Bình Vương Thần Cấp
Chương 5: Thật là thiếu dạy dỗ
Lam Trạch Dương đứng ở xa xa, thu hết tất cả vào đáy mắt.
Suy nghĩ một lát, khóe miệng không khỏi nhếch lên một chút nghiền ngẫm: "Mặc kệ cô ta là ai, chung quy vẫn là phụ nữ mà mình từng ngủ, trước khi không rõ đứa nhỏ này rốt cuộc có phải là con ruột của mình hay không, cô ta trốn không thoát khỏi lòng bàn tay của mình được”
Mười phút sau, Tân Quân Dao từ trong một con hẻm nhỏ đi ra, chân của cô bị đạn làm trầy xước, vết thương không tính là nông, đã dùng vải bọc lại, trong thời gian ngắn thì không có gì đáng ngại.
Chỉ là điện thoại di động của cô đã bị hỏng trong trận chiến vừa rồi, ví tiền cũng bị mất, trạng thái có chút chật vật.
"Điểm dừng chân duy nhất cũng bị đối phương phát hiện, nếu như mình không mau chóng rút lui, rất có thể sẽ bị đối phương phát hiện thêm lần nữa, đáng ghét, nên làm gì bây giờ.
Thân là một trong không nhiều nữ Binh Vương ở thế lực ngầm trên toàn cầu, Tân Quân Dao dựa vào thiên phú ngát trời, ba năm trước đã được đánh giá là cấp S.
Hơn nữa dung mạo tuyệt mỹ của cô, và đầu óc kinh doanh siêu phàm, dĩ nhiên là thủ lĩnh của một tổ chức lính đánh thuê lớn ở nước ngoài.
Nửa năm trước, cô tiếp nhận một đơn lớn, bảo vệ thành viên của hoàng thất Ả Rập Xê Út, không nghĩ tới, bởi vì vậy mà bị cuốn vào vòng xoáy âm mưu quyền thừa kế của hoàng thất, bị thế lực đối địch bày mưu hãm hại, tổn thất trầm trọng.
Thế cho nên hiện giờ thân ở hiểm cảnh, không có cách nào để xoay chuỷen trời đất.
Tân Quân Dao tuy rằng tuổi không quá 25, nhưng mấy. năm nay đã trải qua quá nhiều sóng to gió lớn, đã sớm xem nhẹ sinh tử danh lợi.
Điều duy nhất mà cô không từ bỏ được chính là con gái của mình, nghĩ đến việc con gái hôm nay tuy rằng đã được an toàn, lại bị một người đàn ông phế vật không hề có điểm sáng nào đáng nói, thậm chí còn có chút buồn cười nuôi nấng, tim của Tần Quân Dao tựa như bị đao cắt, vô cùng tuyệt vọng.
Lúc này, bên đường đột nhiên có một chiếc taxi, Tân Quân Dao tự hỏi, có nên cướp chiếc xe này hay không, lấy làm phương tiện giao thông tạm thời, lại phát hiện, từ trên xe có một thân ảnh vừa xa lạ vừa quen thuộc bước xuống.
"Dừng xe đi, bác tài, cho bác 10 tệ, không cần thối lại, còn dư coi như là tiền boa."
Lam Trạch Dương đẹp trai bước xuống xe, mỉm cười thân thiết với tài xế taxi, phong độ thân sĩ lộ rõ.
"Cảm ơn nha, người anh em."
Tài xế taxi vô cùng liên tục cảm kích, khi chạy xe ra xa còn đang khen Lam Trạch Dương ra tay hào phóng, nhưng cúi đầu nhìn vào đồng hồ tính tiền, má, giá tiền là 11 tệ, bị đùa giỡn rồi.
"Là anh?"
Tân Quân Dao không nghĩ tới sẽ nhìn thấy người đàn ông thối này, lạnh lùng nói: "Làm sao anh tìm được tôi?”
Nghe vậy, Lam Trạch Dương trong lòng cười lạnh: Tìm cô mà không dễ dàng à, chơi ẩn giấu thân phận với A Phi tôi đây, giả heo ăn thịt hổ, không biết tôi đây là tổ tiên trong lĩnh vực này sao?
"Cô còn không biết xấu hổ mà nói."
Lam Trạch Dương tự mang theo gien của ảnh đế, giả bộ đau đớn vô cùng, hét lên: "Cô chạy thật là nhanh, tôi từ quán bar đi ra chạy tận chín con phố, ngay cả bóng dáng của cô. cũng không nhìn thấy, vốn là tôi đã định buông tha, ai ngờ lưới trời tuy thưa nhưng khó lọt, vậy mà ở gần nhà lại nhìn thấy cô, thứ phù phiếm*, lúc này cô đừng hòng chạy”
*Note: Gốc là =J nói về những hành vi phù phiếm và không đfng hoàng của con gái.
Lam Trạch Dương nói xong, nhào mạnh tới, năm lấy cổ tay trằng nõn của Tần Quân Dao.
Tân Quân Dao sửng sốt, không nghĩ tới tên đàn ông thối này lại thô lỗ như vậy, vốn dĩ lấy thân thủ của cô, sẽ không bị một người đàn ông bình thường bắt được, nhưng Tần Quân Dao lại có thương tích trong người, đối với người quen như Lam Trạch Dương cũng không có lòng phòng bị, mới ngoài ý muốn trúng chiêu.
"Buông ra." Tân Quân Dao lạnh lùng quát.
"Không buông, lỡ như cô chạy mất thì làm sao bây giờ?” Lam Trạch Dương hừ hừ nói, trong lòng nói, làn da của cô gái này thật trơn mịn nha, còn có độ đàn hồi rất tôt nữa.
Tân Quân Dao rất phẫn nộ, từ khi sinh ra đến nay thì đây lần đầu tiên cô bị đàn ông đụng chạm, không, chuẩn xác mà nói thì là lần thứ hai, lần đầu tiên là lúc trên giường vào ba năm trước.
Tân Quân Dao rất muốn ra tay giáo huấn người đàn ông hèn mọn ở trước mắt này, nhưng cô cố ky đối phương còn muốn phải nuôi nấng con gái lớn lên nữa, không tiện xé rách da mặt hoàn toàn, nén tức xuống nói: "Nói đi, anh muốn làm như thế nào?"
"Cái gì gọi là tôi muốn như thế nào?"
Lam Trạch Dương thổi râu trừng mắt, phẫn nộ nói: "Cô muốn như thế nào? Cô vô duyên vô cớ nhét cho tôi một đứa con gái lớn như vậy, một câu cũng không nói đã đi rồi, còn hỏi tôi muốn làm thế nào? Có người làm việc kiểu đấy sao?"
"Thứ nhất, con gái là con ruột của anh, anh có nghĩa vụ nuôi nấng con bé trưởng thành."
"Thứ hai, tôi đã cho anh đủ tiền rồi, một triệu kia, đó chính là đô la Mỹ, nuôi nấng Manh Manh lớn lên là quá đủ rồi, anh còn có cái gì không hài lòng nữa? Số tiền đó chỉ sợ dù là anh làm cả đời, cũng không kiếm được nhỉ?"
Tân Quân Dao híp mắt phượng, vẫn luôn không cho Lam Trạch Dương một biểu tình tốt nào.
Cô cảm thấy số tiên mình đưa cho đối phương đã đủ rồi, lấy kiến thức của tên đàn ông này, chỉ sợ đã sớm bị số tiền khổng lồ này làm rung động, hơn nữa máu mủ tình thâm, không có khả năng đối xử không tốt với con gái.
"Cô xem tôi thành loại người gì thế, tôi là loại người thường sẽ bị tiền tài làm rung động sao?"
Lam Trạch Dương muốn nổ tung luôn, quá là tức giận.
Không đề cập đến tiền thì tốt, nhắc tới chuyện này thì hắn chỉ muốn giậm chân mắng mẹ nó.
Đối phương lần đầu tiên cho mình tiền là ở trên giường, 500 đô la, coi hắn ta như một con vịt (trai bao).
Tùy tiện cho mình tiền lần thứ hai, là nhét cho một đứa con gái 3 tuổi, để cho mình nuôi.
Nói, cô coi A Phi tôi đây thành lợn giống à, làm công cụ sinh con cho cô sao?
Thật đáng giận mà!
"Cô chỉ cho tôi một cái thẻ ngân hàng, không có mật khẩu, làm thế nào mà tôi có thể rút tiền đây?" Lam Trạch Dương nói thêm.
Nghe vậy, Tần Quân Dao lại cười lạnh một tiếng, trong lòng nói: Quả nhiên là một tên giá áo túi cơm (người vô dụng hèn kém).
"Mật mã là ngày sinh nhật của Manh Manh, tôi đã nói với
con gái rồi, chỉ cần anh thật lòng đối xử tốt với nó, thì con bé sẽ nói mật mã cho anh biết." Tân Quân Dao khinh thường nói.
"ÀJ”
Lam Trạch Dương gãi gãi đầu, hóa ra là do mình nhầm lẫn, chợt, lại bĩu môi nói: "Thẳng thắn mà nói, A Phi tôi đây, là một người coi tiền tài như cặn bã, loại tiền này theo tôi thấy thì chỉ là một biểu tượng mà thôi, Manh Manh nếu thật sự là con gái của tôi, tôi có thể không lấy một xu, nhưng nếu là cô và người đàn ông khác sinh ra, cố ý lừa tôi, như vậy thì...
Lam Trạch Dương vốn đã chuẩn bị một đoạn lý do thể hiện khí khái nam nhi, nhưng vừa nói được một nửa, Tân Quân Dao bỗng nhiên trở tay giữ chặt Lam Trạch Dương, trước ngực không ngừng phập phồng nói: "Tôi không có thời gian nghe những lời vô nghĩa của anh, nói cho anh biết, tôi đã phái người âm thầm giám thị anh, nếu như anh có biểu hiện tốt, có thể sẽ có phụ nữ, tiền tài, nhưng nếu có tâm tư khác, thì có tin là tôi sẽ...”
Tân Quân Dao lười nói nhảm với một tên đàn ông, chỉ muốn dùng bạo lực để giải quyết.
Nhưng, cô vừa trải qua một trận đại chiến, thể lực đã sớm bị tiêu hao, hơn nữa thương thế trên đùi còn bị phát tác, bên trong đùi truyền đến một sự đau nhức như muốn xuyên tim.
"Sẽ cái gì, cô nói nốt đi!"
Lam Trạch Dương âm thầm nhìn trộm đối phương, trong lòng chỉ cảm thấy buồn cười, cuối cùng, còn động tay động. chân với tôi, thật là thiếu dạy dỗ mà.
Hăn cố ý cúi đầu nhìn, chỉ vào bên trong quần của Tân Quân Dao, kinh hô: "Mẹ nó, dì cả (đến tháng) của cô tới rồi, rất nhiều máu nha!"
Suy nghĩ một lát, khóe miệng không khỏi nhếch lên một chút nghiền ngẫm: "Mặc kệ cô ta là ai, chung quy vẫn là phụ nữ mà mình từng ngủ, trước khi không rõ đứa nhỏ này rốt cuộc có phải là con ruột của mình hay không, cô ta trốn không thoát khỏi lòng bàn tay của mình được”
Mười phút sau, Tân Quân Dao từ trong một con hẻm nhỏ đi ra, chân của cô bị đạn làm trầy xước, vết thương không tính là nông, đã dùng vải bọc lại, trong thời gian ngắn thì không có gì đáng ngại.
Chỉ là điện thoại di động của cô đã bị hỏng trong trận chiến vừa rồi, ví tiền cũng bị mất, trạng thái có chút chật vật.
"Điểm dừng chân duy nhất cũng bị đối phương phát hiện, nếu như mình không mau chóng rút lui, rất có thể sẽ bị đối phương phát hiện thêm lần nữa, đáng ghét, nên làm gì bây giờ.
Thân là một trong không nhiều nữ Binh Vương ở thế lực ngầm trên toàn cầu, Tân Quân Dao dựa vào thiên phú ngát trời, ba năm trước đã được đánh giá là cấp S.
Hơn nữa dung mạo tuyệt mỹ của cô, và đầu óc kinh doanh siêu phàm, dĩ nhiên là thủ lĩnh của một tổ chức lính đánh thuê lớn ở nước ngoài.
Nửa năm trước, cô tiếp nhận một đơn lớn, bảo vệ thành viên của hoàng thất Ả Rập Xê Út, không nghĩ tới, bởi vì vậy mà bị cuốn vào vòng xoáy âm mưu quyền thừa kế của hoàng thất, bị thế lực đối địch bày mưu hãm hại, tổn thất trầm trọng.
Thế cho nên hiện giờ thân ở hiểm cảnh, không có cách nào để xoay chuỷen trời đất.
Tân Quân Dao tuy rằng tuổi không quá 25, nhưng mấy. năm nay đã trải qua quá nhiều sóng to gió lớn, đã sớm xem nhẹ sinh tử danh lợi.
Điều duy nhất mà cô không từ bỏ được chính là con gái của mình, nghĩ đến việc con gái hôm nay tuy rằng đã được an toàn, lại bị một người đàn ông phế vật không hề có điểm sáng nào đáng nói, thậm chí còn có chút buồn cười nuôi nấng, tim của Tần Quân Dao tựa như bị đao cắt, vô cùng tuyệt vọng.
Lúc này, bên đường đột nhiên có một chiếc taxi, Tân Quân Dao tự hỏi, có nên cướp chiếc xe này hay không, lấy làm phương tiện giao thông tạm thời, lại phát hiện, từ trên xe có một thân ảnh vừa xa lạ vừa quen thuộc bước xuống.
"Dừng xe đi, bác tài, cho bác 10 tệ, không cần thối lại, còn dư coi như là tiền boa."
Lam Trạch Dương đẹp trai bước xuống xe, mỉm cười thân thiết với tài xế taxi, phong độ thân sĩ lộ rõ.
"Cảm ơn nha, người anh em."
Tài xế taxi vô cùng liên tục cảm kích, khi chạy xe ra xa còn đang khen Lam Trạch Dương ra tay hào phóng, nhưng cúi đầu nhìn vào đồng hồ tính tiền, má, giá tiền là 11 tệ, bị đùa giỡn rồi.
"Là anh?"
Tân Quân Dao không nghĩ tới sẽ nhìn thấy người đàn ông thối này, lạnh lùng nói: "Làm sao anh tìm được tôi?”
Nghe vậy, Lam Trạch Dương trong lòng cười lạnh: Tìm cô mà không dễ dàng à, chơi ẩn giấu thân phận với A Phi tôi đây, giả heo ăn thịt hổ, không biết tôi đây là tổ tiên trong lĩnh vực này sao?
"Cô còn không biết xấu hổ mà nói."
Lam Trạch Dương tự mang theo gien của ảnh đế, giả bộ đau đớn vô cùng, hét lên: "Cô chạy thật là nhanh, tôi từ quán bar đi ra chạy tận chín con phố, ngay cả bóng dáng của cô. cũng không nhìn thấy, vốn là tôi đã định buông tha, ai ngờ lưới trời tuy thưa nhưng khó lọt, vậy mà ở gần nhà lại nhìn thấy cô, thứ phù phiếm*, lúc này cô đừng hòng chạy”
*Note: Gốc là =J nói về những hành vi phù phiếm và không đfng hoàng của con gái.
Lam Trạch Dương nói xong, nhào mạnh tới, năm lấy cổ tay trằng nõn của Tần Quân Dao.
Tân Quân Dao sửng sốt, không nghĩ tới tên đàn ông thối này lại thô lỗ như vậy, vốn dĩ lấy thân thủ của cô, sẽ không bị một người đàn ông bình thường bắt được, nhưng Tần Quân Dao lại có thương tích trong người, đối với người quen như Lam Trạch Dương cũng không có lòng phòng bị, mới ngoài ý muốn trúng chiêu.
"Buông ra." Tân Quân Dao lạnh lùng quát.
"Không buông, lỡ như cô chạy mất thì làm sao bây giờ?” Lam Trạch Dương hừ hừ nói, trong lòng nói, làn da của cô gái này thật trơn mịn nha, còn có độ đàn hồi rất tôt nữa.
Tân Quân Dao rất phẫn nộ, từ khi sinh ra đến nay thì đây lần đầu tiên cô bị đàn ông đụng chạm, không, chuẩn xác mà nói thì là lần thứ hai, lần đầu tiên là lúc trên giường vào ba năm trước.
Tân Quân Dao rất muốn ra tay giáo huấn người đàn ông hèn mọn ở trước mắt này, nhưng cô cố ky đối phương còn muốn phải nuôi nấng con gái lớn lên nữa, không tiện xé rách da mặt hoàn toàn, nén tức xuống nói: "Nói đi, anh muốn làm như thế nào?"
"Cái gì gọi là tôi muốn như thế nào?"
Lam Trạch Dương thổi râu trừng mắt, phẫn nộ nói: "Cô muốn như thế nào? Cô vô duyên vô cớ nhét cho tôi một đứa con gái lớn như vậy, một câu cũng không nói đã đi rồi, còn hỏi tôi muốn làm thế nào? Có người làm việc kiểu đấy sao?"
"Thứ nhất, con gái là con ruột của anh, anh có nghĩa vụ nuôi nấng con bé trưởng thành."
"Thứ hai, tôi đã cho anh đủ tiền rồi, một triệu kia, đó chính là đô la Mỹ, nuôi nấng Manh Manh lớn lên là quá đủ rồi, anh còn có cái gì không hài lòng nữa? Số tiền đó chỉ sợ dù là anh làm cả đời, cũng không kiếm được nhỉ?"
Tân Quân Dao híp mắt phượng, vẫn luôn không cho Lam Trạch Dương một biểu tình tốt nào.
Cô cảm thấy số tiên mình đưa cho đối phương đã đủ rồi, lấy kiến thức của tên đàn ông này, chỉ sợ đã sớm bị số tiền khổng lồ này làm rung động, hơn nữa máu mủ tình thâm, không có khả năng đối xử không tốt với con gái.
"Cô xem tôi thành loại người gì thế, tôi là loại người thường sẽ bị tiền tài làm rung động sao?"
Lam Trạch Dương muốn nổ tung luôn, quá là tức giận.
Không đề cập đến tiền thì tốt, nhắc tới chuyện này thì hắn chỉ muốn giậm chân mắng mẹ nó.
Đối phương lần đầu tiên cho mình tiền là ở trên giường, 500 đô la, coi hắn ta như một con vịt (trai bao).
Tùy tiện cho mình tiền lần thứ hai, là nhét cho một đứa con gái 3 tuổi, để cho mình nuôi.
Nói, cô coi A Phi tôi đây thành lợn giống à, làm công cụ sinh con cho cô sao?
Thật đáng giận mà!
"Cô chỉ cho tôi một cái thẻ ngân hàng, không có mật khẩu, làm thế nào mà tôi có thể rút tiền đây?" Lam Trạch Dương nói thêm.
Nghe vậy, Tần Quân Dao lại cười lạnh một tiếng, trong lòng nói: Quả nhiên là một tên giá áo túi cơm (người vô dụng hèn kém).
"Mật mã là ngày sinh nhật của Manh Manh, tôi đã nói với
con gái rồi, chỉ cần anh thật lòng đối xử tốt với nó, thì con bé sẽ nói mật mã cho anh biết." Tân Quân Dao khinh thường nói.
"ÀJ”
Lam Trạch Dương gãi gãi đầu, hóa ra là do mình nhầm lẫn, chợt, lại bĩu môi nói: "Thẳng thắn mà nói, A Phi tôi đây, là một người coi tiền tài như cặn bã, loại tiền này theo tôi thấy thì chỉ là một biểu tượng mà thôi, Manh Manh nếu thật sự là con gái của tôi, tôi có thể không lấy một xu, nhưng nếu là cô và người đàn ông khác sinh ra, cố ý lừa tôi, như vậy thì...
Lam Trạch Dương vốn đã chuẩn bị một đoạn lý do thể hiện khí khái nam nhi, nhưng vừa nói được một nửa, Tân Quân Dao bỗng nhiên trở tay giữ chặt Lam Trạch Dương, trước ngực không ngừng phập phồng nói: "Tôi không có thời gian nghe những lời vô nghĩa của anh, nói cho anh biết, tôi đã phái người âm thầm giám thị anh, nếu như anh có biểu hiện tốt, có thể sẽ có phụ nữ, tiền tài, nhưng nếu có tâm tư khác, thì có tin là tôi sẽ...”
Tân Quân Dao lười nói nhảm với một tên đàn ông, chỉ muốn dùng bạo lực để giải quyết.
Nhưng, cô vừa trải qua một trận đại chiến, thể lực đã sớm bị tiêu hao, hơn nữa thương thế trên đùi còn bị phát tác, bên trong đùi truyền đến một sự đau nhức như muốn xuyên tim.
"Sẽ cái gì, cô nói nốt đi!"
Lam Trạch Dương âm thầm nhìn trộm đối phương, trong lòng chỉ cảm thấy buồn cười, cuối cùng, còn động tay động. chân với tôi, thật là thiếu dạy dỗ mà.
Hăn cố ý cúi đầu nhìn, chỉ vào bên trong quần của Tân Quân Dao, kinh hô: "Mẹ nó, dì cả (đến tháng) của cô tới rồi, rất nhiều máu nha!"
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương