Bóng Ma Trong Nhà Vệ Sinh
Chương 2: Tơ hồng +4
Editor: Phê + Beta: Mine
【 Sợi chỉ đỏ 】
Lê Lâm năm nay đã 25 tuổi rồi, đã bước vào thời kỳ thặng nữ*, đương nhiên cũng bắt đầu lo lắng cho việc chung thân đại sự của mình, dưới sự giới thiệu của bạn bè, Lệ Lâm chuẩn bị đi xem mắt.
(*Thặng nữ: theo thuật ngữ Internet, chỉ những phụ nữ đã qua tuổi kết hôn nhưng vẫn chưa chưa kết hôn.)
Địa điểm hẹn gặp mặt là ở quán cà phê, đối phương là một người đàn ông chững chạc, sự nghiệp thành công, tuổi cũng xứng đôi với Lệ Lâm. Ấn tượng của cô đối với người đàn ông này rất tốt, nếu như bỏ qua sắc mặt trắng bệch của anh ta.
Sắc mặt người đàn ông này trắng bệch giống như vừa trở về từ nhà xác, hơn nữa hắn còn nói giọng nói đứt quãng, dáng vẻ yếu ớt.
Lê Lâm nói chuyện với người đàn ông lúc hắn nâng cổ tay để nhìn đồng hồ, thì Lệ Lâm đột nhiên phát hiện trên cổ tay hắn có đeo một sợi dây đỏ, hơn nữa còn lộ ra một nhãn dán, trên đó ghi: thi thể số 007.
Lệ Lâm biết cái nhãn dán này là gì, trước kia cô từng làm ở bệnh viện, đã quá quen thuộc với cái nhãn dán này, người đàn ông này bị thần kinh sao?
Đi xem mắt mà lại đeo sợi dây đỏ này làm gì? Cô kinh hoàng bỏ chạy để tránh xa người đàn ông này ra.
Sau khi làm việc được vài tháng, một lần nữa cô nhận lời mời của công ty xem mắt, đối tượng lần này là một chàng trai hướng nội nhút nhát, Lê Lậm nói chuyện với chàng trai này một lúc, bởi vì do chuyện lần trước, nên lần này Lệ Lâm cố ý quan sát cổ tay của chàng trai trước mặt, may mắn không có sợi dây đỏ kỳ lạ cùng nhãn dán gì đó.
“Hẹn hò với tôi có được không?” Khuôn mặt chàng trai ngượng ngùng nói.
Lệ Lâm mỉm cười gật đầu, đột nhiên phát hiện tóc anh ta rối tung. Lệ Lâm đoán có thể anh ta ngủ quên chưa kịp chỉnh lại tóc. Khi uống cà phê xong, chàng trai cúi đầu, đột nhiên lộ ra bộ não màu trắng ngà, dáng vẻ giống như bị đè nát đầu ở hiện trường tai nạn xe cộ. Lệ Lâm sợ hãi, đột nhiên cô phát hiện trên tay chàng trai đeo một sợi dây đỏ, hơn nữa lại lộ ra cái nhãn dán màu bạc: Thi thể số 008.
Nỗi sợ hãi như thủy triều ập đến, chân Lệ Lâm mềm nhũn, cô sợ tới mức xém chút nữa đã quỳ rạp xuống đất, cô lập tức ổn định lại cơ thể, bỗng nhiên phát giác trên cổ tay mình cũng đeo một sợi dây đỏ giống vậy, hơn nữa lộ ra nhãn dán: thi thể số 001.
“Hoàn hảo, cuối cùng cũng bắt kịp.” Phía sau truyền đến âm thanh vui sướng của ông chủ công ty mai mối.
Lệ Lâm nhìn lại, ông chủ công ty đang cầm hai cái bài vị cười tủm tỉm, trên đó rõ ràng viết tên chàng trai xem mắt cùng tên của cô!
“Lần xem mắt này kết hợp không tồi, tôi tin là ba mẹ của cô nhất định sẽ rất vui.” Đây là câu nói cuối cùng Lệ Lâm nghe được từ miệng ông chủ công ty xem mắt trước khi lâm vào hôn mê.
Trước phần mộ, ba mẹ Lệ Lâm vui mừng cầm hai cái bài vị, liên tục nói cảm ơn người đàn ông phía sau. Chỉ là cha mẹ Lệ Lâm nghĩ thế nào cũng không hiểu được tại sao Lệ Lâm không thích người đàn ông chết do hít độc khí than lần trước, mà lại đi thích chàng trai chết vì tai nạn xe hơi?
Nhưng mà tất cả đều không còn quan trọng, chỉ cần con gái đã chết của họ thích là được.
【 Trêu đùa 】
Khi Lý Phi đang gửi chuyển phát nhanh cho người khác, bước vào một con hẻm nhỏ, trước mặt bay đến một nữ quỷ với khuôn mặt trắng bệch, nghĩ thầm lần này thảm rồi, gặp quỷ.
Nữ quỷ cũng nhìn thấy Lý Phi, ả lộ ra đôi răng nanh nói: “Ta phải ăn ngươi!”
Tuy rằng Lý Phi sợ đến nỗi chân run lên nhưng vẫn làm bộ như không có việc gì nói: “Ai da, trời hôm nay sao đột nhiên lại lạnh vậy? Xem ra không thể tin dự báo thời tiết được rồi.”
Nữ quỷ lại đến gần một bước, lộ ra hai mắt thối rữa, cười nham hiểm: “Đúng, bởi vì ta đang ở trước mặt ngươi, cho nên trời mới lạnh.”
Lý Phi nuốt ý nghĩ muốn thét lên, hai tay chống nạnh nói: “Ai da, phải đưa thư nhanh lên mới được, quay về còn phải nấu cơm nữa, nghe nói đồ ăn trong khu chợ lại tăng giá rồi, thật là.”
Nói xong, Lý Phi càng đi càng xa, để lại nữ quỷ kinh ngạc đứng tại chỗ.
“Đợi đã, ví tiền của ngài rớt rồi kìa.”
“Cái gì?” Lý Phi ngẩn người một chốc lại lập tức lải nhải: “Thật là, sao luôn là ví tiền, lần trước rớt ở chợ, may mắn lắm mới tìm về được mà không mất tiền, xem ra lần sau phải cất cẩn thận thôi.”
Lý Phi quay lại…đột nhiên sửng sốt.
Trước mắt, nữ quỷ cười quỷ dị đến cực điểm, hé miệng lộ ra đầu lưỡi đỏ tươi như máu, một mùi máu tươi tanh nồng ập tới, Lý Phi sợ đến mức chân mềm nhũn, làm bộ té xỉu trên mặt đất.
Vốn tưởng rằng như vậy thì nữ quỷ sẽ bỏ đi, không ngờ cô ta ngồi xổm xuống nhìn chằm chằm mặt Lý Phi nói:” Thật sự là buồn cười, nhanh như vậy đã sợ đến mức xụi lơ trên mặt đất sao?Vậy cũng bớt việc hơn.”
Lý Phi cắn chặt răng, chữa ngựa chết thành ngựa sống* đi. Anh lập tức ngồi dậy, dọa nữ quỷ nhảy dựng, Lý Phi lại híp nửa mắt, cứng ngắc nâng tay lên làm bộ như bộ dáng mộng du, sờ soạng khắp nơi, miệng mơ hồ nói:” Đây là đâu, đây là đâu vậy?”
(*là thành ngữ, có nghĩa là dù biết mọi chuyện là vô vọng nhưng bạn vẫn nuôi một tia hy vọng và tích cực cứu nó. Thông thường, nó cũng ám chỉ việc nỗ lực cuối cùng.)
Thừa dịp nữ quỷ sững sờ, Lý Phi vọt lẹ, cuối cùng cũng rời khỏi nơi thị phi này.
【 Đầu trên sân thượng 】
Tôi là cô gái trời sinh có thể nhìn thấy ma, sau khi tôi kết hôn và sống ở nhà chồng, thường xuyên nhìn thấy một người phụ nữ có một nốt ruồi giữa lông mày trên sân thượng.
Đầu đang lặng lẽ nhìn lén tôi, con quỷ này chỉ có đầu, bộ phận khác không thấy, có điều cũng không làm ra chuyện gì quá đáng, tôi cũng không quan tâm đến nó.
Nhưng sau tôi lại phát hiện, cái đầu người này dần dần di chuyển vị trí, không hề im lặng đứng trên sân thượng, nó bắt đầu di chuyển vào nhà.
Tôi nói chuyện này cho chồng, anh chỉ khịt mũi coi thường, căn bản không tin.
Sau tôi lại mang thai, phát hiện cái đầu người kia bắt đầu di chuyển về phía phòng ngủ của tôi. Có một ngày khi tôi tỉnh giấc, bụng vô cùng đau, cảm giác sắp sinh đứa bé, đứng dậy vừa thấy cái đầu đang ở trên người tôi, nó mở ra đóng lại muốn chui vào bụng.
Tôi sợ hãi, ra sức đứng dậy khỏi giường, nhưng bụng vô cùng đau đớn, khi tập trung nhìn kỹ, vậy mà không thấy cái đầu đâu.
Sau đó chồng tôi trở về ôm tôi vào bệnh viện, đứa bé thuận lợi sinh ra, là con gái, nhưng chính giữa lông mày có một nốt ruồi, cực kỳ giống khuôn mặt của cái đầu trên sân thượng.
Cũng may đứa bé rất khỏe mạnh, mỗi ngày tôi đều dạy nó viết chữ đọc sách. Cái đầu kia đã không thấy đâu, cô bé dần dần lớn lên trở thành một người phụ nữ, hơn nữa còn sinh cho tôi một đứa cháu trai. Tôi cũng dần già đi hơn nữa bị đưa vào quan tài.
Đột nhiên có một ngày tôi tỉnh giật, phát hiện không thấy cơ thể mình đâu, chỉ để lại một cái đầu ở sân thượng. Mỗi ngày tôi đều nhìn thấy một cô gái sợ hãi nhìn tôi, mẹ của cô ta chính là tôi! Nhưng yết hầu không thốt được ra âm thanh gì, hơn nữa mỗi ngày đều bị sức mạnh không biết tên chậm rãi di chuyển về phía cháu gái.
Đột nhiên có một ngày cháu gái sắp sinh rồi, tôi lại bị một sức mạnh đẩy mạnh vào trong bụng của cháu gái, khi tỉnh lại thì biến thành đứa bé bi bô học nói………
【 Cô có thấy đầu của tôi không? 】
Khi Lý Tư Giai quay về phòng, phòng ngủ đều ngắt điện, nhớ lại vụ tai nạn xe kinh hoàng mà cô vừa trải qua trên đường, bây giờ nhớ lại trong lòng Lý Tư Giai còn sợ hãi.
Đầu cô gái kia bị cắt thành hai nửa. Một nửa lăn dưới đèn đường, một nửa lăn bên cạnh xe, não màu trắng ngà nhỏ giọt dưới đường.
Lúc này ngay cả tâm tình rửa mặt Lý Tư Giai cũng không có, sớm đã cởi giày bò lên giường, trong lúc mơ mơ màng màng, Lý Tư Giai nghe được âm thanh lúc có lúc không truyền vào tai cô.
“Cô có thấy đầu của tôi không?”
Hiển nhiên Lý Tư Giai không có nghe rõ ràng cô ta nói cái gì, lật người đáp:” Không nhìn thấy.”
Âm thanh biến mất, bỗng nhiên giường Lý Tư Giai rung lên dữ dội, cô sợ tới mức ngồi dậy, cơn buồn ngủ hoàn toàn biến mất.
“Cô có thấy đầu của tôi không?” Lại là âm thanh kia, Lý Tư Giai nhớ tới vụ tai nạn xe buổi tối, nhất thời tim vọt lên đến cuống họng, không phải là cô gái kia đến tìm đầu của mình đi?
Giường lại rung lên dữ dội, Lý Tư Giai nhắm chặt hai mắt, sợ vừa mở mắt liền nhìn thấy một nữ xác chết lơ lửng trước mặt mình.
Giường lung lay một lúc, dần dần bất động, Lý Tư Giai thở phào, đột nhiên một đôi tay lạnh lẽo tóm lấy vai cô:” Tôi không tin! Tôi không tin!”
Vừa nói, người phụ nữ kia lại khóc, Lý Tư Giai ngoài ý muốn cảm thấy giọng nói này rất quen thuộc, hình như là mẹ của mình. Lúc nhận ra điều này, Lý Tư Giai lập tức cảm thấy sởn gai ốc, hay chủ nhân của vụ tai nạn xe tối qua là mẹ?
Tiếng khóc của người phụ nữ quanh quẩn bên tai, đứt quãng. Có điều giọng nói này tuyệt đối là của mẹ.
“Tôi đã nói không cho ông đồng ý để Giai Giai thi trường đại học đó, ông xem bây giờ Giai Giai bị tai nạn xe, đầu cũng không tìm được, ông bảo tôi làm sao bây giờ.”
“A!” Mẹ khóc đến xé ruột xé tim, Lý Tư Giai cảm giác trên cổ mình lạnh lẽo, cô sờ sờ cổ, trên đó trống trơn, đầu của mình không có!
Mẹ của Lý Tư Giai ngồi bên cạnh thi thể Lý Tư Giai, xé tim mà khóc, người đàn ông bên cạnh cũng không ngừng trách cứ bản thân mình, không nên cho con gái chọn trường học kia. Dù sao tỷ lệ tai nạn ở đoạn đường đối diện trường học rất cao, bây giờ thì tốt rồi, con gái mất, ngay cả đầu cũng không biết ở nơi nào.
【 Sợi chỉ đỏ 】
Lê Lâm năm nay đã 25 tuổi rồi, đã bước vào thời kỳ thặng nữ*, đương nhiên cũng bắt đầu lo lắng cho việc chung thân đại sự của mình, dưới sự giới thiệu của bạn bè, Lệ Lâm chuẩn bị đi xem mắt.
(*Thặng nữ: theo thuật ngữ Internet, chỉ những phụ nữ đã qua tuổi kết hôn nhưng vẫn chưa chưa kết hôn.)
Địa điểm hẹn gặp mặt là ở quán cà phê, đối phương là một người đàn ông chững chạc, sự nghiệp thành công, tuổi cũng xứng đôi với Lệ Lâm. Ấn tượng của cô đối với người đàn ông này rất tốt, nếu như bỏ qua sắc mặt trắng bệch của anh ta.
Sắc mặt người đàn ông này trắng bệch giống như vừa trở về từ nhà xác, hơn nữa hắn còn nói giọng nói đứt quãng, dáng vẻ yếu ớt.
Lê Lâm nói chuyện với người đàn ông lúc hắn nâng cổ tay để nhìn đồng hồ, thì Lệ Lâm đột nhiên phát hiện trên cổ tay hắn có đeo một sợi dây đỏ, hơn nữa còn lộ ra một nhãn dán, trên đó ghi: thi thể số 007.
Lệ Lâm biết cái nhãn dán này là gì, trước kia cô từng làm ở bệnh viện, đã quá quen thuộc với cái nhãn dán này, người đàn ông này bị thần kinh sao?
Đi xem mắt mà lại đeo sợi dây đỏ này làm gì? Cô kinh hoàng bỏ chạy để tránh xa người đàn ông này ra.
Sau khi làm việc được vài tháng, một lần nữa cô nhận lời mời của công ty xem mắt, đối tượng lần này là một chàng trai hướng nội nhút nhát, Lê Lậm nói chuyện với chàng trai này một lúc, bởi vì do chuyện lần trước, nên lần này Lệ Lâm cố ý quan sát cổ tay của chàng trai trước mặt, may mắn không có sợi dây đỏ kỳ lạ cùng nhãn dán gì đó.
“Hẹn hò với tôi có được không?” Khuôn mặt chàng trai ngượng ngùng nói.
Lệ Lâm mỉm cười gật đầu, đột nhiên phát hiện tóc anh ta rối tung. Lệ Lâm đoán có thể anh ta ngủ quên chưa kịp chỉnh lại tóc. Khi uống cà phê xong, chàng trai cúi đầu, đột nhiên lộ ra bộ não màu trắng ngà, dáng vẻ giống như bị đè nát đầu ở hiện trường tai nạn xe cộ. Lệ Lâm sợ hãi, đột nhiên cô phát hiện trên tay chàng trai đeo một sợi dây đỏ, hơn nữa lại lộ ra cái nhãn dán màu bạc: Thi thể số 008.
Nỗi sợ hãi như thủy triều ập đến, chân Lệ Lâm mềm nhũn, cô sợ tới mức xém chút nữa đã quỳ rạp xuống đất, cô lập tức ổn định lại cơ thể, bỗng nhiên phát giác trên cổ tay mình cũng đeo một sợi dây đỏ giống vậy, hơn nữa lộ ra nhãn dán: thi thể số 001.
“Hoàn hảo, cuối cùng cũng bắt kịp.” Phía sau truyền đến âm thanh vui sướng của ông chủ công ty mai mối.
Lệ Lâm nhìn lại, ông chủ công ty đang cầm hai cái bài vị cười tủm tỉm, trên đó rõ ràng viết tên chàng trai xem mắt cùng tên của cô!
“Lần xem mắt này kết hợp không tồi, tôi tin là ba mẹ của cô nhất định sẽ rất vui.” Đây là câu nói cuối cùng Lệ Lâm nghe được từ miệng ông chủ công ty xem mắt trước khi lâm vào hôn mê.
Trước phần mộ, ba mẹ Lệ Lâm vui mừng cầm hai cái bài vị, liên tục nói cảm ơn người đàn ông phía sau. Chỉ là cha mẹ Lệ Lâm nghĩ thế nào cũng không hiểu được tại sao Lệ Lâm không thích người đàn ông chết do hít độc khí than lần trước, mà lại đi thích chàng trai chết vì tai nạn xe hơi?
Nhưng mà tất cả đều không còn quan trọng, chỉ cần con gái đã chết của họ thích là được.
【 Trêu đùa 】
Khi Lý Phi đang gửi chuyển phát nhanh cho người khác, bước vào một con hẻm nhỏ, trước mặt bay đến một nữ quỷ với khuôn mặt trắng bệch, nghĩ thầm lần này thảm rồi, gặp quỷ.
Nữ quỷ cũng nhìn thấy Lý Phi, ả lộ ra đôi răng nanh nói: “Ta phải ăn ngươi!”
Tuy rằng Lý Phi sợ đến nỗi chân run lên nhưng vẫn làm bộ như không có việc gì nói: “Ai da, trời hôm nay sao đột nhiên lại lạnh vậy? Xem ra không thể tin dự báo thời tiết được rồi.”
Nữ quỷ lại đến gần một bước, lộ ra hai mắt thối rữa, cười nham hiểm: “Đúng, bởi vì ta đang ở trước mặt ngươi, cho nên trời mới lạnh.”
Lý Phi nuốt ý nghĩ muốn thét lên, hai tay chống nạnh nói: “Ai da, phải đưa thư nhanh lên mới được, quay về còn phải nấu cơm nữa, nghe nói đồ ăn trong khu chợ lại tăng giá rồi, thật là.”
Nói xong, Lý Phi càng đi càng xa, để lại nữ quỷ kinh ngạc đứng tại chỗ.
“Đợi đã, ví tiền của ngài rớt rồi kìa.”
“Cái gì?” Lý Phi ngẩn người một chốc lại lập tức lải nhải: “Thật là, sao luôn là ví tiền, lần trước rớt ở chợ, may mắn lắm mới tìm về được mà không mất tiền, xem ra lần sau phải cất cẩn thận thôi.”
Lý Phi quay lại…đột nhiên sửng sốt.
Trước mắt, nữ quỷ cười quỷ dị đến cực điểm, hé miệng lộ ra đầu lưỡi đỏ tươi như máu, một mùi máu tươi tanh nồng ập tới, Lý Phi sợ đến mức chân mềm nhũn, làm bộ té xỉu trên mặt đất.
Vốn tưởng rằng như vậy thì nữ quỷ sẽ bỏ đi, không ngờ cô ta ngồi xổm xuống nhìn chằm chằm mặt Lý Phi nói:” Thật sự là buồn cười, nhanh như vậy đã sợ đến mức xụi lơ trên mặt đất sao?Vậy cũng bớt việc hơn.”
Lý Phi cắn chặt răng, chữa ngựa chết thành ngựa sống* đi. Anh lập tức ngồi dậy, dọa nữ quỷ nhảy dựng, Lý Phi lại híp nửa mắt, cứng ngắc nâng tay lên làm bộ như bộ dáng mộng du, sờ soạng khắp nơi, miệng mơ hồ nói:” Đây là đâu, đây là đâu vậy?”
(*là thành ngữ, có nghĩa là dù biết mọi chuyện là vô vọng nhưng bạn vẫn nuôi một tia hy vọng và tích cực cứu nó. Thông thường, nó cũng ám chỉ việc nỗ lực cuối cùng.)
Thừa dịp nữ quỷ sững sờ, Lý Phi vọt lẹ, cuối cùng cũng rời khỏi nơi thị phi này.
【 Đầu trên sân thượng 】
Tôi là cô gái trời sinh có thể nhìn thấy ma, sau khi tôi kết hôn và sống ở nhà chồng, thường xuyên nhìn thấy một người phụ nữ có một nốt ruồi giữa lông mày trên sân thượng.
Đầu đang lặng lẽ nhìn lén tôi, con quỷ này chỉ có đầu, bộ phận khác không thấy, có điều cũng không làm ra chuyện gì quá đáng, tôi cũng không quan tâm đến nó.
Nhưng sau tôi lại phát hiện, cái đầu người này dần dần di chuyển vị trí, không hề im lặng đứng trên sân thượng, nó bắt đầu di chuyển vào nhà.
Tôi nói chuyện này cho chồng, anh chỉ khịt mũi coi thường, căn bản không tin.
Sau tôi lại mang thai, phát hiện cái đầu người kia bắt đầu di chuyển về phía phòng ngủ của tôi. Có một ngày khi tôi tỉnh giấc, bụng vô cùng đau, cảm giác sắp sinh đứa bé, đứng dậy vừa thấy cái đầu đang ở trên người tôi, nó mở ra đóng lại muốn chui vào bụng.
Tôi sợ hãi, ra sức đứng dậy khỏi giường, nhưng bụng vô cùng đau đớn, khi tập trung nhìn kỹ, vậy mà không thấy cái đầu đâu.
Sau đó chồng tôi trở về ôm tôi vào bệnh viện, đứa bé thuận lợi sinh ra, là con gái, nhưng chính giữa lông mày có một nốt ruồi, cực kỳ giống khuôn mặt của cái đầu trên sân thượng.
Cũng may đứa bé rất khỏe mạnh, mỗi ngày tôi đều dạy nó viết chữ đọc sách. Cái đầu kia đã không thấy đâu, cô bé dần dần lớn lên trở thành một người phụ nữ, hơn nữa còn sinh cho tôi một đứa cháu trai. Tôi cũng dần già đi hơn nữa bị đưa vào quan tài.
Đột nhiên có một ngày tôi tỉnh giật, phát hiện không thấy cơ thể mình đâu, chỉ để lại một cái đầu ở sân thượng. Mỗi ngày tôi đều nhìn thấy một cô gái sợ hãi nhìn tôi, mẹ của cô ta chính là tôi! Nhưng yết hầu không thốt được ra âm thanh gì, hơn nữa mỗi ngày đều bị sức mạnh không biết tên chậm rãi di chuyển về phía cháu gái.
Đột nhiên có một ngày cháu gái sắp sinh rồi, tôi lại bị một sức mạnh đẩy mạnh vào trong bụng của cháu gái, khi tỉnh lại thì biến thành đứa bé bi bô học nói………
【 Cô có thấy đầu của tôi không? 】
Khi Lý Tư Giai quay về phòng, phòng ngủ đều ngắt điện, nhớ lại vụ tai nạn xe kinh hoàng mà cô vừa trải qua trên đường, bây giờ nhớ lại trong lòng Lý Tư Giai còn sợ hãi.
Đầu cô gái kia bị cắt thành hai nửa. Một nửa lăn dưới đèn đường, một nửa lăn bên cạnh xe, não màu trắng ngà nhỏ giọt dưới đường.
Lúc này ngay cả tâm tình rửa mặt Lý Tư Giai cũng không có, sớm đã cởi giày bò lên giường, trong lúc mơ mơ màng màng, Lý Tư Giai nghe được âm thanh lúc có lúc không truyền vào tai cô.
“Cô có thấy đầu của tôi không?”
Hiển nhiên Lý Tư Giai không có nghe rõ ràng cô ta nói cái gì, lật người đáp:” Không nhìn thấy.”
Âm thanh biến mất, bỗng nhiên giường Lý Tư Giai rung lên dữ dội, cô sợ tới mức ngồi dậy, cơn buồn ngủ hoàn toàn biến mất.
“Cô có thấy đầu của tôi không?” Lại là âm thanh kia, Lý Tư Giai nhớ tới vụ tai nạn xe buổi tối, nhất thời tim vọt lên đến cuống họng, không phải là cô gái kia đến tìm đầu của mình đi?
Giường lại rung lên dữ dội, Lý Tư Giai nhắm chặt hai mắt, sợ vừa mở mắt liền nhìn thấy một nữ xác chết lơ lửng trước mặt mình.
Giường lung lay một lúc, dần dần bất động, Lý Tư Giai thở phào, đột nhiên một đôi tay lạnh lẽo tóm lấy vai cô:” Tôi không tin! Tôi không tin!”
Vừa nói, người phụ nữ kia lại khóc, Lý Tư Giai ngoài ý muốn cảm thấy giọng nói này rất quen thuộc, hình như là mẹ của mình. Lúc nhận ra điều này, Lý Tư Giai lập tức cảm thấy sởn gai ốc, hay chủ nhân của vụ tai nạn xe tối qua là mẹ?
Tiếng khóc của người phụ nữ quanh quẩn bên tai, đứt quãng. Có điều giọng nói này tuyệt đối là của mẹ.
“Tôi đã nói không cho ông đồng ý để Giai Giai thi trường đại học đó, ông xem bây giờ Giai Giai bị tai nạn xe, đầu cũng không tìm được, ông bảo tôi làm sao bây giờ.”
“A!” Mẹ khóc đến xé ruột xé tim, Lý Tư Giai cảm giác trên cổ mình lạnh lẽo, cô sờ sờ cổ, trên đó trống trơn, đầu của mình không có!
Mẹ của Lý Tư Giai ngồi bên cạnh thi thể Lý Tư Giai, xé tim mà khóc, người đàn ông bên cạnh cũng không ngừng trách cứ bản thân mình, không nên cho con gái chọn trường học kia. Dù sao tỷ lệ tai nạn ở đoạn đường đối diện trường học rất cao, bây giờ thì tốt rồi, con gái mất, ngay cả đầu cũng không biết ở nơi nào.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương