[Bóng Tối &Amp; Ánh Sáng I] Tàn Sát
Chương 15: Mèo Hoang
[Dựa trên những chuyện có thật.] Khu chung cư T. ở quận M. rất nhiều mèo hoang. Chúng kêu suốt đêm suốt ngày. Tuy vậy người ta không thấy phiền, vì nhờ có mèo hoang, bọn chuột không phá phách nhiều nữa. Chuột ở khu này như thể thành tinh vậy. Ngày trước chúng quậy phá kinh hồn. Một bà góa trung niên thấy mấy cái bánh chưng treo ở tay vịn cầu thang bị cắn nát, lầm bầm chửi "Đ.mẹ con chuột". Sáng hôm sau, bà thấy quần áo của bà trong tủ bị nhằn rách tả tơi. Ba mẹ con dùng chung cái tủ, cơ mà bọn chuột chỉ cắn đồ của bà! Còn ông Hoành bán bánh khúc ở đầu đường thấy lắm chuột quá bèn rải đầy bả chuột ra nhà. Nhưng mà chẳng có con chuột nào chết cả. Chúng không ăn bả. Từ hồi có bọn mèo thì đố có con chuột nào dám lọ mọ quanh khu này. Trong đàn mèo ấy có một con mèo già đen sì như hòn than với đôi mắt là hai đốm lửa lập lòe. Nó già quá rồi. Nó không tham gia vào bản hợp xướng của những con mèo khác mỗi đêm. Một hôm, con mèo già ấy chết. Nó nằm còng queo trước cửa nhà ông Hoành bán bánh khúc. Ông đem chôn nó ở một bãi đất trống mà người ta vẫn hay quẳng đủ thứ rác rưởi ra. Dĩ nhiên, ông không quăng con mèo tội nghiệp như như người ta quăng rác. Ông tìm một chỗ sạch sẽ để làm nơi an nghỉ cuối cùng của con mèo. Thân già với nhau có lẽ dễ đồng cảm chăng? Sau hôm con mèo già chết, thì lũ mèo hoang bỗng không kêu meo meo nữa. Bọn chuột lại được dịp phá hoại. Điều quái đản nhất là những người già trong khu chung cư lần lượt qua đời. Từng người từng người một. Ông Hoành bán bánh khúc không nằm ngoài số đó. Chỉ trong vòng một tháng đã có ngót nghét chục người quy tiên. Hằng đêm, thay vì tiếng éo éo mèo gọi mèo, người ta nghe thấy tiếng khóc hờ người chết và tiếng trống kèn inh ỏi. Tôi sống ở ngay tầng một. Đêm nào cũng thấy mấy con mèo gầy gò chạy qua. Tôi vẫn thường đem đồ ăn thừa cho chúng nó. Nhưng chẳng hiểu vì sao mấy hôm nay không thấy bọn nó đâu. Sao bọn nó không kêu? Đã cả tháng nay rồi, chẳng lẽ chúng nó bị bắt làm thịt? Đêm thứ bốn mươi chín kể từ ngày bọn mèo biến mất, tôi vẫn không thấy mèo. Nhưng mà tôi thấy người. Thằng Bá ở tầng bảy chơi với tôi từ hồi còn cởi truồng tắm mưa. Lớn lên hai đứa bận học bận làm, tuy không bám dính lấy nhau như lúc nhỏ nhưng vẫn hay nó chuyện. Chẳng hiểu sao đêm nay nó lại lọ mọ xuống đây. Nóng bỏ mẹ ra, trời chẳng có tí gió nào mà Bá cứ đứng sừng sững. Thấy thằng bạn như bị ma bắt hồn, tôi lân la ra gợi chuyện: - Ê Bá này. - Gì? - Dạo này chẳng thấy bọn mèo kêu nữa nhỉ? -Tôi liếc nhìn thằng bạn chí cốt. Bá là thằng có tật ăn nói bạt mạng. Suốt ngày mở mồm ra là ** ***. Mặt Bá lúc nào cũng nhăn nhở cười cợt. Vậy mà hôm nay nhìn nó nghiêm túc như ông giáo sư già bước vào giảng đường dạy môn Triết học. - Tại bọn mèo bận tiễn con mèo già về địa phủ đấy. Nói câu ấy, mặt Bá không đổi sắc. Nó cứ lờ đờ như kẻ bị nhập. Tôi thấy gai gai, bèn dập tắt điếu thuốc đang hút rồi vào nhà trùm chăn ngủ tới sáng. Hôm sau, tôi thấy Bá đang ngáp ngắn ngáp dài tập thể dục ở khoảng sân trước chung cư. Trông nó khác hẳn hôm qua. Cái mặt nó lại nhăn nhở như con tườu. - Sao mà ngáp ngắn ngáp dài thế hả Bá? Thiếu ngủ hả? - Đm đêm qua tao đi club với bọn bạn học hồi cấp 3. Ba giờ sáng mới vác xác về nhà. Đm buồn ngủ vl mà tí vẫn phải đi làm. -Bá vừa nói vừa vặn mình. Ba giờ sáng Bá mới về nhà, vậy thì nửa đêm hôm qua, ai nói chuyện với tôi? Đó là câu hỏi tôi không trả lời được. Từ đêm hôm ấy trở đi, bọn mèo lại kêu. Bọn chuột ngừng phá. Và cũng không có thêm người nào chết trong khu chung cư này nữa.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương