Boss Lại Sắp Sa Ngã
Chương 40: Bạn chung trường đừng lạnh lùng như thế 39
Bạn chung trường đừng lạnh lùng như thế 39
Edit: Nguyệt Phong
✵ ✵ ✵
Đó là một chỗ rất khó phát hiện bởi vì thời gian dài không dùng nên khóa đã rỉ sắt.
Hơn nữa lại ở góc âm u nhất trong gara ngầm.
Có lẽ cả nhà đều đã quên nơi này còn có một căn phòng trống.
Đương nhiên, cả nhà này không bao gồm Nam Nhiễm.
Nhìn đi, cô đã thành công nhốt chị gái vào trong rồi này.
Nam Nhiễm nhai kẹo cao su, dựa vào xe thổi bong bóng.
Ở bên cạnh, Tả Hàm nắm chặt cánh tay cô, vẻ mặt khẩn trương:
- Ân nhân, chúng ta tới chỗ này làm gì?
Nam Nhiễm nhún vai:
- Không biết.
Một đám bảo tiêu áo đen động tác nhất trí đứng ở chỗ đó.
Cửa phòng tối được mở, hai người áo đen nâng một cô gái từ bên trong ra.
Đôi tay và hai chân cô gái đều không có bị trói.
Nhưng cả người lại như là không có sức lực, chỉ có thể quỳ rạp trên mặt đất khóc.
Hơn nữa là bộ dạng cắn môi, thấp giọng khóc thút thít, như là sợ kinh động ai đó vậy.
Cơ thể co rúm, sợi tóc hỗn độn, môi tái nhợt.
Tả Hàm sợ tới mức hoàn toàn không dám mở to mắt xem, chỉ có thể dụi vào lòng Nam Nhiễm.
- Ân nhân, ân nhân, thật dọa người quá!
Nam Nhiễm duỗi tay vỗ vỗ lưng Tả Hàm bối, bình thản lên tiếng:
- Ừm, xác thật rất dọa người.
Trình Văn Hoắc và Bạc Phong đứng chung một chỗ.
Mày Trình Văn Hoắc nhăn đến nỗi sắp kẹp chết một con ruồi.
- Cô ấy làm?
Nên nói con người Bạc Phong như thế nào nhỉ?
Hiếm khi có cảm xúc di động, cũng rất ít có cái gì sẽ khiến cho hắn chú ý.
Chuyện như cứu người cứu khổ gì đó không dính dáng chút nào tới hắn.
Ngoại trừ có liên quan với nữ sinh kia.
Hắn thật sự nghĩ không ra còn có ai có thể làm Bạc Phong gióng trống khua chiêng tới chỗ này.
Xem Bạc Phong không nói lời nào chính là cam chịu.
Thật sự là nữ sinh kia làm.
Thật sự là làm người ta nổi da gà.
Trình Văn Hoắc càng nhíu mày.
- Cô ta muốn làm gì? Giết người diệt khẩu à?
Một bàn tay Bạc Phong đút trong túi, hờ hững mở miệng:
- Tìm bạn gái cho tôi.
Nói đến chuyện này, Bạc Phong liền thoáng cau mày, tầm mắt đạm mạc đảo qua hai người đứng trước xe.
Trình Văn Hoắc xác nhận mình không nghe lầm.
Là tìm bạn gái cho hắn, không phải diệt khẩu bạn gái hắn.
Trình Văn Hoắc khoanh tay, nhìn nữ sinh nằm trên mặt đất vừa mở miệng hỏi Bạc Phong:
- Chẳng lẽ cậu không có gì muốn nói à?
Bạc Phong:
- Thiếu dạy dỗ.
Trình Văn Hoắc gật gật đầu, chờ hắn nói tiếp.
Cơ mà đợi hồi lâu cũng không nghe Bạc Phong nói gì.
- Hết rồi hả?
Bạc Phong:
- Chứ sao?
- Nếu lần sau xảy ra chuyện tương tự...
- Sẽ không có lần sau.
Đến đây, hai người kết thúc đàm luận.
Bạc Phong lôi Nam Nhiễm đi.
Trình Văn Hoắc lôi Tả Hàm đi.
Trước khi Tả Hàm đi vẫn lưu luyến không rời Nam Nhiễm.
So với việc đi chung Trình Văn Hoắc thì cô càng muốn đi chung với ân nhân.
Ân nhân quá tốt luôn, cô rất thích ở cạnh ân nhân.
Nhưng hiện tại ân nhân không rảnh quản cô ấy, đang nỗ lực chống lại dạ minh châu dụ hoặc.
Vừa lên xe, câu đầu tiên Bạc Phong mở miệng chính là:
- Có chuyện em cần hiểu.
Nam Nhiễm nghi hoặc:
- Cái gì?
- Nếu tôi có bạn gái thì em không thể ôm tôi, hôn tôi. Ý tưởng lạnh ổ chăn cũng không thể thực hiện.
Ánh mắt Nam Nhiễm hơi hơi co rụt lại.
Cô thật sự chưa suy xét qua.
Sao phiền phức vậy?
Đời này Nam Nhiễm cũng chưa nghiêm túc tự hỏi vấn đề như vậy.
A, vậy phải làm sao bây giờ?
Nam Nhiễm:
- Việc bạn đời với chuyện trước đây thương lượng mâu thuẫn à?
Bạc Phong rũ mắt nhìn cô:
- Mâu thuẫn.
- Không thể điều hòa?
- Không thể.
Chậc.
Nam Nhiễm cảm thấy viên dạ minh châu này quá phiền toái.
Con mẹ nó.
Edit: Nguyệt Phong
✵ ✵ ✵
Đó là một chỗ rất khó phát hiện bởi vì thời gian dài không dùng nên khóa đã rỉ sắt.
Hơn nữa lại ở góc âm u nhất trong gara ngầm.
Có lẽ cả nhà đều đã quên nơi này còn có một căn phòng trống.
Đương nhiên, cả nhà này không bao gồm Nam Nhiễm.
Nhìn đi, cô đã thành công nhốt chị gái vào trong rồi này.
Nam Nhiễm nhai kẹo cao su, dựa vào xe thổi bong bóng.
Ở bên cạnh, Tả Hàm nắm chặt cánh tay cô, vẻ mặt khẩn trương:
- Ân nhân, chúng ta tới chỗ này làm gì?
Nam Nhiễm nhún vai:
- Không biết.
Một đám bảo tiêu áo đen động tác nhất trí đứng ở chỗ đó.
Cửa phòng tối được mở, hai người áo đen nâng một cô gái từ bên trong ra.
Đôi tay và hai chân cô gái đều không có bị trói.
Nhưng cả người lại như là không có sức lực, chỉ có thể quỳ rạp trên mặt đất khóc.
Hơn nữa là bộ dạng cắn môi, thấp giọng khóc thút thít, như là sợ kinh động ai đó vậy.
Cơ thể co rúm, sợi tóc hỗn độn, môi tái nhợt.
Tả Hàm sợ tới mức hoàn toàn không dám mở to mắt xem, chỉ có thể dụi vào lòng Nam Nhiễm.
- Ân nhân, ân nhân, thật dọa người quá!
Nam Nhiễm duỗi tay vỗ vỗ lưng Tả Hàm bối, bình thản lên tiếng:
- Ừm, xác thật rất dọa người.
Trình Văn Hoắc và Bạc Phong đứng chung một chỗ.
Mày Trình Văn Hoắc nhăn đến nỗi sắp kẹp chết một con ruồi.
- Cô ấy làm?
Nên nói con người Bạc Phong như thế nào nhỉ?
Hiếm khi có cảm xúc di động, cũng rất ít có cái gì sẽ khiến cho hắn chú ý.
Chuyện như cứu người cứu khổ gì đó không dính dáng chút nào tới hắn.
Ngoại trừ có liên quan với nữ sinh kia.
Hắn thật sự nghĩ không ra còn có ai có thể làm Bạc Phong gióng trống khua chiêng tới chỗ này.
Xem Bạc Phong không nói lời nào chính là cam chịu.
Thật sự là nữ sinh kia làm.
Thật sự là làm người ta nổi da gà.
Trình Văn Hoắc càng nhíu mày.
- Cô ta muốn làm gì? Giết người diệt khẩu à?
Một bàn tay Bạc Phong đút trong túi, hờ hững mở miệng:
- Tìm bạn gái cho tôi.
Nói đến chuyện này, Bạc Phong liền thoáng cau mày, tầm mắt đạm mạc đảo qua hai người đứng trước xe.
Trình Văn Hoắc xác nhận mình không nghe lầm.
Là tìm bạn gái cho hắn, không phải diệt khẩu bạn gái hắn.
Trình Văn Hoắc khoanh tay, nhìn nữ sinh nằm trên mặt đất vừa mở miệng hỏi Bạc Phong:
- Chẳng lẽ cậu không có gì muốn nói à?
Bạc Phong:
- Thiếu dạy dỗ.
Trình Văn Hoắc gật gật đầu, chờ hắn nói tiếp.
Cơ mà đợi hồi lâu cũng không nghe Bạc Phong nói gì.
- Hết rồi hả?
Bạc Phong:
- Chứ sao?
- Nếu lần sau xảy ra chuyện tương tự...
- Sẽ không có lần sau.
Đến đây, hai người kết thúc đàm luận.
Bạc Phong lôi Nam Nhiễm đi.
Trình Văn Hoắc lôi Tả Hàm đi.
Trước khi Tả Hàm đi vẫn lưu luyến không rời Nam Nhiễm.
So với việc đi chung Trình Văn Hoắc thì cô càng muốn đi chung với ân nhân.
Ân nhân quá tốt luôn, cô rất thích ở cạnh ân nhân.
Nhưng hiện tại ân nhân không rảnh quản cô ấy, đang nỗ lực chống lại dạ minh châu dụ hoặc.
Vừa lên xe, câu đầu tiên Bạc Phong mở miệng chính là:
- Có chuyện em cần hiểu.
Nam Nhiễm nghi hoặc:
- Cái gì?
- Nếu tôi có bạn gái thì em không thể ôm tôi, hôn tôi. Ý tưởng lạnh ổ chăn cũng không thể thực hiện.
Ánh mắt Nam Nhiễm hơi hơi co rụt lại.
Cô thật sự chưa suy xét qua.
Sao phiền phức vậy?
Đời này Nam Nhiễm cũng chưa nghiêm túc tự hỏi vấn đề như vậy.
A, vậy phải làm sao bây giờ?
Nam Nhiễm:
- Việc bạn đời với chuyện trước đây thương lượng mâu thuẫn à?
Bạc Phong rũ mắt nhìn cô:
- Mâu thuẫn.
- Không thể điều hòa?
- Không thể.
Chậc.
Nam Nhiễm cảm thấy viên dạ minh châu này quá phiền toái.
Con mẹ nó.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương