Boss Hung Dữ 2 - Cả Đời Chỉ Vì Em
Chương 2354: Quan trọng hơn bạn bè
Bên ngoài ký túc xá vang lên tiếng nói chuyện ồn ào huyên náo, phần lớn học trò trong ký túc xá này đều là học sinh lớp 12, năm đó cả đám bọn họ cùng nhau nhập học, hiện giờ lại phải rời đi cùng một lúc.
Cách một cánh cửa có thể nghe được những tiếng cười nhưng cũng có thể nghe thấy cả tiếng khóc.
Hôm nay là ngày giã từ trường học, khắp nơi nơi đều tràn ngập một cảm giác sầu bi ly biệt.
Cửa phòng 511 vẫn đóng chặt, 6 thiếu niên, động tác sắp xếp đồ đạc vẫn như bình thường. Tất cả đều không chút hoang mang, giống như đang sắp xếp đồ đạc để về nhà nghỉ ngơi vào mỗi dịp cuối tuần.
Ba năm qua, họ đối xử với nhau rất chân thành, cùng nhau học tập, cùng nhau tiến bộ. Khi có người vui vẻ, bọn họ sẽ cùng nhau chia sẻ niềm vui, khi có người gặp chuyện không may, cả đám bọn họ sẽ cùng nhau lo lắng.
Tình bạn thuở thiếu niên sẽ mãi là tình cảm chân thành nhất, trong sáng không vướng bận bất cứ tâm tư gì nhất.
Dường như cảnh bọn họ dọn đồ vào ký túc xá dường như mới chỉ hôm qua, mà trong chớp mắt đã lại phải dọn dẹp đồ đạc để rời khỏi nơi này.
Hầu Chí Tân ngừng động tác thu dọn đồ đạc lại mà ngồi xuống, nhìn quanh bốn phía, khắp các ngóc ngách trong căn phòng này đều tràn ngập ký ức về cuộc sống 3 năm trung học của 6 người bọn họ.
Cậu cảm khái: “Trước kia tớ vẫn thường oán giận rằng sau cuộc sống trung học lại khó khăn đến thế, không biết đến khi nào mới có thể thoát khỏi bể khổ đấy, nhưng mà... đến khi nhận ra chỉ còn chớp mắt nữa thôi là sẽ phải rời khỏi đây rồi...”
Hầu Chí Tân đang nói thì hai mắt đã rưng rưng đỏ ửng.
Lần chia xa này sẽ hoàn toàn không giống những lần chia tay để về nhà nghỉ mỗi cuối tuần như trước đây nữa.
Mạnh Hoành nhặt đồ đạc trên giường của mình bỏ vào một túi xách rồi đứng lên, thở dài một tiếng: “Đúng vậy, trước kia cứ nói sao thời gian trôi chậm thế, nhưng giờ bỗng nhiên lại cảm thấy giá mà thời gian có thể trôi chậm một chút thì tốt biết bao.”
Lộ Tu Triệt là người có nhiều đồ nhất, ba năm qua, mỗi lần cậu về nhà là lại vác thêm một đống thứ tới phòng ký túc của bọn họ.
Cậu quay sang trấn an mọi người: “Không sao, về sau nếu chúng ta đều vẫn ở thủ đô thì vẫn có thể thường xuyên gặp mặt nhau
ma.”
Qua cánh cửa, bọn họ vẫn có thể nghe thấy tiếng bước chân bên ngoài phòng 511 ngày càng nhiều, tiếng người cũng ngày càng nhỏ, điều này thể hiện rằng mọi người đã rời khỏi trường rồi, như vậy nghĩa là bọn họ cũng nên đi rồi.
Nhạc Thính Phong đứng dậy: “Phải đi rồi”
Những người khác đều đứng lên, Nhạc Thính Phong mỉm cười: “Cuộc sống vốn là như thế, cuộc vui nào cũng đến lúc phải chia tay. Hôm nay chúng ta chia tay nhau ở đây nhưng là để tới lần tới gặp lại, tớ tin rằng mỗi chúng ta đều sẽ tốt hơn hôm nay rất nhiều!” Nhạc Thính Phong nói xong, vì muốn làm dịu không khí nên đã cười: “Về sau không ở cạnh nhau nữa nhưng các cậu cũng đừng hòng lười biếng, nếu sau này không thành thật nữa thì tớ sẽ không tha cho cả đám đâu”.
Một câu này của cậu đã khiến cho cả căn phòng ký túc xã vốn đang ngập tràn nỗi buồn ly biệt, lập tức tiêu tan không ít.
Cậu chỉ cười cười: “Không phải chuyện gì lớn đấu, đừng lo lắng, cùng lắm thì tóm cổ người đã tố cáo tới là được mà...”
Cách một cánh cửa có thể nghe được những tiếng cười nhưng cũng có thể nghe thấy cả tiếng khóc.
Hôm nay là ngày giã từ trường học, khắp nơi nơi đều tràn ngập một cảm giác sầu bi ly biệt.
Cửa phòng 511 vẫn đóng chặt, 6 thiếu niên, động tác sắp xếp đồ đạc vẫn như bình thường. Tất cả đều không chút hoang mang, giống như đang sắp xếp đồ đạc để về nhà nghỉ ngơi vào mỗi dịp cuối tuần.
Ba năm qua, họ đối xử với nhau rất chân thành, cùng nhau học tập, cùng nhau tiến bộ. Khi có người vui vẻ, bọn họ sẽ cùng nhau chia sẻ niềm vui, khi có người gặp chuyện không may, cả đám bọn họ sẽ cùng nhau lo lắng.
Tình bạn thuở thiếu niên sẽ mãi là tình cảm chân thành nhất, trong sáng không vướng bận bất cứ tâm tư gì nhất.
Dường như cảnh bọn họ dọn đồ vào ký túc xá dường như mới chỉ hôm qua, mà trong chớp mắt đã lại phải dọn dẹp đồ đạc để rời khỏi nơi này.
Hầu Chí Tân ngừng động tác thu dọn đồ đạc lại mà ngồi xuống, nhìn quanh bốn phía, khắp các ngóc ngách trong căn phòng này đều tràn ngập ký ức về cuộc sống 3 năm trung học của 6 người bọn họ.
Cậu cảm khái: “Trước kia tớ vẫn thường oán giận rằng sau cuộc sống trung học lại khó khăn đến thế, không biết đến khi nào mới có thể thoát khỏi bể khổ đấy, nhưng mà... đến khi nhận ra chỉ còn chớp mắt nữa thôi là sẽ phải rời khỏi đây rồi...”
Hầu Chí Tân đang nói thì hai mắt đã rưng rưng đỏ ửng.
Lần chia xa này sẽ hoàn toàn không giống những lần chia tay để về nhà nghỉ mỗi cuối tuần như trước đây nữa.
Mạnh Hoành nhặt đồ đạc trên giường của mình bỏ vào một túi xách rồi đứng lên, thở dài một tiếng: “Đúng vậy, trước kia cứ nói sao thời gian trôi chậm thế, nhưng giờ bỗng nhiên lại cảm thấy giá mà thời gian có thể trôi chậm một chút thì tốt biết bao.”
Lộ Tu Triệt là người có nhiều đồ nhất, ba năm qua, mỗi lần cậu về nhà là lại vác thêm một đống thứ tới phòng ký túc của bọn họ.
Cậu quay sang trấn an mọi người: “Không sao, về sau nếu chúng ta đều vẫn ở thủ đô thì vẫn có thể thường xuyên gặp mặt nhau
ma.”
Qua cánh cửa, bọn họ vẫn có thể nghe thấy tiếng bước chân bên ngoài phòng 511 ngày càng nhiều, tiếng người cũng ngày càng nhỏ, điều này thể hiện rằng mọi người đã rời khỏi trường rồi, như vậy nghĩa là bọn họ cũng nên đi rồi.
Nhạc Thính Phong đứng dậy: “Phải đi rồi”
Những người khác đều đứng lên, Nhạc Thính Phong mỉm cười: “Cuộc sống vốn là như thế, cuộc vui nào cũng đến lúc phải chia tay. Hôm nay chúng ta chia tay nhau ở đây nhưng là để tới lần tới gặp lại, tớ tin rằng mỗi chúng ta đều sẽ tốt hơn hôm nay rất nhiều!” Nhạc Thính Phong nói xong, vì muốn làm dịu không khí nên đã cười: “Về sau không ở cạnh nhau nữa nhưng các cậu cũng đừng hòng lười biếng, nếu sau này không thành thật nữa thì tớ sẽ không tha cho cả đám đâu”.
Một câu này của cậu đã khiến cho cả căn phòng ký túc xã vốn đang ngập tràn nỗi buồn ly biệt, lập tức tiêu tan không ít.
Cậu chỉ cười cười: “Không phải chuyện gì lớn đấu, đừng lo lắng, cùng lắm thì tóm cổ người đã tố cáo tới là được mà...”
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương