Boss Hung Dữ 2 - Cả Đời Chỉ Vì Em
Chương 2352: Lại bị hiểu lầm
Vốn Nhạc Thính Phong vẫn đang bàng quan đứng nhìn, đối phương chắc cũng sẽ không ngu xuẩn như vậy đâu nhỉ? Dù sao cậu ta cũng là người học hành không tệ lắm, nếu vậy thì chỉ số thông minh hơn cũng sẽ không thấp đâu.
Nhưng mà nam sinh kia lại thật sự mò đến tìm Nhạc Thính Phong, chỉ thẳng mặt cậu mà mắng, nói cậu để tiện, lúc trước đã đồng ý với cậu ta là sẽ nói là cái gì cũng chưa thấy, cái gì cũng không nói. Nhưng kết quả thì sao, hóa ra cậu lại đợi đến phút cuối cùng mà đâm bọn họ một đao từ sau lưng.
Nhạc Thính Phong nghe vậy thì cảm thấy rất cạn lời, tên này có não không vậy? Tố cáo cậu ta thì có ích lợi gì cho cậu đây?
“Nhạc Thính Phong, tôi tự thấy tôi và cậu không thì không oán, tôi cũng chưa từng đắc tội với cậu, tại sao cậu lại làm như vậy chứ? Cậu có biết cậu làm như vậy là sẽ hủy hoại bọn tôi không hả?”
Cậu trai kia vô cùng kích động, hốc mắt cũng phiếm hồng, lúc nói chuyện cả người cũng run run. Có thể thấy cậu ta đang tức giận nhường nào.
Nhạc Thính Phong chờ cậu ta la hét xong mới nói: “Bạn học, trước hết cậu có thể bình tĩnh lại được không?”
“Cậu bảo tôi bình tĩnh, cậu làm ra chuyện để tiện vô sỉ thế này rồi mà còn bảo tôi bình tĩnh sao?”
Manh Hoành nghe thấy động tĩnh điện chạy đến: “Này này, cậu lên cơn à? Động não tí đi được không? Nhạc Thính Phong tố cáo cậu thì có ích lợi gì chứ? Lấy thành tích của cậu ấy chẳng lẽ còn cần dìm cậu xuống để nâng mình lên thứ hạng cao hơn chắc?”
Nhạc Thính Phong gật đầu, Mạnh Hoành đã nói thay cậu toàn bộ những gì cậu muốn nói rồi.
“Huống chi chính cậu cũng nói, từ xưa đến nay cậu và Nhạc Thính Phong không thì không oán, cậu ấy tố cáo cậu làm gì? Cậu ấy rảnh quá không có việc gì để làm à? Huống chi, Nhạc Thính Phong là người như thế nào, tất cả chúng ta đều biết, cậu ta tuyệt đối sẽ không làm mấy chuyện kiểu đầm dao sau lưng người khác thế này đâu.”
Cậu ta hung hăng và đầu tóc một lúc: “Làm sao tôi biết cậu ta muốn làm gì chứ, chuyện của bọn tôi chỉ có cậu ta biết, không phải cậu ta thì có thể có ai được chứ?”
Nhạc Thính Phong cảm khái, đầu óc suy nghĩ kiểu này không hiểu sao có thể học giỏi được đây.
Cậu nói: “Cái này tôi phải hỏi cậu, cậu đắc tội với ai không? Từ trước tới nay tôi chưa bao giờ lén lút làm chuyện gì cả, bình thường những người đắc tội với tôi, tôi đều trực tiếp ra mặt xử lý.”
“Cậu..”
“Cậu có thời gian tới tìm tôi la hét kiểu này, còn không bằng suy nghĩ lại xem rốt cuộc cậu đã kết thù kết oán với người nào. Sau này, cho dù là có người tố cáo cậu thật đấy, chỉ cần cậu vững tâm thì ai có thể hủy hoại cậu được chứ?” Nhạc Thính Phong lắc đầu, người này hiển nhiên là không rõ ràng cái gì quan trọng cái gì không rồi.
“Tôi.”
Nhạc Thính Phong tiếp tục nói: “Huống chi, từ một góc độ khác mà nói, chẳng lẽ không phải hai người rất may mắn hay sao? Các cậu bị tố cáo đúng vào lúc trước khi thi vào đại học, trường học đương nhiên sẽ không xử phạt hai cậu, nếu cậu mà bị tố cáo lúc trước thì giờ cậu đang ở đâu?”
Nam sinh nghe Nhạc Thính Phong nói như thế thì sửng sốt một chút.
Nhạc Thính Phong tiếp tục nói: “Trường học không xử phạt các cậu, người nhà các cậu giờ hẳn là cũng đang một mực trấn an các cậu. Tất cả mọi người đều hy vọng trong thời điểm mấu chốt này các cậu có thể điều chỉnh tâm trạng vào trạng thái tốt nhất, nhưng giờ thì sao, tự các cấu tạo áp lực cho bản thân, tự các cậu không vượt qua được.”
Nam sinh kia trầm mặc, những lời mà Nhạc Thính Phong nói với cậu đúng là chưa từng có ai nói với cậu cả.
“Cố gắng hiểu rõ đi, rốt cuộc người tố cáo các cậu có tâm tư gì? Chẳng qua bản thân cậu vẫn chưa gượng dậy nổi, cố gắng điều chỉnh lại tấm tình đi, cố gắng đối mặt với kì thi vào trường đại học đi. Hãy dùng thành tích của chính các cậu trong kì thi sắp tới để cho tên đó biết hắn đã tính nhầm rồi.”
Nhưng mà nam sinh kia lại thật sự mò đến tìm Nhạc Thính Phong, chỉ thẳng mặt cậu mà mắng, nói cậu để tiện, lúc trước đã đồng ý với cậu ta là sẽ nói là cái gì cũng chưa thấy, cái gì cũng không nói. Nhưng kết quả thì sao, hóa ra cậu lại đợi đến phút cuối cùng mà đâm bọn họ một đao từ sau lưng.
Nhạc Thính Phong nghe vậy thì cảm thấy rất cạn lời, tên này có não không vậy? Tố cáo cậu ta thì có ích lợi gì cho cậu đây?
“Nhạc Thính Phong, tôi tự thấy tôi và cậu không thì không oán, tôi cũng chưa từng đắc tội với cậu, tại sao cậu lại làm như vậy chứ? Cậu có biết cậu làm như vậy là sẽ hủy hoại bọn tôi không hả?”
Cậu trai kia vô cùng kích động, hốc mắt cũng phiếm hồng, lúc nói chuyện cả người cũng run run. Có thể thấy cậu ta đang tức giận nhường nào.
Nhạc Thính Phong chờ cậu ta la hét xong mới nói: “Bạn học, trước hết cậu có thể bình tĩnh lại được không?”
“Cậu bảo tôi bình tĩnh, cậu làm ra chuyện để tiện vô sỉ thế này rồi mà còn bảo tôi bình tĩnh sao?”
Manh Hoành nghe thấy động tĩnh điện chạy đến: “Này này, cậu lên cơn à? Động não tí đi được không? Nhạc Thính Phong tố cáo cậu thì có ích lợi gì chứ? Lấy thành tích của cậu ấy chẳng lẽ còn cần dìm cậu xuống để nâng mình lên thứ hạng cao hơn chắc?”
Nhạc Thính Phong gật đầu, Mạnh Hoành đã nói thay cậu toàn bộ những gì cậu muốn nói rồi.
“Huống chi chính cậu cũng nói, từ xưa đến nay cậu và Nhạc Thính Phong không thì không oán, cậu ấy tố cáo cậu làm gì? Cậu ấy rảnh quá không có việc gì để làm à? Huống chi, Nhạc Thính Phong là người như thế nào, tất cả chúng ta đều biết, cậu ta tuyệt đối sẽ không làm mấy chuyện kiểu đầm dao sau lưng người khác thế này đâu.”
Cậu ta hung hăng và đầu tóc một lúc: “Làm sao tôi biết cậu ta muốn làm gì chứ, chuyện của bọn tôi chỉ có cậu ta biết, không phải cậu ta thì có thể có ai được chứ?”
Nhạc Thính Phong cảm khái, đầu óc suy nghĩ kiểu này không hiểu sao có thể học giỏi được đây.
Cậu nói: “Cái này tôi phải hỏi cậu, cậu đắc tội với ai không? Từ trước tới nay tôi chưa bao giờ lén lút làm chuyện gì cả, bình thường những người đắc tội với tôi, tôi đều trực tiếp ra mặt xử lý.”
“Cậu..”
“Cậu có thời gian tới tìm tôi la hét kiểu này, còn không bằng suy nghĩ lại xem rốt cuộc cậu đã kết thù kết oán với người nào. Sau này, cho dù là có người tố cáo cậu thật đấy, chỉ cần cậu vững tâm thì ai có thể hủy hoại cậu được chứ?” Nhạc Thính Phong lắc đầu, người này hiển nhiên là không rõ ràng cái gì quan trọng cái gì không rồi.
“Tôi.”
Nhạc Thính Phong tiếp tục nói: “Huống chi, từ một góc độ khác mà nói, chẳng lẽ không phải hai người rất may mắn hay sao? Các cậu bị tố cáo đúng vào lúc trước khi thi vào đại học, trường học đương nhiên sẽ không xử phạt hai cậu, nếu cậu mà bị tố cáo lúc trước thì giờ cậu đang ở đâu?”
Nam sinh nghe Nhạc Thính Phong nói như thế thì sửng sốt một chút.
Nhạc Thính Phong tiếp tục nói: “Trường học không xử phạt các cậu, người nhà các cậu giờ hẳn là cũng đang một mực trấn an các cậu. Tất cả mọi người đều hy vọng trong thời điểm mấu chốt này các cậu có thể điều chỉnh tâm trạng vào trạng thái tốt nhất, nhưng giờ thì sao, tự các cấu tạo áp lực cho bản thân, tự các cậu không vượt qua được.”
Nam sinh kia trầm mặc, những lời mà Nhạc Thính Phong nói với cậu đúng là chưa từng có ai nói với cậu cả.
“Cố gắng hiểu rõ đi, rốt cuộc người tố cáo các cậu có tâm tư gì? Chẳng qua bản thân cậu vẫn chưa gượng dậy nổi, cố gắng điều chỉnh lại tấm tình đi, cố gắng đối mặt với kì thi vào trường đại học đi. Hãy dùng thành tích của chính các cậu trong kì thi sắp tới để cho tên đó biết hắn đã tính nhầm rồi.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương