Binh Vương Và Bảy Chị Gái Cực Phẩm
Chương 51: Bậc Thầy Nghệ Thuật Quốc Tế
Biệt thự Lục Nhân. Trong bể bơi. Có ba cô gái tướng mạo tuyệt mỹ, dáng người cực phẩm, đang ở trong bể bơi chơi đùa. Ba cô gái đó chính là ba chị gái xinh đẹp của Lục Vân. Trước kia phần lớn thời gian Lâm Thanh Đàn đều ở gần Hạnh Lâm Đường, bởi vì khi đó Hạnh Lâm Đường chỉ có ba vị bác sĩ khám bệnh, mặc dù nói là thay phiên nhau, nhưng Lâm Thanh Đàn là quản lý y quán, trên cơ bản mỗi ngày đều phải đi làm. Nhưng bây giờ thì khác. Hiện tại ngồi khám bệnh ở Hạnh Lâm Đường, tất cả đều là nhân vật nổi tiếng trong giới y học, căn bản không cần Lâm Thanh Đàn đụng tay đụng chân, cho nên cô cũng chuyển về biệt thự Lục Nhân ở cùng một chỗ với các chị em khác. “Tiểu Lục Vân, có muốn xuống chơi với các chị không?” Liễu Yên Nhi lặn tới bên bể bơi, thừa dịp Lục Vân không chú ý, đột nhiên chui ra, như một đóa phù dung kiều diễm động lòng người. Chỉ thấy khóe miệng cô mang theo nụ cười quyến rũ, đôi mắt long lanh nhìn Lục Vân. Đây quả thực là...... Lục Vân cố gắng dời sự chú ý đi, trong lòng không ngừng dặn dò chính mình, bọn họ là chị mình, không được làm bậy, tuy rằng khi còn bé các chị có nói muốn gả cho mình, nhưng đó cũng chỉ là những lời nói đùa của trẻ con. Huống hồ. Lão đạo sĩ sư phụ từng nói, trước khi luyện thành Vô Danh Thần Công không thể bị người ta cướp mất lần đầu tiên. Vì vậy, phải kiềm chế bằng mọi cách. “Liễu Yên Nhi, em lại làm gì xấu với Tiểu Lục Vân?” Diệp Khuynh Thành đột nhiên bơi tới bên cạnh Liễu Yên Nhi, một tay kéo nàng ta xuống dưới nước. Lâm Thanh Đàn cũng phụ họa theo nói: "Đúng đúng đúng, em trai đáng yêu như vậy, sao em có thể giở trò xấu với cậu ấy chứ?" Lục Vân lắc đầu, thật sự không dám ở lại đây nữa, vì thế trở lại phòng khách, chỉ chốc lát sau lại nhận được một cú điện thoại. “Ngô gia gia?” “Lục Vân à, bây giờ cháu có rảnh không, đến chỗ ông Ngô một chuyến, ông có chuyện muốn nói với cháu.” “Được, Ngô gia gia, cháu lập tức qua đó.” Lục Vân đang muốn ra ngoài lấy lại bình tĩnh thì đúng lúc ông Ngô gọi điện thoại tới. Nơi ở của Ngô Thừa Ân gia gia. “Lục Vân mau tới đây, đây là thím Lưu.” Ngô Văn Đức gọi Lục Vân đến trước mặt một người đàn bà tầm bốn năm mươi tuổi, cười giới thiệu. “Chào thím Lưu!” Lục Vân vẫn có chút ấn tượng với vị thím Lưu này, hình như trước kia là nhân viên của viện phúc lợi, nhưng cũng không nhớ rõ lắm. Thím Lưu kinh ngạc liếc Lục Vân một cái, quay đầu nói với Ngô Văn Đức: "Lão viện trưởng, nó thật sự là đứa trẻ lúc trước, biến mất trong lửa lớn?" Ngô Văn Đức gật đầu. Lục Vân cũng nói: "Cháu vận khí tốt, được một lão đạo sĩ cứu đi.” “Thật đúng là mạng lớn a, một trận hỏa hoạn như vậy cũng có thể sống sót, xem ra thằng bé này nhất định là người đại phúc đại quý.” Thím Lưu đánh giá Lục Vân, liên tục gật đầu, dường như rất hài lòng. Lục Vân tò mò hỏi: "Ngô gia gia, rốt cuộc hai người đang thừa nước đục thả câu gì vậy?” Ngô Văn Đức lúc này mới cười giải thích: "Ha ha, kỳ thật là như vậy, thím Lưu có một đứa con gái, mới từ nước ngoài du học trở về, ông tính cho hai đứa gặp mặt một lần, làm quen với nhau.” Thì ra là tìm mình đến xem mắt. Lục Vân không khỏi cười khổ trong lòng, vừa định cự tuyệt, lại nghe Ngô gia gia thở dài một tiếng nói tiếp: “Con gái của thím Lưu là du học sinh, rất ưu tú, ông vốn muốn giới thiệu cho Vương Cương, nhưng tên khốn kiếp này thật sự là quá tệ, vì vậy ông liền nghĩ tới cháu.” Nói xong Ngô Văn Đức liếc nhìn sân bên ngoài, vẻ mặt có chút đau thương. Trong sân, Vương Cương đang ngồi xổm trên mặt đất đùa giỡn với kiến. Chỉ số thông minh hiện tại của hắn, tương đương với trẻ em bốn năm tuổi, đã không còn làm ông phải lo lắng như trước nữa, nhưng cũng khiến cho Ngô Văn Đức cảm thấy có chút đau lòng. Vương Cương tuy rằng bất hiếu, nhưng dù sao cũng sớm chiều ở chung mười mấy năm, mấy năm nay Ngô Văn Đức vẫn coi hắn như người thân mà đối đãi, nhất định là có tình cảm. “Hazzi, ai mà ngờ Vương Cương thiếu tiền sòng bạc, bị người ta đánh thành cái dạng này, coi như là gieo gió gặt bão." Ngô Văn Đức thở dài nói. Lục Vân nhìn thấy biểu tình chua xót của ông Ngô, trong lòng cũng rất khó chịu. Vương Cương là bị hắn làm cho ngốc, nhưng cũng không phải là không thể cứu chữa, chờ thêm một thời gian nữa, lại suy nghĩ có nên cứu mạng chó của tên khốn đó hay không! Lúc này, thím Lưu lấy ra một tấm hình cho Lục Vân nói: "Xem, đây là cô gái nhà thím, dáng dấp cũng không tệ chứ?" Lục Vân nhìn thoáng qua tấm ảnh kia, cô gái lớn lên không tệ, dáng người cũng cao gầy, nhưng sao lại có một loại cảm giác quen mắt, giống như là đã gặp qua ở nơi nào đó? Nghiêm túc nhớ lại một lát. Lục Vân đột nhiên trừng to mắt nói: "Thím Lưu, con gái của thím, chắc sẽ không phải tên là Lưu Tiểu Nguyệt chứ?" “Sao cậu biết con gái nhà tôi tên là Lưu Tiểu Nguyệt, chẳng lẽ hai người quen nhau?” “Khụ khụ, không biết không biết, là lúc hai người nói chuyện phiếm, cháu không cẩn thận nghe được.” Ngô Văn Đức và thím Lưu nghi hoặc nhìn đối phương một cái, vừa rồi chúng tôi nói chuyện phiếm, có nhắc tới cái tên Lưu Tiểu Nguyệt này không? Thôi vậy, có nhắc tới hay không cũng không quan trọng. Hai người cũng không có suy nghĩ nhiều. Mà lúc này Lục Vân đã sớm âm thầm hít vài ngụm khí. Không ngờ đi xem mắt lại xem trúng bậc thầy nghệ thuật quốc tế Lưu Tiểu Nguyệt, vận khí này, quả thực có hơi..... Lưu Tiểu Nguyệt là ai? Cái này phải bắt đầu từ máy tính của chị tư Vương Băng Ngưng. Vương Băng Ngưng tổng cộng có hai máy tính, một máy gia dụng, đặt ở trong phòng ngủ biệt thự, một máy xách tay, chuyên dùng để làm việc. Mấy ngày nay Lục Vân vẫn luôn dùng máy tính trong phòng ngủ của chị tư, hắn vừa mở máy lên phát hiện ổ cứng bên trong đều đã đầy, mà tất cả tư liệu đều liên quan đến học tập. Trong đó có lưu lại video Lưu Tiểu Nguyệt khi du học ở nước ngoài.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương