Boss Sủng Quá Gấp
Chương 70: Buổi biểu diễn của cảnh hi
Cô phát hiện sau khi mình giả vờ ngủ thì anh sẽ không ra ra vào vào nữa, mà cứ thế đến phòng sáchngủ. Tối nay cũng vậy, nghe thấy tiếng xe của Lục Minh là Cảnh Y Nhân lập tức tắt luôn ti vi dù phim truyền hình đang ở đoạn gây cấn, rồi tắt đèn, nằm xuống ngủ.Không lâu sau liền nghe thấy tiếng tay nắm cửa bị vặn ra, ba giây sau cửa được đóng lại. Cô len lén thở phào một hơi, rồi bò ra khỏi chăn, vừa rồi đang chăm chú xem ti vi nên cô cầm điều khiển tivi bật lên, tiếp tục xem. Rồi chỉnh âm thanh nhỏ đi một chút, kết quả là, không biết có phải vì vừa nãy quá mức lo lắng hay là do đường lên não quá ngắn mà cô cứ thế ấn vào nút tăng âm lượng. Trong chớp mắt, tiếng ti vi đột nhiên vang vọng lên, làm Cảnh Y Nhân giật mình run tay, điều khiển ti vi suýt chút nữa thì rơi mất, rồi cô vội vàng ấn nút giảm thanh. Ngoài cửa Lục Minh mới rời đi được hai bước, anh đột nhiên nghe thấy tiếng động truyền từ trong phòng ra, bước chân khựng lại, sống lưng cứng đờ. Cô gái chết tiệt này, lại dám giả vờ ngủ.Rạng sáng hôm sau, Cảnh Y Nhân cho rằng Lục Minh sẽ không ở nhà giống như ngày thường.Thế nên hôm nay cô ăn mặc vô cùng tùy tiện, quần áo ngủ, dép lê loẹt quẹt xuống tầng, cô dùng sức duỗi lưng, trong miệng còn lẩm nhẩm hát. Cậu không ở nhà thật là thoải... Cảnh Y Nhân vừa nghĩ vừa đi xuống tầng, liền nhìn thấy Lục Minh đang ở trước bàn ăn, câu đang nghĩ trong đầu còn chưa kịp nghĩ xong thì cô đã giật bắn cả mình. Động tác duỗi lưng khựng lại vài giây.Sau khi hồi thần thì cô vội vàng gượng gạo thu hồi động tác. Cô đứng nghiêm như cán bút, cúi thấp đầu, kéo ghế ra rồi ngồi vào chỗ.Quản gia Ngô tiến lên nhận lấy phần ăn sáng mà cô giúp việc bưng tới rồi đặt trước mặt Cảnh Y Nhân. Ông thong thả mở miệng: “Cô Cảnh! Vừa rồi em trai cô gọi điện tới nói tám giờ tối nay cô đến quảng trường Cự Đản, cậu ấy mở buổi nhạc hội ở đó.”“...” Cảnh Y Nhân nhận bát mà quản gia Ngô đưa cho, hơi khó hiểu nhìn quản gia Ngô.“Buổi nhạc hội? Là cái gì?”“...” Quản gia Ngô nghĩ một lát rồi nói: “Gần giống như lên sân khấu hát kịch ạ.”“... À!” Cảnh Y Nhân hiểu đại khái nên gật đầu.Trong đầu Cảnh Y Nhân tưởng tượng ra hình ảnh Cảnh Hi mặc một bộ quần áo như cái chổi lông gà đứng trong hội trường lớn vừa nhảy vừa gào thét thảm thiết... Tôi không phải là thiên tài ồ ố ô... Chếch ít ao... Em chính là liều thuốc của tôi...Nghĩ tới đây thái dương Cảnh Y Nhân hơi giật giật.Cảnh Hi mở nhạc hội thì liên quan gì tới cô? Tại sao cô lại phải đi? Cô cũng không có bệnh, chạy đi xem Cảnh Hi lên cơn động kinh làm gì?Nhưng vừa nghĩ tới hôm nay cậu không đi làm, cả ngày hôm nay sẽ ở nhà cùng cô khiến toàn thân cô thấy bứt rứt.Cảnh Y Nhân còn đang do dự không quyết định được thì Lục Minh ở bên cạnh sau khi nghe thấy lời của quản gia Ngô liền sầm mặt, dùng ánh mắt lạnh bằng nhìn chằm chằm vào cô.“Hôm nay cô không được đi đâu hết.”“Tại sao ạ?”Cảnh Y Nhân vốn không định tới buổi nhạc hội của Cảnh Hi, nhưng Lục Minh không cho phép cô đi đâu hết nên trong lòng cảm thấy không công bằng, làm cho cô không kịp nghĩ ngợi gì đã phản bác lại theo bản năng. Hôm nay mà bắt cô phải ở nhà đối mặt với vẻ mặt lạnh bằng đầy gượng gạo của cậu thì chắc cô nghẹt thở chết mất.Thấy Cảnh Y Nhân không chút do dự phản bác lại mình, sắc mặt của Lục Minh lại càng khó coi hơn. “Bởi vì hôm nay là sinh nhật của mẹ tôi, phải về nhà cũ.”“...”Gương mặt Lục Minh lạnh như tấm sắt. Cảnh Y Nhân không dám có ý kiến gì nữa, chỉ mím chặt môi, cúi đầu dùng bữa. Con ngươi sâu thẳm của Lục Minh nhìn cô chăm chú, khớp xương trên bàn tay đang cầm đũa trở nên trắng bệch. Nhất thời anh mất hết cả khẩu vị.Quản gia Ngô đứng một bên cho rằng Lục Minh đã quên nên mở miệng nhắc: “Ngài Lục, hôm nay phu nhân lại gọi điện tới nói, không cho...”, cô Cảnh tới tham gia tiệc mừng thọ.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương