Boss Hung Dữ 2 - Cả Đời Chỉ Vì Em
Chương 2348: Không vứt bỏ hy vọng
Đây là lần đầu tiên trong gần ba năm nay Lâm Trầm nói nhiều như vậy về những suy nghĩ trong lòng mình, không che giấu, cũng không hề tự ti khi thấy gia thế nhà mình kém hơn người khác, chỉ nói về những ý tưởng trong lòng mình cho bạn bè biết.
Lầm Trầm nói xong liền nở nụ cười ngắn ngủi: “Còn nữa, ba tớ từng nói... ông ấy hi vọng sau này tớ lớn lên có thể làm một người đường đường chính chính, như cảnh sát, hay quấn nhấn. Tớ thị trường quân đội cũng coi như là hoàn thành nguyện vọng của ba tớ, hơn nữa cũng là vì chính bản thân tớ. Trước đây, khi nhìn thấy những người mặc quân phục, tớ đã cảm thấy sau này khi tớ lớn lên, nếu cũng có thể được mặc quân phục như thế thì nhất định sẽ rất oai phong...”
Lời nói của Lâm Trầm khiến tâm tình những người khác trong ký túc xá đểu trầm xuống.
Ký túc xá của bọn họ cũng giống như hình ảnh của một xã hội thu nhỏ. Có người sống ở thượng tầng, còn có người ở trung gian, cũng có những người như Lâm Trầm nữa, gia cảnh bần hàn nhưng vì được đến trường, vì một ngày ba bữa ấm no mà luôn luôn cố gắng. Nhưng mặc kệ cuộc sống có vất vả đến đâu cũng không vứt bỏ hy vọng mà vẫn tích cực hướng về phía trước. Cuộc sống không phải chỉ có hạnh phúc, mà vẫn còn rất nhiều điều bất đắc dĩ, khổ đau, nhưng sau sự khổ sở, mỗi người đều phải học được việc phải cố gắng vươn lên, hướng tới chân trời xa hơn trong tương lai.
Nhạc Thính Phong cười nói: “Tớ thấy như thế rất ổn, mỗi người đều có mục tiêu mình theo đuổi, nhất là đàn ông con trai, nếu cả đời chưa một lần tòng quân thì chắc chắn cuộc sống sẽ có nhiều điều tiếc nuối.”
Đám Mạnh Hoành cũng lấy lại tinh thần rồi ổn ào nói: “Đúng vậy, đúng vậy, tớ cũng thấy ý tưởng này của cậu rất tuyệt. Với thành tích của cậu thì chuyện muốn thi vào trường quân đội nhất định sẽ không tốn nhiều sức.”
Hầu Chỉ Tân vuốt vuốt đám thịt béo trên mặt: “Lâm Trầm muốn thi vào trường quân đội sao, vậy... người lo lắng nên là tớ mới đúng. Không được ăn cơm do Lâm Trầm làm nữa thì tớ sẽ thấy cuộc sống không còn ý nghĩa gì nữa.”
Tôn Tường Khốn ngồi cạnh vỗ bụng cậu: “Nếu cậu mà là con gái thì có lẽ còn có thể khiến Lâm Trầm nhìn cậu thêm một cái.”
Hầu Chí Tân đạp cho cậu ta một cước: “Cậu tránh ra đi.”
Lộ Tru Triệt nói: “Tớ cũng thấy như vậy rất tốt, được cử đi học tuy rằng tốt thật đấy. Nhưng mà chúng ta cũng nên có lựa chọn và suy nghĩ riêng của bản thân, tự lựa chọn nơi mình muốn tới, huống chi vào trường quân đội cũng là lựa chọn rất tốt.”
Lâm Trầm thấy cả đám bọn họ đều ủng hộ mình thì cũng cảm thấy được an ủi không ít.
Nhạc Thính Phong cười nói: “Không gạt các cậu, kỳ thật tớ cũng từng định tới đó.” Mạnh Hoành bắt lấy trọng điểm trong lời của cậu: “Tức là cậu đã từ bỏ ý định đó rồi ư?”
Nhạc Thính Phong gật đầu: “Đúng vậy?”
Lâm Trầm hỏi: “Vì sao?”
Nhạc Thính Phong đang định nói chuyện thì Lộ Tru Triệt đã lanh mồm lạnh miệng chêm vào một câu: “Bởi vì trường quân đội quản lý rất nghiêm khắc, tên này sẽ không thể thường xuyên về nhà được”
Mọi người kinh hô.
Tôn Tường Khôn gào to một tiếng: “Không phải chứ, đây là lý do của cậu sao?”
Mạnh Hoành lắc đầu: “Chắc chỉ đùa thôi, Nhạc thần sao có thể là người như thế được? Dù sao tớ cũng không tin”
Nhạc Thính Phong cười nói: “Cậu sai lầm rồi, tớ chính là người như thế đó. Hiện giờ tớ mong có thể mau mau chóng chóng thi đại học là bởi khi vào đại học sẽ có nhiều thời gian tự do hơn hiện để có thể thường xuyên về nhà, nhưng trường quân đội lại rất nghiêm khắc.”
Lầm Trầm nói xong liền nở nụ cười ngắn ngủi: “Còn nữa, ba tớ từng nói... ông ấy hi vọng sau này tớ lớn lên có thể làm một người đường đường chính chính, như cảnh sát, hay quấn nhấn. Tớ thị trường quân đội cũng coi như là hoàn thành nguyện vọng của ba tớ, hơn nữa cũng là vì chính bản thân tớ. Trước đây, khi nhìn thấy những người mặc quân phục, tớ đã cảm thấy sau này khi tớ lớn lên, nếu cũng có thể được mặc quân phục như thế thì nhất định sẽ rất oai phong...”
Lời nói của Lâm Trầm khiến tâm tình những người khác trong ký túc xá đểu trầm xuống.
Ký túc xá của bọn họ cũng giống như hình ảnh của một xã hội thu nhỏ. Có người sống ở thượng tầng, còn có người ở trung gian, cũng có những người như Lâm Trầm nữa, gia cảnh bần hàn nhưng vì được đến trường, vì một ngày ba bữa ấm no mà luôn luôn cố gắng. Nhưng mặc kệ cuộc sống có vất vả đến đâu cũng không vứt bỏ hy vọng mà vẫn tích cực hướng về phía trước. Cuộc sống không phải chỉ có hạnh phúc, mà vẫn còn rất nhiều điều bất đắc dĩ, khổ đau, nhưng sau sự khổ sở, mỗi người đều phải học được việc phải cố gắng vươn lên, hướng tới chân trời xa hơn trong tương lai.
Nhạc Thính Phong cười nói: “Tớ thấy như thế rất ổn, mỗi người đều có mục tiêu mình theo đuổi, nhất là đàn ông con trai, nếu cả đời chưa một lần tòng quân thì chắc chắn cuộc sống sẽ có nhiều điều tiếc nuối.”
Đám Mạnh Hoành cũng lấy lại tinh thần rồi ổn ào nói: “Đúng vậy, đúng vậy, tớ cũng thấy ý tưởng này của cậu rất tuyệt. Với thành tích của cậu thì chuyện muốn thi vào trường quân đội nhất định sẽ không tốn nhiều sức.”
Hầu Chỉ Tân vuốt vuốt đám thịt béo trên mặt: “Lâm Trầm muốn thi vào trường quân đội sao, vậy... người lo lắng nên là tớ mới đúng. Không được ăn cơm do Lâm Trầm làm nữa thì tớ sẽ thấy cuộc sống không còn ý nghĩa gì nữa.”
Tôn Tường Khốn ngồi cạnh vỗ bụng cậu: “Nếu cậu mà là con gái thì có lẽ còn có thể khiến Lâm Trầm nhìn cậu thêm một cái.”
Hầu Chí Tân đạp cho cậu ta một cước: “Cậu tránh ra đi.”
Lộ Tru Triệt nói: “Tớ cũng thấy như vậy rất tốt, được cử đi học tuy rằng tốt thật đấy. Nhưng mà chúng ta cũng nên có lựa chọn và suy nghĩ riêng của bản thân, tự lựa chọn nơi mình muốn tới, huống chi vào trường quân đội cũng là lựa chọn rất tốt.”
Lâm Trầm thấy cả đám bọn họ đều ủng hộ mình thì cũng cảm thấy được an ủi không ít.
Nhạc Thính Phong cười nói: “Không gạt các cậu, kỳ thật tớ cũng từng định tới đó.” Mạnh Hoành bắt lấy trọng điểm trong lời của cậu: “Tức là cậu đã từ bỏ ý định đó rồi ư?”
Nhạc Thính Phong gật đầu: “Đúng vậy?”
Lâm Trầm hỏi: “Vì sao?”
Nhạc Thính Phong đang định nói chuyện thì Lộ Tru Triệt đã lanh mồm lạnh miệng chêm vào một câu: “Bởi vì trường quân đội quản lý rất nghiêm khắc, tên này sẽ không thể thường xuyên về nhà được”
Mọi người kinh hô.
Tôn Tường Khôn gào to một tiếng: “Không phải chứ, đây là lý do của cậu sao?”
Mạnh Hoành lắc đầu: “Chắc chỉ đùa thôi, Nhạc thần sao có thể là người như thế được? Dù sao tớ cũng không tin”
Nhạc Thính Phong cười nói: “Cậu sai lầm rồi, tớ chính là người như thế đó. Hiện giờ tớ mong có thể mau mau chóng chóng thi đại học là bởi khi vào đại học sẽ có nhiều thời gian tự do hơn hiện để có thể thường xuyên về nhà, nhưng trường quân đội lại rất nghiêm khắc.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương