Bình Vương Thần Cấp
Chương 47: Đừng động đến người này.
"Bố ơi, con muốn về nhà, người ở đây hung dữ lắm, đầu không trọc, cũng không có kem và sữa bò để ăn."
"Được, giờ bố sẽ đưa con về nhà. Nhưng tối nay chúng ta xem Hỷ Dương Dương được không? Bố ăn khoai tây chiên của con nha?"
"Không được đâu bố, đầu trọc cường hay hơn, con muốn xem đầu trọc cường, mà đúng rồi, không phải hôm qua bố đã ăn hết khoai tây chiên của con rồi mà?"
"Ừ nhỉ, bố ăn hết rồi, vậy bố ăn kem của con được không?"
Lâm Trạch Dương ôm Manh Manh, mỗi người một câu, anh đi về phía cửa đại sảnh, hoàn toàn không để ý chút nào đến mọi người xung quanh, rồi rời đi.
Lại một lần nữa tất cả mọi người đều ngây ngốc đứng đó nhìn nhau, cái con mẹ nó chứ, đây rốt cuộc là tình huống gì vậy, đại sư võ đạo Cố Vi vừa nhận thua anh, anh còn đánh Trần Nhĩ thành đầu heo, phế bổ thân dưới của cậu ta, rồi giờ lại nói muốn về xem TV với con gái, còn nói muốn cướp đồ ăn vặt của con để ăn, hệt như anh thực sự đã cướp sạch đồ ăn vặt của con gái mình.
Cố Tâm lắc đầu, cảm thấy anh đúng là một tên khốn nạn không có thuốc chữa.
Kết quả là, Cố Tâm càng thấy không phục, bố Cố Vi của cô sao có thể nhận thua trước loại người này được?
Có điều, Cố Tâm không có cơ hội hỏi cho ra lẽ vấn đề này, bởi lúc này ngoài cửa bỗng vang lên một giọng nói sốt ruột.
"Trần Nhĩ, Trần Nhĩ, con sao rồi." Ngay sau đó, một người đàn ông uy nghiêm bước vào cửa.
Người đàn ông này chính là tổng giám đốc tập đoàn Trần Thị, Trần Cao Dương, bố ruột của Trần Nhĩ, ông ta là người có tiếng trong thành phố.
Sau khi tìm hiểu kĩ, cuối cùng Trần Cao Dương đã tìm ra rốt cuộc nơi này đã xảy ra chuyện gì, sau đó ông ta vô cùng khó chịu nhìn về phía Lão Cố, ngữ khí cũng không còn tôn kính nữa, nói: "Lão Cố, sao ông có thể trơ mắt đứng nhìn chuyện này xảy ra mà không ngăn cản. Hừ, quên đi, là tôi nhìn lầm ông rồi Lão Cố, tôi thật không ngờ ông lại là một kẻ nhát gan sợ bị vạ lây."
Lão Cố khẽ cau mày, sau đó lắc đầu, nói: "Trần Cao Dương, chuyện này là do con trai ông làm sai, bắt cóc con gái nhà người ta. Cố mỗ như tôi đây tuy già rồi nhưng mắt tôi vẫn chưa mờ đến mức không phân biệt được đúng sai."
Trần Cao Dương nhíu mày, sau đó phất tay, cười lạnh nói: "Được rồi tôi không cần ông xía tay vào giúp chuyện này nữa, dù sao cũng chỉ là một tên côn đồ không danh không tiếng biết đánh người, Trần Cao Dương tôi vẫn có thể tự ứng phó."
Lão Cố lắc đầu, muốn dẫn người rời đi, nhưng ánh mắt ông lại dừng lại nơi bàn tay Lâm Trạch Dương vừa chạm vào, lại nói với Trần Cao Dương: "Ông không thể động vào người này được đâu, cho dù có đổi mạng ông cũng không động vào người này được đâu."
Trần Cao Dương cười lạnh, nói: Đúng là nực cười, ở trong cái thành phố này còn có người mà Trần Cao Dương tôi không dám đắc tội sao?"
Trần Cao Dương chưa nói hết câu, bởi đúng lúc này có một tiếng nổ lớn vang lên.
Ầm ầm…
Cả bức tường đột nhiên đổ xuống. Không… không phải đổ xuống, mà toàn bộ bức tường bị nghiền nát thành bột phấn.
Trần Cao Dương đứng sững sờ, ông ta biết rõ bức tường này không phải loại tường rỗng ruột, cho dù có dùng búa lớn đập mạnh cũng không thể rung chuyển được nó, mà bức tường bây giờ lại biến thành bột phấn ngay trước mắt ông ta.
Cố Tâm đột nhiên trợn tròn hai mắt, kinh ngạc nói: " Chẳng lẽ là do lúc nãy tên kia vỗ vào tường? Đừng nói với tôi bức tường này làm bằng đậu hũ nhá."
Lão Cố hít một hơi thật sâu, sau đó lên tiếng: "Cố Tâm, cháu có biết vừa rồi cháu gặp nguy hiểm như thế nào không, may mà Lâm Trạch Dương không so đo với cháu, bằng không ông cũng không có cách nào cứu được cháu. Được rồi, không nói nữa, chúng ta mau đi thôi."
Nói xong, Lão Cố lại liếc mắt nhìn Trần Cao Dương đang ngẩn người, ông lại lắc đầu thêm lần nữa.
Chờ đến khi rời khỏi biệt thự, Cố Tâm mới vội vàng truy vấn ông: "Ông nội, bức tường ban nãy thực sự bị tên khốn kia đập nát sao?"
Lão Cố không trả lời Cố Tâm ngay, ông giống như rơi vào hồi ức, một lúc lâu sau, mới ý vị thâm tình nhìn Cố Tâm, nói: "Cháu có biết cái tên khốn trong miệng cháu, cho dù có trong giới cổ võ cũng sẽ là một siêu cao thủ không,cậu ta là một cao thủ trời sinh làm chủ được năng lực "cảm khí". Đừng nói là ông nội của cháu,hay người trong thành phố này, cho dù đi khắp Trung Quốc cũng không tìm được mấy người là đối thủ của cậu ta, sau này cháu đừng có liên hệ gì với nhà họ Trần nữa." .
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Trục Lãng
2. Vị Bắc Xuân Thiên Thụ
3. Cùng Em Vươn Tới Những Vì Sao
4. Bức Màn Hôn Nhân
=====================================
Lần này Cố Tâm thực sự đã bị khiếp sợ, nếu lời này do người khác nói ra, nhất định cô sẽ cho rằng người này bị điên rồi, nhưng lời này lại do Lão Cố nói ra, cô nhất định tin là thật.
Chỉ là.….
Người kia rất giống một tên khốn nạn, không ngờ lại mạnh như vậy.
Cố Tâm cắn chặt môi, cũng không hiểu sao ấn tượng về Lâm Trạch Dương đã in sâu vào tâm trí cô, không thể xóa bỏ được.
Lâm Trạch Dương nhanh chóng đưa Manh Manh về nhà, nhưng anh không tìm thấy bóng dáng Tần Thiến đâu cả.
Lâm Trạch Dương nhíu mày, cảm giác dường như mấy ngày nay Tần Thiến rất bận rộn, không thấy bóng dáng đâu cả. Nhưng trong công ty lại không xảy ra có chuyện gì cả? Chả lẽ là việc của giới lính đánh thuê sao?
Nghĩ đến đây, Lâm Trạch Dương lắc đầu, vứt bỏ hết tất thảy đống suy nghĩ này ra khỏi đầu.
Đúng lúc này, điện thoại của Lâm Trạch Dương vang lên, trên điện thoại hiển thị là cuộc gọi đến từ Mỹ.
Lâm Trạch Dương vừa nhận điện thoại, trong điện thoại lập tức vang lên một loạt âm thanh như những tiếng nổ lớn liên tiếp nhau, vô cùng kịch liệt, dọa Lâm Trạch Dương suýt chút nữa thì ném điện thoại đi.
Một hồi lâu sau đó, Lâm Trạch Dương mới nhận ra hóa ra cuộc điện thoại là này do trợ thủ Nicole gọi tới, nói Nicole đã đến sân bay, tại sao không nhìn thấy Lâm Trạch Dương đâu cả.
Lúc này Lâm Trạch Dương mới nhớ ra, hình như trưa nay, Elyse đã gọi điện thoại cho mình, nói trước chuyện này.
Kết quả là, Lâm Trạch Dương không chút lo lắng nói: "À, tôi quên mất, các anh đợi chút, khoảng nửa tiếng nữa tôi sẽ đến đó. À không, có lẽ là một giờ, hiện tại tôi đang xem đầu trọc cường, tập này mới bắt đầu chiếu thôi, tôi xem xong sẽ đến ngay."
Nói xong, Lâm Trạch Dương liền cúp điện thoại.
Trong lúc đó, ở một lối ra trong sân bay, có hai người phụ nữ đứng đó.
Trong đó có một phụ nữ che kín toàn thân, mang theo khẩu trang, thậm chí còn đeo kính râm vào ban đêm để mọi người không nhìn thấy diện mạo của mình. Dù vậy, cô mới chỉ đứng ở đó một lúc, đã thu hút vô số ánh mắt của mọi người, dường như tất cả mọi người hoàn toàn không để mắt đến người phụ nữ đang đứng bên cạnh cô.
Mà người phụ nữ còn lại mặc trang phục chuyên nghiệp, tóc vàng mắt xanh, dáng người cao gầy, khuôn mặt cũng được coi cao là tinh xảo, là một vẻ đẹp tiêu chuẩn của nước Mỹ.
Lúc này người phụ nữ này vô cùng tức tối, nắm chặt điện thoại trong tay, thiếu chút nữa sẽ đem điện thoại cho ném, ngực cũng không ngừng phập phồng, cắn răng nghiến lợi nói: "Không biết người mà Elyse an bối là người nào, đến bây giờ rồi vẫn còn đang xem phim hoạt hình, tức chết tôi rồi!"
"Được, giờ bố sẽ đưa con về nhà. Nhưng tối nay chúng ta xem Hỷ Dương Dương được không? Bố ăn khoai tây chiên của con nha?"
"Không được đâu bố, đầu trọc cường hay hơn, con muốn xem đầu trọc cường, mà đúng rồi, không phải hôm qua bố đã ăn hết khoai tây chiên của con rồi mà?"
"Ừ nhỉ, bố ăn hết rồi, vậy bố ăn kem của con được không?"
Lâm Trạch Dương ôm Manh Manh, mỗi người một câu, anh đi về phía cửa đại sảnh, hoàn toàn không để ý chút nào đến mọi người xung quanh, rồi rời đi.
Lại một lần nữa tất cả mọi người đều ngây ngốc đứng đó nhìn nhau, cái con mẹ nó chứ, đây rốt cuộc là tình huống gì vậy, đại sư võ đạo Cố Vi vừa nhận thua anh, anh còn đánh Trần Nhĩ thành đầu heo, phế bổ thân dưới của cậu ta, rồi giờ lại nói muốn về xem TV với con gái, còn nói muốn cướp đồ ăn vặt của con để ăn, hệt như anh thực sự đã cướp sạch đồ ăn vặt của con gái mình.
Cố Tâm lắc đầu, cảm thấy anh đúng là một tên khốn nạn không có thuốc chữa.
Kết quả là, Cố Tâm càng thấy không phục, bố Cố Vi của cô sao có thể nhận thua trước loại người này được?
Có điều, Cố Tâm không có cơ hội hỏi cho ra lẽ vấn đề này, bởi lúc này ngoài cửa bỗng vang lên một giọng nói sốt ruột.
"Trần Nhĩ, Trần Nhĩ, con sao rồi." Ngay sau đó, một người đàn ông uy nghiêm bước vào cửa.
Người đàn ông này chính là tổng giám đốc tập đoàn Trần Thị, Trần Cao Dương, bố ruột của Trần Nhĩ, ông ta là người có tiếng trong thành phố.
Sau khi tìm hiểu kĩ, cuối cùng Trần Cao Dương đã tìm ra rốt cuộc nơi này đã xảy ra chuyện gì, sau đó ông ta vô cùng khó chịu nhìn về phía Lão Cố, ngữ khí cũng không còn tôn kính nữa, nói: "Lão Cố, sao ông có thể trơ mắt đứng nhìn chuyện này xảy ra mà không ngăn cản. Hừ, quên đi, là tôi nhìn lầm ông rồi Lão Cố, tôi thật không ngờ ông lại là một kẻ nhát gan sợ bị vạ lây."
Lão Cố khẽ cau mày, sau đó lắc đầu, nói: "Trần Cao Dương, chuyện này là do con trai ông làm sai, bắt cóc con gái nhà người ta. Cố mỗ như tôi đây tuy già rồi nhưng mắt tôi vẫn chưa mờ đến mức không phân biệt được đúng sai."
Trần Cao Dương nhíu mày, sau đó phất tay, cười lạnh nói: "Được rồi tôi không cần ông xía tay vào giúp chuyện này nữa, dù sao cũng chỉ là một tên côn đồ không danh không tiếng biết đánh người, Trần Cao Dương tôi vẫn có thể tự ứng phó."
Lão Cố lắc đầu, muốn dẫn người rời đi, nhưng ánh mắt ông lại dừng lại nơi bàn tay Lâm Trạch Dương vừa chạm vào, lại nói với Trần Cao Dương: "Ông không thể động vào người này được đâu, cho dù có đổi mạng ông cũng không động vào người này được đâu."
Trần Cao Dương cười lạnh, nói: Đúng là nực cười, ở trong cái thành phố này còn có người mà Trần Cao Dương tôi không dám đắc tội sao?"
Trần Cao Dương chưa nói hết câu, bởi đúng lúc này có một tiếng nổ lớn vang lên.
Ầm ầm…
Cả bức tường đột nhiên đổ xuống. Không… không phải đổ xuống, mà toàn bộ bức tường bị nghiền nát thành bột phấn.
Trần Cao Dương đứng sững sờ, ông ta biết rõ bức tường này không phải loại tường rỗng ruột, cho dù có dùng búa lớn đập mạnh cũng không thể rung chuyển được nó, mà bức tường bây giờ lại biến thành bột phấn ngay trước mắt ông ta.
Cố Tâm đột nhiên trợn tròn hai mắt, kinh ngạc nói: " Chẳng lẽ là do lúc nãy tên kia vỗ vào tường? Đừng nói với tôi bức tường này làm bằng đậu hũ nhá."
Lão Cố hít một hơi thật sâu, sau đó lên tiếng: "Cố Tâm, cháu có biết vừa rồi cháu gặp nguy hiểm như thế nào không, may mà Lâm Trạch Dương không so đo với cháu, bằng không ông cũng không có cách nào cứu được cháu. Được rồi, không nói nữa, chúng ta mau đi thôi."
Nói xong, Lão Cố lại liếc mắt nhìn Trần Cao Dương đang ngẩn người, ông lại lắc đầu thêm lần nữa.
Chờ đến khi rời khỏi biệt thự, Cố Tâm mới vội vàng truy vấn ông: "Ông nội, bức tường ban nãy thực sự bị tên khốn kia đập nát sao?"
Lão Cố không trả lời Cố Tâm ngay, ông giống như rơi vào hồi ức, một lúc lâu sau, mới ý vị thâm tình nhìn Cố Tâm, nói: "Cháu có biết cái tên khốn trong miệng cháu, cho dù có trong giới cổ võ cũng sẽ là một siêu cao thủ không,cậu ta là một cao thủ trời sinh làm chủ được năng lực "cảm khí". Đừng nói là ông nội của cháu,hay người trong thành phố này, cho dù đi khắp Trung Quốc cũng không tìm được mấy người là đối thủ của cậu ta, sau này cháu đừng có liên hệ gì với nhà họ Trần nữa." .
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Trục Lãng
2. Vị Bắc Xuân Thiên Thụ
3. Cùng Em Vươn Tới Những Vì Sao
4. Bức Màn Hôn Nhân
=====================================
Lần này Cố Tâm thực sự đã bị khiếp sợ, nếu lời này do người khác nói ra, nhất định cô sẽ cho rằng người này bị điên rồi, nhưng lời này lại do Lão Cố nói ra, cô nhất định tin là thật.
Chỉ là.….
Người kia rất giống một tên khốn nạn, không ngờ lại mạnh như vậy.
Cố Tâm cắn chặt môi, cũng không hiểu sao ấn tượng về Lâm Trạch Dương đã in sâu vào tâm trí cô, không thể xóa bỏ được.
Lâm Trạch Dương nhanh chóng đưa Manh Manh về nhà, nhưng anh không tìm thấy bóng dáng Tần Thiến đâu cả.
Lâm Trạch Dương nhíu mày, cảm giác dường như mấy ngày nay Tần Thiến rất bận rộn, không thấy bóng dáng đâu cả. Nhưng trong công ty lại không xảy ra có chuyện gì cả? Chả lẽ là việc của giới lính đánh thuê sao?
Nghĩ đến đây, Lâm Trạch Dương lắc đầu, vứt bỏ hết tất thảy đống suy nghĩ này ra khỏi đầu.
Đúng lúc này, điện thoại của Lâm Trạch Dương vang lên, trên điện thoại hiển thị là cuộc gọi đến từ Mỹ.
Lâm Trạch Dương vừa nhận điện thoại, trong điện thoại lập tức vang lên một loạt âm thanh như những tiếng nổ lớn liên tiếp nhau, vô cùng kịch liệt, dọa Lâm Trạch Dương suýt chút nữa thì ném điện thoại đi.
Một hồi lâu sau đó, Lâm Trạch Dương mới nhận ra hóa ra cuộc điện thoại là này do trợ thủ Nicole gọi tới, nói Nicole đã đến sân bay, tại sao không nhìn thấy Lâm Trạch Dương đâu cả.
Lúc này Lâm Trạch Dương mới nhớ ra, hình như trưa nay, Elyse đã gọi điện thoại cho mình, nói trước chuyện này.
Kết quả là, Lâm Trạch Dương không chút lo lắng nói: "À, tôi quên mất, các anh đợi chút, khoảng nửa tiếng nữa tôi sẽ đến đó. À không, có lẽ là một giờ, hiện tại tôi đang xem đầu trọc cường, tập này mới bắt đầu chiếu thôi, tôi xem xong sẽ đến ngay."
Nói xong, Lâm Trạch Dương liền cúp điện thoại.
Trong lúc đó, ở một lối ra trong sân bay, có hai người phụ nữ đứng đó.
Trong đó có một phụ nữ che kín toàn thân, mang theo khẩu trang, thậm chí còn đeo kính râm vào ban đêm để mọi người không nhìn thấy diện mạo của mình. Dù vậy, cô mới chỉ đứng ở đó một lúc, đã thu hút vô số ánh mắt của mọi người, dường như tất cả mọi người hoàn toàn không để mắt đến người phụ nữ đang đứng bên cạnh cô.
Mà người phụ nữ còn lại mặc trang phục chuyên nghiệp, tóc vàng mắt xanh, dáng người cao gầy, khuôn mặt cũng được coi cao là tinh xảo, là một vẻ đẹp tiêu chuẩn của nước Mỹ.
Lúc này người phụ nữ này vô cùng tức tối, nắm chặt điện thoại trong tay, thiếu chút nữa sẽ đem điện thoại cho ném, ngực cũng không ngừng phập phồng, cắn răng nghiến lợi nói: "Không biết người mà Elyse an bối là người nào, đến bây giờ rồi vẫn còn đang xem phim hoạt hình, tức chết tôi rồi!"
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương