Bớt Lạnh Nhạt Đi Và Lấy Anh Nha!
Chương 153
Hữu tức giận trước thái đội đó của nó liền đi nhanh lại nắm chặt 2 vai nó kéo nó đứng lên épnó đôi diện với mình rồi lớn tiếng.- như anh nghĩ - nó không sợ hãi trước sự tức giận của anh mà ngược lại nó nhếch mép tỏ thái độ hời hợt bất cần đến là ghét.- Linh. Mày đang nói gì vậy? Mày là đang diễn trò đúng không? - Dương đi nhanh lại kéo anh ra rồi đứng đối diện nó hỏi, ánh mắt nhìn thẳng mắt nó như muốn đọc được suy nghĩ của nó.Quay mặt đi nó cười nhếch mép điệu bất cần khinh khỉnh vì hiện tại nó không giám nhìn thẳng vào đôi mắt ấy của cô, đôi mắt đầy hi vọng cũng như cầu xin mong chờ xen chút gì đó thất vọng khiến nó khoing giám nhìn thẳng vào đó.- mày nói đi. Thái độ đó là sao? - Dương nhưkhông chịu được thái độ đó của nó liền kéo vainó cho nó đôi diện với mình rồi quát lên, đôi mắt đã phiến hồng.- hư. Tao vậy đó. Mày nhìn rồi đó. Vậy cần gì tao giải thích thêm. - nó khinh khỉnh nhếch mép trả lời điệu bộ bất cần lạnh nhạt thản nhiên.- mày...- đừng có mở miệng muốn dạy đời tao. Mày đơn giản cũng chỉ là bạn hay chăng là chị họ tao thôi chứ có quyền gì quản tao? Im đi giùm tao, tao đủ mệt rồi đừng mở miệng là càm ràm muốn tao làm này muốn tao làm lọ rồi tao làm này sai làm kia đúng. Dẹp, dẹp hết giùm tao cái đi. - không để Dương kịp mởmiệng nó liền đưa bàn tay lên chắn trước mặtrồi hạ tay xuống nhìn thẳng vào cô nói vẻ khó chịu.- mày... mày đang nói gì vậy? Mày từ khi nàothì như vậy? Trước giờ mày đâu....- tao vậy đó. Trước giờ vẫn vậy do mày không để ý thôi - Dương lắp bắp nói ra từng câu đôi mắt đã phủ lớp sương mờ, đầu lắc lắcnhư không tin hỏi nó thì lại bị nó chặn họng bằng giọng nói thản nhiên.- hức... mày..."Chát "- mày tỉnh lại chưa? Mày đang bị gì vậy?Băng Linh mà bọn tao biết trước kia sẽ khôngbao giờ nói chuyện với bạn bè như vậy. Mày sao vậy? Mày đã quá khác rồi. - Thủy tức giận khi thấy nó nói vậy với Dương, khi cô cònđang nghẹn ngào định nói gì đó thì nhỏ đã lao lại cho nó 1 bạt tai.- ừ... phải... là tao khác... đời mà. Ai chả có lúc thay đổi. Và tao cũng vậy. Mày đừng nghĩ ai cũng hiền cũng tốt. Hiền như tấm còn lừa cám tắm nước sôi, ngoan như lọ lem còn trốn nhà đi chơi tối, ngây thơ như bạch tuyếtcòn giám ở chung với 7 người đàn ông xa lạ thì huống gì tao. Tao cũng là người thường thôi. Tao cần tiền và người ta có tiền cho tao thì tao theo người ta vậy thôi. - nó bị tát có chút bất ngờ nhưng rất nhanh lấy lại bình tĩnh nó dùng thái độ bất cần hời hợt đưa tay lên má xoa nhẹ rồi nhéch mép khinh khỉnh đáp lại Thủy.- mày...- có chuyện gì vậy? - hắn từ cửa bước vào giọng lạnh lùng vang lên.- à.... không có gì. - Lộc lãy giờ đứng ngoài quan sát giờ mới lên tiếng. Lộc có chút khó hiểu nhưng không hỏi thấy hắn liền gượng cười trả lời.- sao...Hữu định lên tiếng thì bị Lộc kéo tay rồi lắc đầu ra hiệu đừng nói, Hữu có vẻ không phục nhưng vẫn không nói chỉ gượng cười nói- ờ không... không có gì đâu.- thật sao? Vậy sao Dương lại khóc vậy? - hắn lạnh lùng đi lại đặt cặp lên bàn rồi ngẩng đầu hất hàm về phía Dương đang khóc hỏi.- à.., aha.. tao chêu síu lên khóc nhè ý mà hihi. Mày biết bọn tao hay vậy mà. Chút síu là hếtgiận ý mà hihi. - Lộc thấy vậy có chút lúng túng rồi bỗng đi lại bên Dương ôm cô vào lòng xong nhìn hắn cười rồi lại quay sang nhìn cô đang nấc nbej teong lòng mình mỉm cười nói -phải không vợ yêu. Chồng xin lỗi vợ yêu mà, đừng khóc nữa ha? - nói rồi cậu mỉm cười hôn nhẹ lên má cô như dỗ dành nịnh nọt.Dương không nói chỉ nhìn lướt qua nó rồi đi lại bàn mình ngồi xuống Lộc ton ton phía sau.Thây vậy ai cũng về chôc người đó nhưng đều khẽ lướt ánh mắt qua nó rồi mới đi về chỗ của mình.- aiz... hôm nay vợ anh để tóc xõa ha? - hắn quay sang nó thấy nó xóa tóc liền nhẹ giọng chêu đùa.- hì. Lâu lâu vợ chô g cũng đổi gió chút chứ - nó cười rồi quay ra nhìn hắn cười tay để lên bên má vừa bị Thủy tát ( chả là thấy hắn nó nhanh tay buông xõa tóc để che đi bên má bị nhỏ tát vẫn hẳn in đủ 5 nốt ngón tay).- vậy sao? - hắn nhếch mép nhưng rất nhanh đã không thấy cái nhếch môi mà là nụ cười mỉm.Nó đã thấy cái nhếch môi đó tim nó hơi nhói nhói thật khó chịu.- ừ. Xin lỗi anh nha. Hôm qua em bận lên quên không nói với anh đến tối em mới nhớ ra định gọi anh xin lỗi nhưng điện thoại hết pin em sạc rồi ngủ quên mất. Xin lỗi anh nha? - nó ôm cách tay hắn nũng nịu.- ừ không sao - hắn lạnh lùng quay mặt nhìn chiếc bút đang nghịch trên tay nhàn nhạt trả lời.- hi. Yêu anh nhiều nhiều - nó hôn chụt lên máhân cười tươi xong lôi sách vở ra để lên bàn.- hì ừ - hắn quay ra nhìn nó gượng cười cho qua rồi lain quay ra nhìn chiếc bút trên tay." tại sao em lại nói dối anh? Tại sao em lại làmvậy? Em đã thay đổ rồi, em không còn là em nữa. Nhưng anh vẫn sẽ thá thứ cho em 1 lần, chỉ 1 lần này thôi. Đừng làm anh thất vọng, anh xin em. Vì anh yêu em, yêu rất nhiều " suy nghĩ của hắn, hắn tự nói với bản thân rồi quay sang nhìn nó như hi vọng 1 điều gì đó.Còn nó nó biết hắn chắc đã nhìn và nghe thấy những việc vừa sảy ra vì nhờ thái độ lạnh lùnghời hợt đó của hắn, tuy nó vẫn tỏ ra bình thường nhưng tâm nó đang rất khó chịu, nó gần như không chịu nổi được nữa rồi. Cứ vậy những tiết học dài đằng đặng chôi qua, hắn vẫn thái độ đó với nó, đám bạn không xuống nói chuyện với nó thậm chí còn coi nó như không khí điều đó làm nó buồn lắm, Hữu tuy nói chuyện với nhỏ nhưng thi thoảng vẫn nhìn những hành động thân mật của nó đối với hắn thì chau mày khó chịu, nhiều lần định đi lại nóithứ gì đó nhưng nghĩ lại lại thôi, chỉ có Lộc là nhìn nó chăm chú, từ hành động đêan lời nói, nó có vẻ như cố diễn kịch cho người khác xem vì đơn giản trước nay chưa bao giờ nó sưng vợ chồng với hắn, chưa bao giờ thấy tự nhiên nó đi ôm hắn hay hôn hắn trước mặt mọi người, trên lớp nó hời hợt chỉ có hắn là tự động hôn hay chiều chuộng nó còn hôm nay lại ngược lại, suy ngẫm lại cậu thấy 2 tuần trở lại đây nó thật khác nó như muốn dấu diếm gì đó... cứ thêa cả buổi sáng đi học mỗi người 1 việc, mỗi người 1 suy nghĩ.Giờ về- hôm nay vợ có người đón lên vợ về trước hì. Pipi chồng mai gặp - noa nghe tiếng trống tan học liền vội vàng thu sách vở rồi nói với hắn, không để hắn kịp trả lời liền chạy đi.Hắn và đám bạn nhíu mày trước hành động đócủa nó nhưng cũng không nói gì chỉ lững thững thu sách vở rồi cùng ra về.Vừa ra đến cửa lớp bạn hân và nhỏ đã có thể nhìn thấy 1 chiếc thể thao đỏ đen sang trọng đỗ trước cổng trường đợi ai đó và người đoa không ai khác chính là nó vì cả đám thấy nó đang vội chạy ra rồi không ngại ngần hôn lên má người đó xong vội kéo vào xe rồi ra bề như muốn trôna gì đó. Chứng kiến cảnh đó đám bạn lo lắng quay sang nhìn hân nhưng khi quay lại hân đã đi đêan cuối hành lang, nhìn nhau cả đám kéo nhau chạy theo hắn rồi tự hỏi không biết hắn đã nhìn thấy cảnh vừa rồi hay chưa.Về hắn, hân đã nhìn thấy nhưng hân bỏ qua vìhân không muốn tin đó là sự thật, hân tưn phủ nhận mọi thứ nhưng hân không biết trong đáy mắt hắn có sự tức giận, đau đớn hơn hết là thất vọng.Còn nó, nó cố ý làm vậy để mọi người nhìn thấy nhưng khi vào xe nó đã ngước lên nhìn vềphía hắn miệng lẩm bẩm gì đó rồi cụp mi lại bẻmệt mỏi.- mở cửa sổ xe cho chị - nó đi được 1 đoạn mới nói với Thiện.- vâng - thiện nhấn nút gì đó cửa xe liền mở khiến gió lùa vào thổi tóc nó bay bay, từng làngió tạt vào mặt nó rán rát nhưng mặc kệ nó cứ vô hần nhìn ra bên ngoài.Thiện ngồi nhìn noa khó hiểu định hỏi nhưng thấy nó vậy lên cũng thôi chỉ tập chung vào láixe.* chiều tại nhà nó *- hey nhóc. Đi chợ với chị - nó vỗ vai Thiện khi Thiện đang ngồi nghịch điện thội ở cái xíchđu của nó trước tán cây râm mát.- dạ vâng. Chị muốn mua gì? - Thiện ngước lên nhìn nó.- mau chút đồ. Và em sẽ là người trả hề hề. Chị còn chưa sử em vụ hồi sáng, coi như đây là 1 trừng phạt đi - nó mỉm cười ngồi xuống cạnh Thiện nói.- eo vâng - Thiện xụ mặt.- chị định đâu à? Em đi với. - Bình từ đâu phi ra chen giữa 2 người.- đi chợ - Thiện nhíu mày nhìn Bình, cái thằng nhóc này, sao nó lại baby hơn cậu vậy hừ.- em đi với. Dù sao ngày kia về rồi hôm nay đichơi buổi đi - Bình mè nheo với nó.- ừ cũng được - nó xoa đầu Bình mỉm cười.- dạ. Vậy giờ em đi thay đồ hihi - nói rồi Bìnhchạy vô nhà.- em cũng vào thay đồ đi rồi đi. Cũng 2h rồi -nó nhìn đồng hồ trên tay Thiện rồi nói xong cũng đi vô nhà.- vâng.Vậy là sau 15 phút nó và 2 đứa kia cũng chuẩnbị xong, Thiện diện cho mình chiếc phông xám khoác ngoài áo bò mài rách ở vai, lưng, túi áo và 2 bên sườn eo, chiếc quần jean đen mài rách ở gối, giầy thể theo đen tay trái đeo chiếc đồng hồ cảm ứng, cổ đeo sợi dây bạc, đeo 1 bông tai đen ở 1 bên tai, nhìn Thiện lúc này có vẻ bụi bặm cá tính có xen sự bất cần đến lạ. Bình mặc 1 chiếc 3 lỗ trắng bên trong bên ngoài chiếc sơmi đen bung 3 cúc đầu, quần jean đen trơn chân đi nike trắng, tay trái đeo dây bạc, tai đeo bông hình cánh thiên thần màu đen, nhìn Bình lãng tử cũng lại có chút trưởng thành. Nó vẫn như hàng ngày, chiếc phông trắng rộng có số 86 màu đen trước ngực, tay áo cách điệu 2 vạch đen, quần baggy xanh mài rách, cổ chân trái đeo lắc 2 tầng 1 tần trơn 1 tầng có nhiều hình chữ T nho nhỏ, chân đi sandan đen, tay phải đeo lắc bạc hôm trước Thiện mua, tai đeo khuyên hình đầu xương chéo đen, tóc búi củ tỏi gọn gàng, nhìn nó raat cá tính, khá bụi nhưng vẫnrất dễ thương.- mẹ ơi con đi chợ chút nha mẹ? - nó ra hỏi mẹ nó, khi mẹ nó đang ngồi làm cái gì đó.- ừ. Nhưng con đi mua gì? - mẹ nó ngước lênnhìn con gái.- con đi mua mấy đồ kinh tinh ý mà hì. Con dẫn theo 2 thằng nhóc này đi chơi luôn dù sao ngày kia tụi nó cũng phải về rồi - nó cười hì hì.- ừ vậy cũng được. À chút đi mua cho mẹ gói xà phòng giặt đồ nhé, nhà sắp hết rồi. - mẹ noa dặn.- dạ con biết rồi. Thôi con đi đây - nó cười rồibước đi.- dạ bọn con đi chơi chút nha bác hì hì - ThiệnBình đồng thanh.- ừ đi đi - mẹ nó mỉm cười.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương