Bù Đắp Cho Em
Chương 29
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
au một hồi trao đổi thì Hồng Nhiệm dắt cô đi đến trước một chiếc váy
(cre: lazada)
Ngắm nhìn một chút cô khá ưng ý, màu sắc trẻ trung, kiểu dáng cũng vừa dễ thương nhưng không trẻ con cũng khá hợp ý cô, Khẩm Lệ Nhu quay sang Hồng Nhiệm vui vẻ: “Tôi khá ưng ý chiếc váy này đó, vậy chốt váy chính của buổi lễ đính hôn là cái này ha”, ngưng một lát cô tiếp tục: “Tôi cũng muốn xem thêm vài chiếc váy đơn giản hơn để làm váy phụ”
“Được thưa phu nhân, xin mời đi lối bên này”, nói rồi anh đưa tay về hướng đối diện, nơi trưng bày những mẫu váy đơn giản hơn
Khoảng 1-2 giờ đồng hồ sau, Khẩm Lệ Nhu cuối cùng cũng lựa xong thêm vài chiếc váy khác, hôm nay cô rất ưng ý những chiếc váy đã lựa, cô tươi cười nói: “Cảm ơn anh Hồng đã giúp đỡ, hôm nay tôi thật sự rất thích những mẫu này”
“Thật vui vì tôi đã giúp ích được cho phu nhân ạ”, anh cười rồi nói tiếp: “Phu nhân hãy thử những bộ này và đi ra cho Vương tổng chiêm ngưỡng nhé, chắc chắn ngài ấy sẽ thích”
“Ừm…, ừm chắc chắn rồi”, cô cười hơi gượng gạo
“Những nhân viên phụ giúp phu nhân mặc váy có lẽ đã đến rồi, phu nhân vào thử đi ạ”, anh nói tiếp
Lệ Nhu hít thở một cái mang theo nét mệt mỏi đi ra, cô nuốt một ngụm nước bọt rồi cất tiếng: “Bắc Thiên, anh có muốn xem thử những bộ váy em đã chọn không”
“Ừm, em cứ làm những điều mình muốn”, anh ngước lên nhìn cô trả lời
“Vậy em vào thay, anh đợi một chút nhé”, cô mỉm cười thở phào nhẹ nhõm
“Ừm”, người đàn ông ngồi trên ghế sofa rũ mắt đáp
Khẩm Lệ Nhu định quay người vào phòng thử đồ thì quay sang nói với Hồng Nhiệm: “Tôi chọn xong rồi có gì anh cứ đi trước đi”
“Vâng, nếu có gì cần thì phu nhân cứ gọi cho tôi nhé”, Hồng Nhiệm lịch sự đáp lời
Xong rồi cô cùng các nhân viên phụ giúp đi vào trong, sau 15 phút cô với chiếc váy chính của buổi lễ đính hôn bước ra, các nhân viên mỉm cười nhìn về phía Vương Bắc Thiên: “Thưa Vương tổng, phu nhân thực sự hợp với chiếc váy này lắm đó ạ”
Bắc Thiên đưa mắt nhìn về phía cô, người con gái trẻ trung mặc lên mình chiếc váy màu hồng nhạt vừa toát lên vẻ dễ thương vừa trang nhã, nhưng tất cả cũng chỉ dừng ở mức như thế. Anh lên tiếng: “Lệ Nhu, em thích chiếc váy này không”
“Em rất thích ạ”, cô bước đến gần anh đáp
“Anh…anh thấy có điểm nào chưa đẹp không”, cô hỏi tiếp
“Đẹp, em thích thì mua, và chọn thêm vài mẫu váy khác nữa nhỉ”, vẫn khuôn mặt lạnh tanh ấy anh nói
“Em chọn váy phụ xong hết luôn rồi ạ”, cô bẽn lẽn đáp, anh vừa khen cô đẹp kìa, đây có phải là một tín hiệu cho thấy cô có thể làm được không, điều này như một tia hi vọng len lỏi lên trong cô, hạnh phúc quá đi mất
“Ừm, vậy nếu không còn gì nữa thì em thay đồ đi, tôi đưa em đi ăn”, giọng anh âm trầm nói
“Vâng…”, cô hơi thất vọng vì cô còn muốn cho anh xem mấy cái váy phụ kia nữa, nhưng thôi chắc nãy giờ anh đợi cũng hơi mệt nên để buổi lễ đính hôn sẽ cho anh thấy sau
Vương Bắc Thiên quay sang mấy người nhân viên đứng gần đó, anh chìa chiếc thẻ đen quyền lực ra cất lời: “Thanh toán hết những gì cô ấy mua giúp tôi”
“Vâng thưa Vương tổng”, nhân viên sau khi nhận thẻ liền đi sang phòng bên thanh toán, vừa đi họ vừa khen Vương Bắc Thiên đẹp trai lại hào phóng với vợ sắp cưới như vậy, ganh tị với cô ấy quá đi, rồi có người cũng khen Khẩm Lệ Nhu xinh đẹp họ là một đôi ‘trai tài gái sắc’, mặc dù mặt anh hơi lạnh lùng nhưng chắc chắn rất yêu thương vợ mình, họ cùng nhau cảm thán. Đúng là ‘Ở trong chăn mới biết chăn có rận’, người ngoài nhìn vào như vậy nhưng chưa chắc mọi thứ đã tốt đẹp như những gì họ thấy
au một hồi trao đổi thì Hồng Nhiệm dắt cô đi đến trước một chiếc váy
(cre: lazada)
Ngắm nhìn một chút cô khá ưng ý, màu sắc trẻ trung, kiểu dáng cũng vừa dễ thương nhưng không trẻ con cũng khá hợp ý cô, Khẩm Lệ Nhu quay sang Hồng Nhiệm vui vẻ: “Tôi khá ưng ý chiếc váy này đó, vậy chốt váy chính của buổi lễ đính hôn là cái này ha”, ngưng một lát cô tiếp tục: “Tôi cũng muốn xem thêm vài chiếc váy đơn giản hơn để làm váy phụ”
“Được thưa phu nhân, xin mời đi lối bên này”, nói rồi anh đưa tay về hướng đối diện, nơi trưng bày những mẫu váy đơn giản hơn
Khoảng 1-2 giờ đồng hồ sau, Khẩm Lệ Nhu cuối cùng cũng lựa xong thêm vài chiếc váy khác, hôm nay cô rất ưng ý những chiếc váy đã lựa, cô tươi cười nói: “Cảm ơn anh Hồng đã giúp đỡ, hôm nay tôi thật sự rất thích những mẫu này”
“Thật vui vì tôi đã giúp ích được cho phu nhân ạ”, anh cười rồi nói tiếp: “Phu nhân hãy thử những bộ này và đi ra cho Vương tổng chiêm ngưỡng nhé, chắc chắn ngài ấy sẽ thích”
“Ừm…, ừm chắc chắn rồi”, cô cười hơi gượng gạo
“Những nhân viên phụ giúp phu nhân mặc váy có lẽ đã đến rồi, phu nhân vào thử đi ạ”, anh nói tiếp
Lệ Nhu hít thở một cái mang theo nét mệt mỏi đi ra, cô nuốt một ngụm nước bọt rồi cất tiếng: “Bắc Thiên, anh có muốn xem thử những bộ váy em đã chọn không”
“Ừm, em cứ làm những điều mình muốn”, anh ngước lên nhìn cô trả lời
“Vậy em vào thay, anh đợi một chút nhé”, cô mỉm cười thở phào nhẹ nhõm
“Ừm”, người đàn ông ngồi trên ghế sofa rũ mắt đáp
Khẩm Lệ Nhu định quay người vào phòng thử đồ thì quay sang nói với Hồng Nhiệm: “Tôi chọn xong rồi có gì anh cứ đi trước đi”
“Vâng, nếu có gì cần thì phu nhân cứ gọi cho tôi nhé”, Hồng Nhiệm lịch sự đáp lời
Xong rồi cô cùng các nhân viên phụ giúp đi vào trong, sau 15 phút cô với chiếc váy chính của buổi lễ đính hôn bước ra, các nhân viên mỉm cười nhìn về phía Vương Bắc Thiên: “Thưa Vương tổng, phu nhân thực sự hợp với chiếc váy này lắm đó ạ”
Bắc Thiên đưa mắt nhìn về phía cô, người con gái trẻ trung mặc lên mình chiếc váy màu hồng nhạt vừa toát lên vẻ dễ thương vừa trang nhã, nhưng tất cả cũng chỉ dừng ở mức như thế. Anh lên tiếng: “Lệ Nhu, em thích chiếc váy này không”
“Em rất thích ạ”, cô bước đến gần anh đáp
“Anh…anh thấy có điểm nào chưa đẹp không”, cô hỏi tiếp
“Đẹp, em thích thì mua, và chọn thêm vài mẫu váy khác nữa nhỉ”, vẫn khuôn mặt lạnh tanh ấy anh nói
“Em chọn váy phụ xong hết luôn rồi ạ”, cô bẽn lẽn đáp, anh vừa khen cô đẹp kìa, đây có phải là một tín hiệu cho thấy cô có thể làm được không, điều này như một tia hi vọng len lỏi lên trong cô, hạnh phúc quá đi mất
“Ừm, vậy nếu không còn gì nữa thì em thay đồ đi, tôi đưa em đi ăn”, giọng anh âm trầm nói
“Vâng…”, cô hơi thất vọng vì cô còn muốn cho anh xem mấy cái váy phụ kia nữa, nhưng thôi chắc nãy giờ anh đợi cũng hơi mệt nên để buổi lễ đính hôn sẽ cho anh thấy sau
Vương Bắc Thiên quay sang mấy người nhân viên đứng gần đó, anh chìa chiếc thẻ đen quyền lực ra cất lời: “Thanh toán hết những gì cô ấy mua giúp tôi”
“Vâng thưa Vương tổng”, nhân viên sau khi nhận thẻ liền đi sang phòng bên thanh toán, vừa đi họ vừa khen Vương Bắc Thiên đẹp trai lại hào phóng với vợ sắp cưới như vậy, ganh tị với cô ấy quá đi, rồi có người cũng khen Khẩm Lệ Nhu xinh đẹp họ là một đôi ‘trai tài gái sắc’, mặc dù mặt anh hơi lạnh lùng nhưng chắc chắn rất yêu thương vợ mình, họ cùng nhau cảm thán. Đúng là ‘Ở trong chăn mới biết chăn có rận’, người ngoài nhìn vào như vậy nhưng chưa chắc mọi thứ đã tốt đẹp như những gì họ thấy
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương