Boss Song Sinh Tuyệt Sắc Của Tôi
Chương 9
Có lẽ gọi người phụ nữ trước mặt là cô gái thì đúng hơn, cô ấy không giống mẹ của một đứa trẻ sáu tuổi, không hề có khí chất của một người mẹ.
Thế nhưng, đứa bé lại ôm chặt cô ấy khóc nức nở, không giống như là giả.
Cô gái hết sức chân thành cảm ơn Tần Hạo sau khi hiểu rõ mọi chuyện, hơn nữa còn lịch sự mời Tần Hạo tới nhà mình chơi, cùng ăn bữa cơm.
Tần Hạo khéo léo từ chối.
Quay ra xe, Lâm Ngọc Hân vẫn nhìn chăm chăm người mẹ kia, cô ấy hơi chau mày nói: “Cô gái này trông quen quá, hình như tôi đã gặp ở đâu rồi!”
Lâm Vũ Nghi cũng nói: “Em cũng thấy quen lắm, nhưng không nhớ ra nổi!”
Tần Hạo cũng tưởng rằng bọn họ có quen biết nhau trước đó nên cũng không để tâm cho lắm.
Sau khi lái xe trở về nhà, Lâm Vũ Hân đòi lấy chứng minh nhân dân của Tần Hạo, Tần Hạo không nghĩ ngợi nhiều, sau khi đưa cho cô ấy thì anh đi sửa xe.
Buổi chiều cứ thế trôi qua, tới tối, có một người tới biệt thự, gửi cho Lâm Vũ Hân một món đồ.
Lâm Vũ Hân mở túi tài liệu, đưa cho Tần Hạo.
“Đây là gì thế?”
“Hồ sơ nhập học của anh đấy, ngày mai tới trường đăng ký!”, Lâm Vũ Hân vừa bấm điều khiển tivi vừa nói qua loa.
“Đăng ký? Đăng ký cái gì? Ý của cô là tôi sẽ đi học ở trường các cô sao?”, Tần Hạo trợn tròn mắt, biểu cảm không dám tin hiện rõ trên mặt.
Lâm Vũ Hân gật đầu, nói: “Đúng vậy, những kẻ cặn bã trong trường đông quá, anh không vào thì làm sao làm hết nghĩa vụ vệ sĩ của tôi được? Làm sao có thể bảo vệ sát sao tôi...chúng…tôi đây?”
Lâm Vũ Huyên vốn chỉ định nói là bảo vệ mình thôi nhưng bỗng nhiên ý thức tới việc thiếu mất em gái thì không hay lắm.
“Vậy thì cũng đâu cần đi học! Lâu lắm rồi tôi không đến trường, cô đùa tôi sao? Không được, đánh chết cũng không đi, nếu mà ép quá thì tôi sẽ không làm vệ sĩ nữa!”
…
Sáng sớm ngày hôm sau, Tần Hạo cầm hồ sơ chuyển trường, lái chiếc xe Audi màu đen, đưa hai chị em tới đại học Trung Hải.
Cũng không biết Lâm Vũ Hân làm thế nào có được đơn chuyển trường của đại học Trung Hải, mối quan hệ của cô nàng này cũng nhiều đầy chứ, dù sao, Tần Hạo cũng dựa vào thân phận học sinh trường chuyên thể dục thể thao để chính thức chuyển thành học sinh của đại học Trung Hải.
“Hai con bé tinh ranh này định chơi mình đến chết chắc? Lại còn khoa thể dục, mình đã nhiều tuổi như vậy rồi mà còn phải chơi với lũ con nít, như vậy có ổn không?”
Tần Hạo khổ sở phàn nàn, vấn đề quan trọng nhất là học sinh khoa thể dục đều là nhưng đứa chẳng ra làm sao? Là những thằng con trai vai năm tấc rộng thân mười thước cao, đến học sinh nữ còn ít vô cùng chứ đừng nói tới những cô nàng chất lừ nhiều như khoa ngoại ngữ, khoa múa, khoa mỹ thuật hay khoa âm nhạc.
Nghĩ tới việc phải đi học ở cái trường chết dẫm này, Tần Hạo khóc không ra nước mắt.
Tối qua, anh đã phản kháng, nhưng kết quả là Lâm Vũ Hân khóc lóc nói: “Anh từng nói sẽ chịu trách nhiệm với bọn tôi, bây giờ tôi kêu anh đi học cùng thì anh lại không chịu, hu hu hu..”
Không đỡ nổi chiêu này, anh bại trận hoàn toàn.
Tần Hạo thở dài, lẳng lặng đi theo thầy chủ nhiệm vào lớp 13 năm thứ nhất.
“Chào các em, chúng ta cùng nhau chào mừng một học sinh mới chuyển trường, bạn Tần Hạo!”
Tần Hạo bước tới trước, bình thản nói: “Chào mọi người, tôi tên là Tần Hạo!”
“Hoan nghênh hoan nghênh!”
Cứ thế, anh đã trở thành sinh viên một cách vô cùng gượng gạo.
Chán chường chịu đựng tới trưa, cuối cùng anh cũng gặp hai chị em Lâm Vũ Hân.
“Thế nào rồi?”
“Chẳng thế nào cả? Chán ngắt! Cô thấy tôi không học cùng khoa với cô có tác dụng tích cực gì đối với việc làm vệ sĩ của cô không?”
“Không!”
“Ha ha!”
“Nhưng, anh có thể ra vào trường học bất cứ lúc nào, thuận tiện hơn nhiều. Nếu anh cảm thấy chán thì có thể nuôi dưỡng sở thích, hứng thú, phải rồi, sở thích của anh là gì?”
“Sở thích của tôi ấy à? Ừm, gái đẹp!”, Tần Hạo nói hết sức nghiêm túc.
Sau đó, anh bị đá một phát vào chân!
Bên cạnh Tần Hạo là hai hoa khôi xinh đẹp, họ đi trong vườn trường cùng nhau một cách quang minh chính đại như vậy khiến không ít người chú ý.
“Này? Đó chẳng phải là hai chị em hoa khôi của trường chúng ta sao? Hai người đó vốn lạnh lùng, sao lại có một nam sinh đi bên cạnh vậy?”
“Anh ta là ai thế? Hình như chưa gặp bao giờ!”
“Chà, tôi biết, đó chính là học sinh mới chuyển tới lớp chúng ta. Trời ạ, thằng cha này thân thiết với chị em hoa khôi của trường ta vậy sao!”
“Xem ra, sau này tôi phải thân thiết với thằng cha đó hơn mới được!”
Ba người vô thức đi tới sân bóng đá.
Đội bóng trường đại học Trung Hải đang thi đấu với đội bóng trường Sư phạm, thu hút không ít người tới xem, trong đó không thể thiếu người đẹp của các khối lớp.
Dù sao khi người đàn ông thấm đẫm mồ hôi, dốc sức liều mạng trên sân banh cũng chính là lúc họ trông quyến rũ nhất.
Ánh mắt Tần Hạo nhanh chóng đổ về một cô gái xinh đẹp trên sân.
Cô gái này ăn mặc khá mát mẻ, đang vung vẫy cánh tay ngọc ngà, hào hứng hét lên với một người đàn ông khác.
“Trương Hằng, cố lên! Trương Hằng, cố lên!”
Trương Hằng là đội trưởng đội bóng, dũng mãnh như thần, lúc này cậu ta dắt bóng vượt qua hai người, tung chân đá mạnh.
Vào rồi!
5: 4 hạ gục đội bóng trường Sư phạm!
Tiếng cổ động rền vang, trận đấu cũng kết thúc trong tiếng hoan hô đó.
Thế nhưng Trương Hằng đã phải trợn mắt khi nhìn thấy sự xuất hiện của hai chị em Lâm Vũ Hân ở phía bên sân bóng.
Cho tới khi cậu ta nhìn thấy Tần Hạo.
Khuôn mặt Trương Hằng lập tức biến sắc, trông vô cùng đáng sợ, toát lên một vẻ nham hiểm, cậu ta sải bước đi về phía Tần Hạo.
“Ấy, lại tới rồi kìa!”, Lâm Vũ Hân thấy tình hình như vậy thì không khỏi cảm thấy hào hứng.
Lâm Vũ Nghi cũng chờ đợi để xem kịch hay.
Bọn họ cũng muốn xem thử, vệ sĩ Tần Hạo thần bí bên cạnh mình rốt cuộc đang che giấu bao nhiêu bí mật.
“Anh rốt cuộc là ai? Sao lại tới trường chúng tôi vậy? Ha ha, hình như người ngoài không được tùy tiện vào trong trường đâu!”
Trương Hằng vừa nói vừa nhìn Lâm Vũ Hân với ánh mắt sâu xa.
Tần Hạo lấy thẻ sinh viên của mình ra, khua qua lại trước mặt, sau đó làm ra vẻ chán chết nhìn kẻ đứng đối diện.
“Anh cũng là học sinh của trường chúng tôi à?”, Trương Hằng giật mình, nhưng lập tức bật cười, hỏi: “Vũ Hân, anh ta là gì của cậu vậy?”
Lâm Vũ Hân cười hi hi, không còn vẻ lạnh lùng như trước nữa: “Anh ấy à, là bạn của tôi, mới chuyển trường. Anh ấy định gia nhập đội bóng nên tôi đưa anh ấy tới đây tìm cậu!”
“Gia nhập đội bóng sao? Ha ha!”
Trương Hằng như nghe phải chuyện cười, không khỏi vui vẻ, cậu ta liếc nhìn Tần Hạo, nói: “Anh biết đá bóng không?”
Lúc này, Trương Hằng đang tự nhủ, mình có nên để thằng cha này gia nhập đội bóng không đây? Dù sao đội bóng cũng chưa đủ người, mà đủ rồi thì có thể thay thế, có nên để anh ta vào, sau đó tìm cơ hội sỉ nhục anh ta một trận ra trò hay không?
Tần Hạo không ngờ mình bị Lâm Vũ Hân chơi một vố như vậy, nhưng anh trước giờ không hề sợ hãi khi xử lý bất kỳ việc gì nên hỏi ngược lại: “Đá bóng khó lắm sao? Cậu biết đá bóng thì ngầu lắm à?”
“Ha ha, người anh em, hôm qua anh tông hỏng chiếc Ferrari của tôi, vậy mà giờ nói chuyện với tôi như vậy sao?”
Trương Hằng đang điên đầu về việc tìm người điều tra thân phận Tần Hạo, thật không ngờ anh ta lại tự nộp mạng, tốt quá!
Thế nhưng, đứa bé lại ôm chặt cô ấy khóc nức nở, không giống như là giả.
Cô gái hết sức chân thành cảm ơn Tần Hạo sau khi hiểu rõ mọi chuyện, hơn nữa còn lịch sự mời Tần Hạo tới nhà mình chơi, cùng ăn bữa cơm.
Tần Hạo khéo léo từ chối.
Quay ra xe, Lâm Ngọc Hân vẫn nhìn chăm chăm người mẹ kia, cô ấy hơi chau mày nói: “Cô gái này trông quen quá, hình như tôi đã gặp ở đâu rồi!”
Lâm Vũ Nghi cũng nói: “Em cũng thấy quen lắm, nhưng không nhớ ra nổi!”
Tần Hạo cũng tưởng rằng bọn họ có quen biết nhau trước đó nên cũng không để tâm cho lắm.
Sau khi lái xe trở về nhà, Lâm Vũ Hân đòi lấy chứng minh nhân dân của Tần Hạo, Tần Hạo không nghĩ ngợi nhiều, sau khi đưa cho cô ấy thì anh đi sửa xe.
Buổi chiều cứ thế trôi qua, tới tối, có một người tới biệt thự, gửi cho Lâm Vũ Hân một món đồ.
Lâm Vũ Hân mở túi tài liệu, đưa cho Tần Hạo.
“Đây là gì thế?”
“Hồ sơ nhập học của anh đấy, ngày mai tới trường đăng ký!”, Lâm Vũ Hân vừa bấm điều khiển tivi vừa nói qua loa.
“Đăng ký? Đăng ký cái gì? Ý của cô là tôi sẽ đi học ở trường các cô sao?”, Tần Hạo trợn tròn mắt, biểu cảm không dám tin hiện rõ trên mặt.
Lâm Vũ Hân gật đầu, nói: “Đúng vậy, những kẻ cặn bã trong trường đông quá, anh không vào thì làm sao làm hết nghĩa vụ vệ sĩ của tôi được? Làm sao có thể bảo vệ sát sao tôi...chúng…tôi đây?”
Lâm Vũ Huyên vốn chỉ định nói là bảo vệ mình thôi nhưng bỗng nhiên ý thức tới việc thiếu mất em gái thì không hay lắm.
“Vậy thì cũng đâu cần đi học! Lâu lắm rồi tôi không đến trường, cô đùa tôi sao? Không được, đánh chết cũng không đi, nếu mà ép quá thì tôi sẽ không làm vệ sĩ nữa!”
…
Sáng sớm ngày hôm sau, Tần Hạo cầm hồ sơ chuyển trường, lái chiếc xe Audi màu đen, đưa hai chị em tới đại học Trung Hải.
Cũng không biết Lâm Vũ Hân làm thế nào có được đơn chuyển trường của đại học Trung Hải, mối quan hệ của cô nàng này cũng nhiều đầy chứ, dù sao, Tần Hạo cũng dựa vào thân phận học sinh trường chuyên thể dục thể thao để chính thức chuyển thành học sinh của đại học Trung Hải.
“Hai con bé tinh ranh này định chơi mình đến chết chắc? Lại còn khoa thể dục, mình đã nhiều tuổi như vậy rồi mà còn phải chơi với lũ con nít, như vậy có ổn không?”
Tần Hạo khổ sở phàn nàn, vấn đề quan trọng nhất là học sinh khoa thể dục đều là nhưng đứa chẳng ra làm sao? Là những thằng con trai vai năm tấc rộng thân mười thước cao, đến học sinh nữ còn ít vô cùng chứ đừng nói tới những cô nàng chất lừ nhiều như khoa ngoại ngữ, khoa múa, khoa mỹ thuật hay khoa âm nhạc.
Nghĩ tới việc phải đi học ở cái trường chết dẫm này, Tần Hạo khóc không ra nước mắt.
Tối qua, anh đã phản kháng, nhưng kết quả là Lâm Vũ Hân khóc lóc nói: “Anh từng nói sẽ chịu trách nhiệm với bọn tôi, bây giờ tôi kêu anh đi học cùng thì anh lại không chịu, hu hu hu..”
Không đỡ nổi chiêu này, anh bại trận hoàn toàn.
Tần Hạo thở dài, lẳng lặng đi theo thầy chủ nhiệm vào lớp 13 năm thứ nhất.
“Chào các em, chúng ta cùng nhau chào mừng một học sinh mới chuyển trường, bạn Tần Hạo!”
Tần Hạo bước tới trước, bình thản nói: “Chào mọi người, tôi tên là Tần Hạo!”
“Hoan nghênh hoan nghênh!”
Cứ thế, anh đã trở thành sinh viên một cách vô cùng gượng gạo.
Chán chường chịu đựng tới trưa, cuối cùng anh cũng gặp hai chị em Lâm Vũ Hân.
“Thế nào rồi?”
“Chẳng thế nào cả? Chán ngắt! Cô thấy tôi không học cùng khoa với cô có tác dụng tích cực gì đối với việc làm vệ sĩ của cô không?”
“Không!”
“Ha ha!”
“Nhưng, anh có thể ra vào trường học bất cứ lúc nào, thuận tiện hơn nhiều. Nếu anh cảm thấy chán thì có thể nuôi dưỡng sở thích, hứng thú, phải rồi, sở thích của anh là gì?”
“Sở thích của tôi ấy à? Ừm, gái đẹp!”, Tần Hạo nói hết sức nghiêm túc.
Sau đó, anh bị đá một phát vào chân!
Bên cạnh Tần Hạo là hai hoa khôi xinh đẹp, họ đi trong vườn trường cùng nhau một cách quang minh chính đại như vậy khiến không ít người chú ý.
“Này? Đó chẳng phải là hai chị em hoa khôi của trường chúng ta sao? Hai người đó vốn lạnh lùng, sao lại có một nam sinh đi bên cạnh vậy?”
“Anh ta là ai thế? Hình như chưa gặp bao giờ!”
“Chà, tôi biết, đó chính là học sinh mới chuyển tới lớp chúng ta. Trời ạ, thằng cha này thân thiết với chị em hoa khôi của trường ta vậy sao!”
“Xem ra, sau này tôi phải thân thiết với thằng cha đó hơn mới được!”
Ba người vô thức đi tới sân bóng đá.
Đội bóng trường đại học Trung Hải đang thi đấu với đội bóng trường Sư phạm, thu hút không ít người tới xem, trong đó không thể thiếu người đẹp của các khối lớp.
Dù sao khi người đàn ông thấm đẫm mồ hôi, dốc sức liều mạng trên sân banh cũng chính là lúc họ trông quyến rũ nhất.
Ánh mắt Tần Hạo nhanh chóng đổ về một cô gái xinh đẹp trên sân.
Cô gái này ăn mặc khá mát mẻ, đang vung vẫy cánh tay ngọc ngà, hào hứng hét lên với một người đàn ông khác.
“Trương Hằng, cố lên! Trương Hằng, cố lên!”
Trương Hằng là đội trưởng đội bóng, dũng mãnh như thần, lúc này cậu ta dắt bóng vượt qua hai người, tung chân đá mạnh.
Vào rồi!
5: 4 hạ gục đội bóng trường Sư phạm!
Tiếng cổ động rền vang, trận đấu cũng kết thúc trong tiếng hoan hô đó.
Thế nhưng Trương Hằng đã phải trợn mắt khi nhìn thấy sự xuất hiện của hai chị em Lâm Vũ Hân ở phía bên sân bóng.
Cho tới khi cậu ta nhìn thấy Tần Hạo.
Khuôn mặt Trương Hằng lập tức biến sắc, trông vô cùng đáng sợ, toát lên một vẻ nham hiểm, cậu ta sải bước đi về phía Tần Hạo.
“Ấy, lại tới rồi kìa!”, Lâm Vũ Hân thấy tình hình như vậy thì không khỏi cảm thấy hào hứng.
Lâm Vũ Nghi cũng chờ đợi để xem kịch hay.
Bọn họ cũng muốn xem thử, vệ sĩ Tần Hạo thần bí bên cạnh mình rốt cuộc đang che giấu bao nhiêu bí mật.
“Anh rốt cuộc là ai? Sao lại tới trường chúng tôi vậy? Ha ha, hình như người ngoài không được tùy tiện vào trong trường đâu!”
Trương Hằng vừa nói vừa nhìn Lâm Vũ Hân với ánh mắt sâu xa.
Tần Hạo lấy thẻ sinh viên của mình ra, khua qua lại trước mặt, sau đó làm ra vẻ chán chết nhìn kẻ đứng đối diện.
“Anh cũng là học sinh của trường chúng tôi à?”, Trương Hằng giật mình, nhưng lập tức bật cười, hỏi: “Vũ Hân, anh ta là gì của cậu vậy?”
Lâm Vũ Hân cười hi hi, không còn vẻ lạnh lùng như trước nữa: “Anh ấy à, là bạn của tôi, mới chuyển trường. Anh ấy định gia nhập đội bóng nên tôi đưa anh ấy tới đây tìm cậu!”
“Gia nhập đội bóng sao? Ha ha!”
Trương Hằng như nghe phải chuyện cười, không khỏi vui vẻ, cậu ta liếc nhìn Tần Hạo, nói: “Anh biết đá bóng không?”
Lúc này, Trương Hằng đang tự nhủ, mình có nên để thằng cha này gia nhập đội bóng không đây? Dù sao đội bóng cũng chưa đủ người, mà đủ rồi thì có thể thay thế, có nên để anh ta vào, sau đó tìm cơ hội sỉ nhục anh ta một trận ra trò hay không?
Tần Hạo không ngờ mình bị Lâm Vũ Hân chơi một vố như vậy, nhưng anh trước giờ không hề sợ hãi khi xử lý bất kỳ việc gì nên hỏi ngược lại: “Đá bóng khó lắm sao? Cậu biết đá bóng thì ngầu lắm à?”
“Ha ha, người anh em, hôm qua anh tông hỏng chiếc Ferrari của tôi, vậy mà giờ nói chuyện với tôi như vậy sao?”
Trương Hằng đang điên đầu về việc tìm người điều tra thân phận Tần Hạo, thật không ngờ anh ta lại tự nộp mạng, tốt quá!
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương