Bù Đắp Cho Em
Chương 46
Ninh An Tuyết giờ đây cảm thấy đầu óc trống rỗng, còn Châu Thuận Trì và Trình Như Nguyệt thở gấp hét lên: “An Tuyết!!”
Nghe tiếng hét, Ninh An Tuyết chỉ kịp liếc nhìn họ một cái rồi vô lực ngã xuống đất. Cô cảm thấy cơ thể nặng trĩu nhưng vẫn chưa cảm nhận rõ cơn đau gì cả, trong vô thức cô nhìn vào vị trí của con dao đang cắm vào bụng mình, vết thương đang rỉ máu, sự mệt mỏi kéo đến ngày một nhanh chóng, mi mắt cô từ từ mệt lã dần dần khép lại. Thuận Trì và Như Nguyệt chạy đến bên cạnh cô sắc mặt trắng bệch như mất hết máu gấp gáp: “An Tuyết cố lên, đừng làm bọn mình sợ mà”, Như Nguyệt vừa nói vừa run run nắm tay cô bạn đang nằm dưới sàn
“Để mình gọi cứu thương”, Châu Thuận Trì loay hoay lấy điện thoại từ trong túi quần đôi tay run rẩy bấm số gọi cứu thương: “Hãy cho xe nhanh chóng đến khách sạn Thuần Niêm ở đây có người vừa bị thương”
Nói rồi anh nuốt nước bọt quỳ rạp xuống sợ sệt đặt tay lên cánh tay Ninh An Tuyết: “An Tuyết à cố gắng một chút xe cứu thương sẽ đến”
Nói rồi anh bế xốc Ninh An Tuyết lên cùng Trình Như Nguyệt chạy ra khỏi phòng. Triệu An Thành nhìn một phen đẫm máu trước mặt thì ngã người ra sau kinh hãi run rẩy rồi chạy ra khỏi phòng chuồng đi mất. Đang chạy trên hành lang nhóm của Ninh An Tuyết gặp một nhân viên khách sạn, cậu nhân viên ấy khi nhìn thấy họ đang bế một cô gái bị mộ con dao đâm vào bụng thì hốt hoảng chạy đến, chưa kịp nói gì thì Trình Như Nguyệt lên tiếng trước: “Gọi cảnh sát đến phòng 307”
Chỉ để lại một câu ngắn gọn thôi rồi hai người chạy đi tiếp, còn cậu nhân viên thì nhanh chóng gọi cảnh sát rồi thông báo cho giám đốc khách sạn ngay lập tức. Trong phòng giờ đây Hà Khả Di đang ngồi bẹp dưới đất thở hổn hển, cô nhìn những vệt máu lốm đốm dưới sàn gương mặt không một cảm xúc, giơ đôi bàn tay lên ánh mắt cô nhìn chầm chầm vào đó rồi thở ra: “Ồ mình đã giết người rồi sao”, nói rồi Hà Khả Di nhìn khắp căn phòng, giờ đây chỉ còn mình cô còn ở lại nơi đây, đồ đạc lộn xộn, máu me vươn vãi trên sàn, tóc tai rối bù, cô ngồi dậy đi rửa tay rồi mặc lại bộ quần áo nhăn nheo dưới đất ngồi lên giường như chờ đợi kết cục cuối cùng dành cho mình
Bên chỗ lễ đính hôn của Vương Bắc Thiên, anh đang đứng bên cửa sổ nhìn ra đường phố vì giờ tiệc cũng sắp tàn nên anh cũng không bận rộn đón tiếp mọi người nữa, anh nhìn thấy từ xa có một chiếc xe cấp cứu đang chạy trên đường, bỗng tim anh nhói lên một cái, anh chẳng hiểu tại sao nữa như linh cảm mách bảo có điều gì đó không tốt sẽ xảy đến, anh trầm tĩnh quan sát chiếc xe cấp cứu đang đến gần, chiếc xe dừng lại dưới chân khách sạn, anh nhẹ nhàng cất tiếng: “Ở đây có người bị thương à”, rồi tiếp tục chống cằm quan sát, tầm khoảng 3 phút sau, anh thấy một người thanh niên đang bế một cô gái chạy đến bên xe cứu thương, vì do tầng nhà anh chọn tổ chức lễ đính hôn là tầng 2 nên không khó để nhận ra khuôn mặt của người thanh niên đó là Châu Thuận Trì rồi một cô gái khác cũng hớt hải chạy theo sau là Trình Như Nguyệt bạn thân của Ninh An Tuyết, Vương Bắc Thiên cảm thấy khá khó hiểu nhưng nhanh chóng ngờ ngợ ra điều gì liền bỏ tay khỏi cằm vịn tay vào khung cửa sổ nheo mắt nhìn người con gái trên tay Châu Thuận Trì, vừa lúc cậu đặt cô gái lên giường đẩy để lộ khuôn mặt cô gái đó là Ninh An Tuyết. Vương Bắc Thiên hốt hoảng chân anh như bị đinh đóng xuống tại chỗ, không tài nào nhúc nhích nỗi. Bỗng từ đâu Bách Nhuận đi đến đúng lúc thấy Vương Bắc Thiên nhoài người ra cửa sổ rồi nói: “Chủ tịch Vương đang làm gì thế”
Nói rồi anh ta cũng nhìn theo hướng của Vương Bắc Thiên nói tiếp: “Ủa, đấy không phải là Thuận Trì sao, thằng bé làm gì ở đây vậy nhỉ”
Nghe câu nói đó Vương Bắc Thiên quay sang bắt lấy cánh tay của Bách Nhuận gấp gáp: “Anh biết cậu ta sao”
“Ừm, là cháu tôi”, Bách Nhuận khó hiểu đáp
Anh vui mừng như vớ được vàng rồi lại nghe tiếng xe cấp cứu vang lên anh nhìn ra thì thấy chiếc xe đã chạy đi liền lay lay cánh tay Bách Nhuận: “Gọi cho cháu anh hỏi rằng chiếc xe cấp cứu đó của bệnh viện nào, nhanh đi”
“Sao vậy”, Bách Nhuận một lần nữa không hiểu chuyện gì đang xảy ra
“Nhanh lên không còn thời gian nữa”, Vương Bắc Thiên như mất kiểm soát hét lên
“Được”, mặc dù hơi khó hiểu nhưng Bách Nhuận vẫn gọi cho Châu Thuận Trì. Đầu dây bên kia vừa nối máy thì Bách Nhuận hỏi: ‘- Thuận Trì, xe cứu thương con vừa mới lên là của bệnh viện nào vậy’
‘-Con không biết, đợi tới bệnh viện con sẽ thông báo cho cậu sau nhé’, anh thở hồng hộc khó khăn đáp
‘- Con bị gì sao, nghe giọng con có vẻ không khoẻ’, Bách Nhuận nói
‘- Con không sao, bạn con vừa bị thương nên con đưa cô ấy vào viện’, Châu Thuận Trì thở hắt ra trả lời
Nghe tiếng hét, Ninh An Tuyết chỉ kịp liếc nhìn họ một cái rồi vô lực ngã xuống đất. Cô cảm thấy cơ thể nặng trĩu nhưng vẫn chưa cảm nhận rõ cơn đau gì cả, trong vô thức cô nhìn vào vị trí của con dao đang cắm vào bụng mình, vết thương đang rỉ máu, sự mệt mỏi kéo đến ngày một nhanh chóng, mi mắt cô từ từ mệt lã dần dần khép lại. Thuận Trì và Như Nguyệt chạy đến bên cạnh cô sắc mặt trắng bệch như mất hết máu gấp gáp: “An Tuyết cố lên, đừng làm bọn mình sợ mà”, Như Nguyệt vừa nói vừa run run nắm tay cô bạn đang nằm dưới sàn
“Để mình gọi cứu thương”, Châu Thuận Trì loay hoay lấy điện thoại từ trong túi quần đôi tay run rẩy bấm số gọi cứu thương: “Hãy cho xe nhanh chóng đến khách sạn Thuần Niêm ở đây có người vừa bị thương”
Nói rồi anh nuốt nước bọt quỳ rạp xuống sợ sệt đặt tay lên cánh tay Ninh An Tuyết: “An Tuyết à cố gắng một chút xe cứu thương sẽ đến”
Nói rồi anh bế xốc Ninh An Tuyết lên cùng Trình Như Nguyệt chạy ra khỏi phòng. Triệu An Thành nhìn một phen đẫm máu trước mặt thì ngã người ra sau kinh hãi run rẩy rồi chạy ra khỏi phòng chuồng đi mất. Đang chạy trên hành lang nhóm của Ninh An Tuyết gặp một nhân viên khách sạn, cậu nhân viên ấy khi nhìn thấy họ đang bế một cô gái bị mộ con dao đâm vào bụng thì hốt hoảng chạy đến, chưa kịp nói gì thì Trình Như Nguyệt lên tiếng trước: “Gọi cảnh sát đến phòng 307”
Chỉ để lại một câu ngắn gọn thôi rồi hai người chạy đi tiếp, còn cậu nhân viên thì nhanh chóng gọi cảnh sát rồi thông báo cho giám đốc khách sạn ngay lập tức. Trong phòng giờ đây Hà Khả Di đang ngồi bẹp dưới đất thở hổn hển, cô nhìn những vệt máu lốm đốm dưới sàn gương mặt không một cảm xúc, giơ đôi bàn tay lên ánh mắt cô nhìn chầm chầm vào đó rồi thở ra: “Ồ mình đã giết người rồi sao”, nói rồi Hà Khả Di nhìn khắp căn phòng, giờ đây chỉ còn mình cô còn ở lại nơi đây, đồ đạc lộn xộn, máu me vươn vãi trên sàn, tóc tai rối bù, cô ngồi dậy đi rửa tay rồi mặc lại bộ quần áo nhăn nheo dưới đất ngồi lên giường như chờ đợi kết cục cuối cùng dành cho mình
Bên chỗ lễ đính hôn của Vương Bắc Thiên, anh đang đứng bên cửa sổ nhìn ra đường phố vì giờ tiệc cũng sắp tàn nên anh cũng không bận rộn đón tiếp mọi người nữa, anh nhìn thấy từ xa có một chiếc xe cấp cứu đang chạy trên đường, bỗng tim anh nhói lên một cái, anh chẳng hiểu tại sao nữa như linh cảm mách bảo có điều gì đó không tốt sẽ xảy đến, anh trầm tĩnh quan sát chiếc xe cấp cứu đang đến gần, chiếc xe dừng lại dưới chân khách sạn, anh nhẹ nhàng cất tiếng: “Ở đây có người bị thương à”, rồi tiếp tục chống cằm quan sát, tầm khoảng 3 phút sau, anh thấy một người thanh niên đang bế một cô gái chạy đến bên xe cứu thương, vì do tầng nhà anh chọn tổ chức lễ đính hôn là tầng 2 nên không khó để nhận ra khuôn mặt của người thanh niên đó là Châu Thuận Trì rồi một cô gái khác cũng hớt hải chạy theo sau là Trình Như Nguyệt bạn thân của Ninh An Tuyết, Vương Bắc Thiên cảm thấy khá khó hiểu nhưng nhanh chóng ngờ ngợ ra điều gì liền bỏ tay khỏi cằm vịn tay vào khung cửa sổ nheo mắt nhìn người con gái trên tay Châu Thuận Trì, vừa lúc cậu đặt cô gái lên giường đẩy để lộ khuôn mặt cô gái đó là Ninh An Tuyết. Vương Bắc Thiên hốt hoảng chân anh như bị đinh đóng xuống tại chỗ, không tài nào nhúc nhích nỗi. Bỗng từ đâu Bách Nhuận đi đến đúng lúc thấy Vương Bắc Thiên nhoài người ra cửa sổ rồi nói: “Chủ tịch Vương đang làm gì thế”
Nói rồi anh ta cũng nhìn theo hướng của Vương Bắc Thiên nói tiếp: “Ủa, đấy không phải là Thuận Trì sao, thằng bé làm gì ở đây vậy nhỉ”
Nghe câu nói đó Vương Bắc Thiên quay sang bắt lấy cánh tay của Bách Nhuận gấp gáp: “Anh biết cậu ta sao”
“Ừm, là cháu tôi”, Bách Nhuận khó hiểu đáp
Anh vui mừng như vớ được vàng rồi lại nghe tiếng xe cấp cứu vang lên anh nhìn ra thì thấy chiếc xe đã chạy đi liền lay lay cánh tay Bách Nhuận: “Gọi cho cháu anh hỏi rằng chiếc xe cấp cứu đó của bệnh viện nào, nhanh đi”
“Sao vậy”, Bách Nhuận một lần nữa không hiểu chuyện gì đang xảy ra
“Nhanh lên không còn thời gian nữa”, Vương Bắc Thiên như mất kiểm soát hét lên
“Được”, mặc dù hơi khó hiểu nhưng Bách Nhuận vẫn gọi cho Châu Thuận Trì. Đầu dây bên kia vừa nối máy thì Bách Nhuận hỏi: ‘- Thuận Trì, xe cứu thương con vừa mới lên là của bệnh viện nào vậy’
‘-Con không biết, đợi tới bệnh viện con sẽ thông báo cho cậu sau nhé’, anh thở hồng hộc khó khăn đáp
‘- Con bị gì sao, nghe giọng con có vẻ không khoẻ’, Bách Nhuận nói
‘- Con không sao, bạn con vừa bị thương nên con đưa cô ấy vào viện’, Châu Thuận Trì thở hắt ra trả lời
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương