Boss Nữ Hoàn Mỹ
Chương 2: Đền bù
“Đền bù?” Tôi cảm thấy một dòng máu nóng xông thẳng lên đầu.
Tưởng tôi chê ít, sắc mặt Bạch Vi lạnh đi, cô ta lại lấy một chiếc thẻ nữa ra: “Trong thẻ này có bốn triệu, tổng là năm triệu, cảm ơn anh ngày đó đã cứu tôi.”
Tôi không còn kiềm chế được cơn tức giận của mình nữa: “Đừng có nhắc chuyện tiền nong với ông đây, có tiền thì giỏi lắm à. Ông đây ngồi tù oan uổng ba năm, cô định đền bù cho tôi kiểu mẹ gì!”
“Anh đừng có ngậm máu phun người, tôi hại anh ngồi tù bao giờ?” Bạch Vi rõ ràng rất tức giận, nhưng vẫn bị câu nói của tôi dọa nạt.
“Ha ha, giám đốc Bạch cô đương nhiên không nhớ rồi.” Tôi nổi giận cười:
“Sau khi tôi đánh cái thằng mập chết bầm kia, cô sống chết không chịu ra mặt làm chứng cho tôi, nên đã hại tôi ngồi tù suốt ba năm!”
Sắc mặt Bạch Vi cứng đờ, miệng lắp bắp: “Không thể nào, tôi còn bảo người trong nhà đi tìm anh cơ mà, họ nói anh cầm tiền đi rồi…”
Câu nói của Bạch Vi đã hoàn toàn châm lửa cho cơn giận dữ của tôi: “Tiền tiền tiền, mẹ kiếp, cô chui từ cái lỗ tiền ra phải không?”
Tôi dùng sức phanh áo sơ mi ra, để lộ những cơ bắp đã luyện tập được khi ở trong tù.
“Anh muốn làm gì?” Bạch Vi sợ hãi, bất đắc dĩ lùi lại.
Tôi chầm chậm tiến lại gần cô ta, chỉ vào những vết sẹo bắt mắt đó ở ngực, nói rành mạch: “Cô nhìn thấy không, những vết sẹo này là do tên cai tù đã dùng tàn thuốc làm tôi bị bỏng khi tôi vừa vào tù đấy!”
Bạch Vi ngẩn ra nhìn vào ngực và mười mấy vết sẹo dữ tợn khác trên cơ thể tôi, gương mặt cô ta lộ ra vẻ xúc động.
Ngay sau đó, Bạch Vi đi sang một bên, cầm điện thoại lên gọi, xác thực chuyện tôi ngồi tù với người nhà của cô ta. Không bao lâu sau, hai bên xảy ra tranh cãi kịch liệt, Bạch Vi rõ ràng rất tức giận.
Sau khi cúp máy, Bạch Vi do dự một lát, cuối cùng ngẩng đầu lên, cắn môi nói: “Xin lỗi, lúc đó người nhà đã lừa tôi nói anh không sao, tôi không ngờ đã hại anh phải ngồi tù…”
Nói rồi, cô ta khom lưng xuống, đầy vẻ chân thành nói:
“Tôi đồng ý bồi thường cho mọi tổn thất tạo thành trong ba năm qua của anh, còn có tổn hại về thân thể… tinh thần nữa!”
“Bồi thường, cô định bồi thường thế nào?” Tôi cười lạnh hỏi.
Lần này, Bạch Vi không còn nhắc đến tiền nữa: “Anh cứ đề nghị, chỉ cần là việc tôi có thể làm được tôi sẽ làm.”
Tôi không nói gì nữa, mà cười lạnh bước đến gần cô ta. Tôi chống hai tay lên tường, kẹp cô ta vào giữa, ngắm nhìn gương mặt quá đỗi xinh đẹp của cô ta.
“Anh, anh muốn làm gì, anh đừng làm bậy…”
Bạch Vi căng thẳng thở hổn hển, hương thơm ngát riêng biệt của phụ nữ phả vào mặt tôi.
Không thể không nói Bạch Vi là người xinh đẹp và có vóc dáng bốc lửa nhất trong số tất cả những người con gái mà tôi từng gặp.
Lúc này, tôi chợt nổi cơn xúc động muốn trả thù. Tôi muốn điên cuồng phát tiết lên thân thể gần như là hoàn hảo của cô ta, giải tỏa nỗi tủi nhục mình đã tích tụ suốt ba năm qua trong ánh mắt mơ màng đau đớn phẫn hận của cô ta.
“Cô nói chỉ cần là việc cô có thể làm được thì cô sẽ làm, đúng không?” Tôi cười lạnh hỏi.
Bạch Vi ngẩn ra, vô thức gật đầu.
“Được, cô hãy úp mặt vào tường nửa tiếng, chuyện này coi như kết thúc tại đây!”
“Anh định làm gì?” Bạch Vi ngây ra, gương mặt chợt ửng đỏ.
“Giám đốc Bạch biết rồi còn hỏi.” Tôi cười ha ha:
“Đương nhiên là cùng cô tiến hành loại vận động thiêng liêng mà cổ xưa nào đó rồi. Cứ tin ở tôi, cô sẽ yêu thích loại vận động này.”
Sắc mặt của Bạch Vi hết đỏ lại trắng, ánh mắt sắc bén như có thể giết người của cô ta mang vẻ xem thường và lạnh lùng mà tôi rất ghét.
“Mơ mộng hão huyền!”
Tôi mỉm cười: “Chẳng phải giám đốc Bạch cô nói chuyện gì cũng được à. Tôi không cần tiền, chỉ có thể bắt cô úp mặt vào bức tường trắng nửa tiếng đồng hồ thôi.”
Bạch Vi hừ lạnh một tiếng, tôi chợt húc đầu gối vào giữa hai chân cô ta, dọa cho Bạch Vi sợ đến mức run rẩy toàn thân, hé miệng muốn gào lên kêu cứu.
Đúng lúc này, tôi cúi xuống hôn lên môi Bạch Vi. Dưới ánh mắt gần như muốn giết người của đối phương, tôi tham lam cắn mút hương thơm và dư vị ngọt ngào của cô gái này.
Hôn một lúc, tôi thả lỏng bàn tay chống lên tường, lùi lại vài bước, cài lại cúc áo sơ mi, nhìn Bạch Vi như sống sót sau tai nạn, lồng ngực cô ta vẫn phập phồng kịch liệt.
“Nếu giám đốc Bạch cô đã không muốn úp mặt vào tường, thì tôi chỉ có thể hôn một cái để thu lãi trước thôi.”
“Anh…” Bạch Vi nổi giận, gương mặt đỏ như tấm vải nhuộm.
“Cút ra ngoài!” Cô ta đột nhiên chỉ ra cửa, dùng giọng nói lạnh băng và nghiêm nghị nói:
“Anh đã bị sa thải, loại lưu manh như anh không xứng vào làm ở công ty chúng tôi.”
Tôi mỉm cười hờ hững: “Giám đốc Bạch, món nợ của tôi với cô vẫn chưa tính xong, nên bây giờ cô không có quyền đuổi tôi.”
Trước lúc đi, tôi còn cười châm chọc cô ta: “Kỹ thuật hôn của giám đốc Bạch cô kém quá, làm tôi đau hết cả mồm!”
Đằng sau truyền đến tiếng hét giận dữ của Bạch Vi, tôi kéo cửa văn phòng, bước nhanh ra ngoài.
Tôi đi đến chỗ cầu thang bộ, lấy thuốc ra châm, sau đó vừa hút vừa suy nghĩ tiếp theo phải làm gì.
Tôi coi như đã đắc tội với Bạch Vi rồi, nhưng tôi mặc kệ. Vì thể diện của mình, mà cô gái này đã hại tôi ngồi tù oan uổng suốt ba năm, tôi chưa trực tiếp cưỡng ép cô ta đã là quá nhân từ rồi.
Có thể đoán trước rằng, sau này Bạch Vi chắc chắn sẽ nghĩ mọi cách để gây khó dễ cho tôi. Trong làn khói lượn quanh, tôi chợt nghĩ ra nếu bây giờ tôi đòi một khoản tiền từ cô ta rồi bỏ đi, có lẽ tôi có thể bắt đầu lại cuộc sống mới.
Nhưng cuộc sống ba năm tồi tệ trong tù đã khiến tôi không muốn dễ dàng tha cho cô gái này.
Tôi bật cười ha ha tự giễu, không biết từ bao giờ tôi đã trở thành loại người mà tôi từng ghét nhất đó.
Màn hình điện thoại chợt sáng lên, có một tin nhắn mới được gửi đến, không ngờ là của người bạn gái cũ của tôi:
Phương Dương, em đưa cho anh chiếc thẻ có năm vạn, anh hãy cầm lấy và chăm sóc tốt cho bản thân, em sắp kết hôn rồi.
Chiếc điện thoại tuột khỏi tay tôi, tôi ôm mặt vùi đầu vào giữa hai gối…
Một lúc lâu sau, tôi chửi một câu tình yêu khốn kiếp, sau đó đứng dậy bước nhanh đến phòng làm việc của Bạch Vi.
Tôi quyết không đi, mà sẽ ở lại đây hành hạ cô gái này mỗi ngày!
Lúc đi đến cửa phòng làm việc của Bạch Vi, tôi lấy lại bình tĩnh rồi gõ cửa. Sau khi nghe thấy giọng nói “mời vào” truyền ra từ bên trong, tôi đẩy cửa đi vào.
Bạch Vi đang ngồi nghỉ ngơi trên sofa, thấy người bước vào là tôi, gương mặt xinh đẹp đó chợt lạnh đi: “Anh còn vào đây làm gì nữa?”
Tôi kiềm chế cảm xúc của mình, thờ ơ nói: “Giám đốc Bạch, tôi đến báo danh với cô. Từ hôm nay trở đi, tôi chính là trợ lý của cô.”
Bạch Vi nhíu mày: “Không phải tôi đã nói rồi à, anh đã bị sa thải.”
“Xin lỗi, tôi vừa ký hợp đồng lao động. Trong tình huống không vi phạm kỷ luật nghiêm trọng và gây tổn hại đến lợi ích của công ty, cô không thể tùy ý đuổi việc tôi.”
“Tôi sẽ bảo bộ phận nhân sự đơn phương hủy hợp đồng của anh, đồng thời bồi thưởng một khoản tiền nhất định cho anh theo quy định, anh đi đi.”
“Nếu giám đốc Bạch dứt khoát muốn làm chuyện tuyệt tình như vậy, cũng được, tôi sẽ đi tìm tổng giám đốc, hoặc vài phóng viên, kể cho họ nghe ba năm trước cô đã hại tôi phải ngồi tù, bây giờ lại vô cơ sa thải tôi.”
“Anh…” Bạch Vi tức giận đứng bật dậy khỏi sofa.
Tôi vẫn rất bình tĩnh: “Chẳng lẽ những chuyện tôi nói không đúng à?”
Bạch Vi không nói gì nữa, mà chỉ lạnh lùng nhìn tôi chằm chằm.
Thật lâu sau, cuối cùng cô ta cũng chầm chậm lên tiếng: “Rốt cuộc anh muốn làm gì?”
“Tôi chỉ muốn làm việc chăm chỉ kiếm tiền.” Tôi bình thản đáp.
“Tôi có thể cho anh tiền, đủ để bồi thường tổn thất ba năm qua của anh, nhưng anh phải rời khỏi đây.” Giọng điệu của Bạch Vi cũng trở nên rất bình tĩnh.
Lần này, tôi không nổi giận, mà mỉm cười thuận theo câu nói của cô ta: “Được, nếu giám dodoscs Bạch cho tôi mười tỷ, tôi đảm bảo sẽ lập tức biến mất ngay!”
“Mười tỷ, anh đánh giá bản thân mình hơi cao đấy!” Bạch Vi nhìn tôi một cách châm biếm.
“Sao, giám đốc Bạch cô đến mười tỷ cũng không đáng à?” Tôi mỉa mai lại: “Tôi dám khẳng định, nếu cô đấu giá đêm đầu tiên của mình, chắc chắn sẽ có người không tiếc tiền đâu.”
“Rốt cuộc anh muốn thế nào?” Bạch Vi đã bị tôi chọc giận thành công, đến tiếng hít thở của cô ta cũng trở nên thô nặng.
“Hay là cô ngủ với tôi một đêm cũng được.”
Tưởng tôi chê ít, sắc mặt Bạch Vi lạnh đi, cô ta lại lấy một chiếc thẻ nữa ra: “Trong thẻ này có bốn triệu, tổng là năm triệu, cảm ơn anh ngày đó đã cứu tôi.”
Tôi không còn kiềm chế được cơn tức giận của mình nữa: “Đừng có nhắc chuyện tiền nong với ông đây, có tiền thì giỏi lắm à. Ông đây ngồi tù oan uổng ba năm, cô định đền bù cho tôi kiểu mẹ gì!”
“Anh đừng có ngậm máu phun người, tôi hại anh ngồi tù bao giờ?” Bạch Vi rõ ràng rất tức giận, nhưng vẫn bị câu nói của tôi dọa nạt.
“Ha ha, giám đốc Bạch cô đương nhiên không nhớ rồi.” Tôi nổi giận cười:
“Sau khi tôi đánh cái thằng mập chết bầm kia, cô sống chết không chịu ra mặt làm chứng cho tôi, nên đã hại tôi ngồi tù suốt ba năm!”
Sắc mặt Bạch Vi cứng đờ, miệng lắp bắp: “Không thể nào, tôi còn bảo người trong nhà đi tìm anh cơ mà, họ nói anh cầm tiền đi rồi…”
Câu nói của Bạch Vi đã hoàn toàn châm lửa cho cơn giận dữ của tôi: “Tiền tiền tiền, mẹ kiếp, cô chui từ cái lỗ tiền ra phải không?”
Tôi dùng sức phanh áo sơ mi ra, để lộ những cơ bắp đã luyện tập được khi ở trong tù.
“Anh muốn làm gì?” Bạch Vi sợ hãi, bất đắc dĩ lùi lại.
Tôi chầm chậm tiến lại gần cô ta, chỉ vào những vết sẹo bắt mắt đó ở ngực, nói rành mạch: “Cô nhìn thấy không, những vết sẹo này là do tên cai tù đã dùng tàn thuốc làm tôi bị bỏng khi tôi vừa vào tù đấy!”
Bạch Vi ngẩn ra nhìn vào ngực và mười mấy vết sẹo dữ tợn khác trên cơ thể tôi, gương mặt cô ta lộ ra vẻ xúc động.
Ngay sau đó, Bạch Vi đi sang một bên, cầm điện thoại lên gọi, xác thực chuyện tôi ngồi tù với người nhà của cô ta. Không bao lâu sau, hai bên xảy ra tranh cãi kịch liệt, Bạch Vi rõ ràng rất tức giận.
Sau khi cúp máy, Bạch Vi do dự một lát, cuối cùng ngẩng đầu lên, cắn môi nói: “Xin lỗi, lúc đó người nhà đã lừa tôi nói anh không sao, tôi không ngờ đã hại anh phải ngồi tù…”
Nói rồi, cô ta khom lưng xuống, đầy vẻ chân thành nói:
“Tôi đồng ý bồi thường cho mọi tổn thất tạo thành trong ba năm qua của anh, còn có tổn hại về thân thể… tinh thần nữa!”
“Bồi thường, cô định bồi thường thế nào?” Tôi cười lạnh hỏi.
Lần này, Bạch Vi không còn nhắc đến tiền nữa: “Anh cứ đề nghị, chỉ cần là việc tôi có thể làm được tôi sẽ làm.”
Tôi không nói gì nữa, mà cười lạnh bước đến gần cô ta. Tôi chống hai tay lên tường, kẹp cô ta vào giữa, ngắm nhìn gương mặt quá đỗi xinh đẹp của cô ta.
“Anh, anh muốn làm gì, anh đừng làm bậy…”
Bạch Vi căng thẳng thở hổn hển, hương thơm ngát riêng biệt của phụ nữ phả vào mặt tôi.
Không thể không nói Bạch Vi là người xinh đẹp và có vóc dáng bốc lửa nhất trong số tất cả những người con gái mà tôi từng gặp.
Lúc này, tôi chợt nổi cơn xúc động muốn trả thù. Tôi muốn điên cuồng phát tiết lên thân thể gần như là hoàn hảo của cô ta, giải tỏa nỗi tủi nhục mình đã tích tụ suốt ba năm qua trong ánh mắt mơ màng đau đớn phẫn hận của cô ta.
“Cô nói chỉ cần là việc cô có thể làm được thì cô sẽ làm, đúng không?” Tôi cười lạnh hỏi.
Bạch Vi ngẩn ra, vô thức gật đầu.
“Được, cô hãy úp mặt vào tường nửa tiếng, chuyện này coi như kết thúc tại đây!”
“Anh định làm gì?” Bạch Vi ngây ra, gương mặt chợt ửng đỏ.
“Giám đốc Bạch biết rồi còn hỏi.” Tôi cười ha ha:
“Đương nhiên là cùng cô tiến hành loại vận động thiêng liêng mà cổ xưa nào đó rồi. Cứ tin ở tôi, cô sẽ yêu thích loại vận động này.”
Sắc mặt của Bạch Vi hết đỏ lại trắng, ánh mắt sắc bén như có thể giết người của cô ta mang vẻ xem thường và lạnh lùng mà tôi rất ghét.
“Mơ mộng hão huyền!”
Tôi mỉm cười: “Chẳng phải giám đốc Bạch cô nói chuyện gì cũng được à. Tôi không cần tiền, chỉ có thể bắt cô úp mặt vào bức tường trắng nửa tiếng đồng hồ thôi.”
Bạch Vi hừ lạnh một tiếng, tôi chợt húc đầu gối vào giữa hai chân cô ta, dọa cho Bạch Vi sợ đến mức run rẩy toàn thân, hé miệng muốn gào lên kêu cứu.
Đúng lúc này, tôi cúi xuống hôn lên môi Bạch Vi. Dưới ánh mắt gần như muốn giết người của đối phương, tôi tham lam cắn mút hương thơm và dư vị ngọt ngào của cô gái này.
Hôn một lúc, tôi thả lỏng bàn tay chống lên tường, lùi lại vài bước, cài lại cúc áo sơ mi, nhìn Bạch Vi như sống sót sau tai nạn, lồng ngực cô ta vẫn phập phồng kịch liệt.
“Nếu giám đốc Bạch cô đã không muốn úp mặt vào tường, thì tôi chỉ có thể hôn một cái để thu lãi trước thôi.”
“Anh…” Bạch Vi nổi giận, gương mặt đỏ như tấm vải nhuộm.
“Cút ra ngoài!” Cô ta đột nhiên chỉ ra cửa, dùng giọng nói lạnh băng và nghiêm nghị nói:
“Anh đã bị sa thải, loại lưu manh như anh không xứng vào làm ở công ty chúng tôi.”
Tôi mỉm cười hờ hững: “Giám đốc Bạch, món nợ của tôi với cô vẫn chưa tính xong, nên bây giờ cô không có quyền đuổi tôi.”
Trước lúc đi, tôi còn cười châm chọc cô ta: “Kỹ thuật hôn của giám đốc Bạch cô kém quá, làm tôi đau hết cả mồm!”
Đằng sau truyền đến tiếng hét giận dữ của Bạch Vi, tôi kéo cửa văn phòng, bước nhanh ra ngoài.
Tôi đi đến chỗ cầu thang bộ, lấy thuốc ra châm, sau đó vừa hút vừa suy nghĩ tiếp theo phải làm gì.
Tôi coi như đã đắc tội với Bạch Vi rồi, nhưng tôi mặc kệ. Vì thể diện của mình, mà cô gái này đã hại tôi ngồi tù oan uổng suốt ba năm, tôi chưa trực tiếp cưỡng ép cô ta đã là quá nhân từ rồi.
Có thể đoán trước rằng, sau này Bạch Vi chắc chắn sẽ nghĩ mọi cách để gây khó dễ cho tôi. Trong làn khói lượn quanh, tôi chợt nghĩ ra nếu bây giờ tôi đòi một khoản tiền từ cô ta rồi bỏ đi, có lẽ tôi có thể bắt đầu lại cuộc sống mới.
Nhưng cuộc sống ba năm tồi tệ trong tù đã khiến tôi không muốn dễ dàng tha cho cô gái này.
Tôi bật cười ha ha tự giễu, không biết từ bao giờ tôi đã trở thành loại người mà tôi từng ghét nhất đó.
Màn hình điện thoại chợt sáng lên, có một tin nhắn mới được gửi đến, không ngờ là của người bạn gái cũ của tôi:
Phương Dương, em đưa cho anh chiếc thẻ có năm vạn, anh hãy cầm lấy và chăm sóc tốt cho bản thân, em sắp kết hôn rồi.
Chiếc điện thoại tuột khỏi tay tôi, tôi ôm mặt vùi đầu vào giữa hai gối…
Một lúc lâu sau, tôi chửi một câu tình yêu khốn kiếp, sau đó đứng dậy bước nhanh đến phòng làm việc của Bạch Vi.
Tôi quyết không đi, mà sẽ ở lại đây hành hạ cô gái này mỗi ngày!
Lúc đi đến cửa phòng làm việc của Bạch Vi, tôi lấy lại bình tĩnh rồi gõ cửa. Sau khi nghe thấy giọng nói “mời vào” truyền ra từ bên trong, tôi đẩy cửa đi vào.
Bạch Vi đang ngồi nghỉ ngơi trên sofa, thấy người bước vào là tôi, gương mặt xinh đẹp đó chợt lạnh đi: “Anh còn vào đây làm gì nữa?”
Tôi kiềm chế cảm xúc của mình, thờ ơ nói: “Giám đốc Bạch, tôi đến báo danh với cô. Từ hôm nay trở đi, tôi chính là trợ lý của cô.”
Bạch Vi nhíu mày: “Không phải tôi đã nói rồi à, anh đã bị sa thải.”
“Xin lỗi, tôi vừa ký hợp đồng lao động. Trong tình huống không vi phạm kỷ luật nghiêm trọng và gây tổn hại đến lợi ích của công ty, cô không thể tùy ý đuổi việc tôi.”
“Tôi sẽ bảo bộ phận nhân sự đơn phương hủy hợp đồng của anh, đồng thời bồi thưởng một khoản tiền nhất định cho anh theo quy định, anh đi đi.”
“Nếu giám đốc Bạch dứt khoát muốn làm chuyện tuyệt tình như vậy, cũng được, tôi sẽ đi tìm tổng giám đốc, hoặc vài phóng viên, kể cho họ nghe ba năm trước cô đã hại tôi phải ngồi tù, bây giờ lại vô cơ sa thải tôi.”
“Anh…” Bạch Vi tức giận đứng bật dậy khỏi sofa.
Tôi vẫn rất bình tĩnh: “Chẳng lẽ những chuyện tôi nói không đúng à?”
Bạch Vi không nói gì nữa, mà chỉ lạnh lùng nhìn tôi chằm chằm.
Thật lâu sau, cuối cùng cô ta cũng chầm chậm lên tiếng: “Rốt cuộc anh muốn làm gì?”
“Tôi chỉ muốn làm việc chăm chỉ kiếm tiền.” Tôi bình thản đáp.
“Tôi có thể cho anh tiền, đủ để bồi thường tổn thất ba năm qua của anh, nhưng anh phải rời khỏi đây.” Giọng điệu của Bạch Vi cũng trở nên rất bình tĩnh.
Lần này, tôi không nổi giận, mà mỉm cười thuận theo câu nói của cô ta: “Được, nếu giám dodoscs Bạch cho tôi mười tỷ, tôi đảm bảo sẽ lập tức biến mất ngay!”
“Mười tỷ, anh đánh giá bản thân mình hơi cao đấy!” Bạch Vi nhìn tôi một cách châm biếm.
“Sao, giám đốc Bạch cô đến mười tỷ cũng không đáng à?” Tôi mỉa mai lại: “Tôi dám khẳng định, nếu cô đấu giá đêm đầu tiên của mình, chắc chắn sẽ có người không tiếc tiền đâu.”
“Rốt cuộc anh muốn thế nào?” Bạch Vi đã bị tôi chọc giận thành công, đến tiếng hít thở của cô ta cũng trở nên thô nặng.
“Hay là cô ngủ với tôi một đêm cũng được.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương