Bước Thật Chậm Về Phía Anh
Chương 39: Lẽ nào quay lại với vợ cũ rồi?
Mộng Linh đã nói hết câu nhưng Cố Tử Sâm vẫn chưa thu tay lại. Ngay lúc này, cô mới để ý đến chiếc nhẫn mà hắn đeo trên ngón áp út của bàn tay trái.
Cái này không phải là nhẫn cưới của hai người sao?
Thấy Cố Tử Sâm đang nhìn mình, Mộng Linh chột dạ xoay mặt đi chỗ khác. Hắn rút tay về, khẽ gật đầu nhận lấy món quà nhưng không nói gì.
“Vậy tôi xin phép ra ngoài.”
Rời khỏi phòng làm việc của Cố Tử Sâm, Mộng Linh đến bên quầy pha chế, tự pha cho mình một cốc trà gừng để giữ ấm bụng. Đứng bên cạnh là một nhân viên phòng kế hoạch, cô ấy nhìn sang hai bên, thấy không có ai mới cất lời:
“Thư ký Kiều, cô có để ý sáng nay chủ tịch Cố đeo nhẫn ở ngón tay áp út không?”
Mộng Linh khá thân quen với cô nhân viên này. Ngoài trưởng phòng Lý thì cô cũng hay nói chuyện với cô ấy. Nghe cô ấy hỏi như vậy, Mộng Linh im lặng gật đầu.
“Là nhẫn cưới đó. Lẽ nào chủ tịch quay lại với vợ cũ rồi?”
Người kia nhìn qua nhìn lại một lần nữa, mới ghé sát vào tai Mộng Linh, làm ra vẻ thần bí:
“Để tôi kể cho cô nghe cái này…”
Lại là chuyện liên quan đến Cố Tử Sâm và những lời đồn đoán về lý do hắn ly hôn với vợ cũ. Mộng Linh nghe nhưng không biểu lộ cảm xúc gì, người kia liền hỏi:
“Cô nói xem lý do hai người họ quay lại với nhau là gì?”
“Có phải vì con cái không nhỉ?”
Biết rõ cô ấy đang suy diễn linh tinh, Mộng Linh cười trừ, nói sang hướng khác:
“Cũng có thể anh ấy tái hôn với người khác thì sao? Mà thôi… chuyện này chúng ta không nên mang ra bàn tán thì hơn.”
“Không đâu, người như chủ tịch thì cô gái nào yêu nổi chứ? Giàu thì giàu thật, có điều… lạnh lùng, vô cảm quá.” Cô nhân viên kia chậc lưỡi đầy tiếc nuối.
Mộng Linh dè chừng nhìn cô ấy, không muốn tranh luận thêm vài vấn đề này. Cô gật đầu qua loa một cái, sau đó bỏ một ít đường vào trong cốc trà, tập trung khuấy đều.
“E hèm…”
Trưởng phòng Lý đi đến chỗ hai người, ánh mắt chị ấy nghiêm túc nhìn người nhân viên kia, giống như muốn cảnh cáo cô ấy không được nói linh tinh ở nơi làm việc.
Cuộc trò chuyện giữa cô ấy và Mộng Linh từ nãy đến giờ, trưởng phòng Lý đã nghe được loáng thoáng đôi điều.
“Chào trưởng phòng Lý, em có việc nên đi trước đây!”
Bị nhắc nhở, cô gái kia vội tìm lý do rời đi. Hiện tại, chỉ còn trưởng phòng Lý và Mộng Linh là ở lại.
Chị ấy mang ly cà phê đã uống hết để lên bàn, Mộng Linh pha xong trà nóng cũng ngồi xuống ghế. Cô nghĩ đến chuyện ban nãy, thì hỏi:
“Chị thấy thế nào? Ý em hỏi về những lời Cẩm Uyên nói ạ!”
Cẩm Uyên chính là cô nhân viên phòng kế hoạch.
Bình thường trưởng phòng Lý không thích xen vào chuyện riêng tư của người khác, càng đặc biệt khi người đó là lãnh đạo trong công ty của mình. Nhưng hôm nay nhìn thấy Cố Tử Sâm đeo nhẫn trên ngón tay áp út, chị ấy cũng không tránh khỏi tò mò.
“Cẩm Uyên nói không phải là không có lý! Em nghĩ xem, chủ tịch bao năm qua chỉ thấy chú tâm vào công việc, lại một mình nuôi con nhỏ thì lấy đâu thời gian yêu đương chứ?”
Đùng một cái lại đeo nhẫn cưới, khả năng cao là đã tái hợp với vợ cũ.
Căn bản, người đàn ông này cuồng công việc đến mức cả công ty đều biết. Có những tháng trọng điểm, thời gian Cố Tử Sâm ngồi trong phòng làm việc ở Cố thị còn nhiều hơn bất cứ nhân viên chăm chỉ nào.
Cho nên mới nói, suy nghĩ của trưởng phòng Lý nghe có vẻ chủ quan, nhưng lại rất phù hợp trong hoàn cảnh của hắn.
Hai người nói với nhau mấy câu, tự động biết điểm dừng. Mộng Linh trở về vị trí của mình, bắt đầu công việc của một ngày mới.
Bên kia, Cố Tử Sâm nhận được điện thoại gọi tới. Hắn buông tệp báo cáo trên tay, nhìn trên màn hình hiển thị số của Khương Vĩnh Thành liền nghe máy.
Vừa có tín hiệu kết nối, người ở đầu dây bên kia đã lên tiếng than vãn. Trong lời nói còn có chút bất ổn.
“Chính là Đàm Vân Yên đó, cậu đã từng gặp qua cô ấy rồi. Nhớ không?”
Khỏi phải nói cũng biết Khương Vĩnh Thành đang nhắc đến chuyện gì. Cố Tử Sâm nghe qua một lượt, chỉ chú ý vỏn vẹn đến sáu chữ “nhìn thấy mông của tôi rồi.” Một con người nghiêm túc như hắn cũng phải bật cười.
“Đã nhớ ra chưa? Chết tiệt, cười cái khỉ khô nhà cậu.”
Vốn dĩ nghĩ rằng sẽ tìm được chút đồng cảm từ hắn, thật không ngờ…
Bạn thân, là thân ai nấy lo sao?
“Biết rồi! Bị người ta nhìn thấy mông rồi à? Chuyện tức cười vậy cậu còn không biết giấu đi, lại kể cho tôi làm gì?”
Còn không phải vì hắn kín tiếng, không tự tiện mang bí mật của người khác kể ra bên ngoài sao?
Khương Vĩnh Thành khẽ gắt:
“Tư vấn một chút đi, tôi nên làm thế nào?”
“Thế nào là thế nào?” Cố Tử Sâm hỏi lại.
Chỉ là được bác sĩ tiêm thuốc cho thôi, có cần làm quá lên vậy không?
Lẽ nào Khương Vĩnh Thành chưa từng tiêm thuốc vào mông cho người khác?
“Tôi thấy bình thường mà.” Hắn nói thêm.
“Không thể bình thường được. Trời ạ, nếu chuyện xấu hổ này lan truyền ra bên ngoài, sau này tôi có bạn gái, cô ấy biết được sẽ cười tôi thối mũi mất.”
Cố Tử Sâm ngẫm nghĩ một hồi, sau đó kiên quyết đáp lại:
“Chi bằng cậu theo đuổi luôn Đàm Vân Yên đi. Tôi thấy, vẹn cả đôi đường!”
Cái này không phải là nhẫn cưới của hai người sao?
Thấy Cố Tử Sâm đang nhìn mình, Mộng Linh chột dạ xoay mặt đi chỗ khác. Hắn rút tay về, khẽ gật đầu nhận lấy món quà nhưng không nói gì.
“Vậy tôi xin phép ra ngoài.”
Rời khỏi phòng làm việc của Cố Tử Sâm, Mộng Linh đến bên quầy pha chế, tự pha cho mình một cốc trà gừng để giữ ấm bụng. Đứng bên cạnh là một nhân viên phòng kế hoạch, cô ấy nhìn sang hai bên, thấy không có ai mới cất lời:
“Thư ký Kiều, cô có để ý sáng nay chủ tịch Cố đeo nhẫn ở ngón tay áp út không?”
Mộng Linh khá thân quen với cô nhân viên này. Ngoài trưởng phòng Lý thì cô cũng hay nói chuyện với cô ấy. Nghe cô ấy hỏi như vậy, Mộng Linh im lặng gật đầu.
“Là nhẫn cưới đó. Lẽ nào chủ tịch quay lại với vợ cũ rồi?”
Người kia nhìn qua nhìn lại một lần nữa, mới ghé sát vào tai Mộng Linh, làm ra vẻ thần bí:
“Để tôi kể cho cô nghe cái này…”
Lại là chuyện liên quan đến Cố Tử Sâm và những lời đồn đoán về lý do hắn ly hôn với vợ cũ. Mộng Linh nghe nhưng không biểu lộ cảm xúc gì, người kia liền hỏi:
“Cô nói xem lý do hai người họ quay lại với nhau là gì?”
“Có phải vì con cái không nhỉ?”
Biết rõ cô ấy đang suy diễn linh tinh, Mộng Linh cười trừ, nói sang hướng khác:
“Cũng có thể anh ấy tái hôn với người khác thì sao? Mà thôi… chuyện này chúng ta không nên mang ra bàn tán thì hơn.”
“Không đâu, người như chủ tịch thì cô gái nào yêu nổi chứ? Giàu thì giàu thật, có điều… lạnh lùng, vô cảm quá.” Cô nhân viên kia chậc lưỡi đầy tiếc nuối.
Mộng Linh dè chừng nhìn cô ấy, không muốn tranh luận thêm vài vấn đề này. Cô gật đầu qua loa một cái, sau đó bỏ một ít đường vào trong cốc trà, tập trung khuấy đều.
“E hèm…”
Trưởng phòng Lý đi đến chỗ hai người, ánh mắt chị ấy nghiêm túc nhìn người nhân viên kia, giống như muốn cảnh cáo cô ấy không được nói linh tinh ở nơi làm việc.
Cuộc trò chuyện giữa cô ấy và Mộng Linh từ nãy đến giờ, trưởng phòng Lý đã nghe được loáng thoáng đôi điều.
“Chào trưởng phòng Lý, em có việc nên đi trước đây!”
Bị nhắc nhở, cô gái kia vội tìm lý do rời đi. Hiện tại, chỉ còn trưởng phòng Lý và Mộng Linh là ở lại.
Chị ấy mang ly cà phê đã uống hết để lên bàn, Mộng Linh pha xong trà nóng cũng ngồi xuống ghế. Cô nghĩ đến chuyện ban nãy, thì hỏi:
“Chị thấy thế nào? Ý em hỏi về những lời Cẩm Uyên nói ạ!”
Cẩm Uyên chính là cô nhân viên phòng kế hoạch.
Bình thường trưởng phòng Lý không thích xen vào chuyện riêng tư của người khác, càng đặc biệt khi người đó là lãnh đạo trong công ty của mình. Nhưng hôm nay nhìn thấy Cố Tử Sâm đeo nhẫn trên ngón tay áp út, chị ấy cũng không tránh khỏi tò mò.
“Cẩm Uyên nói không phải là không có lý! Em nghĩ xem, chủ tịch bao năm qua chỉ thấy chú tâm vào công việc, lại một mình nuôi con nhỏ thì lấy đâu thời gian yêu đương chứ?”
Đùng một cái lại đeo nhẫn cưới, khả năng cao là đã tái hợp với vợ cũ.
Căn bản, người đàn ông này cuồng công việc đến mức cả công ty đều biết. Có những tháng trọng điểm, thời gian Cố Tử Sâm ngồi trong phòng làm việc ở Cố thị còn nhiều hơn bất cứ nhân viên chăm chỉ nào.
Cho nên mới nói, suy nghĩ của trưởng phòng Lý nghe có vẻ chủ quan, nhưng lại rất phù hợp trong hoàn cảnh của hắn.
Hai người nói với nhau mấy câu, tự động biết điểm dừng. Mộng Linh trở về vị trí của mình, bắt đầu công việc của một ngày mới.
Bên kia, Cố Tử Sâm nhận được điện thoại gọi tới. Hắn buông tệp báo cáo trên tay, nhìn trên màn hình hiển thị số của Khương Vĩnh Thành liền nghe máy.
Vừa có tín hiệu kết nối, người ở đầu dây bên kia đã lên tiếng than vãn. Trong lời nói còn có chút bất ổn.
“Chính là Đàm Vân Yên đó, cậu đã từng gặp qua cô ấy rồi. Nhớ không?”
Khỏi phải nói cũng biết Khương Vĩnh Thành đang nhắc đến chuyện gì. Cố Tử Sâm nghe qua một lượt, chỉ chú ý vỏn vẹn đến sáu chữ “nhìn thấy mông của tôi rồi.” Một con người nghiêm túc như hắn cũng phải bật cười.
“Đã nhớ ra chưa? Chết tiệt, cười cái khỉ khô nhà cậu.”
Vốn dĩ nghĩ rằng sẽ tìm được chút đồng cảm từ hắn, thật không ngờ…
Bạn thân, là thân ai nấy lo sao?
“Biết rồi! Bị người ta nhìn thấy mông rồi à? Chuyện tức cười vậy cậu còn không biết giấu đi, lại kể cho tôi làm gì?”
Còn không phải vì hắn kín tiếng, không tự tiện mang bí mật của người khác kể ra bên ngoài sao?
Khương Vĩnh Thành khẽ gắt:
“Tư vấn một chút đi, tôi nên làm thế nào?”
“Thế nào là thế nào?” Cố Tử Sâm hỏi lại.
Chỉ là được bác sĩ tiêm thuốc cho thôi, có cần làm quá lên vậy không?
Lẽ nào Khương Vĩnh Thành chưa từng tiêm thuốc vào mông cho người khác?
“Tôi thấy bình thường mà.” Hắn nói thêm.
“Không thể bình thường được. Trời ạ, nếu chuyện xấu hổ này lan truyền ra bên ngoài, sau này tôi có bạn gái, cô ấy biết được sẽ cười tôi thối mũi mất.”
Cố Tử Sâm ngẫm nghĩ một hồi, sau đó kiên quyết đáp lại:
“Chi bằng cậu theo đuổi luôn Đàm Vân Yên đi. Tôi thấy, vẹn cả đôi đường!”
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương