Bước Thật Chậm Về Phía Anh
Chương 49: Anh nhất định sẽ chịu trách nhiệm
Warning 18+
Mộng Linh thở gấp, đôi mắt không chớp kiên nhẫn chờ đợi câu trả lời của Cố Tử Sâm.
Hắn đẩy cô nằm xuống giường, thân hình cường tráng bao trọn lấy cơ thể nhỏ bé của Mộng Linh, ngón tay vân vê mấy lọn tóc đang lõa xõa trước ngực cô, gương mặt cúi thấp, hít hà mùi hương trên đó.
Thơm thật!
“Mộng Linh, em chắc chứ?”
Cả cơ thể Cố Tử Sâm nóng ran như lửa đốt, nhưng hắn tự biết kiềm chế mình, lời nói ra vẫn rất ôn tồn, nhỏ nhẹ. Mộng Linh chớp nhẹ mắt, gật đầu một cách dứt khoát.
“Tử Sâm, có được không anh?”
“Được! Chỉ cần là em tự nguyện.”
Cố Tử Sâm không phải chưa từng nảy sinh ham muốn với Mộng Linh, chỉ là hai người vừa mới ở bên nhau, mối quan hệ trong giai đoạn tìm hiểu còn mập mờ, hắn chỉ sợ nếu quá vội vã sẽ khiến Mộng Linh hoảng sợ.
Thật không ngờ tối nay cô lại chủ động với hắn. Và tất nhiên Cố Tử Sâm sẽ không khước từ!
“Mộng Linh, anh nhất định sẽ chịu trách nhiệm.”
Lời nói chắc như đinh đóng cột để cô có thể tin tưởng hoàn toàn vào con người hắn. Cố Tử Sâm vừa dứt lời, bàn tay đã kéo dây áo ngủ của Mộng Linh xuống, đôi gò bồng căng tròn lập tức hiện ra, vừa mềm vừa mịn.
Mộng Linh khẽ trùng mình, một nửa cơ thể đã bị phơi bày trước mắt Cố Tử Sâm. Cô xấu hổ nhắm nghiền mắt, lần đầu tiên làm chuyện thân mật khiến cho cô bối rối không biết phải làm gì.
Cố Tử Sâm bóp nhẹ một bên ngực, xoa nắn nhịp nhàng. Bên còn lại, hắn ngậm lấy nụ hoa đỏ hồng vào trong miệng, vừa cắn vừa mút, chẳng mấy chốc đã kích thích cơ thể Mộng Linh trở nên tê dại.
“Ưm… Tử Sâm…”
Màn dạo đầu vừa mới diễn ra, cơ thể Mộng Linh đã mẫn cảm đến mức uốn éo lên hồi. Cô Tử Sâm trêu đùa hai nụ hoa nhỏ, đến khi chúng sưng tấy lên mới quyến luyến rời đi. Nụ hôn của hắn trượt dần lên hõm cổ, rồi phủ lấy cánh môi mềm của cô, dây dưa không muốn dứt.
Vật dưới thân sớm đã căng phồng lên sau lớp vải mềm. Cố Tử Sâm dùng chút sức đã kéo hẳn chiếc váy ngủ của Mộng Linh ra ngoài, tùy tiện ném xuống đất. Trên người cô chỉ còn một chiếc quần lót ren màu trắng, hắn nhìn xuống bên dưới, một thoáng đã đem nó khuất khỏi tầm mắt.
“Tử Sâm, em…”
Mộng Linh giật mình khép chặt hai chân, phía trên ngượng ngùng ôm gối che lấy đôi gò bồng nóng bỏng của mình. Rõ ràng cô là người đề nghị Cố Tử Sâm, nhưng lúc này lại xấu hổ đến mức muốn bỏ chạy khỏi phòng.
Nhưng cơ thể của Mộng Linh đã sớm mềm nhũn, một chức sức lực cũng không còn. Cô ngứa ngày hết cả người, bên trong thân thể vô cũng trống rỗng, cảm giác giống như cần được một thứ gì đó lấp đầy.
“Đừng sợ. Anh sẽ nhẹ nhàng.”
Cố Tử Sâm nhẹ nhàng tách chân cô ra, tỉ mỉ quan sát nơi tư mật. Trong đầu hắn lóe lên một suy nghĩ, gương mặt khoáng trầm mặc, bất giác đưa ngón tay trỏ mình tiến đến vá.ch thịt m.ềm, chậm rãi đẩy vào.
“Ưm…”
Ngón tay hắn tiến sâu vào trong, dùng lực ma sát. Nơi đó của Mộng Linh không ngừng tiết ra chất lỏng màu trắng nhạt, chảy ra bên ngoài.
Sau màn dạo đầu đầy kích thích, Cố Tử Sâm cảm thấy thời cơ đã chín mùi liền từ từ rút tay mình ra. Hắn cởi áo choàng tắm, để lộ cơ thể cường tráng bên trong của mình.
Chẳng mấy chốc Cố Tử Sâm đã nắm lấy tay Mộng Linh, để cô sờ chạm vào con cự long đang ngẩng cao đầu. Cô giật thót mình muốn thu tay lại, nhưng lại bị hắn giữ chặt.
“Mộng Linh, em phải làm quen với nó.”
Sức nóng hổi của vật thô cứng kia đã vượt quá giới hạn của Mộng Linh. Cô thả lòng người, hai mắt nhắm tịt, cứ để cho Cố Tử Sâm tự do điều khiển bàn tay mình.
Bỗng, Cố Tử Sâm buông tay Mộng Linh ra, trèo xuống khỏi giường. Cô hụt hẫng mở hé mắt, nhìn hắn đang tiến về phía ngăn kéo tủ.
Cố Tử Sâm lục lọi một hồi, quả nhiên tìm thấy chiếc bao c.ao s.u ở bên trong. Hắn xé rách túi đựng bên ngoài, đến bên giường chuẩn bị mang vào thì bị Mộng Linh giữ lại.
“Tử Sâm, chúng ta để tự nhiên có được không?”
Lời này có thể hiểu là, Mộng Linh muốn có con với hắn.
Cố Tử Sâm hơi khựng lại, trong đáy mắt chứa chan một suy nghĩ phức tạp. Nhưng rồi hắn cũng để chiếc bao c.ao s.u sang một bên, sau đó quỳ xuống giường.
“Mộng Linh, em đã sẵn sàng chưa?”
Mộng Linh gật đầu, hai chân mở rộng ra tín hiệu cho Cố Tử Sâm. Hắn hạ người, tìm đến vị trí nơi tư mật, mất một lúc mới có thể đâ.m vào.
“Á…”
Tiếng hét thất thanh của Mộng Linh như muốn đông cứng cơ thể Cố Tử Sâm. Hắn cảm thấy bên dưới sắp bị cô bóp nghẹn, một chút di chuyển cũng khó khăn vô cùng.
“Mộng Linh, thả lỏng một chút. Em đừng kẹp chặt như vậy.”
“Tử Sâm… em đau quá… ưm…”
Mộng Linh khóc thút thít, cô không nghĩ lần đầu quan hệ sẽ đau đến như vậy. Cố Tử Sâm vừa mới đâ.m vào, bên dưới của cô đã tưởng chừng như rách toạc.
“Ngoan, thả lòng một chút. Nghe lời anh, thả lỏng…”
“Tử Sâm. Em xin lỗi…”
Bởi vì lần đầu nên không tránh khỏi vụng về, Mộng Linh biết bản thân không có kinh nghiệm, sợ rằng sẽ khiến Cố Tử Sâm cảm thấy khó chịu. Hắn nhìn những giọt nước mắt trên gương mặt cô, thoáng chốc đau lòng. Một nửa hắn muốn dừng lại, một nửa lại không nỡ.
Nếu đã lâm trận, sao có thể muốn là dừng ngay được?
Cố Tử Sâm chỉ biết từ từ dỗ dành Mộng Linh, nhẹ nhàng di chuyển bên dưới để cô có thời gian thích nghi dần. Hắn vuốt ve gò má ửng hồng, sau đó trao cho cô một nụ hôn thật ngọt.
“Mộng Linh, ngoan… anh sẽ thật nhẹ nhàng, không đau, không đau nữa…”
Hắn dỗ dành Mộng Linh như một đứa trẻ. Dần dần cô cũng thả lỏng được cơ thể, nương theo những khoái cảm mà Cố Tử Sâm mang lại. Tiếng khóc nhỏ dần, kèm theo tiếng rên rỉ ám muội vang vọng khắp căn phòng.
Mồ hôi túa ra khắp cơ thể, trên chiếc giường rộng lớn, hai người họ không ngừng vận động. Cho đến khi Mộng Linh kiệt sức ngủ thiếp đi, Cố Tử Sâm cũng mệt nhoài. Trước khi rời khỏi giường, hắn mới để ý vệt máu đỏ mờ mờ trên tấm ga trắng muốt, trái tim hẫng mất một nhịp.
Mộng Linh thở gấp, đôi mắt không chớp kiên nhẫn chờ đợi câu trả lời của Cố Tử Sâm.
Hắn đẩy cô nằm xuống giường, thân hình cường tráng bao trọn lấy cơ thể nhỏ bé của Mộng Linh, ngón tay vân vê mấy lọn tóc đang lõa xõa trước ngực cô, gương mặt cúi thấp, hít hà mùi hương trên đó.
Thơm thật!
“Mộng Linh, em chắc chứ?”
Cả cơ thể Cố Tử Sâm nóng ran như lửa đốt, nhưng hắn tự biết kiềm chế mình, lời nói ra vẫn rất ôn tồn, nhỏ nhẹ. Mộng Linh chớp nhẹ mắt, gật đầu một cách dứt khoát.
“Tử Sâm, có được không anh?”
“Được! Chỉ cần là em tự nguyện.”
Cố Tử Sâm không phải chưa từng nảy sinh ham muốn với Mộng Linh, chỉ là hai người vừa mới ở bên nhau, mối quan hệ trong giai đoạn tìm hiểu còn mập mờ, hắn chỉ sợ nếu quá vội vã sẽ khiến Mộng Linh hoảng sợ.
Thật không ngờ tối nay cô lại chủ động với hắn. Và tất nhiên Cố Tử Sâm sẽ không khước từ!
“Mộng Linh, anh nhất định sẽ chịu trách nhiệm.”
Lời nói chắc như đinh đóng cột để cô có thể tin tưởng hoàn toàn vào con người hắn. Cố Tử Sâm vừa dứt lời, bàn tay đã kéo dây áo ngủ của Mộng Linh xuống, đôi gò bồng căng tròn lập tức hiện ra, vừa mềm vừa mịn.
Mộng Linh khẽ trùng mình, một nửa cơ thể đã bị phơi bày trước mắt Cố Tử Sâm. Cô xấu hổ nhắm nghiền mắt, lần đầu tiên làm chuyện thân mật khiến cho cô bối rối không biết phải làm gì.
Cố Tử Sâm bóp nhẹ một bên ngực, xoa nắn nhịp nhàng. Bên còn lại, hắn ngậm lấy nụ hoa đỏ hồng vào trong miệng, vừa cắn vừa mút, chẳng mấy chốc đã kích thích cơ thể Mộng Linh trở nên tê dại.
“Ưm… Tử Sâm…”
Màn dạo đầu vừa mới diễn ra, cơ thể Mộng Linh đã mẫn cảm đến mức uốn éo lên hồi. Cô Tử Sâm trêu đùa hai nụ hoa nhỏ, đến khi chúng sưng tấy lên mới quyến luyến rời đi. Nụ hôn của hắn trượt dần lên hõm cổ, rồi phủ lấy cánh môi mềm của cô, dây dưa không muốn dứt.
Vật dưới thân sớm đã căng phồng lên sau lớp vải mềm. Cố Tử Sâm dùng chút sức đã kéo hẳn chiếc váy ngủ của Mộng Linh ra ngoài, tùy tiện ném xuống đất. Trên người cô chỉ còn một chiếc quần lót ren màu trắng, hắn nhìn xuống bên dưới, một thoáng đã đem nó khuất khỏi tầm mắt.
“Tử Sâm, em…”
Mộng Linh giật mình khép chặt hai chân, phía trên ngượng ngùng ôm gối che lấy đôi gò bồng nóng bỏng của mình. Rõ ràng cô là người đề nghị Cố Tử Sâm, nhưng lúc này lại xấu hổ đến mức muốn bỏ chạy khỏi phòng.
Nhưng cơ thể của Mộng Linh đã sớm mềm nhũn, một chức sức lực cũng không còn. Cô ngứa ngày hết cả người, bên trong thân thể vô cũng trống rỗng, cảm giác giống như cần được một thứ gì đó lấp đầy.
“Đừng sợ. Anh sẽ nhẹ nhàng.”
Cố Tử Sâm nhẹ nhàng tách chân cô ra, tỉ mỉ quan sát nơi tư mật. Trong đầu hắn lóe lên một suy nghĩ, gương mặt khoáng trầm mặc, bất giác đưa ngón tay trỏ mình tiến đến vá.ch thịt m.ềm, chậm rãi đẩy vào.
“Ưm…”
Ngón tay hắn tiến sâu vào trong, dùng lực ma sát. Nơi đó của Mộng Linh không ngừng tiết ra chất lỏng màu trắng nhạt, chảy ra bên ngoài.
Sau màn dạo đầu đầy kích thích, Cố Tử Sâm cảm thấy thời cơ đã chín mùi liền từ từ rút tay mình ra. Hắn cởi áo choàng tắm, để lộ cơ thể cường tráng bên trong của mình.
Chẳng mấy chốc Cố Tử Sâm đã nắm lấy tay Mộng Linh, để cô sờ chạm vào con cự long đang ngẩng cao đầu. Cô giật thót mình muốn thu tay lại, nhưng lại bị hắn giữ chặt.
“Mộng Linh, em phải làm quen với nó.”
Sức nóng hổi của vật thô cứng kia đã vượt quá giới hạn của Mộng Linh. Cô thả lòng người, hai mắt nhắm tịt, cứ để cho Cố Tử Sâm tự do điều khiển bàn tay mình.
Bỗng, Cố Tử Sâm buông tay Mộng Linh ra, trèo xuống khỏi giường. Cô hụt hẫng mở hé mắt, nhìn hắn đang tiến về phía ngăn kéo tủ.
Cố Tử Sâm lục lọi một hồi, quả nhiên tìm thấy chiếc bao c.ao s.u ở bên trong. Hắn xé rách túi đựng bên ngoài, đến bên giường chuẩn bị mang vào thì bị Mộng Linh giữ lại.
“Tử Sâm, chúng ta để tự nhiên có được không?”
Lời này có thể hiểu là, Mộng Linh muốn có con với hắn.
Cố Tử Sâm hơi khựng lại, trong đáy mắt chứa chan một suy nghĩ phức tạp. Nhưng rồi hắn cũng để chiếc bao c.ao s.u sang một bên, sau đó quỳ xuống giường.
“Mộng Linh, em đã sẵn sàng chưa?”
Mộng Linh gật đầu, hai chân mở rộng ra tín hiệu cho Cố Tử Sâm. Hắn hạ người, tìm đến vị trí nơi tư mật, mất một lúc mới có thể đâ.m vào.
“Á…”
Tiếng hét thất thanh của Mộng Linh như muốn đông cứng cơ thể Cố Tử Sâm. Hắn cảm thấy bên dưới sắp bị cô bóp nghẹn, một chút di chuyển cũng khó khăn vô cùng.
“Mộng Linh, thả lỏng một chút. Em đừng kẹp chặt như vậy.”
“Tử Sâm… em đau quá… ưm…”
Mộng Linh khóc thút thít, cô không nghĩ lần đầu quan hệ sẽ đau đến như vậy. Cố Tử Sâm vừa mới đâ.m vào, bên dưới của cô đã tưởng chừng như rách toạc.
“Ngoan, thả lòng một chút. Nghe lời anh, thả lỏng…”
“Tử Sâm. Em xin lỗi…”
Bởi vì lần đầu nên không tránh khỏi vụng về, Mộng Linh biết bản thân không có kinh nghiệm, sợ rằng sẽ khiến Cố Tử Sâm cảm thấy khó chịu. Hắn nhìn những giọt nước mắt trên gương mặt cô, thoáng chốc đau lòng. Một nửa hắn muốn dừng lại, một nửa lại không nỡ.
Nếu đã lâm trận, sao có thể muốn là dừng ngay được?
Cố Tử Sâm chỉ biết từ từ dỗ dành Mộng Linh, nhẹ nhàng di chuyển bên dưới để cô có thời gian thích nghi dần. Hắn vuốt ve gò má ửng hồng, sau đó trao cho cô một nụ hôn thật ngọt.
“Mộng Linh, ngoan… anh sẽ thật nhẹ nhàng, không đau, không đau nữa…”
Hắn dỗ dành Mộng Linh như một đứa trẻ. Dần dần cô cũng thả lỏng được cơ thể, nương theo những khoái cảm mà Cố Tử Sâm mang lại. Tiếng khóc nhỏ dần, kèm theo tiếng rên rỉ ám muội vang vọng khắp căn phòng.
Mồ hôi túa ra khắp cơ thể, trên chiếc giường rộng lớn, hai người họ không ngừng vận động. Cho đến khi Mộng Linh kiệt sức ngủ thiếp đi, Cố Tử Sâm cũng mệt nhoài. Trước khi rời khỏi giường, hắn mới để ý vệt máu đỏ mờ mờ trên tấm ga trắng muốt, trái tim hẫng mất một nhịp.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương