[BJYX] Tôi Ôm Idol Đi Ngủ Rồi
Chương 12
Đồ ăn được nêm nếm rất vừa miệng. Mặc dù Tiêu Chiến chưa từng ăn bữa cơm nào có không khí kì quái thế này, nhưng may sao người đại diện của Vương Nhất Bác là một người tính khí hòa nhã rất biết nói chuyện, khiến anh không quá mức lúng túng. Chỉ là tính khí của Vương Ảnh đế cứ như trẻ ba tuổi, một bộ giận hờn không dễ dỗ dành.
Dùng bữa xong, Vương Nhất Bác ngồi trong xe, xem Tiêu Chiến lấy đủ các loại lí do để từ chối đề nghị đưa anh về của người đại diện.
"Quanh đây có trạm xe mà, gần lắm, tôi bắt một chuyến về là được."
"Hai người đi lung tung cũng không tiện lắm, tự tôi về là được rồi."
Cuối cùng người đại diện đành gật đầu, "Thôi được, vậy cậu đi đường cẩn thận nhé."
Tiêu Chiến đeo khẩu trang che kín từ mũi đến cằm, chỉ lộ ra một đôi mắt cười cong cong. Vương Nhất Bác nhìn thấy anh cười, nhướn mày một cái rồi nghiêng đầu nhìn đi chỗ khác.
"Cảm ơn nhiều, đồ ăn ở đây ngon lắm. Tôi đi trước nhé, hai người cũng cẩn thận." Tiêu Chiến cúi người chào rồi vẫy tay với Vương Nhất Bác đang ngồi trong xe. Hắn hạ cửa sổ xuống bảo, "Về thì nhắn tin cho tôi."
Tiêu Chiến: "Một thằng đàn ông già đầu 28 tuổi như tôi thì xảy ra chuyện gì được chứ?"
Vương Nhất Bác: "Thì cứ nhắn đi." Nói rồi kéo cửa sổ xe lên ngay. Người đại diện nhìn Tiêu Chiến một chốc, lại quay ra nhìn Vương Nhất Bác lúc này đã bị tấm kính cửa xe che mất, đoạn mới bảo, "Thôi anh cứ nhắn cho cậu ta một cái, trẻ con phải dỗ chút."
Tiêu Chiến hoang mang vâng dạ, gật gù rồi rời đi. Người đại diện ngồi lên, "Vẫn còn giận hả, Vương Nhất Bác tiên sinh?"
"Nào có? Tức giận chuyện gì?" Vương Nhất Bác cúi đầu chơi game, nhàn nhạt đáp.
Người đại diện bực mình xì một tiếng, "Chị đây còn không biết cậu chắc!? Sao hả? Chị xin lỗi Tiêu Chiến rồi chưa đủ, còn phải xin lỗi cả cậu nữa hả? Cậu còn có lương tâm không đó?"
Vương Nhất Bác: "Nếu chị thấy cần thiết thì em cũng không phản đối."
Người đại diện: "Đủ chưa hả? Còn chưa xong à? Cậu là trẻ nít hay gì?"
Cuối cùng Vương Nhất Bác cũng chịu ngẩng đầu lên, "Ý chị là em ngây thơ?"
"Lại chẳng không ngây thơ à? Chị hỏi một câu khác này," Người đại diện vênh váo đắc ý nhìn hắn, "Chị thấy Tiêu Chiến là một chàng trai khá được đó, vừa ý không? Ông chủ?"
Vương Nhất Bác ngẩn người, qua một lúc lâu đầu mới nhảy được số hiểu được vì sao đối phương đột nhiên lại hỏi câu này. Hiểu ra rồi lại càng bối rối hơn. Tại sao lúc đầu lại hỏi về chuyện này, hắn cũng nghĩ không ra nữa, cũng không nhớ lúc đó bản thân cảm thấy thế nào. Nhưng lúc này, quay ra lại thấy người đại diện đang vui vẻ nhắn tin Wechat, đột nhiên cảm thấy rất vui. Giống như có được một món đồ mình rất thích, hoặc được một người quan trọng công nhận ấy.
Loáng cái Vương Nhất Bác đã tha thứ cho câu nói 'biết người biết mặt nhưng không biết lòng' mà người đại diện nói về Tiêu Chiến trước đó. Hắn chợt cảm thấy chị gái ba mét bẻ đôi này lại bung tỏa hào quang của mẹ hiền lần nữa rồi.
Người đại diện rùng mình, quay lại nhìn, chỉ thấy Vương Nhất Bác một bộ lạnh lùng chơi game. Đột nhiên chị nổi giận, đập bốp một cái vào cái lưng đang gù xuống của hắn, "Đừng có suốt ngày cúi đầu còng lưng chơi điện thoại, muốn bị gù lưng năm 22 tuổi không hả?"
Quả nhiên là hào quang của mẹ (không) hiền (lắm) rất mạnh mẽ, Vương Nhất Bác bị bắt phải ngồi thẳng lưng ưỡn ngực ngẩng cao đầu, hoang mang ngồi nghiêm chỉnh trong xe.
Chợt điện thoại di động vang lên một tiếng. Vương Nhất Bác trộm liếc mắt nhìn sang người đại diện, thấy bà chị đang không nhìn sang đây, bèn rút máy ra, cúi đầu đọc tin nhắn đến.
—Tôi về đến nhà rồi, hai người đi đường cẩn thận.
— Ừm
Vương Nhất Bác nhìn một lúc mới nhắn thêm một tin nữa
—Nghỉ ngơi sớm chút
— Ừm ^O^
Vương Nhất Bác phì cười. Đúng là "một thằng đàn ông già đầu 28 tuổi", còn dùng kí hiệu nhắn tin! Lát sau, hắn lại rút điện thoại ra, mở danh bạ rồi tìm tên Tiêu Chiến, thêm một cái nhãn dãn vào bên cạnh tên anh.
"Cậu như vậy rất giống như đang yêu đương đó, Vương Nhất Bác..."
Vương Nhất Bác: "...Chị không nên đột nhiên lên tiếng nói chuyện như thế, dọa người khác sợ chết đó."
Người đại diện: "Cậu làm chuyện gì xấu xa hả?"
Hắn yên lặng cất điện thoại vào túi, lại nghiêm túc ngồi im không nói gì.
*
Tiêu Chiến về đến nhà xong, ăn hết nửa trái táo mới đột nhiên nhớ ra vẫn còn phải gửi tin nhắn cho một vị tiểu tổ tông nữa. Anh vội vội vàng vàng chạy vào phòng ngủ tìm điện thoại đang cắm sạc để nhắn một tin. Không ngờ chỉ vài giây sau người kia đã trả lời lại. Anh còn đang định khóa màn hình để ra ăn nốt táo, màn hình lại sáng lên lần nữa.
—Nghỉ ngơi sớm chút
— Ừm ^O^
Gửi đi rồi Tiêu Chiến mới thấy hối hận. Sao tự nhiên lại thêm kí tự mặt cười làm gì, làm gì? Như thế có phải hơi cà chớn quá rồi không? Nhắn một chữ Ừm thôi không được hả?
Nhà thiết kế họ Tiêu cuối cùng đưa ra kết luận, đành phải cam chịu. Dù sao nhắn thì cũng đã nhắn rồi. Trừ phi bây giờ đánh ngất Vương Nhất Bác làm cho hắn mất trí nhớ, không thì cũng chẳng có cách nào để thay đổi được. Mà làm thế chỉ vì một tin nhắn kí tự mặt cười thì chẳng đáng gì cả.
Sau đó nhà thiết kế họ Tiêu lại tiếp tục nghiêm túc suy nghĩ về tính khả thi của việc đánh Vương Ảnh đế đến mất trí nhớ, hoàn toàn quên luôn chuyện cách đây một tháng người đó chính là nam thần mình muốn tỏ tình cùng.
Còn Vương Ảnh đế trên đường về nhà không khỏi cảm thấy sống lưng chợt lạnh, rùng mình một cái.
Người đại diện: "Nếu lạnh thì mặc thêm cái áo vào, đã tháng mấy rồi mà vẫn còn mặc mỗi áo len?"
Vương Nhất Bác: "Thật sự. Chỉ có mẹ tôi mới suốt ngày đuổi theo bắt tôi mặc thêm áo khoác thôi đấy. À... còn có cả các fan mama nữa."
Người đại diện: "Chị đây chính là fan mama của cậu đó, ý kiến gì không? Ngày mai kiếm cái áo khoác mặc vào!"
Vương Nhất Bác: "À..."
【Câu chuyện nhỏ 】
Vương Nhất Bác: "Tiêu Chiến, em thật sự hoài nghi không hiểu anh có thương em thật không đó!"
Vương Nhất Bác chen vào phòng bếp, ôm một cuốn sổ cùng vẻ mặt thiếu-nam-tổn-thương-vụn-vỡ-bị-ăn-hiếp-bắt-nạt-đang-rất-đau-lòng.
Tiêu Chiến: "Khi không em đừng có gây chuyện. Không thương em thì giờ này em đã bị anh đá ra khỏi nhà từ lâu rồi."
Vương Nhất Bác: "Tiêu Chiến, anh không chỉ tính bán em đi kiếm tiền, còn lên kế hoạch đánh em mất trí nhớ nữa?!"
Tiêu Chiến: "Xàm xí, anh muốn bán em hồi nào... Anh chỉ bảo là bán chữ kí, em muốn gây sự đúng không hả?!"
Vương Nhất Bác: "Nhưng anh lên kế hoạch đánh em mất trí nhớ thật đây này! Giấy trắng mực đen! Chứng cớ rành rành!"
Nhà thiết kế Tiêu nãy giờ bận bịu xoay tít mù, cuối cùng cũng phát hiện ra thứ Vương Ảnh đế ôm trước ngực chính là cuốn nhật kí của anh...
Tiêu Chiến: "Em dám xem trộm nhật kí của anh?!"
Vương Nhất Bác: "Đây không phải là trọng điểm. Trọng điểm là, anh chỉ vì một tin nhắn viết kí hiệu đã muốn mưu sát chồng... Em đau lòng quá, yêu anh như vậy cơ mà, anh lại muốn hại em, hức... Tiêu Chiến..."
Tiêu Chiến: "Diễn lố lắm rồi đó Vương Nhất Bác! Nói mau, tóm lại là em muốn cái gì?"
Vương Nhất Bác: "Tối nay em muốn ăn gà kho tộ!"
Tiêu Chiến: "Biết, phắn ra ngoài!"
Vương Ảnh đế vui vẻ hân hoan ôm nhật kí của anh thiết kế Tiêu phắn lẹ khỏi nhà bếp.
- --
Mình trở lại rồi mọi người nhớ mình không? xD
Dùng bữa xong, Vương Nhất Bác ngồi trong xe, xem Tiêu Chiến lấy đủ các loại lí do để từ chối đề nghị đưa anh về của người đại diện.
"Quanh đây có trạm xe mà, gần lắm, tôi bắt một chuyến về là được."
"Hai người đi lung tung cũng không tiện lắm, tự tôi về là được rồi."
Cuối cùng người đại diện đành gật đầu, "Thôi được, vậy cậu đi đường cẩn thận nhé."
Tiêu Chiến đeo khẩu trang che kín từ mũi đến cằm, chỉ lộ ra một đôi mắt cười cong cong. Vương Nhất Bác nhìn thấy anh cười, nhướn mày một cái rồi nghiêng đầu nhìn đi chỗ khác.
"Cảm ơn nhiều, đồ ăn ở đây ngon lắm. Tôi đi trước nhé, hai người cũng cẩn thận." Tiêu Chiến cúi người chào rồi vẫy tay với Vương Nhất Bác đang ngồi trong xe. Hắn hạ cửa sổ xuống bảo, "Về thì nhắn tin cho tôi."
Tiêu Chiến: "Một thằng đàn ông già đầu 28 tuổi như tôi thì xảy ra chuyện gì được chứ?"
Vương Nhất Bác: "Thì cứ nhắn đi." Nói rồi kéo cửa sổ xe lên ngay. Người đại diện nhìn Tiêu Chiến một chốc, lại quay ra nhìn Vương Nhất Bác lúc này đã bị tấm kính cửa xe che mất, đoạn mới bảo, "Thôi anh cứ nhắn cho cậu ta một cái, trẻ con phải dỗ chút."
Tiêu Chiến hoang mang vâng dạ, gật gù rồi rời đi. Người đại diện ngồi lên, "Vẫn còn giận hả, Vương Nhất Bác tiên sinh?"
"Nào có? Tức giận chuyện gì?" Vương Nhất Bác cúi đầu chơi game, nhàn nhạt đáp.
Người đại diện bực mình xì một tiếng, "Chị đây còn không biết cậu chắc!? Sao hả? Chị xin lỗi Tiêu Chiến rồi chưa đủ, còn phải xin lỗi cả cậu nữa hả? Cậu còn có lương tâm không đó?"
Vương Nhất Bác: "Nếu chị thấy cần thiết thì em cũng không phản đối."
Người đại diện: "Đủ chưa hả? Còn chưa xong à? Cậu là trẻ nít hay gì?"
Cuối cùng Vương Nhất Bác cũng chịu ngẩng đầu lên, "Ý chị là em ngây thơ?"
"Lại chẳng không ngây thơ à? Chị hỏi một câu khác này," Người đại diện vênh váo đắc ý nhìn hắn, "Chị thấy Tiêu Chiến là một chàng trai khá được đó, vừa ý không? Ông chủ?"
Vương Nhất Bác ngẩn người, qua một lúc lâu đầu mới nhảy được số hiểu được vì sao đối phương đột nhiên lại hỏi câu này. Hiểu ra rồi lại càng bối rối hơn. Tại sao lúc đầu lại hỏi về chuyện này, hắn cũng nghĩ không ra nữa, cũng không nhớ lúc đó bản thân cảm thấy thế nào. Nhưng lúc này, quay ra lại thấy người đại diện đang vui vẻ nhắn tin Wechat, đột nhiên cảm thấy rất vui. Giống như có được một món đồ mình rất thích, hoặc được một người quan trọng công nhận ấy.
Loáng cái Vương Nhất Bác đã tha thứ cho câu nói 'biết người biết mặt nhưng không biết lòng' mà người đại diện nói về Tiêu Chiến trước đó. Hắn chợt cảm thấy chị gái ba mét bẻ đôi này lại bung tỏa hào quang của mẹ hiền lần nữa rồi.
Người đại diện rùng mình, quay lại nhìn, chỉ thấy Vương Nhất Bác một bộ lạnh lùng chơi game. Đột nhiên chị nổi giận, đập bốp một cái vào cái lưng đang gù xuống của hắn, "Đừng có suốt ngày cúi đầu còng lưng chơi điện thoại, muốn bị gù lưng năm 22 tuổi không hả?"
Quả nhiên là hào quang của mẹ (không) hiền (lắm) rất mạnh mẽ, Vương Nhất Bác bị bắt phải ngồi thẳng lưng ưỡn ngực ngẩng cao đầu, hoang mang ngồi nghiêm chỉnh trong xe.
Chợt điện thoại di động vang lên một tiếng. Vương Nhất Bác trộm liếc mắt nhìn sang người đại diện, thấy bà chị đang không nhìn sang đây, bèn rút máy ra, cúi đầu đọc tin nhắn đến.
—Tôi về đến nhà rồi, hai người đi đường cẩn thận.
— Ừm
Vương Nhất Bác nhìn một lúc mới nhắn thêm một tin nữa
—Nghỉ ngơi sớm chút
— Ừm ^O^
Vương Nhất Bác phì cười. Đúng là "một thằng đàn ông già đầu 28 tuổi", còn dùng kí hiệu nhắn tin! Lát sau, hắn lại rút điện thoại ra, mở danh bạ rồi tìm tên Tiêu Chiến, thêm một cái nhãn dãn vào bên cạnh tên anh.
"Cậu như vậy rất giống như đang yêu đương đó, Vương Nhất Bác..."
Vương Nhất Bác: "...Chị không nên đột nhiên lên tiếng nói chuyện như thế, dọa người khác sợ chết đó."
Người đại diện: "Cậu làm chuyện gì xấu xa hả?"
Hắn yên lặng cất điện thoại vào túi, lại nghiêm túc ngồi im không nói gì.
*
Tiêu Chiến về đến nhà xong, ăn hết nửa trái táo mới đột nhiên nhớ ra vẫn còn phải gửi tin nhắn cho một vị tiểu tổ tông nữa. Anh vội vội vàng vàng chạy vào phòng ngủ tìm điện thoại đang cắm sạc để nhắn một tin. Không ngờ chỉ vài giây sau người kia đã trả lời lại. Anh còn đang định khóa màn hình để ra ăn nốt táo, màn hình lại sáng lên lần nữa.
—Nghỉ ngơi sớm chút
— Ừm ^O^
Gửi đi rồi Tiêu Chiến mới thấy hối hận. Sao tự nhiên lại thêm kí tự mặt cười làm gì, làm gì? Như thế có phải hơi cà chớn quá rồi không? Nhắn một chữ Ừm thôi không được hả?
Nhà thiết kế họ Tiêu cuối cùng đưa ra kết luận, đành phải cam chịu. Dù sao nhắn thì cũng đã nhắn rồi. Trừ phi bây giờ đánh ngất Vương Nhất Bác làm cho hắn mất trí nhớ, không thì cũng chẳng có cách nào để thay đổi được. Mà làm thế chỉ vì một tin nhắn kí tự mặt cười thì chẳng đáng gì cả.
Sau đó nhà thiết kế họ Tiêu lại tiếp tục nghiêm túc suy nghĩ về tính khả thi của việc đánh Vương Ảnh đế đến mất trí nhớ, hoàn toàn quên luôn chuyện cách đây một tháng người đó chính là nam thần mình muốn tỏ tình cùng.
Còn Vương Ảnh đế trên đường về nhà không khỏi cảm thấy sống lưng chợt lạnh, rùng mình một cái.
Người đại diện: "Nếu lạnh thì mặc thêm cái áo vào, đã tháng mấy rồi mà vẫn còn mặc mỗi áo len?"
Vương Nhất Bác: "Thật sự. Chỉ có mẹ tôi mới suốt ngày đuổi theo bắt tôi mặc thêm áo khoác thôi đấy. À... còn có cả các fan mama nữa."
Người đại diện: "Chị đây chính là fan mama của cậu đó, ý kiến gì không? Ngày mai kiếm cái áo khoác mặc vào!"
Vương Nhất Bác: "À..."
【Câu chuyện nhỏ 】
Vương Nhất Bác: "Tiêu Chiến, em thật sự hoài nghi không hiểu anh có thương em thật không đó!"
Vương Nhất Bác chen vào phòng bếp, ôm một cuốn sổ cùng vẻ mặt thiếu-nam-tổn-thương-vụn-vỡ-bị-ăn-hiếp-bắt-nạt-đang-rất-đau-lòng.
Tiêu Chiến: "Khi không em đừng có gây chuyện. Không thương em thì giờ này em đã bị anh đá ra khỏi nhà từ lâu rồi."
Vương Nhất Bác: "Tiêu Chiến, anh không chỉ tính bán em đi kiếm tiền, còn lên kế hoạch đánh em mất trí nhớ nữa?!"
Tiêu Chiến: "Xàm xí, anh muốn bán em hồi nào... Anh chỉ bảo là bán chữ kí, em muốn gây sự đúng không hả?!"
Vương Nhất Bác: "Nhưng anh lên kế hoạch đánh em mất trí nhớ thật đây này! Giấy trắng mực đen! Chứng cớ rành rành!"
Nhà thiết kế Tiêu nãy giờ bận bịu xoay tít mù, cuối cùng cũng phát hiện ra thứ Vương Ảnh đế ôm trước ngực chính là cuốn nhật kí của anh...
Tiêu Chiến: "Em dám xem trộm nhật kí của anh?!"
Vương Nhất Bác: "Đây không phải là trọng điểm. Trọng điểm là, anh chỉ vì một tin nhắn viết kí hiệu đã muốn mưu sát chồng... Em đau lòng quá, yêu anh như vậy cơ mà, anh lại muốn hại em, hức... Tiêu Chiến..."
Tiêu Chiến: "Diễn lố lắm rồi đó Vương Nhất Bác! Nói mau, tóm lại là em muốn cái gì?"
Vương Nhất Bác: "Tối nay em muốn ăn gà kho tộ!"
Tiêu Chiến: "Biết, phắn ra ngoài!"
Vương Ảnh đế vui vẻ hân hoan ôm nhật kí của anh thiết kế Tiêu phắn lẹ khỏi nhà bếp.
- --
Mình trở lại rồi mọi người nhớ mình không? xD
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương