Boss Song Sinh Tuyệt Sắc Của Tôi
Chương 24: Đàn chị xinh đẹp
Trong nháy mắt, Vương Tú Quân thu lại khí thế của mình, tư thế anh hùng hừng hực khi nãy cũng biến mất, cô ấy quay lại bộ dạng nhẹ nhàng của một người con gái. Cô ấy thay đổi quá nhanh khiến người khác không khỏi kinh ngạc.
“Không nhìn ra đấy, cô giỏi quá!”
Tần Hạo thốt lên lời khen ngợi.
Không ngờ lời khen ngợi lại khiến Vương Tú Quân cảm thấy có chút ngại ngùng, cô sờ đầu, lúng túng nói: “Tôi là hội trưởng câu lạc bộ Teakwondo của trường nên cũng biết đánh đấm một chút, đối phó với đám lưu manh này không thành vấn đề!”
“Vậy thì cô nên tự hào chứ, sao nhìn cô cứ như cảm thấy mất mặt vậy!”
Tần Hạo cảm thấy không hiểu nổi.
Vương Tú Quân lè lưỡi, nói: “Anh không cảm thấy quá bạo lực sao? Con gái nên dịu dàng một chút, không được giống như mấy cậu con trai suốt ngày hết đánh nhau lại uống rượu.”
Tần Hạo bỗng cảm thấy khóc dở mếu dở: “Ai nói vậy, ai nói con gái nên ở nhà thêu thùa, thời đại nào rồi chứ? Tôi cảm thấy như thế này tốt lắm, là con gái ít nhất phải biết tự bảo vệ mình, cô lại có năng lực tự vệ, như vậy không tốt sao?”
"Hả? Anh cảm thấy như vậy rất ok sao?”, Vương Tú Quân kinh ngạc nhìn anh, sau đó lại nói: “Bố và anh trai tôi suốt ngày đe tôi, nói là tôi dữ quá, động tí thì đánh người khác, như thế quá thô lỗ, ngày nào họ cũng nói thế này…...”
“Để xem sau này con gả được cho ai, là câu này phải không?”, Tần Hạo cười ha ha nói.
“Ha ha, chính nó đấy!”
Vương Tú Quân cũng bật cười.
Hai người tính tiền, bước ra khỏi quán ăn. Trải qua tình huống này vô hình trung đã khiến mối quan hệ của hai người trở nên gần hơn một bước.
Tần Hạo cũng nhận ra rằng Vương Tú Quân là một cô gái khá mâu thuẫn. Một mặt cô ấy hi vọng có thể nghe theo ý kiến của bố mẹ và những người xung quanh, làm một cô gái dịu dàng, nghe lời, nhưng mặt khác, cô lại có tính cách hào phóng, rộng lượng.
“Ấy, phải rồi, anh có muốn tham gia vào câu lạc bộ của bọn tôi không? Tôi dạy anh vài chiêu, sau này gặp phải đám lưu manh như thế thì ít nhất cũng có thể bảo vệ bản thân! Luyện tập một chút cũng chẳng phải việc gì xấu!”
Vừa rồi Vương Tú Quân không nhìn thấy Tần Hạo ra tay, hơn nữa trong ấn tượng của cô ấy, người đàn ông này chỉ biết đá bóng, còn đánh nhau ấy mà, thực tình cô ấy không nghĩ là anh có gì lợi hại.
Nhìn dáng người gầy gò của anh cũng không giống một kẻ biết đánh đấm.
Vương Tú Quân có ý tốt, Tần Hạo đương nhiên biết điều đó nên anh gật đầu, cười nói: “Được thôi, vậy tôi phải gọi cô là đàn chị rồi!”
“Ừm, đàn em!”
Vương Tú Quân cười đáp lại, hai người ung dung dạo bộ trên đường, không ai nói lời nào.
Đi được tầm hai giờ đồng hồ thì bỗng có tiếng chuông điện thoại vang lên.
Tần Hạo nhìn, là điện thoại của Lâm Vũ Nghi, lúc này anh mới nhớ ra, chết rồi, anh quên mất hai chị em họ đang ở trường.
“Đi thôi, chúng ta quay trở về trường!”
Hình như Vương Tú Quân biết anh có việc nên chủ động mở lời đầy thiện chí.
Tần Hạo gật đầu.
Hai người lại vẫy một chiếc taxi, nửa giờ sau đã có mặt tại cổng trưởng.
Vương Tú Quân hơi do dự khi bước xuống xe.
Lúc này đã tan trường, người đi lại ở cổng trường rất đông, Vương Tú Quân sợ có người nhìn thấy cô ấy và Tần Hạo cùng xuống xe sẽ gây ra hiểu nhầm không đáng có.
Nhưng cô ấy lại nghĩ chắc bản thân nghiêm trọng hóa vấn đề quá, “cây ngay không sợ chết đứng”, càng giấu diếm thì càng khiến người ta nghi ngờ mình có vấn đề.
Vương Tú Quân bèn từ bỏ ý định nhờ tài xế chạy thêm một đoạn nữa rồi mới xuống xe.
Nhưng cô không ngờ, có hai bóng người xinh đẹp đứng trước cổng đang nhìn chằm chằm về hướng của cô ấy.
Đó là hai chị em Lâm Vũ Hân và Lâm Vũ Nghi.
Hai người tận mắt nhìn thấy, Vương Tú Quân và Tần Hạo cùng bước xuống một chiếc xe, trong lòng họ bỗng nổi cơn tan bành.
Sau khi Tần Hạo xuống xe, chào Vương Tú Quân thì vội vàng đi về hướng hai chị em Lâm Vũ Nghi, anh đang định nói xin lỗi thì Lâm Vũ Nghi đã hỏi phủ đầu: “Hai người đã làm gì vậy?”
"Hả? Ồ, đi ăn cơm thôi!”
Tần Hạo đáp lại một cách rất tự nhiên.
Ngờ đâu, lời giải thích như vậy chẳng khác gì không giải thích, Lâm Vũ Hân càng tỏ ra lạnh lùng hơn, vốn dĩ chuyện xảy ra hôm qua đã khiến cô tức giận tới mức mặc kệ thằng cha Tần Hạo này vậy mà hôm nay anh ta không những không hoàn thành nghĩa vụ của một người vệ sĩ mà còn đi cua gái!
Hơn nữa, người anh tán tỉnh cũng là hoa khôi của trường đại học Trung Hải - Vương Tú Quân.
Đại học Trung Hải có năm hoa khôi, hai chị em Lâm Vũ Hân và Lâm Vũ Nghi là hai trong số đó, một người nữa là Vương Tú Quân, một người khác không nổi cho lắm, cũng rất ít khi lộ diện tên là Trương Hàm Hương.
Ngoài ra, còn một hoa khôi nữa là cô giáo xinh đẹp của khoa Ngoại ngữ, Từ Dĩnh.
Năm hoa khôi, ai cũng xinh đẹp thoát tục, họ chính là nữ thần trong tim của đám con trai đại học Trung Hải.
Con gái ấy mà, bề ngoài đều tỏ thái độ khịt mũi coi thường những danh hiệu này nhưng thực ra toàn ngầm ganh đua cao thấp với nhau. Sự so sánh ngầm của họ nhiều khi rất khó hiểu.
Ví dụ như bây giờ, tận mắt nhìn thấy Tần Hạo và Vương Tú Quân cùng bước xuống từ một chiếc xe, rõ ràng là họ đã ra ngoài làm chuyện gì đó.
Ánh mắt của Lâm Vũ Hân và Lâm Vũ Nghi đều rất khó chịu.
“Sao thế?”, Tần Hạo cảm thấy hơi kỳ lạ bèn hỏi.
“Kệ anh ta, chúng mình đi thôi!”
Lâm Vũ Hân kéo em gái bỏ đi, bắt một chiếc taxi, bước lên rồi đi thẳng về nhà, đến xe của Tần Hạo cũng không buồn ngồi.
Tần Hạo ngẩn người rồi bỗng bật cười.
“Hai chị em nhà này, không phải ghen rồi đấy chứ? Ha ha!”
Tần Hạo nghĩ như vậy bỗng cảm thấy tâm trạng tốt lên nhiều, anh lái xe nhanh chóng đuổi theo.
Có chuyện gì thì về nhà rồi nói.
Vương Tú Quân đứng từ xa nhìn theo hướng ba người rời đi, trong lòng có chút tâm sự.
Cô ấy vừa bước vào trường thì điện thoại bỗng vang lên.
Vương Tú Quân nhìn, là bạn cùng phòng gọi tới, cô do dự không biết phải nói thế nào.
“Nói là anh ấy cũng được lắm à? Để cô ấy tự theo đuổi hay là nói không đạt chuẩn, khuyên cô ấy nên từ bỏ đây?”
Vương Tú Quân suy nghĩ một hồi lâu, vẫn không nghĩ được ý gì hay, điện thoại vẫn đổ chuông, cô ấy vội vàng nghe máy.
“Alo, Tú Quân à, người chị tốt của tôi, thế nào rồi?”
Vương Tú Quân nói lí nhí: “Chuyện này…Anh ấy cũng được…Ừ…Tôi cảm thấy…Chuyện đó, à phải rồi, tôi có mời anh ấy tham gia câu lạc bộ Teakwondo của chúng ta đấy!”
“Thật sao? Vậy anh ấy có đồng ý không?”
Cô bạn ở đầu bên kia điện thoại vui mừng hỏi, dường như cũng cảm thấy đây là một ý rất hay.
“Ừ, anh ấy đồng ý rồi, ngày mai sẽ tới!”
Vương Tú Quân vừa nói vừa có ý dò hỏi: “Hay là, ngày mai cậu tự gặp xem sao? Tôi là người ngoài, có nói gì thì cũng không tiện, chuyện tình cảm ấy mà, bản thân nên có cảm xúc vẫn hơn, Kiều Kiều cô nói xem có phải không?”
Bạn cùng kí túc xá với Vương Tú Quân tên là Đường Kiều, mối quan hệ giữa hai người trước giờ luôn khá tốt.
Đường Kiều suy nghĩ, cảm thấy người chị em của mình nói có lý bèn gật đầu, nói: “Vậy được, ngày mai tính tiếp nhé, chị, hôm nay chị đi mua quần áo với em được không?”
“Khiếp, chưa gì đã đánh vội ăn mặc như đang yêu đương rồi thế!”, Vương Tú Quân trêu đùa.
Đường Kiều xấu hổ nói: “Chị đừng trêu em nữa, người ta làm gì có, đi mua vài bộ quần áo thôi mà, không phải là đổi mùa rồi sao!”
“Được được được, vậy em ra đi, chị đợi em ở cổng trường này!”
Vương Tú Quân nói xong bèn tắt điện thoại, trước mặt cô ấy dường như lại hiện lên gương mặt khôi ngôi của Tần Hạo và cả nụ cười xấu xa kia nữa.
“Không nhìn ra đấy, cô giỏi quá!”
Tần Hạo thốt lên lời khen ngợi.
Không ngờ lời khen ngợi lại khiến Vương Tú Quân cảm thấy có chút ngại ngùng, cô sờ đầu, lúng túng nói: “Tôi là hội trưởng câu lạc bộ Teakwondo của trường nên cũng biết đánh đấm một chút, đối phó với đám lưu manh này không thành vấn đề!”
“Vậy thì cô nên tự hào chứ, sao nhìn cô cứ như cảm thấy mất mặt vậy!”
Tần Hạo cảm thấy không hiểu nổi.
Vương Tú Quân lè lưỡi, nói: “Anh không cảm thấy quá bạo lực sao? Con gái nên dịu dàng một chút, không được giống như mấy cậu con trai suốt ngày hết đánh nhau lại uống rượu.”
Tần Hạo bỗng cảm thấy khóc dở mếu dở: “Ai nói vậy, ai nói con gái nên ở nhà thêu thùa, thời đại nào rồi chứ? Tôi cảm thấy như thế này tốt lắm, là con gái ít nhất phải biết tự bảo vệ mình, cô lại có năng lực tự vệ, như vậy không tốt sao?”
"Hả? Anh cảm thấy như vậy rất ok sao?”, Vương Tú Quân kinh ngạc nhìn anh, sau đó lại nói: “Bố và anh trai tôi suốt ngày đe tôi, nói là tôi dữ quá, động tí thì đánh người khác, như thế quá thô lỗ, ngày nào họ cũng nói thế này…...”
“Để xem sau này con gả được cho ai, là câu này phải không?”, Tần Hạo cười ha ha nói.
“Ha ha, chính nó đấy!”
Vương Tú Quân cũng bật cười.
Hai người tính tiền, bước ra khỏi quán ăn. Trải qua tình huống này vô hình trung đã khiến mối quan hệ của hai người trở nên gần hơn một bước.
Tần Hạo cũng nhận ra rằng Vương Tú Quân là một cô gái khá mâu thuẫn. Một mặt cô ấy hi vọng có thể nghe theo ý kiến của bố mẹ và những người xung quanh, làm một cô gái dịu dàng, nghe lời, nhưng mặt khác, cô lại có tính cách hào phóng, rộng lượng.
“Ấy, phải rồi, anh có muốn tham gia vào câu lạc bộ của bọn tôi không? Tôi dạy anh vài chiêu, sau này gặp phải đám lưu manh như thế thì ít nhất cũng có thể bảo vệ bản thân! Luyện tập một chút cũng chẳng phải việc gì xấu!”
Vừa rồi Vương Tú Quân không nhìn thấy Tần Hạo ra tay, hơn nữa trong ấn tượng của cô ấy, người đàn ông này chỉ biết đá bóng, còn đánh nhau ấy mà, thực tình cô ấy không nghĩ là anh có gì lợi hại.
Nhìn dáng người gầy gò của anh cũng không giống một kẻ biết đánh đấm.
Vương Tú Quân có ý tốt, Tần Hạo đương nhiên biết điều đó nên anh gật đầu, cười nói: “Được thôi, vậy tôi phải gọi cô là đàn chị rồi!”
“Ừm, đàn em!”
Vương Tú Quân cười đáp lại, hai người ung dung dạo bộ trên đường, không ai nói lời nào.
Đi được tầm hai giờ đồng hồ thì bỗng có tiếng chuông điện thoại vang lên.
Tần Hạo nhìn, là điện thoại của Lâm Vũ Nghi, lúc này anh mới nhớ ra, chết rồi, anh quên mất hai chị em họ đang ở trường.
“Đi thôi, chúng ta quay trở về trường!”
Hình như Vương Tú Quân biết anh có việc nên chủ động mở lời đầy thiện chí.
Tần Hạo gật đầu.
Hai người lại vẫy một chiếc taxi, nửa giờ sau đã có mặt tại cổng trưởng.
Vương Tú Quân hơi do dự khi bước xuống xe.
Lúc này đã tan trường, người đi lại ở cổng trường rất đông, Vương Tú Quân sợ có người nhìn thấy cô ấy và Tần Hạo cùng xuống xe sẽ gây ra hiểu nhầm không đáng có.
Nhưng cô ấy lại nghĩ chắc bản thân nghiêm trọng hóa vấn đề quá, “cây ngay không sợ chết đứng”, càng giấu diếm thì càng khiến người ta nghi ngờ mình có vấn đề.
Vương Tú Quân bèn từ bỏ ý định nhờ tài xế chạy thêm một đoạn nữa rồi mới xuống xe.
Nhưng cô không ngờ, có hai bóng người xinh đẹp đứng trước cổng đang nhìn chằm chằm về hướng của cô ấy.
Đó là hai chị em Lâm Vũ Hân và Lâm Vũ Nghi.
Hai người tận mắt nhìn thấy, Vương Tú Quân và Tần Hạo cùng bước xuống một chiếc xe, trong lòng họ bỗng nổi cơn tan bành.
Sau khi Tần Hạo xuống xe, chào Vương Tú Quân thì vội vàng đi về hướng hai chị em Lâm Vũ Nghi, anh đang định nói xin lỗi thì Lâm Vũ Nghi đã hỏi phủ đầu: “Hai người đã làm gì vậy?”
"Hả? Ồ, đi ăn cơm thôi!”
Tần Hạo đáp lại một cách rất tự nhiên.
Ngờ đâu, lời giải thích như vậy chẳng khác gì không giải thích, Lâm Vũ Hân càng tỏ ra lạnh lùng hơn, vốn dĩ chuyện xảy ra hôm qua đã khiến cô tức giận tới mức mặc kệ thằng cha Tần Hạo này vậy mà hôm nay anh ta không những không hoàn thành nghĩa vụ của một người vệ sĩ mà còn đi cua gái!
Hơn nữa, người anh tán tỉnh cũng là hoa khôi của trường đại học Trung Hải - Vương Tú Quân.
Đại học Trung Hải có năm hoa khôi, hai chị em Lâm Vũ Hân và Lâm Vũ Nghi là hai trong số đó, một người nữa là Vương Tú Quân, một người khác không nổi cho lắm, cũng rất ít khi lộ diện tên là Trương Hàm Hương.
Ngoài ra, còn một hoa khôi nữa là cô giáo xinh đẹp của khoa Ngoại ngữ, Từ Dĩnh.
Năm hoa khôi, ai cũng xinh đẹp thoát tục, họ chính là nữ thần trong tim của đám con trai đại học Trung Hải.
Con gái ấy mà, bề ngoài đều tỏ thái độ khịt mũi coi thường những danh hiệu này nhưng thực ra toàn ngầm ganh đua cao thấp với nhau. Sự so sánh ngầm của họ nhiều khi rất khó hiểu.
Ví dụ như bây giờ, tận mắt nhìn thấy Tần Hạo và Vương Tú Quân cùng bước xuống từ một chiếc xe, rõ ràng là họ đã ra ngoài làm chuyện gì đó.
Ánh mắt của Lâm Vũ Hân và Lâm Vũ Nghi đều rất khó chịu.
“Sao thế?”, Tần Hạo cảm thấy hơi kỳ lạ bèn hỏi.
“Kệ anh ta, chúng mình đi thôi!”
Lâm Vũ Hân kéo em gái bỏ đi, bắt một chiếc taxi, bước lên rồi đi thẳng về nhà, đến xe của Tần Hạo cũng không buồn ngồi.
Tần Hạo ngẩn người rồi bỗng bật cười.
“Hai chị em nhà này, không phải ghen rồi đấy chứ? Ha ha!”
Tần Hạo nghĩ như vậy bỗng cảm thấy tâm trạng tốt lên nhiều, anh lái xe nhanh chóng đuổi theo.
Có chuyện gì thì về nhà rồi nói.
Vương Tú Quân đứng từ xa nhìn theo hướng ba người rời đi, trong lòng có chút tâm sự.
Cô ấy vừa bước vào trường thì điện thoại bỗng vang lên.
Vương Tú Quân nhìn, là bạn cùng phòng gọi tới, cô do dự không biết phải nói thế nào.
“Nói là anh ấy cũng được lắm à? Để cô ấy tự theo đuổi hay là nói không đạt chuẩn, khuyên cô ấy nên từ bỏ đây?”
Vương Tú Quân suy nghĩ một hồi lâu, vẫn không nghĩ được ý gì hay, điện thoại vẫn đổ chuông, cô ấy vội vàng nghe máy.
“Alo, Tú Quân à, người chị tốt của tôi, thế nào rồi?”
Vương Tú Quân nói lí nhí: “Chuyện này…Anh ấy cũng được…Ừ…Tôi cảm thấy…Chuyện đó, à phải rồi, tôi có mời anh ấy tham gia câu lạc bộ Teakwondo của chúng ta đấy!”
“Thật sao? Vậy anh ấy có đồng ý không?”
Cô bạn ở đầu bên kia điện thoại vui mừng hỏi, dường như cũng cảm thấy đây là một ý rất hay.
“Ừ, anh ấy đồng ý rồi, ngày mai sẽ tới!”
Vương Tú Quân vừa nói vừa có ý dò hỏi: “Hay là, ngày mai cậu tự gặp xem sao? Tôi là người ngoài, có nói gì thì cũng không tiện, chuyện tình cảm ấy mà, bản thân nên có cảm xúc vẫn hơn, Kiều Kiều cô nói xem có phải không?”
Bạn cùng kí túc xá với Vương Tú Quân tên là Đường Kiều, mối quan hệ giữa hai người trước giờ luôn khá tốt.
Đường Kiều suy nghĩ, cảm thấy người chị em của mình nói có lý bèn gật đầu, nói: “Vậy được, ngày mai tính tiếp nhé, chị, hôm nay chị đi mua quần áo với em được không?”
“Khiếp, chưa gì đã đánh vội ăn mặc như đang yêu đương rồi thế!”, Vương Tú Quân trêu đùa.
Đường Kiều xấu hổ nói: “Chị đừng trêu em nữa, người ta làm gì có, đi mua vài bộ quần áo thôi mà, không phải là đổi mùa rồi sao!”
“Được được được, vậy em ra đi, chị đợi em ở cổng trường này!”
Vương Tú Quân nói xong bèn tắt điện thoại, trước mặt cô ấy dường như lại hiện lên gương mặt khôi ngôi của Tần Hạo và cả nụ cười xấu xa kia nữa.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương