Boss Nữ Hoàn Mỹ
Chương 489: Dự cảm không lành
Sau khi tôi nổ súng, tiếng động trong rừng yên lặng một lúc, trong đêm
tối nên truyền đi rất xa đến giữa khu rừng. Cho dù chẳng bao lâu đã ồn
ào trở lại, nhưng trong lòng tôi lại mơ hồ có một tia dự cảm không lành.
Trong đầu tôi xuất hiện hình ảnh trêи tấm bia đá trước kia, một người quỳ rạp xuống đất, cung kính cúi thấp đầu. Dường như phía trước là tín ngưỡng của người đó, hoặc là sức mạnh to lớn nào đó không thể kháng cự.
Thế nhưng tôi vẫn không đoán được trong đó có điều kì bí gì. Triệu Thư Hằng hình như cũng hiểu được suy nghĩ của tôi, nên đi theo tôi nhanh hẳn.
Chúng tôi trở về nơi trú ẩn, mọi người đều ở đó, nhưng sắc mặt có vẻ hơi khó coi, tôi nghi ngờ hỏi: “Mọi người sao vậy?”
Tuy nhiên không ai trả lời câu hỏi của tôi, đống lửa soi chiếu gương mặt của tất cả mọi người đến đỏ bừng. Một hồi lâu sau, Phùng Kha lên tiếng: “Phương Dương, tôi nghĩ chúng ta cần phải mau chóng rời khỏi đây thôi”.
“Có chuyện gì thế?”
Tôi nghi hoặc hỏi.
“Đồ đạc của chúng ta mất hết rồi, thức ăn, nước, đồ dùng sinh hoạt, tất cả đều biến mất chỉ trong nháy mắt”.
Phùng Kha bổ sung: “Tôi biết chuyện này rất khó tin, nhưng hoàn toàn là sự thật. Vừa rồi, chúng tôi vây xung quanh lửa trại bàn vụ gác đêm tối nay, không ngờ đồ đạc chúng ta đặt ở trong lều đều đã bị trộm mất rồi”.
“Nói là trộm cũng không đúng, tôi cảm thấy giống như là bỗng dưng mất tích hơn”.
Hồ Kiếm cũng mang vẻ mặt ủ rũ nói: “Lửa trại của chúng ta cách lều không đến năm mét, chúng tôi chỉ ở bên ngoài lều, nếu trong lều xảy ra chuyện gì khác thường, chúng tôi chắc chắn có thể phát hiện ngay lập tức. Nhưng sự thật là đồ đạc trong lều biến mất lúc nào, chúng tôi không hề hay biết, cho đến khi cô chủ kêu đói, muốn ăn ít thịt khô thì chúng tôi mới phát hiện ra chuyện này”.
Tôi cảm thấy sự việc không đơn giản, vội vàng đi đến trước lều, mở cửa gỗ của lều ra, phát hiện bên trong quả nhiên trống rỗng.
Không chỉ có đồ vật bị trộm mất, mà ngay cả cỏ khô trải ở dưới đất lúc chúng tôi dựng lều cũng không thấy đâu nữa, thật sự giống như tự dưng biến mất vậy.
Tôi nói: “Được, nếu đã như vậy, bây giờ chúng ta đi mở đàn tế thôi”.
Vừa dứt lời, tôi đã cảm thấy nhiệt độ quanh mình bắt đầu giảm xuống dần, bầu không khí cũng bắt trở nên quái dị.
<!-- Composite Start --> <!-- Composite End -->
Tôi nhìn gương mặt của mọi người, sắc mặt ai nấy đều trở nên vô cùng kỳ quái bên đống lửa.
Mặt người nào người nấy biến thành màu xám xanh tịch mịch, ánh mắt nhìn tôi cũng không còn thiện chí, ngay cả Bạch Vi, trong mắt cũng lấp đầy sự thờ ơ và coi thường.
“Sao vậy này?”
Lời còn chưa nói ra khỏi miệng, tôi đã nhìn thấy sắc mặt mọi người thay đổi, sau đó họ hung dữ nhào về phía tôi. Tôi giật mình, đang định chạy thì thấy nặng đầu, sau đó lập tức mất đi ý thức.
…
Lúc tỉnh lại, tôi chỉ cảm thấy đầu mình sưng vù, trán đau âm ỉ.
“Ôi má ơi, sao lại đau thế này!”
Tôi xoa trán, tất cả mọi người đều quan tâm nhìn tôi.
Bạch Vi ngồi ở bên cạnh, căng thẳng nắm lấy tay tôi, thấy tôi lên tiếng thì kinh ngạc quay đầu lại: “Phương Dương? Anh tỉnh rồi à?”
“Phương Dương tỉnh lại rồi à?”
“Anh không sao chứ? Dáng vẻ ban nãy của anh làm chúng tôi sợ chết khϊế͙p͙!”
“Đúng vậy, may là bây giờ anh khỏe rồi, nếu không chúng tôi thật sự không biết nên làm gì nữa”.
Nghe mọi người tranh nhau nói, tôi hơi không hiểu được ý của bọn họ, bèn hỏi: “Tôi? Lúc nãy làm sao? Xảy ra chuyện gì rồi?”
Triệu Thư Hằng ngồi xổm xuống, nghiêm túc nhìn tôi nói: “Phương Dương, anh bị ma nhập, định giết chúng tôi!”
Trong đầu tôi xuất hiện hình ảnh trêи tấm bia đá trước kia, một người quỳ rạp xuống đất, cung kính cúi thấp đầu. Dường như phía trước là tín ngưỡng của người đó, hoặc là sức mạnh to lớn nào đó không thể kháng cự.
Thế nhưng tôi vẫn không đoán được trong đó có điều kì bí gì. Triệu Thư Hằng hình như cũng hiểu được suy nghĩ của tôi, nên đi theo tôi nhanh hẳn.
Chúng tôi trở về nơi trú ẩn, mọi người đều ở đó, nhưng sắc mặt có vẻ hơi khó coi, tôi nghi ngờ hỏi: “Mọi người sao vậy?”
Tuy nhiên không ai trả lời câu hỏi của tôi, đống lửa soi chiếu gương mặt của tất cả mọi người đến đỏ bừng. Một hồi lâu sau, Phùng Kha lên tiếng: “Phương Dương, tôi nghĩ chúng ta cần phải mau chóng rời khỏi đây thôi”.
“Có chuyện gì thế?”
Tôi nghi hoặc hỏi.
“Đồ đạc của chúng ta mất hết rồi, thức ăn, nước, đồ dùng sinh hoạt, tất cả đều biến mất chỉ trong nháy mắt”.
Phùng Kha bổ sung: “Tôi biết chuyện này rất khó tin, nhưng hoàn toàn là sự thật. Vừa rồi, chúng tôi vây xung quanh lửa trại bàn vụ gác đêm tối nay, không ngờ đồ đạc chúng ta đặt ở trong lều đều đã bị trộm mất rồi”.
“Nói là trộm cũng không đúng, tôi cảm thấy giống như là bỗng dưng mất tích hơn”.
Hồ Kiếm cũng mang vẻ mặt ủ rũ nói: “Lửa trại của chúng ta cách lều không đến năm mét, chúng tôi chỉ ở bên ngoài lều, nếu trong lều xảy ra chuyện gì khác thường, chúng tôi chắc chắn có thể phát hiện ngay lập tức. Nhưng sự thật là đồ đạc trong lều biến mất lúc nào, chúng tôi không hề hay biết, cho đến khi cô chủ kêu đói, muốn ăn ít thịt khô thì chúng tôi mới phát hiện ra chuyện này”.
Tôi cảm thấy sự việc không đơn giản, vội vàng đi đến trước lều, mở cửa gỗ của lều ra, phát hiện bên trong quả nhiên trống rỗng.
Không chỉ có đồ vật bị trộm mất, mà ngay cả cỏ khô trải ở dưới đất lúc chúng tôi dựng lều cũng không thấy đâu nữa, thật sự giống như tự dưng biến mất vậy.
Tôi nói: “Được, nếu đã như vậy, bây giờ chúng ta đi mở đàn tế thôi”.
Vừa dứt lời, tôi đã cảm thấy nhiệt độ quanh mình bắt đầu giảm xuống dần, bầu không khí cũng bắt trở nên quái dị.
<!-- Composite Start --> <!-- Composite End -->
Tôi nhìn gương mặt của mọi người, sắc mặt ai nấy đều trở nên vô cùng kỳ quái bên đống lửa.
Mặt người nào người nấy biến thành màu xám xanh tịch mịch, ánh mắt nhìn tôi cũng không còn thiện chí, ngay cả Bạch Vi, trong mắt cũng lấp đầy sự thờ ơ và coi thường.
“Sao vậy này?”
Lời còn chưa nói ra khỏi miệng, tôi đã nhìn thấy sắc mặt mọi người thay đổi, sau đó họ hung dữ nhào về phía tôi. Tôi giật mình, đang định chạy thì thấy nặng đầu, sau đó lập tức mất đi ý thức.
…
Lúc tỉnh lại, tôi chỉ cảm thấy đầu mình sưng vù, trán đau âm ỉ.
“Ôi má ơi, sao lại đau thế này!”
Tôi xoa trán, tất cả mọi người đều quan tâm nhìn tôi.
Bạch Vi ngồi ở bên cạnh, căng thẳng nắm lấy tay tôi, thấy tôi lên tiếng thì kinh ngạc quay đầu lại: “Phương Dương? Anh tỉnh rồi à?”
“Phương Dương tỉnh lại rồi à?”
“Anh không sao chứ? Dáng vẻ ban nãy của anh làm chúng tôi sợ chết khϊế͙p͙!”
“Đúng vậy, may là bây giờ anh khỏe rồi, nếu không chúng tôi thật sự không biết nên làm gì nữa”.
Nghe mọi người tranh nhau nói, tôi hơi không hiểu được ý của bọn họ, bèn hỏi: “Tôi? Lúc nãy làm sao? Xảy ra chuyện gì rồi?”
Triệu Thư Hằng ngồi xổm xuống, nghiêm túc nhìn tôi nói: “Phương Dương, anh bị ma nhập, định giết chúng tôi!”
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương