Sau khi bàn chuyện xong với Lục Lệ, Lâm Nhuận Cẩm lên lầu dắt Tiểu Lâm xuống dạo một vòng rồi mới trở về nhà.
Vừa mở cửa, tiếng tivi từ phòng khách đã ập vào tai cô là giọng bình luận viên thể thao vang dội, tràn đầy khí thế.
Trước đây cô từng thấy Chu Chỉ Nguyên xem NBA* hay CBA*, nhưng âm lượng lúc nào cũng vừa phải. Hôm nay thì khác, âm lượng rõ ràng lớn hơn hẳn.
*NBA (National Basketball Association) là giải bóng rổ của Mỹ.
*CBA (Chinese Basketball Association) là giải bóng rổ của Trung Quốc.
Cô khẽ nhón chân, lén liếc bóng dáng người đàn ông ngồi trên sofa. Thay dép, treo túi xong, rửa tay thật sạch, cô vòng ra phía sau ghế, nửa người nghiêng xuống, nhẹ nhàng ôm lấy cổ anh, hít vào mùi dầu gội thoang thoảng trên tóc, rồi như một chú mèo nhỏ, cọ cọ bên vành tai anh.
Không biết từ khi nào, cô đã thôi cái sự dè dặt, cẩn thận như trước, dần dần học được cách tự nhiên bộc lộ tình cảm và nỗi nhớ dành cho anh.
Có lẽ, bởi vì chính sự dung túng lặng lẽ của anh, mới khiến cô trở nên như vậy.
“Sao anh không báo trước là sẽ về nhà?”
Vừa dứt lời, tầm mắt cô lướt qua chiếc bàn, nơi đặt một chai rượu whisky và chiếc ly thủy tinh chỉ còn sót lại một lớp mỏng màu hổ phách.
Anh đang buồn sao?
Anh chẳng đáp, cũng chẳng để ý đến cô.
Cô nhanh chóng vòng ra phía trước. Anh vừa tắm xong, người chỉ mặc một chiếc áo thun trắng. Cô chỉ vào màn hình tivi: “Có cần giảm âm lượng lại không, ồn quá, sẽ làm phiền hàng xóm đấy.”
Lúc này Chu Chỉ Nguyên mới chậm rãi ngẩng mắt lên. Ánh nhìn của anh lướt qua cô hệt như quét ngang một món đồ nội thất.
“Ở đây thì hàng xóm chẳng phải chỉ có một con chó thôi à.”
Lâm Nhuận Cẩm chớp mắt, chăm chú ngó khuôn mặt không chút biểu cảm kia: “Trên lầu, dưới lầu, giờ này mọi người đều ngủ rồi.”
Khóe môi anh khẽ cong, như cười như không. Một lọn tóc đen rủ xuống trán, anh cũng lười đưa tay gạt đi. Đôi mắt đen sâu thẳm, vốn dĩ nhìn ai cũng tựa như chứa đầy tình ý, giờ đây lại găm thẳng vào gương mặt đang ửng đỏ của cô, giọng nhàn nhạt: “Giờ này? Muộn lắm rồi sao? Em chẳng phải mới về à?”
Lâm Nhuận Cẩm im lặng một lúc.
Quá rõ ràng rồi.
Anh đang giận cô.
Cô quay người cúi xuống rút giấy, trong đầu xoay vòng hỗn loạn.
Tại sao? Chẳng lẽ vì cô biết anh về mà không lập tức chạy về nhà?
Không thể nào… Anh đâu có coi trọng cô đến mức ấy.
Cô xoay lại, mắt dán chặt vào gương mặt anh, cẩn thận hỏi dò: “Anh đang giận em sao?”
Tiếng tivi quá lớn, cô buộc phải nâng cao giọng.
Chu Chỉ Nguyên cầm lấy điều khiển, ngón tay dồn dập nhấn nút giảm âm lượng.
Ấn mãi, cho đến khi cả căn phòng chìm vào yên tĩnh.
Anh lười nhác ngả lưng dựa vào sofa, giọng thản nhiên: "Không phải em nói có tin vui lớn sao? Mau nói đi, anh chuẩn bị đi ngủ rồi."
Có ngủ nổi không chứ? Không cần nghỉ ngơi vì chênh lệch múi giờ à?
Trong lòng cô âm thầm lẩm bẩm, rồi ngồi xuống bên cạnh, muốn nắm tay anh, nhưng bị anh thẳng thừng né tránh.
“Anh đang giận thật mà.” Đôi mắt cô phủ một lớp sương mỏng, giọng nhỏ nhẹ, “Em không cố tình về muộn đâu, là vì có chuyện rất quan trọng phải bàn.”
“Là với Lục Lệ.” Cô khẽ hít mũi, bổ sung thêm.
“Anh quản em gặp ai làm gì.” Chu Chỉ Nguyên vắt chéo chân, nghiêng đầu nhìn khuôn mặt ngoan ngoãn của cô, “Thế em khóc cái gì?”
“Anh không cho em chạm vào.” Lời đáp nghẹn ngào, ấm ức.
Anh bỗng bật cười, ánh mắt toàn là ác ý trêu chọc:
“Không cho em chạm mà đã khóc, vậy nếu sau này anh không thèm *** em nữa, em tính sao? Khóc lóc cầu xin anh à?”
Khuôn mặt Lâm Nhuận Cẩm lập tức đỏ bừng, cô chau mày, xù lông chỉ thẳng vào anh: “Anh… anh có giỏi thì sau này đừng động vào em nữa!”
Chu Chỉ Nguyên liếc nhìn ngón tay kia, nụ cười tắt dần. Anh đưa mắt nhìn thẳng, giọng khàn khàn lẫn men say:
“Được thôi, để xem ai mới chịu xuống nước trước.”
“Tin vui em cũng không định nói cho anh nữa!”
“Anh đâu có hứng nghe? Biết đâu cái tin vui đó lại làm anh khó chịu thêm.”
… Lâm Nhuận Cẩm mím chặt môi, đứng dậy bỏ vào phòng.
Sáng nắng chiều mưa, tính khí thất thường!
Lần này nhất định cô phải thật sự cứng rắn, tuyệt đối không được xuống nước trước.
Tiếng cửa khép sau lưng vang lên không nặng không nhẹ. Chu Chỉ Nguyên đưa tay xoa thái dương mệt mỏi, khẽ chửi thề một câu, rồi cầm chai whisky ngửa cổ uống một hơi dài.
Trong phòng tắm, Lâm Nhuận Cẩm hồi tưởng lại chuyện trên giường trước đây rõ ràng chín phần mười đều là anh chủ động, mỗi lần sức lực như muốn nghiền nát cô.
Khi cô trở lại phòng, giường đã có người nằm. Cúi đầu nhìn bộ váy ngủ mới mua: cổ chữ V, dây mảnh, tà váy ngang đùi, chất liệu lụa mỏng mềm ôm khít từng đường cong eo hông.
Cái váy trước đó… chính là bị Chu Chỉ Nguyên xé rách.
Tắt đèn, kéo hờ rèm cửa để ánh trăng len vào.
Cô lén liếc anh, bất ngờ phát hiện đôi mắt kia vẫn mở, khiến cô hoảng hốt vội dời ánh nhìn, đặt điện thoại xuống bàn, rồi chui vào chăn.
Điện thoại rung hai lần.
Màn hình sáng chói, làm mắt cô nhói lên. Đúng lúc đó, một tiếng “chậc” khó chịu vang lên bên cạnh, rõ ràng là cố ý để cô nghe.
Cô nhanh tay hạ độ sáng.
Là tin nhắn của Lục Lệ, nhắc đến chuyện ký hợp đồng với công ty quản lý.
Cô không trả lời, đã khuya rồi, để mai rồi tính.
Đặt điện thoại xuống, giường khẽ lún. Cô quay đầu, thấy Chu Chỉ Nguyên ngồi dậy.
Bắt gặp ánh nhìn cô, anh nhếch môi lạnh nhạt: “Nhìn gì?”
Cô nắm chặt chăn, giọng không vui: “Anh định làm gì?”
“Uống nước.” Anh hất chăn bước xuống, còn quay lại khẽ cười mỉa:
“Em chẳng lẽ tưởng anh muốn làm gì em à?”
“Anh nghĩ nhiều rồi.” Cô giả vờ thản nhiên, “Em cũng muốn uống nước.”
Thật ra đúng là cô đã nghĩ… Bởi hai người cũng xa nhau cả tuần rồi.
Trong bóng tối, khóe môi anh khẽ nhếch: “Em không tự đi được à?”
Cô im lặng, nhắm mắt, lắng nghe tiếng bước chân anh xa dần.
Rồi lại gần trở lại.
Hơi thở quen thuộc phủ xuống.
Cô mở mắt, thấy anh đứng đó, tay cầm ly nước, ánh mắt lạnh lẽo.
Trong bữa ăn cô mải nói chuyện, cả giọt nước cũng chưa uống. Về nhà cũng quên, cơn khát bây giờ là thật.
Đầu lưỡi vô thức l**m lên bờ môi khô nẻ, cô đưa tay ra định lấy cốc nước.
Anh hơi rụt lại, không cho.
“Ngồi dậy.”
Biết mình đang cần anh đưa nước, Lâm Nhuận Cẩm đành ngoan ngoãn ngồi dậy. Tấm lụa mỏng trượt khỏi vai, để lộ bờ cổ trắng ngần cùng đường cong theo nhịp thở. Cô chẳng mảy may nhận ra, chỉ tập trung uống nước, hoàn toàn không thấy ánh mắt anh dần tối lại.
Nước ấm. Cô uống cạn, còn lễ phép nói cảm ơn.
Cô nằm mé sát mép giường, xoay lưng lại, trằn trọc rồi cũng chìm vào giấc ngủ.
Nghe hơi thở đều đặn của cô, Chu Chỉ Nguyên nhắm mắt, rồi cuối cùng cũng chui vào chăn.
Mơ màng giữa cơn buồn ngủ, anh bỗng cảm giác có gì mềm mại cọ cọ nơi lưng.
Là trán của Lâm Nhuận Cẩm, cùng cánh tay cô vòng lấy eo anh.
Anh im lặng, sau đó chậm rãi xoay người, đưa tay ôm gọn cả người cô.
Không biết bao lâu sau, cô mơ màng thì thầm: “Nóng quá…”
Cô khẽ giãy, muốn thoát khỏi nguồn nhiệt. Nhưng cánh tay anh siết chặt, giam chặt lấy.
Cô cau mày, đưa chân đạp loạn xạ. Đầu gối vô tình cọ vào nơi nóng bỏng nhất của anh.
Chu Chỉ Nguyên trầm thấp hít mạnh, thở gấp.
Cuối cùng anh nhịn không nổi, giữ chặt cằm cô, nghiến răng: “Lâm Nhuận Cẩm.”
Cô đau, mở mắt, ngái ngủ gọi nhỏ: “Đau…”
“Em đá anh còn không đau chắc? Ngủ cái gì mà ngủ!”
Cô tròn mắt ngây ngốc, thở dồn dập, hơi nóng phả lên cằm anh.
Anh buông tay, ngón trỏ bóp nhẹ má cô, khẽ gằn:
“Có thể ngoan ngoãn mà ngủ không?”
“Em có làm gì đâu…” Cô ậm ừ, bàn tay lần mò nơi bờ vai anh, lẩm bẩm: “Anh không dám…”
Im lặng một khắc.
Người đàn ông bật cười khẽ, giọng trầm:
“Ai không dám?”
“…Anh.”
Vừa dứt lời, Chu Chỉ Nguyên đã ngồi bật dậy, “tách” một tiếng, anh bật sáng đèn tường.
Anh vắt tay qua đầu, thẳng thừng cởi phăng chiếc áo thun trắng trên người. Trong ánh sáng mờ ám, bờ vai rộng, vòng eo hẹp, từng múi cơ bụng rắn chắc nổi rõ, những đường gân xanh trên cánh tay nổi lên dưới làn da trắng lạnh, đó là một thứ sức mạnh mang đầy tính xâm lược.
Bầu không khí lập tức tràn ngập mùi vị nguy hiểm mà mê hoặc.
Tim cô đập loạn, cổ họng còn chưa kịp nuốt xuống thì đã bị anh túm mạnh kéo dậy.
“Cởi ra.”
“À…?”
Dây áo ngủ bên vai bị anh giật phăng xuống.
Lâm Nhuận Cẩm vội vàng giữ lấy, giọng mềm oán trách:
“Anh đừng thô bạo thế được không, lần trước đã làm rách một cái váy ngủ của em rồi.”
“Anh mua cho. Mau cởi.”
“Anh mua thì mua… nhưng sao giờ lại phải cởi… a…”
Chu Chỉ Nguyên quỳ ngồi ngay trước mặt, không chút khách khí kéo nốt dây áo bên kia. Bên trong cô chẳng mặc gì, cho dù cô gấp gáp lấy tay che lại, thì mảng da trắng mềm kia vẫn không thoát khỏi ánh mắt anh.
“Buông tay.” Anh ra lệnh, không cho che.
Lâm Nhuận Cẩm cắn môi, khẽ lắc đầu.
Chu Chỉ Nguyên lại đưa tay, vòng lấy eo, kéo mạnh cô sát vào người, cúi đầu ngậm lấy vành tai. Rồi từng chút, l**m dọc xuống quai hàm.
Cắn, l**m, m*t, triệt để không để cô có cơ hội chống đỡ.
Trước khi hoàn toàn mềm nhũn ngã xuống, cô cảm nhận rõ bàn tay nóng bỏng của anh áp chặt vào bụng mình. Giọng khàn khàn của anh rót vào tai:
“Lát nữa… chỗ này sẽ tràn đầy dấu ấn của anh.”
__
Không dám chọc.
Trưa hôm sau tỉnh dậy, trong đầu Lâm Nhuận Cẩm chỉ quanh quẩn ba chữ ấy.
Cô rửa mặt xong, nhìn đồng hồ, vốn định đặt đồ ăn ngoài. Nhưng bất chợt, từ trong bếp vang lên tiếng động. Cô tò mò ló đầu nhìn, thấy Chu Chỉ Nguyên đang đứng đó, hàng mi rũ xuống, tay áo sơ mi đen xắn lên đến khuỷu. Mỗi lần xoay chảo, những đường gân xanh trên mu bàn tay từng siết chặt gáy cô đêm qua lại nổi bật dưới làn da trắng lạnh.
Rõ ràng sáng nay anh đã đến công ty, vậy mà giờ lại về nhà nấu cơm.
Cô đưa tay cào nhẹ mái tóc rối bù, bước tới, gõ mấy tiếng vào cánh cửa kính.
Nghe thấy động tĩnh, Chu Chỉ Nguyên quay đầu lại. Tầm mắt anh rơi xuống trước tiên không phải gương mặt cô, mà là đôi chân thon dài, đôi chân tối qua quấn chặt lấy eo anh, giờ đây vẫn in đầy vết tích anh để lại.
Anh không nhìn thêm nữa, chỉ thản nhiên xoay người, tiếp tục đảo chảo trên bếp.
Lâm Nhuận Cẩm khẽ hắng giọng, gọi một tiếng:
“Chỉ Nguyên, em có chuyện muốn nói với anh.”
“Phải nói ở đây sao?” giọng anh vẫn đều đều, không một chút dao động.
“Ra ngoài đi, em đợi anh.” cô xoay người, đi về phía sofa, tiện tay kéo một tấm chăn mỏng khoác lên vai, che đi những dấu vết đỏ bừng khắp ngực.
Rồi cô sang nhà đối diện thăm Tiểu Lâm.
Dì giúp việc vẫn thường lo việc chăm sóc vừa dọn dẹp xong, hai người mỉm cười chào nhau.
“Phu nhân, sáng nay tôi đã dắt Tiểu Lâm đi dạo rồi, cũng cho nó ăn rồi. Chút nữa tôi đổ rác xong sẽ cho nó uống thêm thuốc bổ.” dì vừa nói vừa bất giác liếc xuống đầu gối Lâm Nhuận Cẩm, phát hiện có vết bầm, nhìn lên cao hơn, mặt trong đùi còn lấm tấm dấu đỏ, ngạc nhiên hỏi: “Cô… bị thương sao?”
Lâm Nhuận Cẩm khựng lại, theo ánh mắt bà nhìn xuống, rồi vội vàng khép đôi chân lại. Vành tai cô nóng bừng, giọng lí nhí: “Cháu sơ ý thôi. Dì cứ về nghỉ đi, phần còn lại cháu tự lo được.”
Dì cười tươi:
“Vậy cũng được, chiều tôi lại qua dắt nó đi dạo thêm một vòng.”
“Cảm ơn dì nhiều.”
Dì giúp việc đi rồi, Lâm Nhuận Cẩm cúi đầu nhìn chằm chằm hai chân mình. Có lẽ thời gian tới, cô chỉ có thể mặc quần dài.
Quả thật cô chưa từng gặp ai có sự đối lập mạnh đến vậy.
Ngoài mặt thì nghiêm túc, lạnh nhạt, như chẳng chút h*m m**n nào; thế nhưng một khi khép cửa lại, anh lại mê mẩn vùi đầu nơi ngực cô, say sưa siết chặt g*** h** ch*n cô.
Cô khẽ đưa tay xoa chỗ còn âm ỉ đau, hẳn là vừa đỏ vừa sưng.
Trong công việc, bị thương thì gọi là tai nạn lao động.
Thế còn trên giường bị thương… thì phải gọi là gì? Có được bồi thường không?
Vừa thấy Lâm Nhuận Cẩm, Tiểu Lâm lập tức vẫy đuôi điên cuồng như gắn động cơ.
Cô ngồi xổm xuống xoa đầu nó. Ngày nào cũng gặp, ngày nào cũng nhìn nó tinh nghịch, đáng yêu, bỗng nhiên lại thấy chẳng nỡ đem cho người khác.
Chu Chỉ Nguyên từ bếp bưng canh ra, thấy Lâm Nhuận Cẩm ngồi trên sofa bôi thuốc, anh khẽ ho một tiếng: “Ăn cơm thôi.”
Nói xong, anh quay người định bưng nốt mấy món còn lại, rồi chợt ngoái đầu: “Đi thay quần áo đi.”
Lâm Nhuận Cẩm nghe lời, đổi sang một bộ dài tay dài quần. Khi soi gương, cô thở phào, may mà những chỗ không che được cũng chẳng lộ dấu vết gì quá mức.
Ngược lại, trên người Chu Chỉ Nguyên… ánh mắt cô bất giác dừng lại. Ở ngay xương quai xanh, một vết cắn sâu hằn rõ, chính cô đã để lại vào lúc gần bốn giờ sáng, khi anh bắt cô phải cầu xin, bắt cô gọi anh là “ông xã”, còn nước mắt thì không kiềm chế được mà tuôn rơi.
Đáng đời! Đáng lắm!
Ánh mắt hí hửng, hả hê của cô khiến Chu Chỉ Nguyên buông đũa xuống, cau mày:
“Anh chỉ có nửa tiếng thôi. Nói thẳng, đừng vòng vo.”
“À… ờ.” Lâm Nhuận Cẩm vội thu ánh mắt, bàn tay đặt thìa xuống, tim đập loạn. Cô hít sâu một hơi, lấy hết dũng khí ngẩng lên nhìn anh:
“Em vừa rồi đi thử vai một bộ phim.”
Nói xong, cô cố ý ngừng lại, muốn xem phản ứng của anh.
Chu Chỉ Nguyên mặt không đổi sắc, chỉ nhàn nhạt gật đầu: “[Mười Năm Tình Đầu], vai chính, và đã thử vai thành công.”
Phản ứng ấy nằm ngoài dự đoán của cô. Lâm Nhuận Cẩm tròn mắt kinh ngạc: “Anh… sớm đã biết rồi hả?”
Nếu đã biết, tại sao thời gian qua lại không hề nhắc một câu?
“Không.” Anh nhếch môi cười nhạt. “Em thừa biết, lúc nào anh cũng là người biết sau cùng.”
Trong lòng Lâm Nhuận Cẩm thoáng hoảng, mắt cụp xuống, giọng nhỏ đi:
“Em xin lỗi… bởi vì em nghĩ anh sẽ không ủng hộ, nên mới đợi có kết quả rồi mới dám nói.”
“Chuyện của em thì liên quan gì đến anh?” giọng Chu Chỉ Nguyên chợt lạnh hẳn, “Anh có ủng hộ hay không thì đã từng thay đổi được quyết định của em sao? Đã chọn tin người khác, gạt anh ra ngoài khỏi phạm vi em cần đến, vậy thì từ nay cũng không cần nói với anh em lại tự ý làm gì nữa. Em vốn dĩ độc lập, không cần cân nhắc ai. Mà anh, cũng sẽ tuyệt đối không xen vào chuyện của em.”
Thấy anh đứng dậy định vào thư phòng, Lâm Nhuận Cẩm vội bật dậy, nắm chặt lấy cổ tay anh: “Em không phải không tin anh, cũng không phải cố tình gạt anh ra. Em… em cần anh…”
Anh không quay đầu:
“Cần anh cái gì?”
“Lục Lệ muốn em ký với công ty quản lý của anh ấy. Em muốn nghe ý kiến của anh.” giọng cô nhỏ đến mức gần như không nghe thấy.
Lời vừa dứt, Chu Chỉ Nguyên lập tức rút tay lại.
“Lục Lệ không phải kinh nghiệm đầy mình sao?” giọng anh bỗng sắc lạnh, “Ý kiến của anh liệu có bằng được anh ta?”
“Em chỉ là…”
“Chỉ là cái gì?” anh ngắt lời, ánh mắt lạnh lùng, “Chẳng phải em luôn làm xong hết rồi mới đến báo cho anh sao? Lần này đúng ra em phải trực tiếp đặt hợp đồng trước mặt anh, rồi tuyên bố em đã là nghệ sĩ thuộc một công ty quản lý mới phải.”
Sắc mặt Lâm Nhuận Cẩm dần trắng bệch, cô thật sự không hiểu vì sao lời anh hôm nay lại sắc bén đến thế.
Đôi tay khựng lại giữa không trung, cô cúi đầu, giọng run rẩy:
“Nếu như… em nói em muốn được chính công ty anh ký thì sao?”
“Em nghĩ có khả năng à?” đôi mắt anh tràn đầy lạnh lẽo, “Công ty anh không cần một người tài giỏi đến mức coi trời bằng vung như em.”
“… Em hiểu rồi.” Lâm Nhuận Cẩm xoay người, giọng khẽ khàng, “Từ nay em sẽ không để chuyện của mình làm phiền đến anh nữa.”
Chu Chỉ Nguyên bỗng thấy một nỗi mệt mỏi ập đến, anh đưa tay day trán, thở ra một hơi rất nhẹ, gần như không nghe thấy:
“Với tư cách là chồng em, anh chỉ muốn hỏi… em thật sự muốn bước chân vào cái giới giải trí phức tạp, nơi bất cứ lúc nào cũng có thể khiến em tổn thương sao?”
Lâm Nhuận Cẩm bình tĩnh đáp:
“Em không thể quay lại để nuốt lời với đoàn phim.”
“Được.” anh gật đầu, giọng lạnh nhạt, “Vậy thì tự lo cho mình.”
Dứt câu, Chu Chỉ Nguyên đi thẳng vào thư phòng. Chưa đầy nửa phút sau, anh lại đi ra, trở vào phòng ngủ thay quần áo, rồi không ngoái đầu, sập cửa bước ra ngoài.
Trên bàn, một mâm cơm thịnh soạn. Lâm Nhuận Cẩm nhìn mà chẳng thấy mùi vị, nhưng cuối cùng vẫn cố gắng ăn thật nhiều.
Trong lòng cô bỗng thấy buồn cười. Rõ ràng đã đến nước này, vậy mà cô vẫn còn nghĩ đây là cơm Chu Chỉ Nguyên nấu, thế nào cũng phải ăn vài miếng.
Thật đúng là… hết thuốc chữa.
Đến ngày thử vai vòng ba, sáng sớm vẫn còn nắng đẹp, nhưng trước lúc cô chuẩn bị ra ngoài thì bất ngờ đổ mưa như trút.
Lâm Nhuận Cẩm đứng ngoài ban công ngắm mưa, thỉnh thoảng lại quay đầu nhìn đồng hồ treo trong phòng khách.
Hôm nay là thứ bảy, Chu Chỉ Nguyên ở nhà, ngồi trong thư phòng xử lý công việc.
Từ hôm cãi nhau đến giờ, hai người cũng không coi như lạnh nhạt, nhưng rõ ràng chẳng còn như trước nữa. Ăn cơm vẫn cùng bàn, nói chuyện thì ít hẳn đi, có hỏi mới trả lời. Ngủ vẫn chung giường, nhưng… tình ái thì không còn. Bao cao su hôm đó đã dùng hết, không ai đi mua lại.
Nói cách khác, giữa họ bỗng dưng mất đi sự khao khát.
Phải, anh vẫn mua về cho cô nửa tủ váy ngủ mới. Nhưng những món quà ấy lại càng khiến cô thấy xa cách.
Nhìn đồng hồ, thời gian thử vai đã gần đến, Lâm Nhuận Cẩm không thể chờ thêm. Cô vào phòng lấy chìa khóa xe mà Chu Chỉ Nguyên đưa, định tự lái đi.
Ra khỏi phòng, cánh cửa thư phòng bên cạnh cũng vừa mở.
Cô quay đầu, thấy Chu Chỉ Nguyên đang cầm một chiếc cốc trống, ánh mắt cũng vừa khẽ quét về phía mình.
Lâm Nhuận Cẩm giơ chìa khóa xe đang kẹp giữa những ngón tay, chủ động mở lời: “Em ra ngoài một lát, đi thử vai vòng cuối.”
Sắc mặt Chu Chỉ Nguyên thản nhiên, chỉ “ừ” một tiếng, không nói thêm gì, rồi xoay người đi về phía quầy bar.
Trong lúc rót nước, tiếng cô xếp giày vào tủ giày vang lên khe khẽ. Anh nghe thấy rất rõ. Tiếng nước ngừng lại khi anh vặn nút khóa vòi.
“Phịch.”
Cánh cửa lớn nơi phòng khách khép lại, ngăn cách mọi âm thanh.
Anh trở về thư phòng, ánh mắt lại dừng trên xấp tài liệu trên bàn.
Cửa sổ chưa được khép chặt, tiếng mưa ào ạt kèm gió rít len lỏi vào trong, lốp bốp không ngừng.
Chu Chỉ Nguyên ngẩng đầu nhìn ra ngoài: bầu trời âm u nặng trĩu, gió cuốn mưa xối xả.
Ngay giây sau, chùm chìa khóa xe đã nằm gọn trong tay anh. Chiếc áo khoác đặt trên sofa cũng bị anh nhanh chóng vung tay chộp lấy.
Cánh cửa phòng khách một lần nữa khép lại, lần này mạnh hơn cả khi nãy.
