất. Nhưng khi tay anh lướt qua trán cô ba lần, lông mày Hoa Thất vẫn cau chặt như trước.
Đột nhiên cô vươn tay ra, nắm lấy tay Lâm Trạch Dương. Sau đó đôi mắt Hoa Thất đột nhiên mở to, trong mắt tràn ngập cảnh giác chuẩn bị ra tay.
Sau khi thấy rõ là Lâm Trạch Dương, Hoa Thất lập tức ôm chầm lấy anh, hai tay dùng hết khí lực của toàn thân, giống như muốn ép bản thân và Lâm Trạch Dương dung hợp thành một thể.
Lâm Trạch Dương bị siết đến mức khó chịu, muốn đẩy cô ấy ra.
"May là anh không sao. Nói cho tôi biết đây không phải là mơ đi." Hoa Thất cất tiếng, nước mắt lại không nhịn được lăn dài trên má.
Lâm Trạch Dương giơ tay lên, cuối cùng vẫn đặt tay trên lưng Hoa Thất, cũng không có ý đẩy cô ấy ra, nói: "Tôi không sao, cô đừng lo lắng. Tôi đã nói là sẽ bảo vệ cô an toàn mà.”
"Ừm ừm." Hoa Thất nặng nề gật đầu.
"Anh thật sự không sao chứ?"
Trong chốc lát, nhân viên thu ngân đã mang thuốc cầm máu và một vài dụng cụ cần thiết lên phòng, còn Hoa Thất thì băng bó và xử lý vết thương cho Lâm Trạch Dương.
Bả vai Lâm Trạch Dương có vết chém của đao, bụng thì là vết thương do súng bắn, vốn miệng vết thương cũng không lớn, nhưng bởi vì anh mang theo vết thương như vậy lại trải qua một trận chiến đấu kịch liệt nên lúc này miệng vết thương đã bị kéo dài đến đáng sợ, máu tươi dính chặt vào cơ thể Lâm Trạch Dương, nhìn qua vô cùng khủng khiếp.
Lâm Trạch Dương cười gật đầu, nói: “Không phải là tôi vẫn đang nói chuyện được với cô đây sao?"
Hoa Thất cũng là một sát thủ kỳ cựu, biết anh vẫn đang có lý trí, còn có thể tự do hành động, cũng không phải là vết thương lớn gì nên cô mới gật đầu.
Sau đó Lâm Trạch Dương đi thay một bộ quần áo khác.
"Vậy anh nghỉ ngơi một chút đi." Hoa Thất nói với anh.
Lâm Trạch Dương lại lắc đầu, nói: "Bây giờ tôi vẫn còn có một số việc phải làm.”
Hoa Thất trợn tròn nói: "Anh còn muốn đi làm cái gì nữa?"
Cảm giác khó chịu dâng lên trong lòng Hoa Thất.
"Cô nên biết rằng vẫn còn một số người cần được xử lý ở đâu đó bên ngoài thị trấn.” Lâm Trạch Dương suy nghĩ một chút rồi vẫn quyết định nói thật với cô ấy.
Hoa Thất cắn chặt môi, nói: "Anh không đi không được sao?"
Lâm Trạch Dương mỉm cười đáp: "Yên tâm đi, tôi sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.”
Hoa Thất hung môi một cái thật mạnh, sau đó nói: "Tôi muốn nói cho anh biết bí mật của tôi.”
Hoa Thất phải hạ quyết tâm rất lớn mới có thể nói ra những lời như vậy, đương nhiên là mục đích cũng rất đơn giản, đó là không muốn Lâm Trạch Dương tiếp tục mạo hiểm, dù sao thì tình trạng hiện tại của anh thật sự không ổn, hơn nữa Hoa Thất biết bên ngoài trấn nhỏ còn có người.
Có rất ít người ở đó, nhưng chắc chắn sẽ không an toàn hơn ở trong trấn.
Lâm Trạch Dương lại mỉm cười, giơ tay khẽ xoa đầu Hoa Thất, nói: "Bí mật của cô à, khi nào tôi về hãy nói cho tôi biết. Bây giờ cô ngoan ngoãn ở chỗ này chờ tôi trở về, biết chưa?”
Hoa Thất không nói gì, chỉ nhìn Lâm Trạch Dương.
Lâm Trạch Dương lại mỉm cười với cô ấy, sau đó xoay người bước ra ngoài cửa.
Đợi đến khi Lâm Trạch Dương mở cửa lớn, đợi đến khi bóng dáng của anh sắp biến mất, Hoa Thất đột nhiên hét lên: "Anh sẽ quay trở về chứ!"
Lâm Trạch Dương xoay người nhìn cô, nói: "Đương nhiên, tôi là người giữ lời."
"Được, tôi chờ anh." Hoa Thất nặng nề gật đầu thật mạnh.
Nếu như qua một ngày Lâm Trạch Dương còn chưa trở về, Hoa Thất cô sẽ chờ một ngày, nếu qua một năm mà anh không trở về, Hoa Thất sẽ chờ một năm, anh mãi mãi không trở về thì cô sẽ không đi đâu nữa, ở yên đây chờ anh trở về.
Lúc Lâm Trạch Dương tiến vào khách sạn Hòa Bình, nhân viên thu ngân kia cứ giống như đang nhìn thấy quỷ vậy, suýt chút nữa đã bị dọa cho ngã xuống đất.
Có thể không giật mình sao? Tất cả sát thủ trong trấn nhỏ đều đang đuổi giết Lâm Trạch Dương. Bây giờ anh đã trở về, tuy rằng bị thương nhưng chút thương tích này đối với tình huống hiện tại mà nói thì chẳng là gì cả.
"Chuẩn bị cho tôi một số loại thuốc cầm máu, thêm vài dụng cụ làm sạch." Lâm Trạch Dương nhìn nhân viên thu ngân, thản nhiên nói.
Sau đó anh đi lên tầng hai của khách sạn. Nhân viên thu ngân khiếp sợ đến nỗi không thốt ra được dù chỉ một chữ.
Một lúc sau, bên cạnh anh ta có một người mặc đồ màu đen từ trên xuống dưới xuất hiện, lặng lẽ không một tiếng động, không có tiếng bước chân, thậm chí ngay cả tiếng hít thở cũng không có, cứ như dã quỷ thật sự.
Nhìn thấy người này, nhân viên thu ngân mới bình tĩnh lại một chút, nói: "Anh nói tên này đã thật sự giải quyết hết tất cả sát thủ, kể cả Lãnh Phong, lần này có thể nói Thánh Quang Vinh Quang đã hạ vốn gốc, mời tới năm mươi sát thủ, hơn nữa đều là sát thủ hàng đầu, đồng thời còn tuyên bố lệnh truy sát toàn thành phố, thế mà hắn vẫn còn sống. Rốt cuộc tên này là ai?”
Người đàn ông mặc đồ đen không nói gì, chỉ nhìn theo bóng lưng Lâm Trạch Dương vừa rời đi, lông mày hơi nhíu lại.
"Thập Nhất, anh cảm thấy anh có thể trở thành đối thủ của hắn không?" Nhân viên thu ngân đột nhiên nghĩ tới cảnh tượng thú vị gì đó, mỉm cười nhìn người đàn ông mặc đồ đen.
Người đàn ông này chính là người lúc trước chắn chó điên ở ngoài cửa một cách dễ dàng, là một trong những thủ vệ của tổ chức lính đánh thuê, tên là Thập Nhất, hoặc có thể nói mật danh của hắn ta là Thập Nhất.
Thập Nhất do dự một chút, sau đó lắc đầu.
Nhân viên thu ngân hiểu ý của hắn ta, Thập Nhất lắc đầu cũng không phải nói hắn ta cảm thấy mình không phải là đối thủ của Lâm Trạch Dương, mà là không xác định được mình có thể giết chết Lâm Trạch Dương hay không, cho nên anh ta lại trợn tròn mắt một lần nữa, trên mặt là biểu cảm còn kinh ngạc hơn cả lúc nãy, miệng há to đến mức có thể nhét vừa một quả táo.
Một lúc lâu sau, nhân viên thu ngân mới nuốt nước bọt một cái ực, nhưng rõ ràng vẫn chưa tiêu hóa được cái giật mình này. Mặc dù anh ta biết Lâm Trạch Dương rất có thể đã giết chết hết năm mươi sát thủ, trong đó còn có cả Lãnh Phong nhưng anh ta vẫn lắc đầu kinh ngạc với Thập Nhất.
"Lợi hại đến như vậy sao!" Nhân viên thu ngân không nhịn được thốt ra một câu như vậy.
Mà khi anh ta nhìn về phía Thập Nhất lần thứ hai, hình bóng của hắn ta đã biến mất từ lâu.
Sở dĩ khách sạn Hòa Bình có thể ngăn chặn mọi vụ giết chóc đương nhiên là do có danh tiếng của liên minh lính đánh thuê đảm bảo, nhưng với những người nóng nảy thì sao có thể quan tâm đến chuyện xảy ra tiếp theo? Thế nên, lý do khách sạn Hòa Bình vẫn luôn là khách sạn hòa bình, đương nhiên không chỉ đơn giản bởi vì nó là khách sạn Hòa Bình mà thôi.
Người đàn ông tên là Thập Nhất này, chính là bằng chứng chắc chắn cho thấy Khách sạn Hòa Bình sẽ là khách sạn hòa bình, nói cách khác, người đàn ông tên Thập Nhất này cũng có sức mạnh tuyệt đối, có thể đối mặt với năm mươi sát thủ cùng một lúc.
"Tốt nhất vẫn là nên nhanh chóng lấy đồ cho tên sát thần kia đi." Nhân viên thu ngân nói như vậy nhưng cũng không quá sợ hãi, bởi còn có Thập Nhất ở đây.
Lúc Lâm Trạch Dương tiến vào phòng, Hoa Thất vẫn còn đang ngủ say.
Lúc cô ấy ngủ, hàng lông mày vẫn cau chặt.
Lâm Trạch Dương khẽ lắc đầu, sau đó đưa tay muốn làm thẳng mày của Hoa Thất. Nhưng khi tay anh lướt qua trán cô ba lần, lông mày Hoa Thất vẫn cau chặt như trước.
Đột nhiên cô vươn tay ra, nắm lấy tay Lâm Trạch Dương. Sau đó đôi mắt Hoa Thất đột nhiên mở to, trong mắt tràn ngập cảnh giác chuẩn bị ra tay.
Sau khi thấy rõ là Lâm Trạch Dương, Hoa Thất lập tức ôm chầm lấy anh, hai tay dùng hết khí lực của toàn thân, giống như muốn ép bản thân và Lâm Trạch Dương dung hợp thành một thể.
Lâm Trạch Dương bị siết đến mức khó chịu, muốn đẩy cô ấy ra.
"May là anh không sao. Nói cho tôi biết đây không phải là mơ đi." Hoa Thất cất tiếng, nước mắt lại không nhịn được lăn dài trên má.
Lâm Trạch Dương giơ tay lên, cuối cùng vẫn đặt tay trên lưng Hoa Thất, cũng không có ý đẩy cô ấy ra, nói: "Tôi không sao, cô đừng lo lắng. Tôi đã nói là sẽ bảo vệ cô an toàn mà.”
"Ừm ừm." Hoa Thất nặng nề gật đầu.
"Anh thật sự không sao chứ?"
Trong chốc lát, nhân viên thu ngân đã mang thuốc cầm máu và một vài dụng cụ cần thiết lên phòng, còn Hoa Thất thì băng bó và xử lý vết thương cho Lâm Trạch Dương.
Bả vai Lâm Trạch Dương có vết chém của đao, bụng thì là vết thương do súng bắn, vốn miệng vết thương cũng không lớn, nhưng bởi vì anh mang theo vết thương như vậy lại trải qua một trận chiến đấu kịch liệt nên lúc này miệng vết thương đã bị kéo dài đến đáng sợ, máu tươi dính chặt vào cơ thể Lâm Trạch Dương, nhìn qua vô cùng khủng khiếp.
Lâm Trạch Dương cười gật đầu, nói: “Không phải là tôi vẫn đang nói chuyện được với cô đây sao?"
Hoa Thất cũng là một sát thủ kỳ cựu, biết anh vẫn đang có lý trí, còn có thể tự do hành động, cũng không phải là vết thương lớn gì nên cô mới gật đầu.
Sau đó Lâm Trạch Dương đi thay một bộ quần áo khác.
"Vậy anh nghỉ ngơi một chút đi." Hoa Thất nói với anh.
Lâm Trạch Dương lại lắc đầu, nói: "Bây giờ tôi vẫn còn có một số việc phải làm.”
Hoa Thất trợn tròn nói: "Anh còn muốn đi làm cái gì nữa?"
Cảm giác khó chịu dâng lên trong lòng Hoa Thất.
"Cô nên biết rằng vẫn còn một số người cần được xử lý ở đâu đó bên ngoài thị trấn.” Lâm Trạch Dương suy nghĩ một chút rồi vẫn quyết định nói thật với cô ấy.
Hoa Thất cắn chặt môi, nói: "Anh không đi không được sao?"
Lâm Trạch Dương mỉm cười đáp: "Yên tâm đi, tôi sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.”
Hoa Thất hung môi một cái thật mạnh, sau đó nói: "Tôi muốn nói cho anh biết bí mật của tôi.”
Hoa Thất phải hạ quyết tâm rất lớn mới có thể nói ra những lời như vậy, đương nhiên là mục đích cũng rất đơn giản, đó là không muốn Lâm Trạch Dương tiếp tục mạo hiểm, dù sao thì tình trạng hiện tại của anh thật sự không ổn, hơn nữa Hoa Thất biết bên ngoài trấn nhỏ còn có người.
Có rất ít người ở đó, nhưng chắc chắn sẽ không an toàn hơn ở trong trấn.
Lâm Trạch Dương lại mỉm cười, giơ tay khẽ xoa đầu Hoa Thất, nói: "Bí mật của cô à, khi nào tôi về hãy nói cho tôi biết. Bây giờ cô ngoan ngoãn ở chỗ này chờ tôi trở về, biết chưa?”
Hoa Thất không nói gì, chỉ nhìn Lâm Trạch Dương.
Lâm Trạch Dương lại mỉm cười với cô ấy, sau đó xoay người bước ra ngoài cửa.
Đợi đến khi Lâm Trạch Dương mở cửa lớn, đợi đến khi bóng dáng của anh sắp biến mất, Hoa Thất đột nhiên hét lên: "Anh sẽ quay trở về chứ!"
Lâm Trạch Dương xoay người nhìn cô, nói: "Đương nhiên, tôi là người giữ lời."
"Được, tôi chờ anh." Hoa Thất nặng nề gật đầu thật mạnh.
Nếu như qua một ngày Lâm Trạch Dương còn chưa trở về, Hoa Thất cô sẽ chờ một ngày, nếu qua một năm mà anh không trở về, Hoa Thất sẽ chờ một năm, anh mãi mãi không trở về thì cô sẽ không đi đâu nữa, ở yên đây chờ anh trở về.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương