Binh Vương Và Bảy Chị Gái Cực Phẩm
Chương 41: Long Môn Trận Đã Xong
Hiện giờ ở Bách Vị Cư. Tình cảnh rất giằng co. Lâm Thanh Đàn bắt đầu nảy sinh ý thoái lui, nhưng vừa nghĩ tới Tiểu Lục Vân vừa biến mất mười lăm năm khó khăn lắm mới trở lại, mà bản thân lại không làm gì cho hắn thì cảm thấy áy náy, cho nên cô lấy hết dũng khí nói “Không phải là hơn mười ly rượu trắng thôi sao, vì Tiểu Lục Vân, trả bất cứ giá nào cũng được.” Lâm Thanh Đàn run rẩy bưng lên một ly rượu trắng. Hồ Siêu đứng đối diện, cười lạnh. . Hồ Vĩ Bình thờ ơ lạnh lùng. Mã Dung Dung thì không thể chờ thêm một khoảnh khắc nào nữa, cô ta muốn nhìn thấy dáng vẻ say xỉn của Lâm Thanh Đàn, cô ta vội vàng đi đến bên cạnh nói: “Uống rượu còn lề mề, cô không dám uống đúng không, tôi tới giúp cô.” Mã Dung Dung bưng một ly rượu trắng lên, chuẩn bị tự mình động thủ, rót vào miệng Lâm Thanh Đàn. Nhưng đúng lúc này...... Bùm! Cửa phòng bao đột nhiên bị người ta đá văng ra, ngay sau đó, một thân ảnh đằng đằng sát khí vọt vào. Chính là Lục Vân. Người trong phòng có chút kinh sợ. Một lát sau. Hồ Siêu từ trong kinh hãi phục hồi tinh thần lại, giận dữ quát: "Con mẹ nó, mày là thằng nào nhảy vô thế, không nhìn đây là nơi nào à?” Lục Vân cũng không đáp lại. Thay vào đó hắn hung hăng nhìn chằm chằm Mã Dung Dung trước mặt. Chỉ thấy, Mã Dung Dung đang một tay nắm mặt Lâm Thanh Đàn, chuẩn bị rót rượu trắng vào bên trong miệng cô. Sát ý trong nháy mắt hắn phun ra. “Đáng chết! Cô dám đối xử với chị hai tôi như vậy, cô có tin không, lão tử làm thịt cô!” Lục Vân gầm nhẹ một tiếng, túm chặt tóc Mã Dung Dung, bóp lấy cổ của cô ta xách lên treo lơ lửng. Mã Dung Dung sợ đến choáng váng. Những người khác trong phòng cũng bị dọa không dám thở mạnh một tiếng. Từ đâu mọc ra ông nội này thế! “Mày..... mày đánh phụ nữ, mày có còn là đàn ông không vậy?” Hồ Siêu tuy rằng cũng chột dạ, nhưng vì giữ mặt mũi của mình, vẫn đứng ra nói một câu. Tuy nhiên. Hắn vừa dứt lời. Bốp! Một tiếng bạt tai vang lên, làm mọi người trợn mắt thêm lần nữa. Hồ Siêu che mặt, khó có thể tin nói: "Cha, cha đánh con làm gì?” Không thể tin được. Bởi vì người mà Hồ Siêu hâm mộ chính là người cha người chủ chủ nhiệm của hắn, Hồ Vĩ Bình. Hồ Vĩ Bình thanh âm run rẩy nói: "Đánh mày một cái là nhẹ cho mày rồi, mày có biết Lục tiên sinh là người như thế nào không?" Hắn cũng rất hoảng hốt. Ngày hôm đó. Sau khi buổi đấu giá kết thúc. Hồ Vĩ Bình đem chuyện Lục Vân thi triển Cửu Chuyển Hồi Dương Châm ở buổi đấu giá, nói cho thầy của ông biết, ai ngờ, thầy của ông ta lại kích động đến hộc máu tại chỗ. Hồ Vĩ Bình sợ hãi, không biết thầy của mình sao lại kích động thành ra như thế. Tóm lại. Sau ngày đó, thầy của ông ta dùng ngữ khí ra lệnh nói cho ông ta biết, nhất định phải tìm được Lục Vân, ông ta muốn, bái Lục Vân làm sư phụ. Sư phụ muốn bái Lục Vân làm thầy! Hồ Vĩ Bình lúc ấy cả người đều choáng váng, vì thế vội vàng đi tìm Liễu Yên Nhi, hy vọng Liễu Yên Nhi có thể nói cho ông ta biết phương thức liên lạc của Lục Vân. Nhưng bởi vì lúc trước hai bên không thoải mái với nhau, cho nên Liễu Yên Nhi không cho Hồ Vĩ Bình cơ hội gặp mặt. Hồ Vĩ Bình sứt đầu mẻ trán. Hôm nay mặc dù là sinh nhật con trai ông ta, nhưng Hồ Vĩ Bình lại