Khi cảm giác đau nhói từ môi truyền tới, cùng lúc một luồng tê dại chạy dọc sống lưng, Lâm Nhuận Cẩm liền ngừng khóc, thoát khỏi trạng thái mơ hồ, tỉnh táo lại.
Má phải bị Chu Chỉ Nguyên bao trọn trong lòng bàn tay anh, ngay cả vành tai cô cũng bị những ngón tay thô ráp của anh chạm khẽ.
Sự tiếp xúc nóng bỏng ấy khiến cô gần như không thể suy nghĩ, chỉ biết bị động theo anh vượt qua nụ hôn vốn chỉ dừng ở mức thoáng chạm ban đầu.
Như thể vốn sinh ra đã hiểu, khi đầu lưỡi Chu Chỉ Nguyên tìm được lưỡi cô, như chạm trúng công tắc, cô liền bản năng quấn chặt lấy anh.
Bàn tay Lâm Nhuận Cẩm cũng dần táo bạo hơn, từ siết chặt ga giường chuyển thành vòng lên vai anh. Trong quá trình đó, anh đá văng cái chăn vướng víu, cả người áp chặt xuống.
Bàn tay anh dừng lại nơi lồng ngực cô phập phồng rõ rệt nhất, rồi bất chợt mở mắt hỏi:
“Còn muốn khóc nữa không?”
Gò má trắng hồng của Lâm Nhuận Cẩm vẫn in vệt nước mắt, mi dài còn vương giọt lệ, nhưng những giọt nước ấy không phải do bi thương, mà là lần đầu tiên cô biết, hóa ra trong khoảnh khắc hạnh phúc tột cùng cũng có thể rơi lệ.
“Không… không khóc nữa.” Cô lắc đầu, giọng run lên bởi động tác của anh ngày càng quá đáng.
“Nếu em không muốn khóc, thì tôi còn hôn thế nào được?” Chu Chỉ Nguyên cúi đầu, môi kề sát tai cô, ác ý thổi một hơi, trêu chọc:
“Hay là… em không muốn tôi hôn nữa?”
Ánh mắt Lâm Nhuận Cẩm dần mơ màng, như bị ma xui quỷ khiến, cô khẽ cọ má lên cằm anh, thì thầm:
“Hôn em đi… hôn thêm lần nữa, được không…”
Không khí trở nên đặc quánh, từng hơi thở nặng nề như đang nuốt lửa.
Chu Chỉ Nguyên không còn kìm nén h*m m**n, cúi xuống hôn cô lần nữa.
Lần này, sức hút mạnh mẽ đến mức khiến da đầu Lâm Nhuận Cẩm tê dại. Trong khoảng nửa giây ngắn ngủi được anh buông cho thở, cô không nhịn được bật ra một tiếng rên khe khẽ.
Những tiếng r*n r* vừa mềm mại vừa ngọt ngào ấy đủ khiến bất kỳ người đàn ông nào phát điên, huống hồ là Chu Chỉ Nguyên, người mà đêm qua trong mộng đã vô số lần xé toạc lớp ren mỏng trên người Lâm Nhuận Cẩm để tận tình thưởng thức.
Nếu không phải vì cú điện thoại vang lên đột ngột, chắc chắn anh đã biến giấc mơ đó thành hiện thực ngay tại đây.
Anh nhíu mày, ngẩng lên nhìn chiếc điện thoại đang rung liên hồi.
Giờ này gọi tới, ngoài chuyện khẩn cấp ra, anh không nghĩ được lý do nào khác.
Khi rút tay ra khỏi lớp quần áo đã hỗn loạn, Lâm Nhuận Cẩm vẫn còn chìm trong dư vị ban nãy liền nắm chặt lấy anh. Đôi mắt nhòe lệ của cô chứa đựng khát khao nồng cháy, khiến anh thoáng chốc lặng đi.
Ánh mắt anh tối sầm, trầm giọng nói khẽ:
“Để lần sau.”
Điện thoại là A Hiền gọi tới: một nam diễn viên mới ký hợp đồng, trong lúc quay đêm không may ngã từ trên cao xuống, máu chảy ướt cả nền, hiện đã được đưa đi cấp cứu.
Người này là một tiểu sinh lưu lượng, gương mặt đẹp, độ nổi tiếng đang dần bắt kịp minh tinh hạng A là Khương Diễm. Tin anh ta nhập viện nhanh chóng bị các fan hâm mộ đứng chờ ngoài phim trường nắm được, họ lập tức kéo nhau đi chặn đoàn phim và bệnh viện để đòi câu trả lời.
“Anh Nguyên, tôi nên đến bệnh viện hay tới phim trường đây? Fan đông lắm, bao vây cả đoàn làm phim để chất vấn. Nghe nói đạo diễn La định báo cảnh sát. Tuy việc họ gây rối cũng quá đáng, nhưng rốt cuộc họ chỉ lo cho Hà Thanh Dã thôi.”
Bên cạnh, Lâm Nhuận Cẩm nghe mà tim đập thình thịch, nhìn gương mặt nghiêm nghị lạnh lùng của Chu Chỉ Nguyên, cô vội vàng xuống giường, đi lấy quần áo cho anh.
Xảy ra chuyện lớn thế này, dĩ nhiên ông chủ phải đích thân xử lý.
Chu Chỉ Nguyên trầm giọng ra lệnh:
“Cậu dẫn thêm người tới phim trường, trước hết trấn an nhóm fan, tuyệt đối đừng để đạo diễn La báo cảnh sát. Nếu ông ta kiên quyết, bảo ông ấy gọi cho tôi trước.”
Cúp máy, anh không tránh né cô, thản nhiên cởi áo ngủ, thay bộ quần áo cô vừa đưa.
Lâm Nhuận Cẩm không dám hé lời, sợ làm phiền lúc anh đang suy nghĩ. Nhìn anh quay lưng đi thẳng ra ngoài, cô chỉ biết ngồi xuống giường, mở điện thoại. Vừa định tìm kiếm thì đã thấy tin tức bùng nổ.
#Hà Thanh Dã gặp sự cố trên phim trường#
Ngay cả trong đêm khuya, cụm từ này vẫn đang nằm trong top nóng bỏng.
Nhiều tài khoản marketing đêm hôm cũng không ngủ, liên tục tung ra hàng loạt bài viết sai sự thật, thậm chí còn đăng cả mấy tấm hình máu me không rõ nguồn gốc để câu view.
Lâm Nhuận Cẩm cũng chẳng còn buồn ngủ, cứ thế lướt Weibo để theo dõi tin tức mới nhất. Gần nửa tiếng sau, cô thấy một bài viết với tiêu đề: “Ông chủ của Hà Thanh Dã xuất hiện tại bệnh viện lúc nửa đêm”.
Cô lướt nhanh mấy dòng chữ rồi bấm vào sáu tấm hình đính kèm.
Trong ảnh đúng là Chu Chỉ Nguyên, xung quanh là phóng viên và fan. Anh đội mũ lưỡi trai kéo thấp, chỉ lộ nửa gương mặt lạnh lùng, mặc toàn đồ đen, dáng vẻ hết sức kín đáo.
Bình luận hot toàn là fan của Hà Thanh Dã, đồng loạt mắng đoàn phim không đảm bảo an toàn, đạo diễn bị chỉ đích danh chửi bới. Nghe nói trước đó còn có tin đồn đạo diễn và Hà Thanh Dã bất hòa.
Vì phía công ty lập tức đến bệnh viện nên fan cũng không công kích quá nặng lời.
Kéo xuống, có vài bình luận của dân mạng, trong đó có một dòng rất nhiều lượt thích: “Ngoài lề thôi, đây là ông chủ của Hà Thanh Dã à? Đẹp trai vãi chưởng.”
Bên dưới phần trả lời, có người đồng tình, có người phản bác.
Lâm Nhuận Cẩm tắt điện thoại, nằm xuống trằn trọc mãi không ngủ được.
Mãi gần ba giờ rưỡi, cô mới thấy tin mới: Hà Thanh Dã không nguy hiểm tính mạng, chỉ bị gãy xương chân, còn máu trên đất là do bị đạo cụ cứa vào da.
Cô ôm điện thoại vào ngực, thở phào nhẹ nhõm thay cho Chu Chỉ Nguyên.
Anh cả đêm không về. Đến hơn năm giờ sáng, paparazzi chụp được anh xuất hiện tại phim trường.
Đến sáng, top tìm kiếm Weibo toàn là tin Hà Thanh Dã, còn cái tên Chu Chỉ Nguyên thì đứng riêng ở vị trí thứ hai.
Lâm Nhuận Cẩm vừa đánh răng vừa lướt vào xem, diễn đàn toàn là những bình luận đúng như dự đoán.
Từ bếp đi ra, Chu Tuệ thấy cô đứng ở phòng khách cắm mặt vào điện thoại:
“Nhuận Cẩm à, dậy rồi à? Dì nấu ít cháo, cháu xem còn muốn ăn thêm gì không? A Nguyên dậy chưa?”
“Anh ấy sáng có cuộc họp, ra ngoài sớm rồi ạ.” để tránh Chu Tuệ lo lắng, Lâm Nhuận Cẩm bèn nói dối một chút.
“Để cháu giúp dì.” cô đặt điện thoại xuống ghế sofa, bước vào bếp.
Chu Tuệ mỉm cười hiền hòa:
“Giờ có giấy đăng ký kết hôn rồi, Nhuận Cẩm à, cháu nên gọi là ‘cô’ như A Nguyên.”
Lâm Nhuận Cẩm ngượng ngùng ôm lấy tay bà:
“Cháu quen gọi vậy rồi, đổi cách xưng hô hơi gượng.”
“Thôi thì cứ theo thói quen, gọi sao thuận miệng thì gọi.” Chu Tuệ dịu dàng, “Hôm nay dì phải về Châu Thành trước, đợi Trung Thu cháu với A Nguyên cùng về nhé.”
Lời vừa dứt, cửa phòng khách từ bên ngoài bật mở.
Chu Chỉ Nguyên trở về.
Lâm Nhuận Cẩm lập tức dừng bước, quay người nhìn lại.
Anh khép cửa, đứng ở cửa ra vào, thần sắc thản nhiên, chỉ có giữa chân mày mới lộ ra đôi chút mệt mỏi.
“Ơ? Sao cháu lại về, chẳng phải đã đi làm rồi sao?” Chu Tuệ hỏi.
Chu Chỉ Nguyên liếc về phía Lâm Nhuận Cẩm, người đang ra hiệu cho anh, rồi bình thản đáp:
“Về ăn sáng.”
Chu Tuệ vui vẻ hẳn lên:
“Cháo sắp chín rồi.”
Lâm Nhuận Cẩm nhanh chóng đi vào bếp, lấy bát đũa ra sắp lên bàn rồi mới vào phòng ngủ.
Chu Chỉ Nguyên đang ngồi trước bàn làm việc nghe điện thoại, giọng đều đều:
“Trách nhiệm bên tôi gánh hết. Đạo diễn La sẽ không tung đoạn video đó ra ngoài. Ông ta còn ầm ĩ cái gì nữa? Rõ ràng là tự chuốc lấy, bảo ông ta an phận nghỉ ngơi, ít dùng tài khoản nhỏ lên mạng dẫn dắt dư luận đi.”
Trong ống nghe vọng ra tiếng Hà Thanh Dã mắng chửi đạo diễn La.
Anh bóp trán, giọng lạnh xuống:
“Tiền Thao, nếu cậu không quản nổi nghệ sĩ của mình, thì sớm từ chức đi.”
Nhận thấy Lâm Nhuận Cẩm đang đứng ở cửa, anh dứt lời liền cúp máy.
Cô từ từ bước đến, cách anh mấy mét, khẽ hỏi:
“Anh có sao không?”
“Tôi có thể sao được chứ.” Chu Chỉ Nguyên đặt điện thoại xuống, qua gương nhìn cô, “Em đêm qua không ngủ à?”
Cô chưa kịp trang điểm, quầng mắt xám, mí mắt hơi sưng, rõ ràng là gắng gượng tinh thần.
Nghĩ tới chuyện đêm qua, vành tai Lâm Nhuận Cẩm nóng bừng:
“Em không ngủ được, cứ lướt Weibo mãi để xem tin.”
Do dự một chút, cô đặt tay lên vai anh:
“Để em xoa bóp cho anh nhé.”
Chờ vài giây, anh không phản đối, xem như đồng ý.
Đầu ngón tay cô áp lên da sau gáy anh, nhẹ nhàng xoay tròn, lực đạo vừa đủ, từ từ xua đi sự căng cứng.
Chu Chỉ Nguyên nhắm mắt lại, lông mày vốn đang nhíu chặt dần dãn ra, cả người như thả lỏng trong đôi tay khéo léo của cô.
Lâm Nhuận Cẩm bước lên thêm một bước, bụng khẽ chạm vào lưng ghế. Cô cúi xuống, ánh mắt dịu dàng nhìn đỉnh đầu đen dày của anh.
Khi tay cô xoa bóp sang hai vai, bất ngờ, đầu anh ngửa ra sau, tựa vào ngay dưới ngực cô.
“Em học xoa bóp ở đâu vậy?” anh hỏi.
“Trước kia lúc học khóa trang điểm, thầy giáo có dạy kèm luôn, nói là nếu khách mệt thì có thể xoa bóp giúp họ thư giãn một chút.” Lâm Nhuận Cẩm nghĩ ngợi rồi bổ sung, hình như cô chưa từng làm vậy cho khách bao giờ, một đồng lương mà phải làm gấp đôi công việc, trên đời không có chuyện tốt thế.
Chu Chỉ Nguyên bỗng nâng mi mắt:
“Đừng xoa nữa.”
“À… vâng.” Lâm Nhuận Cẩm vội vàng rụt tay lại, xoay người định đi, “Em ra xem cháo của dì Chu nấu xong chưa, xong thì em gọi anh.”
“Tôi đâu có bảo em đi.”
Cổ tay cô bị kéo mạnh, cả người mất trọng tâm ngã ngược trở lại.
Đợi đến khi nhận ra, cô đã nghiêng người ngồi ngay trên eo anh, chậm nửa nhịp mới ý thức được có một th* c*ng r*n chạm vào.
Mặt cô đỏ bừng như máu, hít sâu mấy hơi để ổn định, chợt nhớ lại chiếc q**n l*t tối qua cô đã thay khi đi nhà vệ sinh.
Chu Chỉ Nguyên nhìn chằm chằm vào gương mặt thẹn thùng của cô, cánh tay thả lỏng đặt lên tay ghế:
“Em còn xoa bóp cho ai nữa chưa?”
Tâm trí Lâm Nhuận Cẩm bị hấp dẫn bởi hơi nóng và sức mạnh từ thứ kia, không nghĩ nhiều, chỉ thật thà đáp:
“Chỉ cho mình anh thôi.”
Cô không dám ngồi dồn hết trọng lượng lên, hai tay đan vào nhau đặt trên đùi, cả người cứng nhắc, không giống như dáng vẻ tối qua vừa ngượng ngùng vừa si mê, lại cứ quấn chặt lấy anh không buông.
Cửa không khóa, bất cứ lúc nào Chu Tuệ cũng có thể gõ bước vào, khiến cô chẳng dám cử động mạnh.
Nhưng chính bộ dạng đoan trang này lại khiến Chu Chỉ Nguyên khó chịu. Anh thích nhất là nhìn cô bị mình trêu đến mức đôi mắt hoe đỏ. Thế là anh đưa tay nâng cằm cô lên, không cho cô phản kháng, cúi đầu hôn xuống.
“Nhuận Cẩm, A Nguyên, cháo nấu xong rồi, ra ăn đi nào.” Chu Tuệ gọi vọng từ phòng khách.
“Ưm…” Lâm Nhuận Cẩm lấy cánh tay chống ngực anh để lùi lại, nhưng bàn tay vốn đang nghịch ngợm sau gáy cô bỗng siết mạnh, ép cô cúi xuống. Đồng thời, eo cô bị vòng tay anh giữ chặt, không thể động đậy.
Dù cố gắng chống lại nhưng cuối cùng cô cũng chìm đắm trong nụ hôn sâu của anh. Không biết từ lúc nào, tư thế ngồi nghiêng đã biến thành cô quắp chân ngồi hẳn lên người anh.
Không rõ qua bao lâu, tiếng gõ cửa cùng giọng Chu Tuệ lại vang lên:
“Nhuận Cẩm? A Nguyên? Hai đứa làm gì thế, cháo nguội mất rồi.”
“Mẹ, bữa sáng xong chưa, ăn xong tụi con còn phải đi xem trường học nữa.”
“Thơm quá, dì Chu, cháo gà nấu sò khô hả?”
Là giọng của Từ Cận Thao và Lâm Đông Viễn.
Lâm Nhuận Cẩm hoảng hốt, vội lấy tay vỗ mấy cái vào người Chu Chỉ Nguyên, lúc này anh mới chịu rời khỏi môi cô.
Cô th* d*c, ánh mắt đầy oán trách.
Chu Chỉ Nguyên l**m môi, hờ hững đáp lời Chu Tuệ :
“Cô út, bọn cháu ra ngay.”
Lâm Đông Viễn đi tới cửa phòng, nhếch môi:
“Còn chưa dậy sao?”
Đứng trong phòng khách, Từ Cận Thao mặt tối sầm.
Diễn trò tình cảm ư? Có ý nghĩa gì chứ.
Cậu ta nghĩ ngợi một lát, rồi đi thẳng đến thư phòng. Cửa mở ra, khi trông thấy chiếc giường đơn được che giấu khéo léo bên trong, cậu ta lập tức bật cười khẩy, tỏ vẻ đã hiểu hết.
“Ở đây nhiều sách ghê.” Lâm Đông Viễn đứng ở cửa ngó nghiêng, định bước vào thì bị Từ Cận Thao đẩy ra.
“Cậu không xứng vào thư phòng của anh tôi.” Từ Cận Thao nói.
Lâm Đông Viễn liền giơ chân đá thẳng vào Từ Cận Thao:
“Đồ điên khùng.”
Lâm Nhuận Cẩm điều chỉnh hơi thở, định rời khỏi người Chu Chỉ Nguyên, nhưng lại bị anh giữ chặt cổ tay.
Cô hoảng hốt.
“Vội gì, trước tiên xem lại trò tốt đẹp em vừa gây ra đi.” Chu Chỉ Nguyên kéo tay cô xuống khoảng trống giữa hai người, mặt không đổi sắc nói:
“Không chỉ em phải thay quần, tôi cũng thế.”
Trong khoảnh khắc ấy, Lâm Nhuận Cẩm chẳng biết nên phản ứng thế nào, ngơ ngẩn cảm nhận nơi lòng bàn tay mình dính đầy sức nóng ẩm ướt. Nhiệt độ ấy như muốn thiêu đốt cô, khiến cô run rẩy rụt tay lại.
Hôm nay chắc chắn cô phải uống thật nhiều nước bù vào.
Chu Chỉ Nguyên nhếch môi cười, ánh mắt lướt qua người cô, bỗng dừng lại trên cánh tay trái. Anh thấy một vệt hằn đỏ nhạt, sắc mặt lập tức trầm xuống.
Anh chắc chắn đêm qua mình không hề dùng sức mạnh đến mức để lại dấu vết như thế.
“Cánh tay em bị sao thế?”
Lâm Nhuận Cẩm đang chỉnh lại tóc, nghe vậy cúi đầu liếc nhìn, làm ra vẻ thoải mái:
“Không sao, chắc vô ý va phải đâu đó.”
“Ồ, va mà ra nguyên vòng đỏ thế này?” Chu Chỉ Nguyên đứng dậy, bước đến tủ quần áo, “Tôi muốn biết em va kiểu gì mà để lại dấu rõ ràng vậy.”
“Thì… thế này, rồi thế kia…” Lâm Nhuận Cẩm vừa nói vừa lấy tay minh họa, nhưng thấy ánh mắt anh càng lúc càng lạnh lẽo thì đành cụp mắt xuống, lí nhí:
“Hôm qua lúc làm việc… bị người ta nắm chặt một cái.”
Chu Chỉ Nguyên lấy ra một chiếc quần, giọng điệu khó dò:
“Tại sao lại nắm em?”
“Em làm sai việc, người ta nhắc nhở.” cô đáp.
“Người trong đoàn phim?”
“Không phải.”
“Ừ.” anh gật nhẹ, thản nhiên nói: “Tôi biết rồi.”
“???” Lâm Nhuận Cẩm ngơ ngác.
Cô vừa nói gì mà anh lại bảo đã biết hết rồi?
Buổi trưa, sau khi tiễn Chu Tuệ ra sân bay, Lâm Nhuận Cẩm một mình quay về studio làm việc.
Chu Chỉ Nguyên thì bay ra nước ngoài công tác.
Nửa tháng sau mới về.
Đợi đến khi anh quay lại, thì cô cũng đã phải vào đoàn phim làm việc rồi.
