Bước Ngoặt Hoàng Kim
Chương 31: Phân Tâm
Cuối cùng Công ty Dật Vĩ cũng có cuộc họp chính thức bàn chi tiết công việc với nhau.Thượng Thần Hi, Uông Thành, Cố Thừa Luân và Doãn Ân Hi, bốn người họ dành ra cuối tuần nghiêm túc bàn về hai dự án nhỏ bao gồm công trình trường làng, tu sửa chung cư khu Cửu Long Thành.“Vẫn thấy văn phòng công ty nhỏ quá. Ân Hi! Em đi liên hệ công ty môi giới thuê một nơi ở khu Trung Hoàn đi. Còn nữa thông báo tuyển thêm hai người chuyên về tài chính.”“Vâng.”“Thành! Mày am hiểu về tài chính ngân sách, số liệu sổ sách của công ty mày phải lo liệu hết nhé. Hóa đơn và con dấu mày cứ giữ, nếu Ân Hi cần, mày và cô ấy ở cùng một nhà giao phó cũng nhanh hơn.” Thượng Thần Hi bỏ tay vào túi quần đi tới đi lui trong văn phòng phân phó. Vẫn âm thầm cảm thấy nơi này thật sự chật chội.“Được rồi.” Tiếng chuông điện thoại reo, Ân Hi thay Thượng Thần Hi bắt máy: “Công ty Dật Vĩ xin nghe.”Doãn Ân Hi cúp máy hơi bất đắc dĩ ngước mắt lên nhìn Thượng Thần Hi.“Lần này vẫn là phía cảnh sát gọi tới hay sao?” Thượng Thần Hi phiền chán hỏi.Doãn Ân Hi gật đầu đáp: “Mặc dù nói là phối hợp điều tra, nhưng tránh để phía cảnh sát hung hăng bắt nạt... anh nên gọi Windy theo cùng vẫn an tâm hơn.”Lần này Thượng Thần Hi không phản đối. Trong lòng ai cũng lo lắng.Cố Thừa Luân nhìn đồng hồ sau đó nói với Uông Thành và Ân Hi: “Tép Nhỏ đến sở cảnh sát có Windy theo cùng chắc không có gì đáng ngại. Hôm nay tao có hẹn đến phụ Helen dọn nhà mới ở khu Bán Sơn. Hiện tại không thể chờ thêm nữa, chúng ta hẹn nhau buổi tối ở quán mì.”“Được rồi. Mày tranh thủ đi trước đi.” Uông Thành đáp lại.Cố Thừa Luân mỉm cười vẫy tay chào hai người rồi bỏ đi.Xe chạy trên đường một lúc thì liên tục tắt máy, Cố Thừa Luân phải dừng lại xem mấy lần. Cho đến khi cảm thấy không ổn nữa mới chọn tấp vào một cửa hàng sửa chữa ô tô.“Ông anh à, xe anh bị hỏng nặng rồi. Có nhiều phụ tùng phải đặt mới có để thay thế.”“Nhưng tôi đang gấp đi lắm. Nghe anh nói thì xe của tôi phải sửa mất bao lâu? Vài ngày nửa tháng không hả?”“Để coi tình hình. Chỗ của tôi là cửa hàng lớn, sẽ sốt sắn giải quyết nhanh cho anh và thay phụ tùng chất lượng. Chúng tôi cũng có hỗ trợ xe cho khách, anh có cần không? Nhưng là xe cũ thôi.”Cố Thừa Luân nhìn đồng hồ lập tức gật đầu: “Được vậy thì tốt quá rồi, tôi không câu nệ chuyện xe xấu đẹp.”Cố Thừa Luân nhận lái một chiếc xe khác rời đi, có phần hối hả. Nhưng không hiểu sao mãi chẳng thấy Helen gọi đến thúc giục.Chạy một lúc thì Ân Hi gọi tới, giọng điệu khá vui vẻ: “Tôi thấy quyển lịch trên bàn làm việc anh đánh dấu ngày mai là sinh nhật của Helen. Tôi giúp anh đặt bó hoa gửi tặng cô ấy nhé!”Cố Thừa Luân vô cùng bất ngờ. Vả lại quen nhau bao năm anh hiếm khi tặng hoa cho Helen. Nghe Ân Hi nhắc thế xem như cũng tán đồng.“Thật phiền cô quá!”“Ấy da! Tôi là Thư kí của các anh mà. Trong phạm vi công việc, huống chi các anh còn là bạn tốt của tôi nữa. Những chuyện như vậy tôi san sẻ được. Tôi thậm chí tiện tay có thể đặt chỗ ăn tối lãng mạn ở nhà hàng giúp anh nữa đó.”“Vậy cô hãy ‘tiện tay’ thêm một lần nữa nhé! Chân thành cảm kích cô.”“Được mà.” Ân Hi vừa đáp vừa cười sau đó thì tắt máy.Bên này bà Trương - mẹ Helen thúc giục công nhân khuân vác đồ đạc cẩn thận và kịp giờ lành, suốt một buổi sáng bận rộn đến mức mệt lả người. Lúc đi đến khu nhà ở Bán Sơn mới có thể ngồi thả lỏng uống ly nước lạnh. Bà nhìn căn nhà càng ngắm càng ưng ý.“Helen! Lục Tuấn thật tử tế, không những bán lại căn nhà cho chúng ta với giá ưu đãi còn nhiệt tình dành thời gian đến phụ hợ chúng ta dọn nhà. Thật có lòng quá... Mẹ còn nghĩ cậu ấm như vậy sẽ hống hách khó gần gũi. Biết chừng...”, nói đến đây bà Trương trầm thấp giọng: “Biết chừng cậu ấy có ý với con.”Helen kéo mẹ mình ra ngoài căn nhà chừa lối cho công nhân vận chuyển đồ dùng vào bên trong, buồn phiền nhắc nhở: “Mẹ đừng nói linh tinh, nhỡ Wallace nghe lại thêm hiểu lầm. Huống hồ con và Lục Tuấn thật sự không có gì ngoài công việc.”“Mẹ chỉ qua loa mấy câu con đã sốt ruột rồi. Con của mẹ ưu tú được nhiều người theo đuổi cũng là chuyện đương nhiên. Riêng Cố Thừa Luân có thêm tình địch càng giúp nó khẩn trương hơn với con, đâu có thể ‘ngồi chơi xơi nước’ tốt số như vậy được. Huống hồ con và nó cũng chưa tính là đính ước hứa hẹn gì với nhau, cứ nghĩ rằng chắc chắn thì không chịu tốn công phí sức giữ gìn và vun đắp hay sao. Nó đắc ý mới thờ ơ với con.”Từng lời bà Trương nói cứ như mũi kim đâm trúng chỗ yếu trong lòng Helen, khiến cô càng thêm phiền muộn. Có lúc cô thật sự không đành lòng, nhưng có những lúc cô không cam tâm và càng thêm tức tủi. Tuy nhiên mẹ cô chê trách Thừa Luân như vậy Helen cũng không được thoải mái. Cô chợt nhớ đến một chuyện liền bảo với mẹ mình: “Chẳng phải mẹ xem trọng chuyện giờ lành hay sao? Giờ này tiến hành cúng lễ là hợp lí. Chuyện sắp xếp nội thất cứ để con và Lục Tuấn làm là được rồi.”“Ây! Mẹ tranh thủ đi làm đây.” Bà Trương nghe vậy thì hối hả bỏ đi xuống dưới tầng.Helen nhìn mẹ sau đó trở vô nhà lúc này mới chuyên tâm phân phó nhân công di dời vật dụng theo đúng ý của cô. Lục Tuấn bên trong cũng sốt sắn hỗ trợ.Một lúc sau thì thay Helen tiễn nhóm người nhân công ra về còn tiện tay boa cho họ ít tiền bồi dưỡng. Khi trở vô thì thấy Helen nằm ngả người trên sofa, đi chân trần, dáng ngồi rất tức cười. Khi thấy anh vào thì hơi xấu hổ để chân vào đôi dép lê. Ái ngại cười cười.Lục Tuấn vội xua tay ý tứ ngăn cản: “Không cần câu nệ, cô cứ thả lỏng đi đã. Tôi biết cô mệt mỏi cả buổi rồi mà.”“Sorry. Còn chưa mời anh uống ly nước. Nếu được, tôi còn muốn chạy đi tắm cho thoải mái sau đó ngủ một giấc. Nhà mới đúng thực không gian rất tốt làm cho tôi cảm giác được thoải mái lắm.” Helen bật cười, xoa xoa chỗ bàn chân mỏi.Lục Tuấn bật cười, cũng xoa bả vai cảm giác uể oải. Nhưng sắc mặt vẫn tươi tỉnh như rằng rất vui vẻ, anh nói: “Cả tòa nhà đều nhờ Star J góp phần quảng bá, phải kể đến công lao của cô.”“Do chất lượng căn nhà của Thượng Thần xây mà.” Helen vẫn giữ lời khách sáo khen ngược lại.“Mừng là cô cuối cùng đã có được căn nhà mơ ước. Tôi biết cô đã dành rất nhiều tâm sức bày trí chỗ này... Chẳng hiểu sao nhìn cô thì tôi chợt nghĩ đến Cố Thừa Luân. Đều là hình tượng người trẻ nhiệt huyết và phấn đấu. Sau lưng người đàn ông thành công chính là một người phụ nữ quan trọng, ngược lại, sau lưng người phụ nữ thành công thì phải có một người đàn ông ủng hộ.”Helen bĩu môi, bật nhướng hai chân mày sau đó đứng lên tìm nước rót vào ly mời Lục Tuấn, cô nói: “Tôi ái ngại hai chữ ‘sau lưng’ đấy! Không thể ngang hàng sóng đôi hay sao? Nhưng mà... tôi với Wallace còn xa lắm mới được gọi là đi đến thành công.”Helen giấu lại tiếng thở dài, làm như bâng quơ kéo mở chiếc rèm che. Sau lưng vẫn còn nghe được Lục Tuấn phân trần suy nghĩ của bản thân: “Nếu như ngang hàng mà sóng bước chỉ cần không cùng nhịp điệu rất dễ tạo ra khoách cách. Cho nên... phải rất cẩn trọng.”“Ừm hửm.” Helen xoay người lại miễn cưỡng nở nụ cười.Thấy cô có vẻ mất hứng Lục Tuấn nhớ ra một chuyện liền hớn hở nói với cô: “Tôi có quà vào nhà mới tặng cô đó. Tôi để ở dưới xe, bây giờ xuống lấy.”“Chà, anh khách sáo quá chứ?”“Không đâu. Cô vui là được mà.”Nói rồi Lục Tuấn nhanh nhẹn trở xuống dưới nhà đến nước cũng không kịp uống. Helen chỉ đành cười trừ. Cô đi lại một vòng xem cần bổ sung gì không, bấy giờ bên ngoài có tiếng động, cô vội vàng chạy ra mở cửa: “Anh Lục à, mới thoắt cái anh đã... Wallace!”Cố Thừa Luân sững sờ. Không phải vì biểu cảm dị thường trên gương mặt Helen mà còn vì lời cô vừa thốt ra. Xem chừng Lục Tuấn cũng đã đến.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương