Lâm Nhuận Cẩm cho hết đồ ăn vào lò vi sóng hâm nóng. Khi tự mình ăn thì cô hầu như chẳng đụng đũa vào mấy món, chỉ múc chút canh chan cơm.
Thấy Chu Chỉ Nguyên xách dép đi vào, cô chỉ về phía tủ giày:
“Trong đó có một đôi mới.”
“Đi đôi này là được.” Chu Chỉ Nguyên bước vào, trên bàn phòng khách đặt một chậu cây xanh trông đầy sức sống. Khi đi ngang, anh liếc mắt nhìn, bước chân chợt khựng lại.
Quay người, anh cúi xuống trước bàn, ánh mắt dừng lại thật lâu ở một chỗ, sau đó cầm lên hai cuốn sổ chứng nhận đang được mở ra đặt phẳng trên mặt bàn.
Thật có kiên nhẫn, bị xé nát như thế mà cô cũng ghép lại được.
Nhìn thấy phần còn thiếu trong hai cuốn sổ, Chu Chỉ Nguyên bất giác bật cười. Đầu ngón tay anh khẽ chạm lên chỗ dán ảnh, vẫn còn dính dính, keo chưa khô.
Lò vi sóng “ting” một tiếng, Lâm Nhuận Cẩm mở cửa, thì bỗng một cánh tay chắn ngang trước mắt cô.
Cô sững lại hai giây:
“Sao thế?”
Chu Chỉ Nguyên nói:
“Để tôi làm, đâu thể ăn không được.”
Lâm Nhuận Cẩm lùi lại hai bước, thấy anh dùng tay không bưng thức ăn thì vội nói:
“Cẩn thận, nóng đấy.”
Chu Chỉ Nguyên mặt không đổi sắc, trực tiếp mang mấy món ra bàn.
“Không nóng à…” Lâm Nhuận Cẩm lẩm bẩm một câu, rồi xoay người lấy bát đũa trên bếp, theo anh ra ngoài.
Bắt đầu ăn chưa bao lâu, Lâm Khiêm Dân gọi video tới. Lâm Nhuận Cẩm đang ăn nên tiện tay bắt máy.
Anh ta không biết Chu Chỉ Nguyên đang ngồi ngay đối diện. Hỏi xong chuyện công việc, bỗng nhiên nói:
“Chỉ Nguyên có bắt nạt em không?”
Lâm Nhuận Cẩm khựng lại, ánh mắt từ màn hình điện thoại chậm rãi ngước lên, va phải ánh mắt mang chút hứng thú của Chu Chỉ Nguyên.
Lập tức cô cảm thấy vành tai nóng bừng, vội vàng đứng dậy, vừa đi về phía sofa phòng khách vừa đáp:
“Không đâu, anh ấy rất tốt.”
Chu Chỉ Nguyên nhai nhuyễn miếng đậu bắp, mùi vị cũng tạm, nghe giọng nói nhỏ hẳn đi phía sau thì chỉ thấy buồn cười.
Khi A Hiền gửi WeChat báo cáo lịch trình ngày mai, Lâm Nhuận Cẩm vừa gọi xong với Lâm Khiêm Dân thì điện thoại Lâm Đông Viễn lại gọi tới. Với người này, cô chưa bao giờ giữ được vẻ dịu dàng, thế nên vội chạy vào phòng để nghe.
Chu Chỉ Nguyên xem qua lịch trình, uống hết bát canh, rồi gọi điện cho A Hiền.
“Alô, anh Nguyên.”
“Xem ở Tụ Hương Lâu còn phòng riêng không, đặt một phòng. Hẹn Lý Đức Chính mai sáng đi ăn sáng.” Chu Chỉ Nguyên nói.
A Hiền: “Đạo diễn Lý? Giờ này hẹn sao? Em đoán chắc liên lạc không được đâu… anh ấy chắc chắn sẽ không nghe máy. Với lại sao lại hẹn buổi sáng, có việc gấp gì à? Hay là đổi sang ngày kia, mai em đến văn phòng đạo diễn Lý nói với anh ấy một tiếng.”
Lý Đức Chính năm nay ba mươi bảy tuổi, chưa kết hôn nhưng tình nhân thì không ít. Trong giới ai cũng biết, mỗi khi không bận quay phim là gần như tối nào anh ta cũng ăn chơi thâu đêm. Tuần trước còn bị chụp ảnh đi nghỉ mát cùng bạn gái người mẫu trẻ ở Hải Nam.
“Tôi chỉ rảnh sáng mai.” Chu Chỉ Nguyên liếc đồng hồ. “Điện thoại để tôi gọi.”
Cúp máy xong, A Hiền và Dư Tĩnh Văn liếc nhau.
Dư Tĩnh Văn cười: “Ông chủ anh đúng là ghê thật, hẹn người ta không phải xem đối phương có rảnh không, mà phải theo lịch của mình. A Hiền, bao giờ anh mới có khí thế như thế này.”
A Hiền đưa tay dụi mũi: “Chỉ cần đứng cạnh anh Nguyên, anh đã thấy tự tin lắm rồi.”
Dư Tĩnh Văn khẽ hừ một tiếng.
Tầng cao nhất khách sạn, một nam một nữ đang quấn quýt trong cơn hoan lạc trước cửa sổ sát sàn.
Rè… rè…
Điện thoại đặt trên bàn bên cạnh rung lên.
Người phụ nữ đẩy đẩy người đàn ông: “Anh~ điện thoại reo rồi kìa, ngừng chút đi.”
“Hử?” Lý Đức Chính vùi đầu không ngừng, trong miệng còn phát ra tiếng “chụt chụt”: “Kệ đi.”
Người phụ nữ nghiêng đầu liếc, đọc tên hiện trên màn hình: “Chu Chỉ Nguyên.”
Động tác của người đàn ông khựng lại, lập tức rút ra không do dự: “Cưng, ra giường nằm đợi anh nghe máy đã.”
Người phụ nữ bĩu môi, đôi chân mềm nhũn đi về phía giường.
“Alô, Chu tổng? Sao giờ này lại gọi, ha ha, từ lần trước gặp đến giờ cũng hơn một tháng rồi. Sáng mai à?” Lý Đức Chính châm một điếu thuốc, rít một hơi mới nói: “Được thôi. Nhưng là có chuyện gì gấp vậy? Vội thế?”
Sáng hôm sau, chín giờ, Lâm Nhuận Cẩm đến xưởng làm việc của đoàn phim. Cô đi làm vài thủ tục, sau đó ký một bản thỏa thuận bảo mật bên chỗ Tống Đào.
Tổ trưởng hóa trang Mễ Phong là một người đàn ông cao ráo, làn da trắng lạnh, tóc nhuộm đỏ, vẻ ngoài tinh xảo. Khi Lâm Nhuận Cẩm bước đến chào, anh ta chỉ khẽ cụp mắt, lạnh lùng liếc cô một cái.
Tống Đào đi ngang qua, thấy Lâm Nhuận Cẩm đứng trước mặt Mễ Phong với vẻ căng thẳng, bèn dùng tập hồ sơ gõ vào cửa kính:
“Tiểu Mễ, mười phút nữa qua họp, đừng đến muộn.”
Mễ Phong mí mắt còn chẳng buồn nhấc, ngắm nghía bộ móng tay vừa làm xong:
“Biết rồi.”
Đợi Tống Đào đi khỏi, anh ta khẽ hừ một tiếng:
“Bà già đó nghĩ mình là ai chứ, suốt ngày ra lệnh cho tôi.”
Lâm Nhuận Cẩm đứng bên cạnh, im lặng không nói gì.
Mễ Phong xoay người, kẹp lấy một cuốn sổ nhỏ:
“Cô là Lâm Nhuận Cẩm phải không, sau này gọi cô là Tiểu Lâm. Làm việc dưới tay tôi phải biết nhìn sắc mặt, lanh lợi một chút. Khả năng hiểu việc của cô đạt yêu cầu chứ?”
Lâm Nhuận Cẩm mơ hồ không rõ ý, chỉ gật đầu.
“Vậy thì tốt, tôi mong sau này khi nói chuyện với cô, không cần phải lặp lại lần thứ hai.”
Lâm Nhuận Cẩm lập tức tập trung toàn bộ tinh thần:
“Vâng.”
Mễ Phong liếc cô một cái:
“Đi họp cùng tôi, xong thì đi lấy kịch bản, về nhà đọc. Ba ngày sau nộp cho tôi một bản phương án.”
Trong lòng dẫu thấp thỏm, Lâm Nhuận Cẩm vẫn đáp:
“Rõ rồi.”
Cuộc họp này là giữa tổ hóa trang và tổ phục trang, bầu không khí bên trong rất nghiêm túc. Tống Đào đứng trước bảng viết, đang ghi chép nội dung.
Lâm Nhuận Cẩm còn nhìn thấy cô gái đầu tiên tham gia phỏng vấn hôm trước là Trương Vân Đình. Xem ra, chính cô ta đã trúng tuyển vị trí chuyên viên theo đoàn.
Mười hai giờ rưỡi trưa, Lâm Nhuận Cẩm nhận được kịch bản [Bất Cam], một tập dày cộp, ôm lên còn thấy nặng nề.
Ăn qua loa chút gì đó dưới lầu rồi về nhà, vừa bước vào cô lập tức lật kịch bản ra xem, đọc từng chữ một, chỗ nào chi tiết thì ghi chú lại. Thời đi học cô cũng chưa từng nghiêm túc đến thế.
Trời dần tối lúc nào chẳng hay. Vừa đọc kịch bản, cô vừa đứng lên bật đèn, cả buổi chiều gần như dán chặt trên sofa, đến một ngụm nước cũng chưa uống.
Đến mười giờ tối, cô đặt kịch bản sang bên cạnh, cầm điện thoại định tìm kiếm cách viết phương án hóa trang, thì bất chợt nhìn thấy hai tin nhắn WeChat Chu Chỉ Nguyên gửi từ lúc hoàng hôn: một cái dặn tối nay có thể sẽ có gió mưa to, bảo cô sang nhà đối diện đóng cửa ban công; cái còn lại là mật mã khóa cửa.
Cô giật mình, đã trôi qua ba bốn tiếng đồng hồ rồi, mải mê đọc kịch bản nên chẳng hay biết gì tình hình bên ngoài.
Vội vàng bật dậy, kéo rèm cửa ban công ra nhìn, quả nhiên mưa lớn đang trút xuống.
Chu Chỉ Nguyên tắm xong bước ra, rót một cốc nước rồi định vào thư phòng làm việc, thì nghe thấy tiếng “tít tít tít” mở khóa vang lên ở cửa ra vào. Ngay sau đó, cửa bật mở, một bóng người lao nhanh vào, chạy thẳng ra ban công.
Anh lười nhác tựa lưng vào cửa:
“Làm gì thế?”
Lâm Nhuận Cẩm theo phản xạ quay đầu lại:
“Anh về rồi…” Chưa kịp nói hết câu, cả người cô đã sững sờ.
Có phải vì đã lĩnh giấy chứng nhận kết hôn rồi không? Lần trước Chu Chỉ Nguyên cầm q**n l*t cũng chẳng chịu để cô nhìn thấy, vậy mà giờ đây lại thản nhiên c** tr*n, không chút kiêng dè.
Mọi người, kể cả Khổng Mạn, đều không biết cô và Chu Chỉ Nguyên chưa sống chung. Vì thế, sáng nay gọi điện, Khổng Mạn còn tò mò hỏi cô Chu Chỉ Nguyên dáng người có đẹp không, có cơ bụng không.
Còn hỏi… anh ấy có lớn không…
Ngay khoảnh khắc này, gương mặt cô đỏ bừng như than hồng, từ gò má lan thẳng đến tận vành tai. Nhưng đôi mắt lại giống như máy quét, nhanh chóng mà cẩn thận lướt qua thân trên của Chu Chỉ Nguyên.
Cơ bụng có, từng khối rõ ràng, săn chắc, căng chặt, theo nhịp thở hơi phập phồng, đường nét sắc sảo, thậm chí chỉ nhìn thôi cũng cảm nhận được sức mạnh toát ra.
Lâm Nhuận Cẩm vô thức nuốt khan, cố làm ra vẻ bình tĩnh, dời ánh mắt đi:
“Hôm nay em cứ mãi đọc kịch bản, không để ý anh nhắn WeChat cho em.”
“Vừa mới thấy à?” Chu Chỉ Nguyên thong dong bước tới, cầm lấy chiếc áo phông trắng rộng vắt trên lưng ghế sofa, mặc vào.
Lâm Nhuận Cẩm gật đầu.
Thì ra anh vừa tắm xong, tóc vẫn còn ướt.
Chu Chỉ Nguyên nhìn cô:
“Ăn cơm chưa?”
“Chưa.” Lâm Nhuận Cẩm đáp, “Lát nữa em tính nấu mì, anh có ăn không? Em nấu nhiều thêm.”
“Đừng nấu, để tôi gọi đồ.” Chu Chỉ Nguyên cúi người nhặt điện thoại trên ghế sofa.
“Không, đừng gọi, em muốn tự nấu.” Nói xong, Lâm Nhuận Cẩm hơi chột dạ, cúi thấp đầu.
Cô đã quên mất chuyện tối qua Chu Chỉ Nguyên nói với Đổng Hiểu Thiến rằng quán sẽ nghỉ hai ngày, nên lầm tưởng anh định gọi ở đó.
“Tùy em. Tôi không ăn, khỏi nấu cho tôi.” Chu Chỉ Nguyên cầm điện thoại trong tay, đúng lúc có tin nhắn WeChat gửi đến. Anh liếc qua, sắc mặt hơi đổi:
“Cô út và hai thằng nhóc mai sang.”
Lâm Nhuận Cẩm sững lại:
“Ngày mai? Gấp vậy sao?”
“Ừ.” Chu Chỉ Nguyên cúi đầu gõ chữ, nhắn cho Chu Tuệ hoàn vé tàu cao tốc, còn anh thì mua vé máy bay.
Lâm Nhuận Cẩm khẽ nhíu mày, bước lên hai bước, dừng lại cách Chu Chỉ Nguyên nửa mét, bối rối nói:
“Vậy phải làm sao đây, mọi người đều nghĩ em đang sống cùng anh.”
Chu Chỉ Nguyên ngẩng đầu, thấy cô đang đan chặt hai tay, gương mặt đầy hoang mang và căng thẳng, không nhịn được bật cười:
“Rất đơn giản thôi, em dọn đồ sang đây ở vài ngày. Họ chắc sẽ ở khoảng một tuần, vừa hay em để căn hộ bên kia cho họ.”
“Nhưng mà…” Lâm Nhuận Cẩm ngập ngừng, giọng ấp úng:
“Chỗ anh chỉ có hai phòng ngủ thôi đúng không? Em nhớ dì Chu từng nói mỗi lần tới Bắc Kinh đều ở đây. Nếu lần này lại để dì qua bên kia, e là dì sẽ thấy lạ.”
“Ừ.” Chu Chỉ Nguyên nhếch khóe môi đầy lười nhác, cố tình trêu chọc cô:
“Thế thì em tự nghĩ cách đi. Hôm nay tôi dùng não hơi quá mức rồi, chẳng muốn bận tâm mấy chuyện ngoài công việc nữa.”
Lâm Nhuận Cẩm nhìn thấy nụ cười của anh, mặt lại đỏ bừng, mím môi:
“Vậy thì phiền anh kê thêm một chiếc giường gấp trong thư phòng, nửa đêm em sẽ sang đó ngủ.”
Chu Chỉ Nguyên hơi nhướng mày, thấy cô lúc này thật sự thú vị:
“Được thôi, nghe em hết.”
“Em về trước đây.” Trong lòng còn vương vấn chuyện bản phương án, cô vừa đi vừa lẩm bẩm:
“Vẫn còn nhiều việc chưa xong, cơm chưa ăn, kịch bản mới đọc được chút ít, phương án chưa viết, đồ đạc cũng phải thu dọn nữa.”
“Em còn phải làm phương án à?” Chu Chỉ Nguyên liếc thời gian chuyến bay A Hiền gửi qua:
“Họ chắc đến tối mai, không cần gấp quá.”
“Vâng ạ!” Lâm Nhuận Cẩm vội vàng rảo bước về phía cửa.
“Có cần tìm ai giúp em làm phương án không?” Chu Chỉ Nguyên đoán cô trước giờ chưa từng tự mình viết mấy thứ này trong công việc.
Lâm Nhuận Cẩm nắm lấy tay nắm cửa, hơi nghiêng người, lắc đầu nói:
“Không cần, không cần đâu, em tự làm được.”
Cô không dừng lại thêm, sốt ruột mở cửa chạy ngay sang căn hộ đối diện.
Cửa “rầm” một tiếng đóng lại, phòng khách liền trở nên yên tĩnh hẳn.
Chu Chỉ Nguyên nhàn nhạt buông một câu:
“Chạy nhanh thật.”
Rạng sáng ba giờ, Lâm Nhuận Cẩm mới tắm xong. Nằm xuống giường rồi nhưng cô chẳng tài nào ngủ được, trở mình hết lần này đến lần khác, trong đầu cứ nghĩ đến phương án.
Gần nửa tiếng trôi qua như vậy, cô quyết định không ngủ nữa. Cô ra phòng khách, mang kịch bản vào, ngồi ở đầu giường đọc tiếp.
Gần đến bình minh cô mới cảm thấy buồn ngủ, nên cô tắt đèn, ném cuốn sổ tay có mười trang viết trên tay xuống bàn rồi ngủ thiếp đi.
Buổi trưa, trước khi Chu Chỉ Nguyên ra ngoài, có người chở giường tới. Anh mở cửa cho họ vào, rồi liếc nhìn cánh cửa phòng đối diện đang đóng chặt.
A Hiền dặn dò mấy người thợ vài câu, sau đó từ thư phòng đi ra, thấy Chu Chỉ Nguyên đang lấy mấy chai nước khoáng từ quầy bar. Anh biết ngay là để cho mấy người thợ, bèn chạy lại ôm hết vào lòng, trước khi đi còn tò mò hỏi:
“Anh Nguyên, đang yên lành sao lại muốn kê thêm giường trong thư phòng vậy?”
“Để tiện nghỉ ngơi lúc mệt.” Chu Chỉ Nguyên nghiêm túc đáp.
“À…” A Hiền đảo mắt nhìn quanh phòng khách, lại hỏi: “Hôm nay chị dâu cũng không có ở nhà à?”
Trong lòng anh ta vô cùng hiếu kỳ: Hôm trước gặp Lâm Nhuận Cẩm thì thấy cô từ phòng đối diện đi ra, hành lý của cô cũng ở đó. Chẳng lẽ hai người không ở cùng nhau sao?
Chu Chỉ Nguyên liếc xéo cậu ta: “Sao nhiều chuyện thế.”
A Hiền cười trừ, vội vàng chạy vào thư phòng.
Lâm Nhuận Cẩm mãi đến gần tối mới tỉnh dậy. Vừa dậy cô đã tất bật thu dọn, may mà đồ đạc cũng không nhiều, mấy dụng cụ bếp núc trước đó đều được sắp xếp gọn gàng.
Trước khi chuyển đồ sang, cô gọi điện cho Chu Chỉ Nguyên. Hôm nay là ngày làm việc, chắc hẳn anh đang ở ngoài.
Nghe máy, anh lại nói đang ở nhà.
Hóa ra công việc hôm nay anh đã dời lại, buổi tiệc tối cũng hoãn, đến khi trời tối mới phải ra sân bay đón người.
Cúp điện thoại, Lâm Nhuận Cẩm cất máy, đưa tay nhấn chuông cửa.
Cửa nhanh chóng mở ra. Chu Chỉ Nguyên bước ra, liếc qua hành lý của cô, lại nhìn cánh cửa đối diện chưa đóng:
“Còn đồ à?”
“Còn kịch bản chưa lấy.” Lâm Nhuận Cẩm đáp.
Chu Chỉ Nguyên bước ra ngoài: “Em vào trước đi.”
Nói xong, anh đi thẳng sang phía đối diện.
Đối diện vốn là nhà của anh, anh muốn vào thì cứ vào, nên Lâm Nhuận Cẩm cũng không hỏi thêm. Cô chỉ vừa bước vào thì bất chợt quay đầu lại:
“Va-li của em… để trong phòng anh sao?”
“Không thì để đâu?” Người đã khuất khỏi tầm mắt, nhưng giọng nói của anh vẫn truyền lại rõ ràng.
Lâm Nhuận Cẩm không dám tự tiện vào phòng của Chu Chỉ Nguyên. Cô dựng chiếc va-li ngay cửa phòng rồi quay lại, định đi lấy kịch bản.
Đi tới cửa ra vào thì trông thấy Chu Chỉ Nguyên xuất hiện trong tầm mắt, trên tay anh ôm chính chồng kịch bản của cô.
Cô bước nhanh đến:
“Để em lấy.”
Chu Chỉ Nguyên khéo léo né khỏi tay cô:
“Vào trong xem còn bỏ sót gì không.”
“Còn gì à?” Lâm Nhuận Cẩm nghiêng đầu, đầy nghi hoặc.
Anh im lặng mấy giây rồi nhàn nhạt nói:
“Ban công.”
Khoảnh khắc im lặng trôi qua, Lâm Nhuận Cẩm bỗng nhớ ra. Cô cúi gằm mặt xuống, chẳng khác nào con đà điểu chui đầu vào cát, vội vã chạy sang bên đối diện.
Cô hình như… quên thu dọn… đồ lót.
Hơn nữa, đó lại là bộ quần áo lót cô để quên trong phòng tắm của Chu Chỉ Nguyên đêm hôm đó, giờ lại một lần nữa trơ trọi hiện ra trước mắt anh…
8 giờ 45 tối, chuyến bay thẳng từ Châu Thành hạ cánh đúng giờ. Lâm Nhuận Cẩm đứng ở cửa đón khách, liên tục ngó vào bên trong. Trên đường đến đây, cô còn mua một bó hoa, định tặng cho Chu Tuệ .
“Dây giày lỏng rồi.” Chu Chỉ Nguyên bất ngờ nhắc.
Lâm Nhuận Cẩm cúi đầu nhìn, quả nhiên lỏng thật. Cô một tay ôm hoa, tay kia rảnh ra, định nhét dây giày vào trong giày.
Chu Chỉ Nguyên đưa tay:
“Đưa hoa cho tôi.”
Lâm Nhuận Cẩm khẽ cong mắt cười, đưa hoa cho anh, người thì cúi xuống thắt lại dây giày. Ngay lúc ấy…
“Lâm Nhuận Cẩm!”
Một giọng quen thuộc, đầy sảng khoái vang lên.
Cô giật mình đứng thẳng dậy, ánh mắt lập tức tìm được bóng dáng hai nam một nữ trong đám đông, liền vẫy tay thật mạnh.
Khi họ từ trong lối ra đi ra, Lâm Nhuận Cẩm ôm bó hoa, chạy nhanh về phía họ.
Lâm Đông Viễn thấy cô chạy tới, một tay kéo vali, tay còn lại liền tự giác dang ra:
“Mới mấy ngày không gặp mà nhiệt tình thế?”
Từ sau cặp kính râm, Từ Cận Thao nhìn anh ta đã chuẩn bị tư thế chờ đón Lâm Nhuận Cẩm, liền cười lạnh:
“Cậu chắc là chị ấy chạy về phía cậu à?”
Giây tiếp theo, một bóng người từ khoảng trống giữa hai người họ lao qua.
“Dì Chu!” Lâm Nhuận Cẩm nhào vào vòng tay của Chu Tuệ .
Chu Tuệ mỉm cười dịu dàng:
“Nhuận Cẩm.”
Hai cậu con trai đồng thời quay đầu lại. Lâm Đông Viễn khó chịu nói:
“Lâm Nhuận Cẩm, chị không nhìn thấy em sao?”
Từ Cận Thao thu lại ánh mắt, liền trông thấy Chu Chỉ Nguyên đang chậm rãi đi tới. Cậu ta quay mặt đi, giọng gượng gạo:
“Anh họ.”
Chu Chỉ Nguyên: “?”
Hơn hai tháng không gặp, lại quay về gọi “anh họ” rồi à?
Lâm Đông Viễn thì cười tươi rói:
“Anh Nguyên!”
Sau khi ăn cơm bên ngoài, cả nhóm mới về nhà. Từ Cận Thao và Lâm Đông Viễn đưa hành lý sang căn hộ đối diện. Vừa bước vào, đã ngửi thấy một mùi hương quen thuộc.
“Hình như mình từng ngửi thấy ở đâu rồi.” Lâm Đông Viễn lẩm bẩm.
Từ Cận Thao:
“Trên người chị cậu đó.”
Cậu ta đặt vali xuống, ánh mắt có chút lạ lẫm nhìn quanh căn hộ này, cảm giác nơi này gần đây có người ở.
Từ Cận Thao ngả phịch xuống sofa:
“Tôi mệt rồi, cậu còn muốn sang đó à?”
Lâm Đông Viễn gật đầu:
“Lần đầu tôi đến chỗ anh Chỉ Nguyên, phải xem thử Lâm Nhuận Cẩm dạo này sống thế nào chứ.”
Từ Cận Thao bất ngờ đứng dậy:
“Đi thôi.”
Lâm Nhuận Cẩm thì xin Chu Chỉ Nguyên một cái bình hoa trống, ôm hoa theo, cùng bước vào phòng của Chu Tuệ .
“Nhuận Cẩm, ở đây có quen không?” Chu Tuệ hỏi.
“Rất quen rồi, cháu tự nấu cơm, mỗi ngày đều sống khá đầy đủ.” Lâm Nhuận Cẩm mỉm cười, “Hôm qua cũng chính thức bắt đầu đi làm, tháng sau là có thể vào đoàn.”
Chu Tuệ tò mò hỏi:
“Vậy sau khi vào đoàn có phải ba ngày hai bữa đều không về không? Hay là sẽ phải sang thành phố khác quay?”
Lâm Nhuận Cẩm đặt bó hoa đã cắm xong lên bàn:
“Địa điểm quay ở Bắc Kinh, cụ thể cháu vẫn chưa rõ. Nếu không quá xa chắc vẫn có thể thường xuyên về nhà.”
“Vậy thì tốt.” Chu Tuệ trầm ngâm hai giây, dịu dàng hỏi:
“Cháu tới đây, mẹ cháu có biết không?”
Nếu không nhắc tới, có lẽ Lâm Nhuận Cẩm đã quên mất cái ngày đầu tiên tới đây đã tình cờ gặp Bạch Hinh Liên.
“Cháu chưa liên lạc, nhưng cháu đã gặp bà ấy rồi.”
Cô cúi đầu cười khẽ:
“Bà ấy không thấy cháu, mà thấy rồi cũng chưa chắc nhận ra.”
Chu Chỉ Nguyên đi vào, trong tay bưng hai cốc nước.
Chu Tuệ nhận lấy một cốc:
“Hôm đó bố cháu về nhà phát hiện cháu bỏ đi, nổi giận một trận với Đông Viễn. Mấy ngày sau cũng cứ âm thầm giận dỗi. Dì hỏi ông ấy có gọi điện cho cháu không, ông ấy cũng chẳng nói gì.”
“Bố nổi giận với Lâm Đông Viễn à? Nó không kể với cháu.” Lâm Nhuận Cẩm không ngờ Chu Chỉ Nguyên cũng rót cho mình một cốc nước, cô vội đặt giấy gói hoa xuống đất, vừa nói:
“Ngày cháu đến, cháu có nhắn WeChat cho bố, nhưng bố không trả lời, nên cháu cũng mặc kệ.”
Chu Chỉ Nguyên bật điều hòa trong phòng ngủ rồi lại đi ra, không quấy rầy hai người trò chuyện.
“Thế còn cháu và A Nguyên thì sao? Ổn chứ?” đây mới là điều Chu Tuệ quan tâm nhất.
Lâm Nhuận Cẩm nhấp một ngụm nước, bình thản đáp:
“Bọn cháu rất tốt, ngày nào cũng cùng nhau ăn cơm. Dì Chu, dì đừng lo, bọn cháu sẽ càng ngày càng tốt hơn.”
“Lâm Nhuận Cẩm? Chị ở đâu thế?” Tiếng Lâm Đông Viễn vang lên ngoài phòng khách.
“Ở đây.”
“Ra ngoài nói chuyện với tụi nó đi, mấy ngày cháu không có ở nhà, hai đứa cứ nhắc cháu mãi.” Chu Tuệ bất lực nói, “Lúc cháu ở nhà thì suốt ngày chọc ghẹo cháu, chẳng biết trân trọng, giờ thì hối hận rồi. Chuyến này tới Bắc Kinh cũng là do hai đứa năn nỉ dì mãi.”
Lâm Nhuận Cẩm đứng dậy:
“Dì Chu, dì hiểu nhầm rồi, tụi nó không nhớ cháu đâu, chỉ muốn sang Bắc Kinh chơi thôi.”
Chu Tuệ chỉ cười, không nói gì thêm.
Mấy ngày nay bà cũng dần nhận ra một chút, con trai ngốc của mình đã thích nhầm người mất rồi, haizz.
Lâm Nhuận Cẩm không trò chuyện với hai tên oan gia kia quá lâu, cô vào thư phòng đọc kịch bản, để Chu Chỉ Nguyên ở lại ứng phó với họ.
Để phòng bất trắc, Lâm Nhuận Cẩm khóa trái cửa, sợ bọn họ đột nhiên xông vào nhìn thấy chiếc giường này.
Giường không phải loại giường gấp bình thường, còn được trải thêm nệm mềm, chăn gối cũng giống như vừa được giặt sạch, mang theo hương nắng ấm.
Mỗi lần đọc kịch bản, Lâm Nhuận Cẩm luôn chìm đắm trong đó, thời gian trôi rất nhanh, thoáng cái đã hơn mười một giờ, cô vẫn chưa đi tắm, tính đợi Chu Tuệ ngủ rồi mới ra ngoài.
Ngoài phòng khách, Chu Tuệ đi tới ngồi xuống ghế sofa:
“Nhuận Cẩm còn đang bận à? Bảo con bé đi tắm trước đi, ban đêm trời lạnh.”
“Vâng.” Chu Chỉ Nguyên đóng cửa ban công, “Cô út, cô chưa đi nghỉ sao?”
“Cô xem ti vi một chút.” Chu Tuệ nói, “Cháu đi ngủ trước đi, mai chẳng phải còn phải làm việc sao. Cô mở nhỏ tiếng, sẽ không làm phiền hai đứa đâu.”
Chu Chỉ Nguyên không gõ cửa thư phòng, chỉ vào phòng ngủ gọi điện cho Lâm Nhuận Cẩm.
Không lâu sau, Lâm Nhuận Cẩm bước vào phòng ngủ, đèn trong phòng sáng trưng, Chu Chỉ Nguyên ngồi trước bàn làm việc xem máy tính.
Cô đặt chiếc vali nằm ngang dưới đất, lấy quần áo cần mặc, rồi lại lặng lẽ đi ra.
Tắm xong đã là nửa đêm, Lâm Nhuận Cẩm trong phòng tắm chần chừ một lúc lâu mới bước ra.
Chu Tuệ đã tắt tivi, quay đầu lại thấy Lâm Nhuận Cẩm ở cửa thư phòng:
“Dì tưởng hai đứa ngủ rồi, Nhuận Cẩm, cháu còn muốn làm việc nữa sao?”
Lâm Nhuận Cẩm lắc đầu:
“Cháu chỉ vào lấy chút đồ.”
“Đi đi, dì uống xong cốc nước là ngủ thôi.”
Trong thư phòng gần nửa tiếng, Lâm Nhuận Cẩm thấy khát nước, đoán rằng Chu Tuệ chắc đã ngủ, nên đứng dậy đi ra.
Kết quả là đèn phòng khách vẫn còn sáng.
Chu Tuệ đứng ở ban công, nghe thấy tiếng động thì quay đầu lại, sau đó bước vào.
Lâm Nhuận Cẩm chớp mắt nhanh, khẽ nói:
“Dì Chu, sao dì chưa ngủ? Khuya rồi mà.”
Trên gương mặt Chu Tuệ thoáng hiện nét u sầu:
“Từ khi tới đây, dì hay nhớ lại chuyện cũ.”
“Dì Chu…” Lâm Nhuận Cẩm bước tới, ôm lấy cánh tay bà.
Chu Tuệ mỉm cười:
“Không sao đâu, cháu đi ngủ sớm đi. Dù sao ngày mai dì cũng không cần dậy sớm, ngủ muộn một chút cũng chẳng sao. Nhưng cháu thì không được, bớt thức khuya lại.”
“…Cháu uống ngụm nước rồi đi ngủ đây.” Dưới ánh mắt dõi theo của Chu Tuệ , Lâm Nhuận Cẩm uống hết cốc nước.
Chu Tuệ nói: “Mau đi ngủ đi, để dì tắt đèn.”
Lâm Nhuận Cẩm khổ sở muốn khóc, đưa mắt nhìn về phía phòng của Chu Chỉ Nguyên, rồi cắn răng bước tới.
Anh có khóa cửa không?
Cô đặt tay lên nắm cửa, quay đầu liếc nhìn, thấy Chu Tuệ vẫn còn đang nhìn mình.
Cô nghiến răng, mạnh mẽ ấn xuống tay nắm.
Cửa mở ra.
Bên trong tối đen.
