Bóng Ma Trong Mây

Chương 65: Phố Lyndhurst Terrace*



*Lyndhurst Terrace là tên một đường phố sầm uất ở Hồng Kông.

Phương Lam kinh hãi, nhất thời không biết rốt cuộc người đang ở trước mặt mình là ai, bèn lùi lại mấy bước.

Với vẻ mặt đầy nghi hoặc và rành rành là đang rất đề phòng, cô không khỏi đưa tay phải lần mò túi gạo nếp để trên quầy bar.

Chiêm Đài liền sầm mặt, túm lấy tay cô, tức giận nói: “Làm gì đấy? Cô tưởng tôi bị ma nhập, định ném gạo vào tôi à?”

Thấy cậu hoàn toàn bình thường, cô thở phào nhẹ nhõm, gỡ bàn tay của cậu đang nắm chặt lấy cánh tay cô ra, và hỏi: “Có chuyện gì vậy? Cậu bói gạo, nhưng lại không phải hỏi Ôn Bích Chi mà là Mark à?”

Cô dừng lại chốc lát, sau đó chợt hiểu ra: “Mark cũng chết rồi sao?”

Bói gạo chỉ có thể hỏi được người chết. Cô biết rõ điều đó, nên mãi vẫn không dám thử cách này khi tìm kiếm Lục Ấu Khanh.

Lúc gỡ tay Chiêm Đài ra, vì cô hơi mạnh tay, nên mu bàn tay của cậu bây giờ có hơi đau.

Chiêm Đài xoa nhẹ chỗ đau, nhưng trong lòng lại cảm thấy xót xa lạ lùng. Cậu chửi thầm mình đúng là thích bị hành hạ, càng bị cô đối xử qua quýt, thô bạo thì lại càng có ảo giác rằng hai người đã trở nên vô cùng thân thiết.

Nghĩ đến đây, cậu cảm thấy cụt cả hứng, giọng điệu cũng có phần lạnh nhạt: “Ừ, Mark cũng chết rồi.”

Bói gạo giống như giải đề toán số học 4 chữ số, ai cũng hiểu điều đó, người mới vào nghề cũng biết làm, nhưng không phải ai cũng thực hiện được một cách vừa nhanh vừa chính xác vừa thuần thục.

Cậu tinh thông đạo pháp là nhờ vào sự siêng năng cần cù, nhưng trong khoảng thời gian này lại đặt mọi tâm tư của mình vào Phương Lam, nên có một dạo không động đến ‘bài vở’. Vì thế, lúc nãy làm phép, cậu không vững tâm cho lắm.

Cậu chí định hỏi Ôn Bích Chi, ngày tháng năm sinh trên lá bùa cũng là của cô ta, nhưng cuối cùng lại là Mark mở miệng. Giọng anh ta trầm bổng, cậu nghe hồi lâu mới hiểu anh ta đang nói về đại lễ Vu Lan vào ngày 14 tháng 7 hàng năm của Hồng Kông.

Lễ Vu Lan là truyền thống của người Triều Châu, nhiều người Hồng Kông ở độ tuổi 30, 40 đều có những kỉ niệm thời thơ ấu giống nhau. Vào chập tối giữa tháng Bảy, nắm tay mẹ đi đến đường Lyndhurst Terrace, gầm cầu vượt Bowrington, tìm những bà đồng già ngồi ven đường.

Trước mặt bà đồng là một chiếc hòm sắt màu đen, bày đủ các thứ như tiền giấy, gạo nếp, đỗ xanh và cả nến đang thắp. Bà đồng với khuôn mặt hằn những nếp nhăn như thể cất giấu nỗi oán hận sâu sắc, tay cầm đế giày đã lau bằng tàn hương đập lấy đập để vào hình nhân được cắt bằng giấy vàng, miệng buông những lời chửi rủa cay độc, càng chửi to càng lấy được sự hài lòng của khách hàng.

“Đánh vào đầu mày, cho mày giận mà không có chỗ trút; đánh vào tay mày, cho mày có tiền mà không được cầm; đánh vào chân mày, cho mày có giày mà không thể đi giày…”

Hình ảnh rất chân thực lại đậm nét cổ xưa.

Chiêm Đài dường như lại nhìn thấy khoảnh khắc nào đó trong đêm hè thời thơ ấu của mình qua đôi mắt của Mark.

Cậu cúi mặt, suy nghĩ một lát rồi quay đầu sang nói với Phương Lam: “Người chết là lớn nhất, nếu anh ta đã nói rõ ràng như vậy, chi bằng ngày mai chúng ta đi xem thử nhé?”

Từ cổng ra E của ga tàu điện ngầm Vịnh Đồng La, đi dọc theo con phố Great George đến đường Đồng La là sẽ thấy bức tượng Nữ hoàng ở lối vào công viên Victoria.

Phương Lam bật cười, lắc đầu nói với cậu: “Thành phố nào mà chả có vài câu chuyện ma quỷ nhảm nhí, một nơi vốn luôn chú trọng đến phong thủy như Hương Cảng lại càng không ngoại lệ. Trên nóc tòa nhà ngân hàng HSBC đặt mấy khẩu đại bác bằng đồng, chĩa thẳng vào tòa nhà của ngân hàng Trung Quốc, chính là để tránh những góc nhọn thế sát* đấy thôi.”

*Thế sát là một thuật ngữ trong phong thủy, để chỉ những ngôi nhà, công trình nằm ở vị trí hoặc xây dựng phạm phải những điều tối kị trong phong thủy.

“Ở công viên Victoria cũng có một trong mười câu chuyện ma lưu truyền khắp Hồng Kông, cậu có muốn nghe không?” Cô nói với nét mặt thoải mái, có lẽ bởi cảm thấy câu chuyện này rất đỗi hoang đường.

Chiêm Đài khẽ nhíu mày, sau đó nghiêng đầu sang, ra chiều rất hứng thú, còn gật đầu với cô.

“Nghe nói, chiếc gương trong nhà vệ sinh nam bên cạnh sân bóng rổ được làm bằng đồng, bởi lẽ bất cứ chiếc gương thủy tinh nào gắn vào cũng sẽ bị nứt ra vì âm khí quá nặng.” Phương Lam hạ thấp giọng nói.

Chiêm Đài phì cười, cố nén sự khinh thường trong lòng. Âm khí quá nặng làm vỡ gương thủy tinh? Làm ơn đi, âm khí chứ đâu phải cái búa.

Cậu không muốn đả kích sự nhiệt tình của Phương Lam, bèn giả vờ lấy làm tò mò: “Sau đó thì sao?”

“Âm khí quá nặng là vì chiếc gương trên tường đã từng chứng kiến một vụ hiếp dâm và giết người chấn động khắp Hương Cảng trước kia. Trên đường đi học về, một nữ sinh 15 tuổi đã bị một người đàn ông trung niên lôi vào nhà vệ sinh đó và hiếp cho đến chết. Do thời gian trôi qua đã lâu, không để lại chứng cứ, nên dù cảnh sát đã bắt tạm giam thủ phạm, nhưng hắn vẫn nhất quyết không chịu nhận tội.”

“Cảnh sát bó tay hết cách, đành dẫn hắn đến nhà vệ sinh đó. Nào ngờ, tấm gương trên tường vừa nhìn thấy mặt hắn liền tái hiện lại cảnh tượng của buổi tối xảy ra vụ án mạng, giống như một thước phim câm vậy. Tên sát nhân thấy thần thánh đã hiển linh, hồn ma đích thân đến báo oán, hai đầu gối lập tức mềm nhũn, quỳ phịch xuống đất và thừa nhận tội ác không bằng loài cầm thú của mình. Cuối cùng, hắn đã phải nhận sự trừng phạt của pháp luật.”

“Sau vụ ấy, chiếc gương từng giúp cô gái vạch trần tội ác của hung thủ đã được ngụy trang thành gương đồng.” Phương Lam mỉm cười chỉ vào sân bóng rổ phía trước, nói: “Chính là ở kia kìa.”

Chiêm Đài nhìn theo ngón tay cô chỉ, ấy vậy mà lại thật sự trông thấy một nhà vệ sinh nhỏ màu trắng xám bên cạnh sân bóng rổ phía sau đài phun nước, bên trên còn vẽ một tấm biển chỉ dẫn hình nam nữ màu đỏ chóe.

Trông nó cũng nhỏ gọn, sạch sẽ và hợp quy cách như những nhà vệ sinh công cộng khác của Hồng Kông.

Chiêm Đài khẽ nhướng mày, cười nhẹ: “Tôi đi vào xem thử nhé?”

Phương Lam đáp: “Chuyện thêu dệt hoang đường như thế mà cậu cũng tin à?”

Chiêm Đài chỉ cười, không trả lời. Tuy nhiên, cậu lại đang suy ngẫm một điều, đó là hầu hết những câu chuyện ma phổ biến trong những năm trước đây, có thể kể ra địa điểm chân thực như này, ít nhiều đều hơi vô căn cứ.

Đây không phải là đang nói đến việc thật sự có cái gương giống như chiếc máy quay, giúp cảnh sát điều tra án oan, mà là những tin đồn thất thiệt gây xôn xao dư luận kiểu đó có thể dùng để che đậy chân tướng vụ việc.

Chẳng hạn như chiếc gương đồng kia được người ta đồn thổi là gương thần, mang lại chính nghĩa, chứng thực nhân quả, điều này không chỉ làm giảm sự chú ý của mọi người vào những chi tiết và sự logic khác của vụ án, mà còn có thể bảo vệ chiếc gương. Ví thử thật sự có yêu ma quỷ quái không đuổi đi được, phải dùng gương đồng để trấn áp, thì câu chuyện chiếc gương phá án đã giải thích một cách hoàn hảo nguyên do vì sao mặt gương phải làm bằng đồng, cũng để tránh sự phỏng đoán và hoang mang không cần thiết.

Chiêm Đài đi vào nhà vệ sinh nam bên cạnh sân bóng rổ. Cửa ra vào xây theo kiểu cổng vòm nhỏ màu trắng, bên trong thậm chí cũng được bố trí rất khéo léo.

Trên bồn rửa tay là ba chiếc gương, đối diện với bức tường trắng. Mặt gương tuy nhỏ nhưng được thiết kế hoàn hảo, là gương soi toàn thân. Phòng vệ sinh không lớn nhưng được cái rất sạch sẽ và toát lên vẻ âm u dưới tán cây ngô đồng Pháp rợp bóng. Bồn tiểu màu trắng được xây cao hơn hai bậc, bên cạnh là hai buồng vệ sinh với hai cánh cửa màu đỏ tươi đang mở he hé. Một ô cửa sổ nhỏ được bao quanh bởi nhiều lớp hàng rào, để hở ra một khoảng vuông ở giữa. Những bóng cây loang lổ lọt qua ô cửa sổ tạo thành những hình thù quái dị trên nền nhà lát gạch men đen trắng.

Máy điều hòa được bật ở chế độ rất lạnh. Chiêm Đài không muốn nán lại đây lâu, bèn đưa tay chạm vào tấm gương trước mặt.

Là thép không gỉ, hoàn toàn không liên quan gì đến đồng thau. Gương đồng ở đâu ra? Âm khí ở đâu ra?

Đó chẳng qua chỉ là câu chuyện tưởng tượng được mang ra tán gẫu vào những buổi tụ tập trong trường sau khi đã cơm no rượu say mà thôi.

Cậu xoay người đi ra ngoài, nhưng đột nhiên, lại nghe thấy âm thanh rất nhỏ.

Tí tách, như thể vòi nước chưa vặn chặt.

Chiêm Đài quay đầu lại, đi lùi lại hai bước đến trước bồn rửa tay. Cả hai vòi nước cùng kiểu vòi tự động, sân bóng rổ sáng sớm ngày ra cũng không có nhiều người, nhà vệ sinh đã lâu không sử dụng, bồn rửa tay và vòi nước đều khô ron, không hề có vết nước đọng.

Một cảm giác kỳ lạ dâng lên trong lòng Chiêm Đài. Cậu quét mắt nhìn về phía hai cánh cửa màu đỏ nửa kín nửa hở của buồng vệ sinh sau lưng, khựng lại một chốc rồi đi về phía đó.

Bồn rửa tay và buồng vệ sinh cách nhau hai bậc. Cánh cửa khép hờ thôi mà cũng rất nặng, có điều, đẩy một cái là mở ra ngay. Cửa buồng vệ sinh thứ nhất chỉ kêu ‘kẹt’ một tiếng liền mở toang, lộ ra bồn cầu hơi cũ được đậy nắp, mặt sàn sạch sẽ, không có nước đọng.

Chẳng biết tại sao lại giống như có cơn gió mát thổi vào qua ô cửa sổ trên tường, cánh cửa màu đỏ bị gió thổi mạnh, đóng vào đánh ‘rầm’ một tiếng.

Chiêm Đài thoáng sững người, sau đó đi ra khỏi buồng vệ sinh thứ nhất và đẩy cánh cửa buồng vệ sinh thứ hai, nhưng không đẩy ra được.

Cánh cửa không hẳn là bị khóa chết mà như thể có ai đó đang nấp bên kia cánh cửa và đùa giỡn với cậu. Cậu đẩy mạnh hơn, đối phương cũng giữ chặt hơn. Nếu cậu thả tay ra, đối phương cũng giảm bớt lực chặn, còn để hé một khe cửa, hắt ra chút ánh sáng.

Chiêm Đài cũng không lấy làm bực mình, cậu đã lang bạt nhiều, cho nên luôn mang theo pháp khí phòng thân. Giờ cậu không có hành động gì to tát, chỉ lặng lẽ thò tay vào túi quần, lấy ra một vốc đỗ xanh.

Đậu xanh đập vào cánh cửa màu đỏ tươi, lại văng rào rào xuống đất, phát ra những tiếng lách tách lách tách.

Âm thanh như có tiết tấu rất êm tai, song người đằng sau cánh cửa đang chống đối cậu hình như lại bị giật mình, bèn thả lỏng sức.

Chiêm Đài lập tức đẩy cửa ra.

Dù đã có sự chuẩn bị về tâm lí nhưng cậu vẫn hết hồn.

Một người phụ nữ có khuôn mặt xinh đẹp đang ngồi đoan trang trên nắp bồn cầu đã ố vàng.

Trông cô ta rất trẻ, đôi mắt to tròn, lông mày vừa cao vừa mảnh, cái cằm thon thon trắng ngần như củ ấu đã được bóc vỏ, mái tóc ngắn màu nâu được chải chuốt đẹp đẽ, dái tai nhỏ xinh đeo đôi khuyên tai ngọc trai tròn trịa.

Cô ta đẹp vô ngần, lại có nét lẳng lơ rất riêng.

Tuy nhiên, Chiêm Đài biết rằng cô ta hoàn toàn không trẻ trung như vẻ bề ngoài.

Mặc dù cô ta đang cười, nhưng nét mặt cứng đơ, nụ cười giả tạo như một con rối gỗ. Tuy cô ta gầy nhom, song những nếp nhăn quanh cổ và bờ vai sụp xuống đều cho thấy cô ta đã không còn trẻ trung kiều diễm nữa.

Ngoài ra, mặc dù làn da của cô ta vẫn săn chắc, bóng loáng, nhưng đường cong lồi lõm hai bên má lại khiến người ta liên tưởng đến lời đồn tiêm chỉ kim tuyến vào mặt để nâng cơ mặt.

Người đẹp đã ở tuổi heo may mà vẫn cuốn hút không để đâu cho hết.

Cậu chỉ biết có một người phụ nữ như vậy. Đó là Ôn Bích Chi.

Chiêm Đài nhíu mày, hỏi: “Ôn Bích Chi, sao bà lại ở đây?”

Vừa dứt lời, cậu liền toát mồ hôi lạnh. Giữa ban ngày ban mặt, mặt trời rực rỡ trên cao, trong công viên Victoria đầy người dân và khách du lịch, tại sao người phụ nữ đã bị mổ bụng giết chết cách đây hơn nửa năm lại xuất hiện ở đây?

Ôn Bích Chi là ma sao?

Chiêm Đài vô thức định rút thanh kiếm gỗ đào ra, nhưng ma xui quỷ khiến thế nào lại thôi.

Không, không giống, cô ta không phải là ma.

Dẫu cậu có sa sút tinh thần và bị che mắt đến đâu thì cũng không đến nỗi nhầm lẫn giữa người với ma.

Cô ta không phải là ma, thế thì chỉ có một kết luận.

Cậu không phải là người.
Chương trước Chương tiếp
Maxvin

W88

Tele: @erictran21
Loading...