Boss Cật Lực Truy Thê: Vợ À Tái Hôn Với Anh Đi!
Chương 32: Bắn súng
“Hoắc Uyển Ngưng!”
Dã Nhiên Hoài hướng Hoắc Uyển Ngưng gọi lớn. Cô nghe gọi, liếc mắt nhìn Dã Nhiên Hoài đầy cả kinh.
Ngay giây phút đám người của tên cầm đầu ban nãy đang ồ ập lao đến chỗ Hoắc Uyển Ngưng Dã Nhiên Hoài ném phắt khẩu súng lục của mình cho Hoắc Uyển Ngưng.
“Bắt lấy đi tiểu Hoắc!”
Tình huống này một cô gái bình thường như cô, thậm chí chân bị thương bởi bị một vết đạn trượt qua nghe hiệu lại nhanh nhạy quay người chụp được khẩu súng vào tay mình. Vincent loé lên một tia tán thưởng, thập phần kinh ngạc hết sức.
Hoắc Uyển Ngưng run rẩy cầm chắc khẩu súng đen ngòm trong tay, chưa biết xử trí như thế nào thì Dã Nhiên Hoài đã nói thêm:“Em cầm lấy, phòng thủ đi! Cứ thao tác lên đạn rồi bắn, kẻ nào lao đến em cứ bắn hết cho chị.”
Dù cô đang bối rối, cũng đang hoảng sợ nhưng không biết vì sao cô có thể giữ chắc tinh thần, giơ súng đến trước mặt với đám người.
Dã Nhiên Hoài nhích đến vài bước, nói với đám người:“Động vào cô ấy, bọn mi chết chắc.”
Cả đám trong trạng thái hung tợn và căng thẳng, chúng nhìn đại ca mình và một đồng đội đã nằm bất tỉnh trên tuyết lạnh, lại thêm một người đồng đội thân thiết bị Vincent đè tóm gọn. Chúng thi nhau dè chừng, nhưng mà chúng ỷ bản thân là những tên đàn ông cao lớn nên không mấy quá sợ hãi trước cô gái mỏng manh như cô.
“Dã tỷ…” Hoắc Uyển Ngưng ngập ngừng gọi Dã Nhiên Hoài. Thứ cô nhận lại được là một ánh mắt kiên định của cô ấy, tự mình trấn định một chút.
“Làm theo những lời chị nói, không sao.”
Một cái mỉm cười thật ngọt ngào và tin tưởng với cô.
"Bọn bây, bọn bây… nếu lại gần.
Ta bắn chết.’’
Cô hít một hơi dài, điều chỉnh nhịp thở.
Một tên trong số đó cười xảo trá:“Cô gái nhỏ à, cô đùa hả? Với cái cách cầm súng đầy rung rẩy đó thì làm gì được…”
Pằng!!
Lời chưa nói hết toàn thể đều nghe một tiếng đạn oanh tạc bắn thẳng đến bên má hắn.
“Hoá ra, bắn súng là như vậy sao…kinh khủng!” Hoắc Uyển Ngưng lẩm bẩm.
Tiếng súng lục không cách âm khiến lỗ tai cô lùng bùng, cô giật bắn mình, may mắn là tay cầm súng vô cùng vững vàng nên không đánh rơi. Tư thế hai tay duỗi thẳng cầm súng lục vẫn đạt tiêu chuẩn.
Lần đầu cho nên giật mình, cũng có nhất thời nhắm mắt nhưng đường súng đi không tệ.
Hé mắt nhìn cô thấy trên má phải của tên đàn ông rám nắng, chai sạm hiện lên một vết rách sắc sảo, máu tươi túa ra. Hắn thất thần đưa tay lên sờ má mình, cái cảm giác đau rát này đối với hắn còn không đau bằng việc hắn một kẻ lão luyện trên con đường giang hồ lâu như vậy bị một con nhóc xúc phạm như vậy a.
Hắn trợn mắt, định lao đến tóm cổ Hoắc Uyển Ngưng thì nghe tiếng la từ tên đồng bọn bị Vincent khống chế.
“Á…đau!”
Vincent một tay cầm con dao cắt một đường lên cánh tay phải tên kia, nhát cắt khiến hắng đau đớn mà gào thét hãi hùng.
Vincent nhìn con mồi mình đè dưới thân rồi liếc nhìn bọn chúng, tay không yên mà cạ cạ mặt con dao lên miệng vết thương hắn ta.
“Ngon thì đến động vào cô gái ấy xem?”
Lời thì thào như gió thoảng mây trôi, nhẹ nhàng không trọng lượng. Nhưng nhiêu đây đủ để làm chúng khựng người.
“Tiểu Dã, em sang đó!”
“Còn anh?”
“Đi đi, giúp cô ấy. Tên này chỉ là nhỏ nhặt với anh thôi.”
“…Vâng.”
Dã Nhiên Hoài chạy lao như tên lửa đến, khoảng cách giữa cô và Hoắc Uyển Ngưng gần 12 mét, dù đi trên tuyết nhưng cũng chỉ mất 3 giây.
Áp sát, một đấm vào bụng tên vừa rồi bị Hoắc Uyển Ngưng bắn. Găng tay cô có trang bị mấy miếng sắt mỏng, cứng trên khớp ngón tay. Đấm một phát liền gây ra một sát thương không nhẹ, lực đạo uy lực ấy được rèn luyện bao năm tháng luôn có tác dụng như vậy. Tên rách mặt đau nhói vùng bụng, bao tử hắn co rút hệt như muốn trào hết nước trong ấy ra. Hắn ta há hốc mồm, thanh quản muốn thét thật lớn mà hình như là bản ngã hắn ta không cho phép.
Dứt tay ra, hắn một tay ôm bụng, buôn mấy câu chửi thề với Dã Nhiên Hoài. Nhất cử nhất động kế tiếp đều hung tợn lao đến Dã Nhiên Hoài, cô chỉ la lên một tiếng:“Tiểu Hoắc mau bắn.”
Một tiếng ‘pằng’ thứ hai!
Viên đạn đi xuyên vào bắp chân hắn ta, 1 giây sau bắn vào chân còn lại. Hai chân hắn ta đau đến mất cảm giác, vô lực mà khụy gối xuống.
Từ hai lỗ thủng trên bắp chân hắn tuôn ra hai dòng máu mảnh, đỏ âu. Thật là…khung cảnh vừa ghê gớm vừa mĩ mãn!
Quả thật là Hoắc Uyển Ngưng có suy nghĩ như vậy.
Cũng không chờ đợi gì, hai tên tiểu đệ kia nhanh nhẹn hơn tên lúc nãy rất nhiều. Thấy hắn đã không thể đứng vững dậy được nữa thì cũng giơ súng bắn. Cự ly không xa, lại không phản ứng kịp với tốc độ thần sầu ấy nên Dã Nhiên Hoài bị bắn một phát vào bả vai.
Kế tiếp đã kịp thời lùi ra sau vài bước.
Dã Nhiên Hoài ôm bả vai, nhăn mặt. Máu thấm qua mấy lớp vải đã loang lổ mấy phần.
Thấy cô gặp nguy, Vincent không muốn dây dưa thêm gì với tên kia. Anh lập tức xốc hắn ta đứng dậy, bị khống chế bằng khẩu súng màu đồng tinh tế của anh. Tên này bị anh đập cho tơi bời hoa lá rồi, cũng không sức lực nào để chống đối nữa.
“Nghe đây, tên nào nhúc nhích thêm chút nữa tao khử nó!”
Tay trái anh bóp chặt gáy hắn, khẩu súng vẫn khoang thai hướng về hắn rồi hướng về bọn chúng.
“Mày…!” Một tên lầm bầm, sát ý trong đôi mắt cậu ta nhìn Vincent.
Vincent chỉ cười, rất sản khoái nói:’'Sao nào, rất không nỡ để huynh đệ mày phải chết đúng không? Vậy đầu hàng đi, chung quy về bang mày cũng bị lão già ấy xử tội, chi bằng về bang tao cung cấp chút ít thông tin, biết đâu mày an nhàn sống nửa đời sau."
“Thằng khốn…” Cậu ta chỉ có thể lắp bắp như vậy, không nói được gì. Vì Vincent nói quá đúng rồi.
Vincent thầm nghĩ: Lưỡng lự rồi…
Khoé môi anh cong vút, anh tuấn mà kiêu ngạo.
Dã Nhiên Hoài ra hiệu bằng mắt với Hoắc Uyển Ngưng, hai người đồng thời tiếp cận hai kẻ địch. Vừa lúc chỉa đầu súng vào gáy chúng.
Dã Nhiên Hoài một vai đầy máu vẫn ôn tồn nói:“Chúng mày hết phản kháng được rồi.”
Dã Nhiên Hoài hướng Hoắc Uyển Ngưng gọi lớn. Cô nghe gọi, liếc mắt nhìn Dã Nhiên Hoài đầy cả kinh.
Ngay giây phút đám người của tên cầm đầu ban nãy đang ồ ập lao đến chỗ Hoắc Uyển Ngưng Dã Nhiên Hoài ném phắt khẩu súng lục của mình cho Hoắc Uyển Ngưng.
“Bắt lấy đi tiểu Hoắc!”
Tình huống này một cô gái bình thường như cô, thậm chí chân bị thương bởi bị một vết đạn trượt qua nghe hiệu lại nhanh nhạy quay người chụp được khẩu súng vào tay mình. Vincent loé lên một tia tán thưởng, thập phần kinh ngạc hết sức.
Hoắc Uyển Ngưng run rẩy cầm chắc khẩu súng đen ngòm trong tay, chưa biết xử trí như thế nào thì Dã Nhiên Hoài đã nói thêm:“Em cầm lấy, phòng thủ đi! Cứ thao tác lên đạn rồi bắn, kẻ nào lao đến em cứ bắn hết cho chị.”
Dù cô đang bối rối, cũng đang hoảng sợ nhưng không biết vì sao cô có thể giữ chắc tinh thần, giơ súng đến trước mặt với đám người.
Dã Nhiên Hoài nhích đến vài bước, nói với đám người:“Động vào cô ấy, bọn mi chết chắc.”
Cả đám trong trạng thái hung tợn và căng thẳng, chúng nhìn đại ca mình và một đồng đội đã nằm bất tỉnh trên tuyết lạnh, lại thêm một người đồng đội thân thiết bị Vincent đè tóm gọn. Chúng thi nhau dè chừng, nhưng mà chúng ỷ bản thân là những tên đàn ông cao lớn nên không mấy quá sợ hãi trước cô gái mỏng manh như cô.
“Dã tỷ…” Hoắc Uyển Ngưng ngập ngừng gọi Dã Nhiên Hoài. Thứ cô nhận lại được là một ánh mắt kiên định của cô ấy, tự mình trấn định một chút.
“Làm theo những lời chị nói, không sao.”
Một cái mỉm cười thật ngọt ngào và tin tưởng với cô.
"Bọn bây, bọn bây… nếu lại gần.
Ta bắn chết.’’
Cô hít một hơi dài, điều chỉnh nhịp thở.
Một tên trong số đó cười xảo trá:“Cô gái nhỏ à, cô đùa hả? Với cái cách cầm súng đầy rung rẩy đó thì làm gì được…”
Pằng!!
Lời chưa nói hết toàn thể đều nghe một tiếng đạn oanh tạc bắn thẳng đến bên má hắn.
“Hoá ra, bắn súng là như vậy sao…kinh khủng!” Hoắc Uyển Ngưng lẩm bẩm.
Tiếng súng lục không cách âm khiến lỗ tai cô lùng bùng, cô giật bắn mình, may mắn là tay cầm súng vô cùng vững vàng nên không đánh rơi. Tư thế hai tay duỗi thẳng cầm súng lục vẫn đạt tiêu chuẩn.
Lần đầu cho nên giật mình, cũng có nhất thời nhắm mắt nhưng đường súng đi không tệ.
Hé mắt nhìn cô thấy trên má phải của tên đàn ông rám nắng, chai sạm hiện lên một vết rách sắc sảo, máu tươi túa ra. Hắn thất thần đưa tay lên sờ má mình, cái cảm giác đau rát này đối với hắn còn không đau bằng việc hắn một kẻ lão luyện trên con đường giang hồ lâu như vậy bị một con nhóc xúc phạm như vậy a.
Hắn trợn mắt, định lao đến tóm cổ Hoắc Uyển Ngưng thì nghe tiếng la từ tên đồng bọn bị Vincent khống chế.
“Á…đau!”
Vincent một tay cầm con dao cắt một đường lên cánh tay phải tên kia, nhát cắt khiến hắng đau đớn mà gào thét hãi hùng.
Vincent nhìn con mồi mình đè dưới thân rồi liếc nhìn bọn chúng, tay không yên mà cạ cạ mặt con dao lên miệng vết thương hắn ta.
“Ngon thì đến động vào cô gái ấy xem?”
Lời thì thào như gió thoảng mây trôi, nhẹ nhàng không trọng lượng. Nhưng nhiêu đây đủ để làm chúng khựng người.
“Tiểu Dã, em sang đó!”
“Còn anh?”
“Đi đi, giúp cô ấy. Tên này chỉ là nhỏ nhặt với anh thôi.”
“…Vâng.”
Dã Nhiên Hoài chạy lao như tên lửa đến, khoảng cách giữa cô và Hoắc Uyển Ngưng gần 12 mét, dù đi trên tuyết nhưng cũng chỉ mất 3 giây.
Áp sát, một đấm vào bụng tên vừa rồi bị Hoắc Uyển Ngưng bắn. Găng tay cô có trang bị mấy miếng sắt mỏng, cứng trên khớp ngón tay. Đấm một phát liền gây ra một sát thương không nhẹ, lực đạo uy lực ấy được rèn luyện bao năm tháng luôn có tác dụng như vậy. Tên rách mặt đau nhói vùng bụng, bao tử hắn co rút hệt như muốn trào hết nước trong ấy ra. Hắn ta há hốc mồm, thanh quản muốn thét thật lớn mà hình như là bản ngã hắn ta không cho phép.
Dứt tay ra, hắn một tay ôm bụng, buôn mấy câu chửi thề với Dã Nhiên Hoài. Nhất cử nhất động kế tiếp đều hung tợn lao đến Dã Nhiên Hoài, cô chỉ la lên một tiếng:“Tiểu Hoắc mau bắn.”
Một tiếng ‘pằng’ thứ hai!
Viên đạn đi xuyên vào bắp chân hắn ta, 1 giây sau bắn vào chân còn lại. Hai chân hắn ta đau đến mất cảm giác, vô lực mà khụy gối xuống.
Từ hai lỗ thủng trên bắp chân hắn tuôn ra hai dòng máu mảnh, đỏ âu. Thật là…khung cảnh vừa ghê gớm vừa mĩ mãn!
Quả thật là Hoắc Uyển Ngưng có suy nghĩ như vậy.
Cũng không chờ đợi gì, hai tên tiểu đệ kia nhanh nhẹn hơn tên lúc nãy rất nhiều. Thấy hắn đã không thể đứng vững dậy được nữa thì cũng giơ súng bắn. Cự ly không xa, lại không phản ứng kịp với tốc độ thần sầu ấy nên Dã Nhiên Hoài bị bắn một phát vào bả vai.
Kế tiếp đã kịp thời lùi ra sau vài bước.
Dã Nhiên Hoài ôm bả vai, nhăn mặt. Máu thấm qua mấy lớp vải đã loang lổ mấy phần.
Thấy cô gặp nguy, Vincent không muốn dây dưa thêm gì với tên kia. Anh lập tức xốc hắn ta đứng dậy, bị khống chế bằng khẩu súng màu đồng tinh tế của anh. Tên này bị anh đập cho tơi bời hoa lá rồi, cũng không sức lực nào để chống đối nữa.
“Nghe đây, tên nào nhúc nhích thêm chút nữa tao khử nó!”
Tay trái anh bóp chặt gáy hắn, khẩu súng vẫn khoang thai hướng về hắn rồi hướng về bọn chúng.
“Mày…!” Một tên lầm bầm, sát ý trong đôi mắt cậu ta nhìn Vincent.
Vincent chỉ cười, rất sản khoái nói:’'Sao nào, rất không nỡ để huynh đệ mày phải chết đúng không? Vậy đầu hàng đi, chung quy về bang mày cũng bị lão già ấy xử tội, chi bằng về bang tao cung cấp chút ít thông tin, biết đâu mày an nhàn sống nửa đời sau."
“Thằng khốn…” Cậu ta chỉ có thể lắp bắp như vậy, không nói được gì. Vì Vincent nói quá đúng rồi.
Vincent thầm nghĩ: Lưỡng lự rồi…
Khoé môi anh cong vút, anh tuấn mà kiêu ngạo.
Dã Nhiên Hoài ra hiệu bằng mắt với Hoắc Uyển Ngưng, hai người đồng thời tiếp cận hai kẻ địch. Vừa lúc chỉa đầu súng vào gáy chúng.
Dã Nhiên Hoài một vai đầy máu vẫn ôn tồn nói:“Chúng mày hết phản kháng được rồi.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương