Bước Đến Bên Anh
Chương 2: Thư Viện
Đến lúc ăn xong, đám bạn của Thương Ánh Nguyệt lại diện cớ kéo cô ta đi mua nước để cho cô dọn phần cho bọn họ, cô cũng không nghĩ gì mà giúp bọn họ. Chỉ có hai tay cầm nên đi được một chút khay đã rớt xuống khiến đồ ăn còn trong đó rãi khắp nền nhà, cũng may nhà ăn đã ít người nếu không họ sẽ chỉ trích cô thêm nữa.
Đúng lúc cô đang dọn dẹp thì trên đầu bỗng dưng có giọng nói vang lên khiến cô dừng lại việc lau chùi.
" Nếu không cầm được thì đừng đồng ý giúp."
Lưu Thiển Thiển ngước lên nhìn thì người đó đã đi mất, nhìn bóng lưng cô vừa quen thuộc vừa xa lạ kia, cô mặc kệ lời khi nãy tiếp tục dọn dẹp.
Diêu Hạ đi bên cạnh không ngừng nhìn cậu bằng con mắt khác, vô cùng sốc khi cậu nói chuyện với người khác giới, lúc lấy cơm cũng nhìn người ta chằm chằm.
" Cậu có phải Tạ Quân Hành không?"
" Lắm lời."
" Không ngờ cậu lại để ý đến bạn học mới đấy! rất bất ngờ. Mà như vậy cũng tốt, tớ nói không sai đâu, trên thế gian này có rất nhiều điều khiến cậu hứng thú đấy..."
Tạ Quân Hành nhìn Diêu Hạ luyên thuyên bên tai rất mệt mỏi, ngày nào cậu cũng nghe những câu từ này lặp đi lặp lại không biết bao nhiêu lần, đến nỗi cậu thuộc lòng câu từ của cậu ta.
Tạ Quân Hành vì xảy ra một tai nạn lúc nhỏ khiến cậu bị khiếm thính, từ đó cậu khép nội tâm lại không muốn trò chuyện với người khác, cậu quen với Diêu Hạ từ nhỏ chỉ có cậu ta là bạn bè duy nhất. Đi học đều kè kè bên cậu ta, lúc đi học bị bạn bè cười nhạo nói những câu nặng nề khiến cậu dần mất tự tin, mỗi khi có người nói xấu hay cười nhạo, cậu đều tháo bỏ máy trợ thính ra để bản thân không còn nghe những lời dơ bẩn đó nữa. Những lúc thế này chỉ có Diêu Hạ đứng lên bảo vệ cậu, nên ngoài cậu ta ra cậu không muốn thân với bất kì ai khác.
Mọi người trong lớp điều biết chuyện Tạ Quân Hành bị khiếm thính, cũng chẳng dám cười nhạo hay phỉ bán cậu, bởi vì gia thế của Tạ gia vô cùng có tiếng trong thành phố, với lại gương mặt đẹp trai và học giỏi cũng khiến bọn nữ giới không quan tâm đến cậu có bị khiếm thính hay không?
Lưu Thiển Thiển vì muốn tiết kiệm nên tiền ba mẹ Lưu cho đi học đều để dành, cô đi lấy nước tự động để uống không cần phải mua nước. Đến lớp cô đã thấy mấy bạn nam khác bu quanh để nói chuyện với Thương Ánh Nguyệt, cô ta cũng không để ý đến sự hiện diện của cô. Cô đi vào chỗ ngồi của mình, lúc này Liễu Hân quay qua muốn nói nhưng lại thôi, cô thấy kì lạ nên đã mở lời trước.
" Cậu sao vậy? Có chuyện muốn nói sao?"
" Cậu và Thương Ánh Nguyệt mới quen biết nhau phải không?"
" Ừm đúng vậy."
" Cậu ta..."
Những lời của Liễu Hân nuốt ngược vào trong bụng, cô chỉ muốn nhắc nhở rằng cậu ta không lương thiện như bề ngoài đâu!
" Thiển Thiển! Cậu về lớp rồi sao? Khi nãy tớ quên mất không đợi cậu, cậu đừng giận tớ nhé."
" Không đâu."
" Vậy chiều nay chúng ta đi chơi đi!"
Đám bạn nghe cô ta rủ rê thêm Lưu Thiển Thiển liền khó chịu ra mặt, đi đến nói thẳng mặt với cô. Còn không cho một sắc mặt tốt, những nam sinh bên cạnh còn hùa theo cười nhạo cô.
" Ánh Nguyệt chúng tớ chỉ mời cậu đi thôi! Cô ta quê mùa lắm, bọn tớ không muốn đi chung đâu."
" Các cậu đi đi! tớ không thể đi được."
" Các cậu thôi đi! Chúng ta là bạn mà. Cậu đừng để ý đến lời bọn họ, bọn họ cũng không có ác ý đâu."
" Tớ không sao! Tớ có việc làm vào chiều nay rồi. Để khi khác được không?"
" Cậu hứa rồi đấy nhé!"
" Ừm."
Mấy người khác nhìn vào thì nghĩ Thương Ánh Nguyệt xinh gái lại vô cùng lương thiện, lại cành mến mộ hơn.
Mục đích của cô ta chính là như thế, cô ta sẽ chọn những người xấu xí và nghèo dễ bắt nạt, biến người đó thành nạn nhân còn mình chính là thiên sứ để giúp đỡ. Một mẫu người hoàn thiện trước mặt mọi người, cô ta đã diễn những cảnh như thế từ sơ trung đến nay, Liễu Hân cũng chính là nạn nhân của cô ta nên biết rất rõ. Cô cũng chẳng buồn nói sự thật vì nếu nói ra bọn họ chỉ xem cô là kẻ nói dối và tôn thờ Thương Ánh Nguyệt hơn thôi.
Lúc này Lưu Thiển Thiển mới nhớ ra Liễu Hân còn chưa nói chuyện gì cho cô biết.
" Hân Hân khi nãy cậu muốn nói gì?"
" Tớ xem cậu là bạn nên nhắc nhở một chút, cậu không nên tin tưởng Thương Ánh Nguyệt, cậu ta không giống vẻ bề ngoài đâu. Cậu cẩn thận một chút."
Liễu Hân nói xong liền quay người tiếp tục làm bài tập, cô khó hiểu. Cô cảm thấy Thương Ánh Nguyệt chẳng có điểm gì xấu cả, nhưng mà có người nhắc nhở cô cũng nên cản thận một chút. Cô vội cảm ơn rồi vùi đầu vào làm bài của mình. Thương Ánh Nguyệt lúc này mới nhìn đến bàn hai người, đăm chiêu nhìn về phía Liễu Hân và nhanh chóng trở nên vui vẻ nói chuyện với người bên cạnh.
Đến giờ ra về nhờ có Liễu Hân chỉ đường, cô dễ dàng đi đến thư viện mà không hề bị lạc đường. Ngôi trường này tương đối rộng, nên đi bộ cũng giang nan đối với cô, khi đến thư viện cô càng sốc hơn, trong lòng cảm thán sao lại có thể lớn như vậy chứ!
Lưu Thiển Thiển đi đến quầy sách tìm qua tìm lại, khi nhìn thấy cuốn sách ưng ý, cô muốn đưa tay lấy không ngờ cũng có người khác đưa tay chạm vào cuốn sách đó, bốn mắt lại nhìn nhau.
" Tạ Quân Hành."
Lưu Thiển Thiển buộc miệng gọi cả tên họ của cậu ra, cô có chút xấu hổ mà rút tay lại. Vì thế Tạ Quân Hành dễ dàng lấy đi cuốn sách đó, cũng không để ý đến cô mà định quay người rời đi. Cô không can tâm, vì cuốn sách đó cô đã nhắm trúng trước nên không dễ để cậu đi như thế.
" Cuốn sách đó cậu không thể lấy đi được. Tớ là người thấy nó trước."
Tạ Quân Hành không thèm để ý đến lời cô nói, quay người bước đi nào ngờ cánh bị cô kéo lại, cô đã dùng hết sức mình lại để lấy lại cuốn sách không ngờ lại kéo mạnh khiến cậu ngã xuống kệ sách vì thế cô cũng ngã xuống theo, hai gương mặt gần nhau, cô mở to mắt nhìn chằm chằm gương mặt đẹp trai kia, tiếng động va chạm cũng không hề nhỏ. Diêu Hạ nghe thấy liền tức tốc chạy đến chỗ hai người, cậu ta sợ cậu lại xảy ra chuyện gì.
" A Hành cậu không s..ao chứ?"
Diêu Hạ giữ nguyên tư thế nhìn hai người, nghe được tiếng động cô giật mình vội đứng lên, không quên lấy cuốn sách từ trong tay của cậu rồi chạy mất, hiện giờ gương mặt cô rất đỏ nếu còn ở lại chắc cô bốc khói đốt cả thư viện luôn mất.
" Cậu định ngồi đó luôn sao?"
Lúc này Tạ Quân Hành mới hồi phục tinh thần khi đối mặt với cô, nhịp tim của cậu có chút nhộn nhịp đánh trống. Trong đầu không ngừng có suy nghĩ, rằng cô rất đẹp không giống như những lời chê bai kia. Diêu Hạ đứng quan sát bắt đầu lặp luận suy nghĩ của mình, nhìn vẻ đăm chiêu kia, cậu biết cậu ta lại bắt đầu luyên thuyên nên đã tháo máy trợ thính ra trước rồi đi lựa sách của mình. Diêu Hạ nhìn một loạt hành động của cậu, miệng giật giật vài cái đi sát bên theo dõi gương mặt của cậu xem có biến đổi gì không?
Đúng lúc cô đang dọn dẹp thì trên đầu bỗng dưng có giọng nói vang lên khiến cô dừng lại việc lau chùi.
" Nếu không cầm được thì đừng đồng ý giúp."
Lưu Thiển Thiển ngước lên nhìn thì người đó đã đi mất, nhìn bóng lưng cô vừa quen thuộc vừa xa lạ kia, cô mặc kệ lời khi nãy tiếp tục dọn dẹp.
Diêu Hạ đi bên cạnh không ngừng nhìn cậu bằng con mắt khác, vô cùng sốc khi cậu nói chuyện với người khác giới, lúc lấy cơm cũng nhìn người ta chằm chằm.
" Cậu có phải Tạ Quân Hành không?"
" Lắm lời."
" Không ngờ cậu lại để ý đến bạn học mới đấy! rất bất ngờ. Mà như vậy cũng tốt, tớ nói không sai đâu, trên thế gian này có rất nhiều điều khiến cậu hứng thú đấy..."
Tạ Quân Hành nhìn Diêu Hạ luyên thuyên bên tai rất mệt mỏi, ngày nào cậu cũng nghe những câu từ này lặp đi lặp lại không biết bao nhiêu lần, đến nỗi cậu thuộc lòng câu từ của cậu ta.
Tạ Quân Hành vì xảy ra một tai nạn lúc nhỏ khiến cậu bị khiếm thính, từ đó cậu khép nội tâm lại không muốn trò chuyện với người khác, cậu quen với Diêu Hạ từ nhỏ chỉ có cậu ta là bạn bè duy nhất. Đi học đều kè kè bên cậu ta, lúc đi học bị bạn bè cười nhạo nói những câu nặng nề khiến cậu dần mất tự tin, mỗi khi có người nói xấu hay cười nhạo, cậu đều tháo bỏ máy trợ thính ra để bản thân không còn nghe những lời dơ bẩn đó nữa. Những lúc thế này chỉ có Diêu Hạ đứng lên bảo vệ cậu, nên ngoài cậu ta ra cậu không muốn thân với bất kì ai khác.
Mọi người trong lớp điều biết chuyện Tạ Quân Hành bị khiếm thính, cũng chẳng dám cười nhạo hay phỉ bán cậu, bởi vì gia thế của Tạ gia vô cùng có tiếng trong thành phố, với lại gương mặt đẹp trai và học giỏi cũng khiến bọn nữ giới không quan tâm đến cậu có bị khiếm thính hay không?
Lưu Thiển Thiển vì muốn tiết kiệm nên tiền ba mẹ Lưu cho đi học đều để dành, cô đi lấy nước tự động để uống không cần phải mua nước. Đến lớp cô đã thấy mấy bạn nam khác bu quanh để nói chuyện với Thương Ánh Nguyệt, cô ta cũng không để ý đến sự hiện diện của cô. Cô đi vào chỗ ngồi của mình, lúc này Liễu Hân quay qua muốn nói nhưng lại thôi, cô thấy kì lạ nên đã mở lời trước.
" Cậu sao vậy? Có chuyện muốn nói sao?"
" Cậu và Thương Ánh Nguyệt mới quen biết nhau phải không?"
" Ừm đúng vậy."
" Cậu ta..."
Những lời của Liễu Hân nuốt ngược vào trong bụng, cô chỉ muốn nhắc nhở rằng cậu ta không lương thiện như bề ngoài đâu!
" Thiển Thiển! Cậu về lớp rồi sao? Khi nãy tớ quên mất không đợi cậu, cậu đừng giận tớ nhé."
" Không đâu."
" Vậy chiều nay chúng ta đi chơi đi!"
Đám bạn nghe cô ta rủ rê thêm Lưu Thiển Thiển liền khó chịu ra mặt, đi đến nói thẳng mặt với cô. Còn không cho một sắc mặt tốt, những nam sinh bên cạnh còn hùa theo cười nhạo cô.
" Ánh Nguyệt chúng tớ chỉ mời cậu đi thôi! Cô ta quê mùa lắm, bọn tớ không muốn đi chung đâu."
" Các cậu đi đi! tớ không thể đi được."
" Các cậu thôi đi! Chúng ta là bạn mà. Cậu đừng để ý đến lời bọn họ, bọn họ cũng không có ác ý đâu."
" Tớ không sao! Tớ có việc làm vào chiều nay rồi. Để khi khác được không?"
" Cậu hứa rồi đấy nhé!"
" Ừm."
Mấy người khác nhìn vào thì nghĩ Thương Ánh Nguyệt xinh gái lại vô cùng lương thiện, lại cành mến mộ hơn.
Mục đích của cô ta chính là như thế, cô ta sẽ chọn những người xấu xí và nghèo dễ bắt nạt, biến người đó thành nạn nhân còn mình chính là thiên sứ để giúp đỡ. Một mẫu người hoàn thiện trước mặt mọi người, cô ta đã diễn những cảnh như thế từ sơ trung đến nay, Liễu Hân cũng chính là nạn nhân của cô ta nên biết rất rõ. Cô cũng chẳng buồn nói sự thật vì nếu nói ra bọn họ chỉ xem cô là kẻ nói dối và tôn thờ Thương Ánh Nguyệt hơn thôi.
Lúc này Lưu Thiển Thiển mới nhớ ra Liễu Hân còn chưa nói chuyện gì cho cô biết.
" Hân Hân khi nãy cậu muốn nói gì?"
" Tớ xem cậu là bạn nên nhắc nhở một chút, cậu không nên tin tưởng Thương Ánh Nguyệt, cậu ta không giống vẻ bề ngoài đâu. Cậu cẩn thận một chút."
Liễu Hân nói xong liền quay người tiếp tục làm bài tập, cô khó hiểu. Cô cảm thấy Thương Ánh Nguyệt chẳng có điểm gì xấu cả, nhưng mà có người nhắc nhở cô cũng nên cản thận một chút. Cô vội cảm ơn rồi vùi đầu vào làm bài của mình. Thương Ánh Nguyệt lúc này mới nhìn đến bàn hai người, đăm chiêu nhìn về phía Liễu Hân và nhanh chóng trở nên vui vẻ nói chuyện với người bên cạnh.
Đến giờ ra về nhờ có Liễu Hân chỉ đường, cô dễ dàng đi đến thư viện mà không hề bị lạc đường. Ngôi trường này tương đối rộng, nên đi bộ cũng giang nan đối với cô, khi đến thư viện cô càng sốc hơn, trong lòng cảm thán sao lại có thể lớn như vậy chứ!
Lưu Thiển Thiển đi đến quầy sách tìm qua tìm lại, khi nhìn thấy cuốn sách ưng ý, cô muốn đưa tay lấy không ngờ cũng có người khác đưa tay chạm vào cuốn sách đó, bốn mắt lại nhìn nhau.
" Tạ Quân Hành."
Lưu Thiển Thiển buộc miệng gọi cả tên họ của cậu ra, cô có chút xấu hổ mà rút tay lại. Vì thế Tạ Quân Hành dễ dàng lấy đi cuốn sách đó, cũng không để ý đến cô mà định quay người rời đi. Cô không can tâm, vì cuốn sách đó cô đã nhắm trúng trước nên không dễ để cậu đi như thế.
" Cuốn sách đó cậu không thể lấy đi được. Tớ là người thấy nó trước."
Tạ Quân Hành không thèm để ý đến lời cô nói, quay người bước đi nào ngờ cánh bị cô kéo lại, cô đã dùng hết sức mình lại để lấy lại cuốn sách không ngờ lại kéo mạnh khiến cậu ngã xuống kệ sách vì thế cô cũng ngã xuống theo, hai gương mặt gần nhau, cô mở to mắt nhìn chằm chằm gương mặt đẹp trai kia, tiếng động va chạm cũng không hề nhỏ. Diêu Hạ nghe thấy liền tức tốc chạy đến chỗ hai người, cậu ta sợ cậu lại xảy ra chuyện gì.
" A Hành cậu không s..ao chứ?"
Diêu Hạ giữ nguyên tư thế nhìn hai người, nghe được tiếng động cô giật mình vội đứng lên, không quên lấy cuốn sách từ trong tay của cậu rồi chạy mất, hiện giờ gương mặt cô rất đỏ nếu còn ở lại chắc cô bốc khói đốt cả thư viện luôn mất.
" Cậu định ngồi đó luôn sao?"
Lúc này Tạ Quân Hành mới hồi phục tinh thần khi đối mặt với cô, nhịp tim của cậu có chút nhộn nhịp đánh trống. Trong đầu không ngừng có suy nghĩ, rằng cô rất đẹp không giống như những lời chê bai kia. Diêu Hạ đứng quan sát bắt đầu lặp luận suy nghĩ của mình, nhìn vẻ đăm chiêu kia, cậu biết cậu ta lại bắt đầu luyên thuyên nên đã tháo máy trợ thính ra trước rồi đi lựa sách của mình. Diêu Hạ nhìn một loạt hành động của cậu, miệng giật giật vài cái đi sát bên theo dõi gương mặt của cậu xem có biến đổi gì không?
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương