Boss Nữ Hoàn Mỹ
Chương 459: Chạy trốn sao đây
Tôi nhìn Bạch Vi cười khổ nói: “Sớm biết con hổ răng kiếm này ở trong rừng thì chúng ta đã chẳng vào rồi”.
Bạch Vi nói: “Nhưng nếu chúng ta không đi vào thì sao có thể quay về xã hội hiện đại được”.
Phùng Kha ở bên cạnh tôi cũng đã bình tĩnh lại, không ngừng vỗ vào bộ ngực khá đẫy đà của mình, rồi nói: “Phương Dương, anh chẳng nói con hổ răng kiếm này sẽ chạy về phương Bắc khi tới mùa đông à? Hay chúng ta chờ ở đây thêm vài hôm cho trời lạnh, để nó chạy tới khu rừng phía Bắc”.
Tôi không nói gì, còn Triệu Thư Hằng đang ở trêи một cái cây khác phản đối thẳng thừng: “Cô nghĩ ra cái cách quái gì thế hả? Chúng ta ở trêи cây không thể ăn uống, cùng lắm là cầm cự được hai, ba hôm thôi. Huống hồ đến lúc trời lạnh rồi, khả năng chịu lạnh của chúng ta kém hơn con hổ răng kiếm nhiều”.
Dứt lời, Triệu Thư Hằng lại nói tiếp: “Đáng tiếc thật, nếu đây mà là ở Yến Kinh, tôi sẽ cho con hổ răng kiếm này sống không nổi ba phút”.
Tôi bật cười: “Nếu đây mà là xã hội hiện đại của loài người, con hổ răng kiếm này đã bị nhốt vào sở thú lâu rồi, đến lượt anh chắc?”
Tôi vừa nói xong, trong khu rừng trở nên yên lặng hơn, chỉ có con hổ răng kiếm đang đi lòng vòng bên dưới mấy cái cây, tiếng bàn chân nó ma sát với mặt đất đều khiến chúng tôi phải cau mày trầm tư.
Phải nói là dáng vẻ hiện giờ của chúng tôi rất nực cười, gộp cả cô bé con là chúng tôi có tám người. Chúng tôi đang thủ trêи năm cái cây, còn phía dưới là con hổ răng kiếm nổi danh của hòn đảo này.
Bịch!
Khi tôi còn đang suy nghĩ về cách chạy trốn, cái cây của chúng tôi chợt rung lắc kịch liệt. Hồi chuông cảnh báo trong đầu tôi vang lên, tôi ôm chặt vào thân cây.
Tôi cúi đầu xuống nhìn thì thấy con hổ răng kiếm đang gật gù đắc ý.
Ngay sau đó, nó lại đâm mạnh rầm thêm một phát nữa vào cái cây. Mặt tôi và Phùng Kha lập tức tái nhợt.
<!-- Composite Start --> <!-- Composite End -->
“Hỏng ăn rồi, nó đang húc vào cái cây, cây mà đổ là toi mạng!”
Hồ Kiếm kinh hãi hô lên, nhưng bây giờ, y cũng chỉ lo để đấy thôi. Triệu Thư Hằng đột nhiên như hiểu ra vấn đề gào lên: “Phương Dương, lấy súng ra bắn nó đi! Mau lên, dùng súng bắn nó!”
Mẹ kiếp, sao tôi lại quên chuyện này nhỉ!
Vừa được Triệu Thư Hằng nhắc nhở, tôi lập tức nhớ ra, vội vàng lấy khẩu súng kiểu cũ dắt sau lưng ra. Nhưng tôi còn chưa cầm chắc thì cái cây lại rung lên, sau đó bịch một tiếng, tôi vội vã nắm chặt cành cây bên cạnh, nên mới không bị ngã.
“A!”
Tôi vừa ngồi vững, Phùng Kha ở bên cạnh đã lại có chuyện, cô ả khóc lóc gào thét: “Phương Dương, mau cứu tôi, tôi bị trượt chân!”
Có lẽ là vì cú húc bất ngờ ban nãy, Phùng Kha đã bị lực mạnh này làm chấn động, không túm chặt thân cây, nên mới sơ sẩy bị trượt chân.
Tôi nhanh tay lẹ mắt, lập tức vươn tay ra nắm lấy cổ tay cô ả.
Nhìn thấy cảnh này, con hổ răng kiếm càng phấn khích hơn, nó không ngừng đâm sầm vào cái cây đại thụ của chúng tôi. Tôi vội dùng sức, đã kéo được Phùng Kha lên.
Lần này, Phùng Kha vừa leo lên đã ôm chặt lấy thân cây, tôi bực bội nói: “Cô không cần ôm chặt thế làm gì, nếu không lát nữa hết sức là gay đấy”.
Tôi vừa nói xong, Phùng Kha đã bĩu môi, nới lỏng tay.
Bây giờ, tôi không biết mọi người cảm thấy thế nào, nhưng lòng tôi đang nóng như lửa đốt, lúc trước đúng là chúng tôi đã coi thường sức mạnh của con hổ răng kiếm này. Cái cây đại thụ này của chúng tôi lớn cỡ ba người ôm mới hết, nhưng bị con hổ răng kiếm này húc cho mấy phát đã lắc lư kịch liệt, nếu nó làm thêm vài phát nữa chắc chúng tôi không giữ nổi mạng được mất.
Bạch Vi nói: “Nhưng nếu chúng ta không đi vào thì sao có thể quay về xã hội hiện đại được”.
Phùng Kha ở bên cạnh tôi cũng đã bình tĩnh lại, không ngừng vỗ vào bộ ngực khá đẫy đà của mình, rồi nói: “Phương Dương, anh chẳng nói con hổ răng kiếm này sẽ chạy về phương Bắc khi tới mùa đông à? Hay chúng ta chờ ở đây thêm vài hôm cho trời lạnh, để nó chạy tới khu rừng phía Bắc”.
Tôi không nói gì, còn Triệu Thư Hằng đang ở trêи một cái cây khác phản đối thẳng thừng: “Cô nghĩ ra cái cách quái gì thế hả? Chúng ta ở trêи cây không thể ăn uống, cùng lắm là cầm cự được hai, ba hôm thôi. Huống hồ đến lúc trời lạnh rồi, khả năng chịu lạnh của chúng ta kém hơn con hổ răng kiếm nhiều”.
Dứt lời, Triệu Thư Hằng lại nói tiếp: “Đáng tiếc thật, nếu đây mà là ở Yến Kinh, tôi sẽ cho con hổ răng kiếm này sống không nổi ba phút”.
Tôi bật cười: “Nếu đây mà là xã hội hiện đại của loài người, con hổ răng kiếm này đã bị nhốt vào sở thú lâu rồi, đến lượt anh chắc?”
Tôi vừa nói xong, trong khu rừng trở nên yên lặng hơn, chỉ có con hổ răng kiếm đang đi lòng vòng bên dưới mấy cái cây, tiếng bàn chân nó ma sát với mặt đất đều khiến chúng tôi phải cau mày trầm tư.
Phải nói là dáng vẻ hiện giờ của chúng tôi rất nực cười, gộp cả cô bé con là chúng tôi có tám người. Chúng tôi đang thủ trêи năm cái cây, còn phía dưới là con hổ răng kiếm nổi danh của hòn đảo này.
Bịch!
Khi tôi còn đang suy nghĩ về cách chạy trốn, cái cây của chúng tôi chợt rung lắc kịch liệt. Hồi chuông cảnh báo trong đầu tôi vang lên, tôi ôm chặt vào thân cây.
Tôi cúi đầu xuống nhìn thì thấy con hổ răng kiếm đang gật gù đắc ý.
Ngay sau đó, nó lại đâm mạnh rầm thêm một phát nữa vào cái cây. Mặt tôi và Phùng Kha lập tức tái nhợt.
<!-- Composite Start --> <!-- Composite End -->
“Hỏng ăn rồi, nó đang húc vào cái cây, cây mà đổ là toi mạng!”
Hồ Kiếm kinh hãi hô lên, nhưng bây giờ, y cũng chỉ lo để đấy thôi. Triệu Thư Hằng đột nhiên như hiểu ra vấn đề gào lên: “Phương Dương, lấy súng ra bắn nó đi! Mau lên, dùng súng bắn nó!”
Mẹ kiếp, sao tôi lại quên chuyện này nhỉ!
Vừa được Triệu Thư Hằng nhắc nhở, tôi lập tức nhớ ra, vội vàng lấy khẩu súng kiểu cũ dắt sau lưng ra. Nhưng tôi còn chưa cầm chắc thì cái cây lại rung lên, sau đó bịch một tiếng, tôi vội vã nắm chặt cành cây bên cạnh, nên mới không bị ngã.
“A!”
Tôi vừa ngồi vững, Phùng Kha ở bên cạnh đã lại có chuyện, cô ả khóc lóc gào thét: “Phương Dương, mau cứu tôi, tôi bị trượt chân!”
Có lẽ là vì cú húc bất ngờ ban nãy, Phùng Kha đã bị lực mạnh này làm chấn động, không túm chặt thân cây, nên mới sơ sẩy bị trượt chân.
Tôi nhanh tay lẹ mắt, lập tức vươn tay ra nắm lấy cổ tay cô ả.
Nhìn thấy cảnh này, con hổ răng kiếm càng phấn khích hơn, nó không ngừng đâm sầm vào cái cây đại thụ của chúng tôi. Tôi vội dùng sức, đã kéo được Phùng Kha lên.
Lần này, Phùng Kha vừa leo lên đã ôm chặt lấy thân cây, tôi bực bội nói: “Cô không cần ôm chặt thế làm gì, nếu không lát nữa hết sức là gay đấy”.
Tôi vừa nói xong, Phùng Kha đã bĩu môi, nới lỏng tay.
Bây giờ, tôi không biết mọi người cảm thấy thế nào, nhưng lòng tôi đang nóng như lửa đốt, lúc trước đúng là chúng tôi đã coi thường sức mạnh của con hổ răng kiếm này. Cái cây đại thụ này của chúng tôi lớn cỡ ba người ôm mới hết, nhưng bị con hổ răng kiếm này húc cho mấy phát đã lắc lư kịch liệt, nếu nó làm thêm vài phát nữa chắc chúng tôi không giữ nổi mạng được mất.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương