Bộ Lạc Thần Bếp

Chương 48:



Buổi chiều, tốn tiêu đứng gác ở cửa, tranh thủ chợp mắt mộ chút.

Vô Ảnh liếc Tống Tiêu một cái đầy tức giận, lòng thầm mắng tên này thật không sợ chết, cũng không sợ bị thủ lĩnh bắt được.

Đột nhiên, hắn nheo mắt lại nhìn về phía xa, phát hiện ra điều gì đó.

Tiếp theo, Vô Ảnh nhanh chóng phi đến đánh thức Tống Tiêu dậy, vội vàng nói “ Tỉnh, tỉnh lại đi, không phải lúc để ngủ, có người đang tới đây.”

Tống Tiêu đột nhiên giật mình, theo bản năng nói “ Lại có thú triều tới dâng đồ ăn cho chúng ta sao? Ngươi đừng có nghĩ tới chuyện chạy về báo tin, lần này đến lượt ta.”

Nói năng lung tung, Vô Ảnh tát vào trán Tống Tiêu cho anh ta tỉnh táo “Đã nói rồi, là có người đang tới đây!”

Tống Tiêu lắc lắc đầu, nhìn khắp nơi xung quanh, nhanh chóng phát hiện có hai người đàn ông đang chậm rãi đi tới. Một người trong đó là đàn ông trung niên khoảng bốn mươi tuổi, có chòm râu rậm, người còn lại khoảng hai mươi tuổi, trông trẻ trung tràn đầy sức sống.

Hai người này tới đây làm gì vậy? Tống Tiêu nói thầm trong lòng. Thương nhân? Quá ít người, xem khí chất cũng không giống. Hay là lưu dân, mong được An bộ lạc thu lưu ? Chẳng mấy chốc, hai người đàn ông đó đã đi tới cửa.

Người đàn ông trung niên mở lời trước “ Xin chào, ta là Tử Lâm thủ lĩnh của Mộc bộ lạc ở gần đây, đây là nhi tử của ta Tử Sâm. Ta có chuyện cần thương lượng với thủ lĩnh của bộ lạc anh, phiền thông báo một tiếng.”

“ Trước tiên ngươi nói có chuyện gì. Nếu không phải chuyện quan trọng, thủ lĩnh sẽ không tiếp các ngươi.” Tống Tiêu định đạc đứng lên phía trước.

Tử Sâm hơi tức giận “ Chúng ta tới đây tìm hắn đương nhiên là có việc quan trọng! Nếu không có việc gì ai rảnh chạy tới đây làm gì?”

Vô Ảnh bất ngờ xuất hiện phía sau Tử Sâm, kề con dao găm vào cổ hắn.

Tử Sâm cả kinh, không đợi hắn phản ứng lại, Vô Ảnh đã trở về chỗ cũ.

Vô Ảnh ném con dao găm, lười biếng nói “ Không cùng chúng ta nói chuyện, vậy nói chuyện với dao của ta đi. Vừa rồi chỉ là cảnh cáo, các ngươi còn không rời đi, đừng trách ta không khách khí.”

“ Ngươi...” Tử Sâm nhớ lại vừa rồi bị người kề dao găm vào cổ mình, nghĩ lại mà sợ, lập tức liền muốn động thủ.

Tử Lâm ngăn con trai mình lại, đôi nheo lại. Nếu hắn không nhìn lầm thì dao găm trong tay đối phương làm bằng kim loại! Phải biết rằng, đồ bằng kim loại rất hiếm! Nếu là người thường khi gác cổng có thể sử dụng vũ khí bằng đá đã là không tồi rồi. Nhưn.... trên tay tên gác cổng kia là một chiếc rìu đá.

Bộ lạc này, tựa hồ có chút kỳ lạ. Thủ vệ rất lợi hại, vũ khí được trang bị cũng rất tốt. Tử Lâm chìm vào trầm tư suy nghĩ.

Hắn chỉ biết bộ lạc này đã chuyển tới đây hơn nửa năm trước, nhưng bọn họ chưa từng qua lại với nhau. Nếu không phải gần đây gặp phải phiền toái, hắn cũng không chủ động tìm tới đây.

“ Xem ra nếu không đập một trận, các ngươi sẽ không ngoan ngoãn nói thật.” Vô Ảnh vén tay áo, chuẩn bị chiến đấu.

“ Chờ đã, đây chỉ là hiểu lầm.” Nét mặt Tử Lâm chân thành nở nụ cười “ Ta tới đây hỏi, các ngươi gần đây có bị thú triều tấn công không?”

Nghe được lời này, sắc mặt Tống Tiêu đại biến, lập tức chém một rìu qua “ Ta suýt chút nữa mất mạng, thì ra là do ngươi giở trò!” một rìu này của Tống Tiêu không thể chém xuống, bởi vì trên người Tử Lâm đột nhiên xuất hiện rất nhiều dây mây to bằng ngón tay mọc ra từ cơ thể hắn, ngay lập tức trói chặt rìu đá xuống.

“ Đừng kích động, không phải là ta làm.” Tử Lâm nhanh chóng giải thích “ Trước đây không lâu, bộ lạc của ta cũng gặp phải tập kích. Sau khi điều tra, ta đã tìm ra kẻ chủ mưu phía sau. Chẳng qua Mộc bộ lạc nhân thủ thưa thớt, chỉ bằng chúng ta không đánh lại những người đó. Cho nên ta muốn liên hệ với những bộ lạc xung quanh, tập trung sức mạnh của mọi người cùng nhau đối phó với hắn.”

Tống Tiêu cùng Vô Ảnh liếc nhìn nhau, ý thức được sự nghiêm trọng của chuyện này. Nếu thú triều thực sự là do người thao túng, như vậy có khả năng là đối phó với An bộ lạc.

Tống Tiêu cẩn thận suy nghĩ, không khỏi mắng to “ Thảo nào, ta đã nói đám thú ăn thịt kia không ăn đám thú ăn cỏ bên cạnh kia, chỉ lo cắn ta, hóa ra bị người khác khống chế! Được, ta tin ngươi, mau bỏ dây mây đi rồi nói chuyện.”

Tử Lâm thu lại dây mây.

Vô Ảnh do dự một hồi, hướng Tống Tiêu đưa mắt ra hiệu “ Mập mạp, ngươi đi thông báo cho thủ lĩnh đi.”

Người này nháy mắt liền có thể khống chế được rìu đá, có thể thấy được thực lực rất mạnh, Vô Ảnh không yên tâm bỏ đi báo tin. Mập mạp người như cục đá, động tác chậm chạp, thực dễ dàng bị đối phương khống chế. Hắn ở lại, đối phương khẳng định có cố kỵ.

Tống Tiêu chưa trả lời, Tử Lâm vội vàng nói “ Không cần, ta chỉ là tới đây thông báo.”

Vô Ảnh hồ nghi nhìn lại “ Không phải ngươi nói muốn gặp thủ lĩnh của An bộ lạc sao? Như thế nào trong chốc lại thay đổi chủ ý?”

Tử Lâm mỉm cười “ Ta nghĩ lại đi nghĩ lại về vấn đề này, hôm nay vẫn là thôi đi. Giữa trưa ngày mai, ta sẽ mang những người từ các bộ lạc khác tới đây, chúng ta cùng nhau thảo luận đối sách. Bị thú triều tấn công không chỉ có một hai bộ lạc.”

Vô Ảnh gật đầu “ Được rồi, ta sẽ báo lại cho thủ lĩnh. Giữa trưa ngày mai sẽ đợi các ngươi.”

**

Tử Lâm mang theo Tử Sâm rời khỏi cửa lớn An bộ lạc.

Đi ra không xa, Tử Sâm bất mãn nói “ Cha, không phải cha bảo có thể liên hệ các bộ lạc, chủ động liên minh các bộ lạc sao? Sao không đi vào thương lượng cùng thủ lĩnh An bộ lạc?”

Tử Lâm liếc nhìn con trai mình, hừ nhẹ một tiếng hỏi “ Thời điểm thủ vệ tới bên cạnh con, tại sao con không thể né tránh hắn?”

Tử Sâm sắc mặt đỏ bừng, vội vàng giải thích “ Vừa rồi con nhất thời sơ suất, mới không kịp phản ứng. Lần sau đối mặt với hắn, con nhất định sẽ.....”

“ Thôi đi, hai thủ vệ kia đều là cao thủ. Đừng nói lần sau, nếu có lần sau có thể không thoát được khỏi lưỡi dao đó.” Tử Lâm ngửa mặt lên trời thở dài, trực tiếp cắt ngang lời biện giải của con trai “ Đừng nói là con, cho dù ta đối mặt với tên dùng dao găm kia cũng có chút run gan. Nếu không phải trong lòng hoảng sợ thì ta đã không nhất thời đổi quyết định, không dám tiến vào An bộ lạc.”

“ Vậy sao người con đem địa điểm gặp mặt định ở An bộ lạc?” Tử Sâm khó hiểu.

Tử Lâm cười nói “ Trưa mai, sẽ có người của vài bộ lạc khác cùng đi, người của An bộ lạc cũng không thể cùng mọi người trở mặt đúng không? Chúng ta cũng không biết tình huống của An bộ lạc như thế nào, mới nhân tiện mượn cơ hội này đi vào thăm dò tìm hiểu.”

Tử Sâm lo lắng “ Con chỉ sợ thực lực An bộ lạc hùng hậu. Đến lúc đó bọn họ dùng vũ lực khống chế liên minh các bộ lạc, mọi chuyện đều do họ quyết định.”

“ Sức mạnh đúng là quan trọng, nhưng đầu óc càng quan trọng hơn. Muốn những bộ lạc khác nghe lời, chỉ dùng vũ lực thì không thể.” Tử Lâm tươi cười ăn nói sâu xa.
Chương trước Chương tiếp
Tele: @erictran21
Loading...