không vui nổi, bởi vì thầy của ông ta lại gây áp lực hỏi việc tìm Lục Vân như thế nào rồi. Cho nên vừa rồi lúc Lâm Thanh Đàn nhờ ông ta giúp đỡ, là bởi vì trong lòng Hồ Vĩ Bình đang phiền muộn, hoàn toàn không muốn làm gì cả. Nhưng ông ta nằm mơ cũng không ngờ, Lâm Thanh Đàn lại là chị hai của Lục Vân. Hồ Vĩ Bình thật hận không thể lấy cục gạch, tự đập chết mình. Vốn Lục Vân đã không hài lòng với mình, hiện tại ông ta khẳng định Lục Vân càng thêm phản cảm với mình. Mà vào lúc này. Sắc mặt Mã Dung Dung đã đỏ lên, bắt đầu trợn trắng mắt, nhưng Lục Vân lại không có dấu hiệu buông tay, dường như thật sự muốn bóp chết Mã Dung Dung ở chỗ này. “Tiểu Lục Vân, đừng...... đừng gây ra tai nạn chết người.” Lâm Thanh Đàn sợ Lục Vân thật sự bóp chết Mã Dung Dung, như vậy hắn cũng sẽ vào tù bóc lịch cho nên bảo hắn dừng tay. Lâm Thanh Đàn không đành lòng nhìn đệ đệ xa cách mười lăm năm, vừa trở về đã bị tường sắt ngăn cách, cho nên không ngừng khẩn cầu. Lục Vân lúc này mới buông lỏng tay, lạnh lùng nói: "Cô hẳn là may mắn, chị hai tôi là người thiện lương, nếu không, hôm nay cho dù là Thiên Vương lão tử tới, cũng không cứu được cô.” Mã Dung Dung ngã trên mặt đất, ôm cổ không ngừng ho khan. Lục Vân lại nhìn thoáng qua rượu trắng trên mặt đất, nhướng mày: "Long Môn trận? Ai bày?” Nhất thời, đồng nghiệp của Hồ Siêu thiếu chút nữa bị dọa tè ra quần, vội vàng lắc nồi nói: "Vâng...... là Hồ Siêu bảo tôi bày.” Ánh mắt Lục Vân đột nhiên chuyển hướng về phía Hồ Siêu. Hồ Siêu run lên bần bật. Hồ Vĩ Bình vội vàng nói: "Lục tiên sinh, trước đó chúng tôi thật sự không biết, Lâm cô nương là chị hai của cậu..." “Tôi cho ông nói chuyện à?” Lục Vân quát lạnh một tiếng, khiến Hồ Vĩ Bình lập tức nghẹn họng. Ngay khi tất cả mọi người cho rằng Lục Vân sẽ xông lên đánh Hồ Siêu một trận, lại nghe Lục Vân cười lạnh một tiếng nói: "Long Môn trận đúng không, tôi tới uống thay chị hai.” Nói xong hắn liền bưng lên một chén rượu. Hồ Vĩ Bình vẻ mặt hoảng sợ nói: "Lục tiên sinh, không được, ngàn vạn lần không được!” Nhưng mà, Lục Vân đã nốc một ly rượu trắng vào bụng. Hồ Vĩ Bình xoay người lại tát lên mặt Hồ Siêu một cái, hét lớn: "Súc sinh! súc sinh! còn thất thần đứng ra đó làm gì? mau rót cho tao hai chén rượu!" Hồ Siêu tuy rằng không rõ cha mình tại sao lại sợ hãi như vậy, nhưng vẫn ngoan ngoãn rót hai chén rượu trắng. Hồ Vĩ Bình bưng hai ly rượu trắng lên, nhéo mũi nuốt xuống. Mà lúc này, Lục Vân đã uống xong chén thứ hai. Hồ Vĩ Bình vội vàng đuổi theo hai ly. Sau đó. Mỗi lần Lục Vân uống một ly, Hồ Vĩ Bình lại hoảng sợ nhận lấy hai ly, ở giữa gần như không dừng lại. Rất nhanh. Hồ Vĩ Bình liền khom lưng kịch liệt nôn mửa. “Cha......” “Rót rượu, con mẹ nó tao bảo mày rót rượu, nôn......” Hồ Vĩ Bình vừa nôn, vừa uống, chỉ cần Lục Vân không dừng lại, hắn cũng không dám dừng lại. Đối lập với chật vật của Hồ Vĩ Bình, mặt Lục Vân vẫn không có gì thay đổi, một ly lại một ly rượu trắng xuống bụng, phảng phất giống như là đang uống nước sôi. Mỗi lần uống, hắn lại tiến thêm một bước. Bước cuối cùng. Đùng! Lục Vân trực tiếp đi tới Hồ Siêu trước mặt, vẻ mặt lạnh lùng: "Long Môn trận đã qua, anh định thế nào?"
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương