Buổi Tối Có Người Gọi, Tuyệt Đối Đừng Quay Đầu
Chương 4
Nhân dịp nghỉ lễ Quốc Khánh, nhóm chúng tôi quyết định đi đến một sườn dốc để vui chơi. Ngày đầu tiên là hoạt động câu cá ở hồ chứa nước, bởi vì cảm thấy không được khoẻ tôi đã quay trở về biệt thự trước.
Sau đó, một cơn bão bất ngờ ập đến, mây đen bao trùm thành phố và mưa như trút nước, tôi chỉ có thể lo lắng đứng chờ bọn họ ở trước cửa.
Cuối cùng họ cũng quay về rồi, nhưng tôi lại phát hiện, trong số những người quay về, có lẽ không phải tất cả đều là người.
1.
Buổi chiều hôm đó, một cơn bão lớn bất ngờ ập tới.
Cho dù đèn ở trước cửa biệt thự đã được bật rất sáng, nhưng mưa như trút nước thế này, e là phạm vi quan sát được cũng vô cùng nhỏ.
Tôi khổ sở chờ đợi rất lâu, ánh đèn chiếu đến mọi nơi, cuối cùng cũng nhìn thấy ba bóng người đang đeo balo sau lưng xuất hiện.
Bọn họ lần lượt là A Huy chủ nhân của ngôi biệt thự này và A Kỳ cùng với bạn gái của cậu ấy Minh Duyệt.
Tôi vội mở cửa ra đón họ:
“Mau vào trong đi! Trận mưa này khủng khiếp quá!”
Bọn họ cũng mau chóng bước vào trong.
Nhưng điều khiến tôi cảm thấy kì lạ là, họ chẳng những không đáp lời tôi, ngược lại còn ra vẻ thậm thụt, thậm chí có chút thất thần, không ai dám ngẩng đầu lên nhìn tôi.
Hơn nữa bị dầm mưa ướt nhẹp cả người như vậy mà lại không phàn nàn tiếng nào, điều này không giống với đám bạn mà tôi quen biết.
Tôi đành thử nói đùa: “Làm gì vậy, sắc mặt tệ như vậy, gặp ma rồi sao?”
Không có ai cười.
Chẳng những không cười, sắc mặt của họ thậm chí còn nghiêm trọng hơn.
Tôi nhìn họ một cách khó hiểu, không biết chuyện gì đang xảy ra.
Một lúc lâu sau, A Huy mới ngẩng đầu lên, vẻ mặt như sắp khóc nói với tôi.
“Xin lỗi, A Chánh, là bọn tôi có lỗi với cậu!”
Tôi càng mù tịt hơn, hoàn toàn không biết bọn họ đã làm chuyện gì có lỗi với tôi.
Tiếp sau đó, câu nói của A Kỳ đã khiến đầu óc tôi quay cuồng.
“A Chánh, Tiểu Quỳ cô ấy……cô ấy rơi xuống sông…..bị nước cuốn trôi rồi!”
Tiểu Quỳ là bạn gái của tôi.
Tôi kinh ngạc đến nỗi thậm chí còn cảm thấy có chút nực cười:
“Các cậu đang nói nhảm gì vậy?”
A Huy tiếp tục giải thích.
“Là thật đấy, Minh Duyệt cô ấy, cô ấy tận mắt nhìn thấy Tiểu Quỳ đi đến chỗ chiếc cầu phía trước hồ chứa nước, mưa rất lớn, nước dưới hồ chảy xiết, dòng nước lớn tràn vào làm sập cầu. Lúc chúng tôi muốn đến giúp cô ấy thì đã quá muộn rồi, Tiểu Quỳ đã bị nước…..”
Tôi vội cắt ngang lời A Huy một cách gắt gỏng: “Này, đừng đùa nữa, Tiểu Quỳ đã trở về từ lâu rồi, bây giờ đang ở trong phòng tắm rửa!”
Sắc mặt của ba người bọn họ lập tức tái mét.
Sau đó họ đưa mắt ngơ ngác nhìn nhau, cuối cùng, ánh mắt dừng lại trên người Minh Duyệt.
Giây phút đó tôi mới lờ mờ cảm thấy có lẽ bọn họ không hề nói đùa.
Minh Duyệt lặng người vài giây, sau đó mới mở miệng nói: “Em, em không có nói dối, là thật mà, em tận mắt nhìn thấy cô ấy…..Hơn nữa, em còn nghe thấy tiếng kêu cứu của cô ấy, kế đó không phải em đã chạy đến tìm anh giúp sao?”
Cô ấy nhìn sang A Kỳ, A Kỳ vội giải thích: “Đúng, em có tìm anh giúp, nhưng lúc anh tới đó với em thì đã không nhìn thấy gì rồi, anh không tận mắt nhìn thấy Tiểu Quỳ….”
Minh Duyệt lại quay đầu nhìn tôi một cách nghiêm túc rồi nói: “A Chánh, em thật sự không có gạt anh, thời gian anh quen biết em cũng đâu phải ngắn, em làm sao có thể lấy chuyện này ra đùa được chứ?”
Tôi dở khóc dở cười giải thích: “Cũng không phải anh muốn nói là anh không tin em, nhưng Tiểu Quỳ cô ấy thật sự đã quay về rồi, cô ấy đang ở bên trong, vậy anh làm sao tin em đây?”
Cả ba người bọn họ đều rơi vào im lặng.
Bầu không khí dường như càng lúc càng trở nên kì lạ.
Hồi lâu sau.
Minh Duyệt mới chậm rãi nói một câu: “A Chánh, anh chắc chắn, người quay trở về là Tiểu Quỳ sao?”
Ngay lúc đó, bầu không khí như rơi xuống đáy vực.
2.
Tôi nghiêm túc hồi tưởng lại.
Lúc Tiểu Quỳ quay về, trạng thái của cô ấy quả thực vô cùng tệ, lúc đó cả người cô ấy ướt sũng, bước vào nhà cũng không nói tiếng nào, sau khi bỏ túi ở phòng khách liền đi thẳng vào trong phòng.
Tôi cho rằng cô ấy chỉ đang vội vào phòng tắm rửa mà thôi.
Nghĩ đến đây, tôi nhịn không được lập tức quay người rời đi.
Tôi và Tiểu Quỳ ở trong căn phòng phía đông tại sảnh tầng một.
“Các cậu đợi một chút, tôi đi tìm Tiểu Quỳ.”
Sau khi nói xong câu này, tôi cũng không quan tâm đến ánh mắt kì lạ và biểu cảm do dự muốn nói nhưng lại thôi của họ nữa, cứ thế nhanh chóng đi về hướng phòng mình.
Tôi không tin Tiểu Quỳ sẽ xảy ra chuyện bất trắc gì, không, có lẽ tôi vốn không muốn tin vào điều đó.
Cho nên, tôi thậm chí không có chút do dự mà lập tức đẩy cửa bước vào hỏi: “Tiểu Quỳ, em tắm xong chưa?”
Bên trái cửa phòng chính là phòng tắm, nhưng bên trong rất khô ráo.
Cô ấy không đi tắm.
Tôi quay đầu, lúc này mới nhìn thấy Tiểu Quỳ đang ngồi ở một góc trên giường, cô ấy trùm chăn nửa người, toàn thân run rẩy.
Trên sàn là quần áo ướt mà cô ấy đã thay ra.
Sắc mặt của Tiểu Quỳ trắng bệch, ánh mắt đờ đẫn, không hề nhận ra tôi đã bước vào phòng, càng không hề phát hiện ra tôi đang hỏi cô ấy những gì.
Tôi khẽ giật mình, vội vàng thận trọng bước tới, hỏi cô ấy: “Sao vậy Tiểu Quỳ? Em không sao chứ?”
Cô ấy giống như bị tôi doạ cho mất hồn vậy, đột nhiên ôm chặt lấy cái chăn trước ngực.
Sau khi ngẩng đầu nhìn thấy tôi, cô ấy lại nheo nheo mắt lại, hai hàng nước mắt lập tức rơi xuống.
Tiểu Quỳ vừa khóc vừa lẩm bẩm mấy câu tôi nghe không rõ.
“Xin lỗi…….huhu……xin lỗi.”
Tôi bị phản ứng của cô ấy doạ sợ, não vô thức nghĩ đến những lời Minh Duyệt nói.
Cộng thêm trạng thái bây giờ của Tiểu Quỳ: Mặt trắng bệch không chút huyết sắc, hai mắt trống rỗng vô hồn, nước mắt không ngừng rơi xuống, còn có tiếng kêu khóc thảm thiết nữa…..
Tôi càng thêm kinh hãi, chẳng lẽ, chẳng lẽ cô ấy đã nhận ra….bản thân cô ấy, không phải là người nữa?
Tôi đứng trước giường không dám bước tới an ủi Tiểu Quỳ, chỉ có thể lắp bắp nói: “Đây, đây là thế nào vậy? Tiểu Quỳ, lẽ nào em…..?”
Cô ấy sụt sịt một lúc rồi mới chầm chậm nói: “Xin lỗi, chuyện xảy đến quá đột ngột….em….em rất sợ, em không thể phản ứng lại kịp, chỉ có thể bỏ chạy một mình….bọn họ, A Huy bọn họ, bọn họ đều bị nước cuốn đi rồi! Em vô cùng sợ hãi, vừa nãy em, em cũng không dám nói với anh….huhu huhu…”
“Hả?”
Đầu tôi chợt nổ ầm một tiếng.
Tiểu Quỳ vẫn còn đang khóc thút thít, khóc đến thê lương như vậy, khóc đến nỗi khiến trái tim tôi đau nhói.
Chắc chắn cô ấy không phải ma, cô ấy là người.
Nhưng mà……
“Tiểu Quỳ, em, em không nhìn lầm chứ? Bởi vì, bọn họ bây giờ, đều đang ở phòng khách mà.”
“Hả?”
Tiểu Quỳ ngẩng đầu lên, ánh mắt ban đầu là kinh ngạc, sau đó lại biến thành sợ hãi: “Không, không thể nào, em tận mắt nhìn thấy bọn họ đi thu lại cần câu, sau đó bị nước lũ cuốn trôi, toàn bộ giàn câu đều bị sập! Nước chảy xiết như thế bọn họ không thể nào thoát ra được, không thể nào…!”
Tôi cũng không hiểu rõ tình hình, nhưng điều duy nhất tôi có thể chắc chắn chính là:
“Thật đó, Tiểu Quỳ, bọn họ quay về rồi!”
Cơ thể của cô ấy càng run rẩy dữ dội hơn, miệng không ngừng lẩm bẩm: “Không thể nào….”
Tôi chỉ cảm thấy da đầu tê rần.
Nhưng nếu bắt tôi phải đưa ra lựa chọn, tôi sẽ chọn tin Tiểu Quỳ.
Bởi vì giờ phút này cô ấy đang ở ngay trước mặt tôi, tôi có thể cảm nhận được cô ấy vẫn là cô ấy của trước đây, chứ không phải là một “hồn ma” nào đó.
Mặc dù lúc nãy chạm mặt những người khác tôi cũng không cảm thấy có gì bất thường.
Tôi ngồi lên giường, nhích lại gần Tiểu Quỳ, dang hai tay ra, khẽ ôm cô ấy vào lòng.
Tôi nói: “Đừng sợ, có anh đây, đừng sợ.”
Cô ấy ôm chặt lấy tôi, cơ thể dần dần bình tĩnh trở lại.
Trong lòng tôi lại càng thêm khẳng định, cô ấy chắc chắn không phải ma.
Cô ấy là cô gái mà tôi yêu nhất.
Tôi nghĩ kĩ một lúc rồi nói: “Tiểu Quỳ, chúng ta phải làm rõ chuyện này rốt cuộc là thế nào, anh sẽ luôn ở bên em, em tin anh chứ?”
Cô ấy vùng thoát khỏi vòng tay tôi, ngẩng đầu lên nhìn tôi.
Nhìn một lúc lâu, Tiểu Quỳ mới nghiêm túc gật đầu.
3.
Chúng tôi thận trọng đi đến phòng khách.
Lúc này nơi đây rất yên tĩnh, tầm mắt tôi hướng đến đâu cũng không phát hiện thấy có bất cứ dấu vết nào là có người hoạt động.
Bọn họ đâu?
Tôi và Tiểu Quỳ đưa mắt nhìn nhau, đang không biết phải làm gì, hành lang phía tây bỗng vang lên tiếng bước chân, cùng với đó là tiếng la hét của Minh Duyệt.
“Aaaaaaa, A Chánh, anh, các anh!”
Tôi ngẩng đầu lên nhìn, là A Kỳ và Minh Duyệt, rõ ràng bọn họ đã thay bộ quần áo ướt sũng kia ra.
Nhìn thấy chúng tôi, cả hai người đồng loạt dừng bước, đưa ánh mắt kinh ngạc nhìn chằm chằm-----Tiểu Quỳ bên cạnh tôi.
Tôi cảnh giác nhìn bọn họ, trực tiếp hỏi: “Rốt cuộc các người là ma quỷ phương nào? Tiểu Quỳ cô ấy rất ổn, tôi thấy các người mới có vấn đề đấy!”
“Hả?”
A Kỳ quay đầu nhìn Minh Duyệt.
Suy cho cùng chỉ có Minh Duyệt mới là người tận mắt chứng kiến Tiểu Quỳ gặp nạn.
Cô ấy vừa căng thẳng vừa nghiêm túc giải thích: “Không, không phải! Chính mắt em nhìn thấy cô ấy chạy qua cây cầu đó. Sau đó…….sau đó, cầu bị sập….thật đấy, em tận mắt nhìn thấy mà!”
A Kỳ cũng phụ hoạ theo:
“Không sai, mặc dù tôi không nhìn thấy lúc cô ấy xảy ra chuyện, thế nhưng cây cầu thật sự đã bị sập, nếu không sao chúng tôi lại quay về muộn như vậy? Bởi vì chúng tôi phải đi đường vòng để trở về.”
“Sao có thể? Quả thật em có đi lên cây cầu đó, nhưng thứ bị sập không phải cây cầu, mà là bờ hồ, là chỗ giàn câu nơi các anh đang thu dọn dụng cụ! Chính mắt em nhìn thấy bọn anh bị nước cuốn đi mà!”
“Em nói bậy gì thế, giàn câu vẫn bình thường mà, không tin em nhìn thử đi!” A Kỳ chỉ tay vào một góc ở phòng khách, đó là dụng cụ câu cá bọn họ vừa mới mang về, “Nếu như thật sự như lời em nói, giàn câu bị sập, bọn anh bị nước cuốn đi, vậy những thứ này làm sao có thể quay về đây được?”
Chúng tôi quay đầu lại nhìn, quả nhiên, đó đúng là bộ dụng cụ câu cá đắt tiền cùng với một số trang bị.
“Cái này, cái này…..?”
Tiểu Quỳ cũng nhất thời lúng túng, không biết phải làm gì.
Tôi vội xen vào cuộc tranh cãi không hồi kết giữa hai người họ.
“Đợi đã, tôi muốn hỏi một chút, các cậu đang đi câu cá thì gặp phải bão lớn, theo lý nên lập tức sơ tán mới đúng nhỉ? Vậy tại sao Tiểu Quỳ lại một mình đi về trước, còn các cậu vẫn ở lại thu dụng cụ gì đó rồi mới về?”
A Kỳ vội giải thích:
“Bởi vì túi chúng tôi đem theo không có khả năng chống nước, cho nên mới để Tiểu Quỳ cầm những túi đựng thiết bị điện tử chạy về trước, còn về đồ đi câu, cậu cũng biết giàn câu của bọn tôi được bắc tự động, muốn thu nó lại cũng không phải vừa làm đã xong ngay được….”
Hoá ra là như vậy.
Tiểu Quỳ cũng gật đầu xác nhận.
“Sau đó bất đồng xảy ra, các cậu nhìn thấy Tiểu Quỳ chạy lên cầu, kế đến thì cầu bị sập đúng không?” Tôi quay đầu nhìn Tiểu Quỳ rồi nói tiếp: “Còn Tiểu Quỳ, thứ em nhìn thấy là, bọn họ đứng trên giàn câu sau đó giàn câu bị sập?”
Cả hai bên đều đồng loạt gật đầu.
Nhưng A Kỳ vẫn không thể không phân bua thêm một câu: “Giàn câu tuyệt đối không bao giờ bị sập, có điều bọn tôi đều nhìn thấy cầu sập rồi, cho nên, cho nên Tiểu Quỳ à, rốt cuộc sao em có thể quay về được?”
Vừa nãy được A Kỳ chỉ điểm, Tiểu Quỳ cũng bắt đầu trở nên thông minh hơn. Cô ấy chỉ tay vào mấy cái túi trên sofa phòng khách, nói: “Các anh tự mình xem đi, nếu như cầu bị sập thật, vậy túi của các anh sao lại ở đây?”
Không sai, tôi cũng nhớ lúc Tiểu Quỳ vào cửa trên người cô ấy còn vác thêm mấy cái túi.
Bây giờ lại đến lượt hai người kia sững sờ.
Cứ mãi tranh luận như vậy cũng không phải cách, dù sao chỉ dựa vào một cái miệng, ai cũng không thể thuyết phục được đối phương.
Tôi ngẫm nghĩ một lúc rồi đề nghị: “Muốn xác thực chuyện này cũng không khó, chúng ta đi vài bước về phía hồ chứa nước, nhìn ra chỗ cây cầu và giàn câu, xác nhận chúng có còn nguyên vẹn không chẳng phải là được rồi sao?”
Có điều Minh Duyệt lại không đồng ý với đề nghị của tôi:
“Nhưng mà, bên ngoài mưa lớn như vậy,……Hơn nữa, em không dám đâu, đi cùng một người đã rơi xuống nước chết trước mặt mình….”
Tiểu Quỳ lập tức khó chịu nói: “Chính mắt tôi nhìn thấy các người chết đây này, cô cho rằng tôi muốn bị nhốt cùng các người ở nơi này hay sao hả?”
Lúc hai bên lại tiếp tục tranh cãi nãy lửa thì bỗng có một giọng nói cắt ngang lời chúng tôi:
“Mọi người đừng cãi nhau nữa.”
Chúng tôi cùng quay đầu nhìn qua, A Huy, chủ nhân của ngôi biệt thự cuối cùng cũng đi xuống lầu.
Vừa xuất hiện, cậu ấy đã lập tức chấm dứt cuộc tranh cãi của chúng tôi: “Mọi người đừng cãi nhau nữa, tầng thượng có một chỗ nhìn ra được hồ chứa nước, ngẫm thấy cây cầu đã kinh qua mưa to gió lớn bao nhiêu năm nay vẫn chẳng hề hấn gì, hôm nay đột nhiên lại bị sập, vậy nên tôi vừa mới đi lên đó xem thử, mọi người đoán xem thế nào?”
Chúng tôi không một ai dám lên tiếng, tất cả đều im lặng chờ đợi cậu ấy tiết lộ câu trả lời.
Thế nhưng câu trả lời này chẳng những không tháo gỡ được nghi ngờ của chúng tôi, ngược lại còn khiến chúng tôi trở nên mù mịt hơn.
A Huy nói: “Cây cầu, không bị hư hại gì. Giàn câu, cũng nguyên vẹn như cũ.”
4.
Cuối cùng mọi người cũng có thể bình tĩnh ngồi xuống nói chuyện đàng hoàng.
Bởi vì tôi không can dự vào tranh chấp của bọn họ, cho nên vấn đề này đương nhiên cũng phải do tôi đặt câu hỏi đầu tiên:
“Nếu như cả cây cầu và giàn câu đều không bị sập, vậy chuyện mà mọi người đã trải qua rốt cuộc là thế nào?”
Bọn họ đều ngơ ngác nhìn nhau.
Tiểu Quỳ ngồi bên cạnh tôi cũng ngẩn người.
Mặc dù lời đã nói ra, khả năng rất lớn là không có ai trong số họ chết thật cả, nhưng vấn đề chưa được giải quyết, hai chúng tôi và ba người họ vẫn ngồi cách nhau bởi một bàn trà.
Mọi người đều im lặng không nói.
Lát sau, chỉ có A Huy ngẩng đầu lên rồi hỏi chúng tôi một câu hỏi kì lạ: “Mọi người đã từng nghe qua ‘Sơn Kỳ’ chưa?”
Trong một lúc tôi không nghe rõ liền hỏi: “Cái gì Sán Khí?” (*Nam chính đang nhắc đến bệnh sa nang ở nam giới khi túi dịch hoàn bị phình to, sa xuống. Cái này tôi tra từ điển thấy vậy nên nếu có điều gì không đúng mong mọi người bỏ qua cho.”
A Huy lập tức chỉnh lại:
“Không phải Sán Khí, mà là Sơn Kỳ, một loại tiểu quỷ trú trong núi, là truyền thuyết ở quê tôi.”
“Quỷ?”
Ai nấy đều kinh ngạc nhíu mày.
Vừa mới xác nhận được mọi người vẫn chưa chết, rằng những người ngồi ở đây thật sự vẫn là người, nhưng câu nói này của A Huy, đã đưa câu chuyện đến gần vấn đề hơn.
Bị mưa bão vây ở nơi hoang vắng này, nếu nói trong lòng không sợ hãi chút nào thì là nói dối.
Hơn nữa càng lúc câu chuyện càng đi theo chiều hướng ma quái, trong lòng mọi người nhất định sẽ càng loạn hơn.
A Kỳ vội hỏi:
“Ý cậu nói, Minh Duyệt nhìn thấy Tiểu Quỳ chết, Tiểu Quỳ nhìn thấy chúng ta chết, là bởi vì….tiểu quỷ trong núi quấy phá?”
“Tôi cũng chỉ có thể đoán như vậy, bởi vì chuyện này không cách nào giải thích rõ ràng được, tôi và cậu đều tận mắt nhìn thấy cầu bị sập, thế nhưng bây giờ không phải nó vẫn còn nguyên vẹn ở đấy sao?” A Huy ngừng lại một chút rồi mới nói tiếp: “Tôi cũng từng nghe bà nội nói, Sơn Kỳ là một loại tiểu quỷ dáng vẻ rất giống khỉ, khi thời tiết không tốt nó sẽ tạo ra cảnh tượng ảo, khiến người ra nhìn thấy ảo giác, từ đó vây hãm con người để họ mắc kẹt lại trong núi….Trước đây, rất nhiều tiều phu và thợ săn đều rơi vào cái bẫy này của nó, hoặc là tự tàn sát lẫn nhau, hoặc là lạc đường rồi chết đói trên núi. Thứ Sơn Kỳ muốn chính là kết quả này, nó muốn hút linh hồn con người để thăng thiên….”
Chúng tôi im lặng ngồi nghe A Huy nói, cảm giác tự đặt mình vào khi nghe câu chuyện ma quỷ này, quả thực rất kì lạ.
A Huy còn chưa kịp nói xong, tất cả đèn trong biệt thự đột nhiên tắt phụt.
A Huy và A Kỳ đều đồng loạt chửi một câu, Minh Duyệt la hét ầm ĩ, Tiểu Quỳ bên cạnh cũng vội vã nhào vào lòng tôi.
Thế nhưng, A Huy chủ nhân của ngôi nhà cũng đã lập tức phản ứng lại ngay.
Cậu ấy nhanh chóng lấy điện thoại ra bật đèn pin rồi nói:
“Mọi người đừng sợ, có lẽ do trời mưa lớn quá nên ổ điện bị hỏng rồi, chuyện này trước đây cũng hay xảy ra, nhà tôi có máy phát điện dự phòng, để ở dưới hầm, để tôi đi mở là được.”
Nói xong cậu ấy liền đứng dậy.
A Kỳ vội ngăn lại: “Cậu đi một mình sao? Hay là tôi đi với cậu?”
“Đừng sợ, Sơn Kỳ là tiểu quỷ trong núi, nó không thể vào nhà được đâu. Yên tâm đi, biệt thự nhà tôi, tôi thân thuộc hơn bất cứ ai, cậu đi với tôi cũng vô dụng, chi bằng cứ ngồi đây cùng với cô gái đang sợ run bên cạnh cậu chờ đi.”
A Kỳ đáp lại một tiếng, lúc này mới ôm Minh Duyệt vào lòng.
Ngay sau đó, A Huy liền rời khỏi phòng khách với chiếc điện thoại trong tay.
Tôi cũng bật đèn điện thoại lên, cả căn phòng khách rộng lớn không còn tối đen như mực nữa.
Chỉ là phòng khách được chiếu bằng ánh sáng trắng, tràn ngập một loại cảm giác chói mắt đến kì lạ.
Cộng thêm sự im lặng của tất cả mọi người khiến bầu không khí càng thêm ngột ngạt.
Có lẽ vì để phá vỡ bầu không khí này, A Kỳ đột nhiên lên tiếng, như đã suy nghĩ rất lâu, cậu ấy hỏi một câu:
“Đúng rồi, các cậu có cảm giác, như là…….chúng ta đã quên mất chuyện gì đó quan trọng vẫn chưa làm không?”
Minh Duyệt lập tức đáp: “Đúng rồi đúng rồi, em cũng có cảm giác đó.”
Tiểu Quỳ bên cạnh tôi cũng không nhịn được nói: “Em còn tưởng rằng chỉ mình em có cảm giác đó, em cũng cảm thấy như bản thân đã quên mất chuyện gì đó rất quan trọng vậy….”
Tôi cảm thấy rất kì lạ, bởi vì tôi không hề có cảm giác đó.
Vậy nên tôi hỏi: “Chuyện quan trọng đó, là chuyện gì?”
Bọn họ úp mở nửa ngày trời cũng không nói ra được là chuyện gì.
Tôi cảm thấy rất lạ nhưng cũng không truy hỏi thêm nữa.
Rất lâu sau vẫn chưa có điện trở lại.
Cuối cùng Minh Duyệt không nhịn được nữa, bèn nói: “Em, em muốn đi vệ sinh.”
Tiểu Quỳ bên cạnh tôi cũng không nhịn được đứng dậy: “Tôi cũng muốn đi, để tôi đi với cô.”
Tôi và A Kỳ đưa mắt nhìn nhau, chuyện này có chút nhạy cảm, dường như không tiện đi cùng họ lắm.
Dù sao nhà vệ sinh cũng ở trong nhà, hơn nữa không cần phải đi quá xa.
Tôi chỉ có thể căn dặn: “Đừng rời nhau, đi nhanh về nhanh.”
Hai cô gái uh một tiếng, cầm lấy điện thoại rời đi.
Nhà vệ sinh tầng một nằm ở phía sau phòng ăn, cách nhau hai bức tường, ánh đèn trong điện thoại họ dần dần biến mất.
Phòng khách lại rơi vào im lặng.
Đột nhiên ngay lúc này, tiếng chuông điện thoại trong tay A Kỳ bỗng réo lên ing ỏi.
Không những tôi sợ hết hồn mà bản thân A Kỳ cũng giật mình hoảng hốt, nhưng cậu ấy đã lập tức phản ứng lại: “Không sao, điện thoại thôi, là A Huy gọi.”
A Kỳ bắt máy, còn bật loa ngoài hỏi: “A Huy, thế nào rồi? Chỗ bọn tôi bên này vẫn chưa có điện.”
Nhưng A Huy lại không trả lời, đầu dây bên kia chỉ truyền đến tiếng thở nặng nề.
Đang lúc chúng tôi còn cảm thấy nghi hoặc, giọng của A Huy đột nhiên vang lên rất lớn:
“A Kỳ, các cậu, các cậu phải cẩn thận! Tôi, tôi nhìn thấy thứ rất đáng sợ. Hoá ra, hoá ra Sơn Kỳ đã vào nhà rồi, nó vào nhà rồi, các cậu, tuyệt đối đừng tin bất cứ ai đã rời khỏi tầm mắt của các cậu! Có thể tất cả đều là cảnh tượng ảo mà nó tạo ra, nó muốn giết chúng ta, nó….”
Lúc chúng tôi còn ngơ ngác chưa phản ứng lại được, điện thoại đã bị ngắt kết nối.
“Chết tiệt!”
A Kỳ mắng một câu, sau đó nhanh chóng bấm gọi lại, thế nhưng chỉ nghe được âm thanh báo máy bận từ đầu dây bên kia.
“Chuyện này, không phải chứ?”
Tôi sợ đến ngớ người.
A Kỳ ngẩng đầu nhìn tôi, dưới ánh đèn trắng từ điện thoại, gương mặt của cậu ấy chỉ còn lại một màu trắng bệch.
Sau đó, một cơn bão bất ngờ ập đến, mây đen bao trùm thành phố và mưa như trút nước, tôi chỉ có thể lo lắng đứng chờ bọn họ ở trước cửa.
Cuối cùng họ cũng quay về rồi, nhưng tôi lại phát hiện, trong số những người quay về, có lẽ không phải tất cả đều là người.
1.
Buổi chiều hôm đó, một cơn bão lớn bất ngờ ập tới.
Cho dù đèn ở trước cửa biệt thự đã được bật rất sáng, nhưng mưa như trút nước thế này, e là phạm vi quan sát được cũng vô cùng nhỏ.
Tôi khổ sở chờ đợi rất lâu, ánh đèn chiếu đến mọi nơi, cuối cùng cũng nhìn thấy ba bóng người đang đeo balo sau lưng xuất hiện.
Bọn họ lần lượt là A Huy chủ nhân của ngôi biệt thự này và A Kỳ cùng với bạn gái của cậu ấy Minh Duyệt.
Tôi vội mở cửa ra đón họ:
“Mau vào trong đi! Trận mưa này khủng khiếp quá!”
Bọn họ cũng mau chóng bước vào trong.
Nhưng điều khiến tôi cảm thấy kì lạ là, họ chẳng những không đáp lời tôi, ngược lại còn ra vẻ thậm thụt, thậm chí có chút thất thần, không ai dám ngẩng đầu lên nhìn tôi.
Hơn nữa bị dầm mưa ướt nhẹp cả người như vậy mà lại không phàn nàn tiếng nào, điều này không giống với đám bạn mà tôi quen biết.
Tôi đành thử nói đùa: “Làm gì vậy, sắc mặt tệ như vậy, gặp ma rồi sao?”
Không có ai cười.
Chẳng những không cười, sắc mặt của họ thậm chí còn nghiêm trọng hơn.
Tôi nhìn họ một cách khó hiểu, không biết chuyện gì đang xảy ra.
Một lúc lâu sau, A Huy mới ngẩng đầu lên, vẻ mặt như sắp khóc nói với tôi.
“Xin lỗi, A Chánh, là bọn tôi có lỗi với cậu!”
Tôi càng mù tịt hơn, hoàn toàn không biết bọn họ đã làm chuyện gì có lỗi với tôi.
Tiếp sau đó, câu nói của A Kỳ đã khiến đầu óc tôi quay cuồng.
“A Chánh, Tiểu Quỳ cô ấy……cô ấy rơi xuống sông…..bị nước cuốn trôi rồi!”
Tiểu Quỳ là bạn gái của tôi.
Tôi kinh ngạc đến nỗi thậm chí còn cảm thấy có chút nực cười:
“Các cậu đang nói nhảm gì vậy?”
A Huy tiếp tục giải thích.
“Là thật đấy, Minh Duyệt cô ấy, cô ấy tận mắt nhìn thấy Tiểu Quỳ đi đến chỗ chiếc cầu phía trước hồ chứa nước, mưa rất lớn, nước dưới hồ chảy xiết, dòng nước lớn tràn vào làm sập cầu. Lúc chúng tôi muốn đến giúp cô ấy thì đã quá muộn rồi, Tiểu Quỳ đã bị nước…..”
Tôi vội cắt ngang lời A Huy một cách gắt gỏng: “Này, đừng đùa nữa, Tiểu Quỳ đã trở về từ lâu rồi, bây giờ đang ở trong phòng tắm rửa!”
Sắc mặt của ba người bọn họ lập tức tái mét.
Sau đó họ đưa mắt ngơ ngác nhìn nhau, cuối cùng, ánh mắt dừng lại trên người Minh Duyệt.
Giây phút đó tôi mới lờ mờ cảm thấy có lẽ bọn họ không hề nói đùa.
Minh Duyệt lặng người vài giây, sau đó mới mở miệng nói: “Em, em không có nói dối, là thật mà, em tận mắt nhìn thấy cô ấy…..Hơn nữa, em còn nghe thấy tiếng kêu cứu của cô ấy, kế đó không phải em đã chạy đến tìm anh giúp sao?”
Cô ấy nhìn sang A Kỳ, A Kỳ vội giải thích: “Đúng, em có tìm anh giúp, nhưng lúc anh tới đó với em thì đã không nhìn thấy gì rồi, anh không tận mắt nhìn thấy Tiểu Quỳ….”
Minh Duyệt lại quay đầu nhìn tôi một cách nghiêm túc rồi nói: “A Chánh, em thật sự không có gạt anh, thời gian anh quen biết em cũng đâu phải ngắn, em làm sao có thể lấy chuyện này ra đùa được chứ?”
Tôi dở khóc dở cười giải thích: “Cũng không phải anh muốn nói là anh không tin em, nhưng Tiểu Quỳ cô ấy thật sự đã quay về rồi, cô ấy đang ở bên trong, vậy anh làm sao tin em đây?”
Cả ba người bọn họ đều rơi vào im lặng.
Bầu không khí dường như càng lúc càng trở nên kì lạ.
Hồi lâu sau.
Minh Duyệt mới chậm rãi nói một câu: “A Chánh, anh chắc chắn, người quay trở về là Tiểu Quỳ sao?”
Ngay lúc đó, bầu không khí như rơi xuống đáy vực.
2.
Tôi nghiêm túc hồi tưởng lại.
Lúc Tiểu Quỳ quay về, trạng thái của cô ấy quả thực vô cùng tệ, lúc đó cả người cô ấy ướt sũng, bước vào nhà cũng không nói tiếng nào, sau khi bỏ túi ở phòng khách liền đi thẳng vào trong phòng.
Tôi cho rằng cô ấy chỉ đang vội vào phòng tắm rửa mà thôi.
Nghĩ đến đây, tôi nhịn không được lập tức quay người rời đi.
Tôi và Tiểu Quỳ ở trong căn phòng phía đông tại sảnh tầng một.
“Các cậu đợi một chút, tôi đi tìm Tiểu Quỳ.”
Sau khi nói xong câu này, tôi cũng không quan tâm đến ánh mắt kì lạ và biểu cảm do dự muốn nói nhưng lại thôi của họ nữa, cứ thế nhanh chóng đi về hướng phòng mình.
Tôi không tin Tiểu Quỳ sẽ xảy ra chuyện bất trắc gì, không, có lẽ tôi vốn không muốn tin vào điều đó.
Cho nên, tôi thậm chí không có chút do dự mà lập tức đẩy cửa bước vào hỏi: “Tiểu Quỳ, em tắm xong chưa?”
Bên trái cửa phòng chính là phòng tắm, nhưng bên trong rất khô ráo.
Cô ấy không đi tắm.
Tôi quay đầu, lúc này mới nhìn thấy Tiểu Quỳ đang ngồi ở một góc trên giường, cô ấy trùm chăn nửa người, toàn thân run rẩy.
Trên sàn là quần áo ướt mà cô ấy đã thay ra.
Sắc mặt của Tiểu Quỳ trắng bệch, ánh mắt đờ đẫn, không hề nhận ra tôi đã bước vào phòng, càng không hề phát hiện ra tôi đang hỏi cô ấy những gì.
Tôi khẽ giật mình, vội vàng thận trọng bước tới, hỏi cô ấy: “Sao vậy Tiểu Quỳ? Em không sao chứ?”
Cô ấy giống như bị tôi doạ cho mất hồn vậy, đột nhiên ôm chặt lấy cái chăn trước ngực.
Sau khi ngẩng đầu nhìn thấy tôi, cô ấy lại nheo nheo mắt lại, hai hàng nước mắt lập tức rơi xuống.
Tiểu Quỳ vừa khóc vừa lẩm bẩm mấy câu tôi nghe không rõ.
“Xin lỗi…….huhu……xin lỗi.”
Tôi bị phản ứng của cô ấy doạ sợ, não vô thức nghĩ đến những lời Minh Duyệt nói.
Cộng thêm trạng thái bây giờ của Tiểu Quỳ: Mặt trắng bệch không chút huyết sắc, hai mắt trống rỗng vô hồn, nước mắt không ngừng rơi xuống, còn có tiếng kêu khóc thảm thiết nữa…..
Tôi càng thêm kinh hãi, chẳng lẽ, chẳng lẽ cô ấy đã nhận ra….bản thân cô ấy, không phải là người nữa?
Tôi đứng trước giường không dám bước tới an ủi Tiểu Quỳ, chỉ có thể lắp bắp nói: “Đây, đây là thế nào vậy? Tiểu Quỳ, lẽ nào em…..?”
Cô ấy sụt sịt một lúc rồi mới chầm chậm nói: “Xin lỗi, chuyện xảy đến quá đột ngột….em….em rất sợ, em không thể phản ứng lại kịp, chỉ có thể bỏ chạy một mình….bọn họ, A Huy bọn họ, bọn họ đều bị nước cuốn đi rồi! Em vô cùng sợ hãi, vừa nãy em, em cũng không dám nói với anh….huhu huhu…”
“Hả?”
Đầu tôi chợt nổ ầm một tiếng.
Tiểu Quỳ vẫn còn đang khóc thút thít, khóc đến thê lương như vậy, khóc đến nỗi khiến trái tim tôi đau nhói.
Chắc chắn cô ấy không phải ma, cô ấy là người.
Nhưng mà……
“Tiểu Quỳ, em, em không nhìn lầm chứ? Bởi vì, bọn họ bây giờ, đều đang ở phòng khách mà.”
“Hả?”
Tiểu Quỳ ngẩng đầu lên, ánh mắt ban đầu là kinh ngạc, sau đó lại biến thành sợ hãi: “Không, không thể nào, em tận mắt nhìn thấy bọn họ đi thu lại cần câu, sau đó bị nước lũ cuốn trôi, toàn bộ giàn câu đều bị sập! Nước chảy xiết như thế bọn họ không thể nào thoát ra được, không thể nào…!”
Tôi cũng không hiểu rõ tình hình, nhưng điều duy nhất tôi có thể chắc chắn chính là:
“Thật đó, Tiểu Quỳ, bọn họ quay về rồi!”
Cơ thể của cô ấy càng run rẩy dữ dội hơn, miệng không ngừng lẩm bẩm: “Không thể nào….”
Tôi chỉ cảm thấy da đầu tê rần.
Nhưng nếu bắt tôi phải đưa ra lựa chọn, tôi sẽ chọn tin Tiểu Quỳ.
Bởi vì giờ phút này cô ấy đang ở ngay trước mặt tôi, tôi có thể cảm nhận được cô ấy vẫn là cô ấy của trước đây, chứ không phải là một “hồn ma” nào đó.
Mặc dù lúc nãy chạm mặt những người khác tôi cũng không cảm thấy có gì bất thường.
Tôi ngồi lên giường, nhích lại gần Tiểu Quỳ, dang hai tay ra, khẽ ôm cô ấy vào lòng.
Tôi nói: “Đừng sợ, có anh đây, đừng sợ.”
Cô ấy ôm chặt lấy tôi, cơ thể dần dần bình tĩnh trở lại.
Trong lòng tôi lại càng thêm khẳng định, cô ấy chắc chắn không phải ma.
Cô ấy là cô gái mà tôi yêu nhất.
Tôi nghĩ kĩ một lúc rồi nói: “Tiểu Quỳ, chúng ta phải làm rõ chuyện này rốt cuộc là thế nào, anh sẽ luôn ở bên em, em tin anh chứ?”
Cô ấy vùng thoát khỏi vòng tay tôi, ngẩng đầu lên nhìn tôi.
Nhìn một lúc lâu, Tiểu Quỳ mới nghiêm túc gật đầu.
3.
Chúng tôi thận trọng đi đến phòng khách.
Lúc này nơi đây rất yên tĩnh, tầm mắt tôi hướng đến đâu cũng không phát hiện thấy có bất cứ dấu vết nào là có người hoạt động.
Bọn họ đâu?
Tôi và Tiểu Quỳ đưa mắt nhìn nhau, đang không biết phải làm gì, hành lang phía tây bỗng vang lên tiếng bước chân, cùng với đó là tiếng la hét của Minh Duyệt.
“Aaaaaaa, A Chánh, anh, các anh!”
Tôi ngẩng đầu lên nhìn, là A Kỳ và Minh Duyệt, rõ ràng bọn họ đã thay bộ quần áo ướt sũng kia ra.
Nhìn thấy chúng tôi, cả hai người đồng loạt dừng bước, đưa ánh mắt kinh ngạc nhìn chằm chằm-----Tiểu Quỳ bên cạnh tôi.
Tôi cảnh giác nhìn bọn họ, trực tiếp hỏi: “Rốt cuộc các người là ma quỷ phương nào? Tiểu Quỳ cô ấy rất ổn, tôi thấy các người mới có vấn đề đấy!”
“Hả?”
A Kỳ quay đầu nhìn Minh Duyệt.
Suy cho cùng chỉ có Minh Duyệt mới là người tận mắt chứng kiến Tiểu Quỳ gặp nạn.
Cô ấy vừa căng thẳng vừa nghiêm túc giải thích: “Không, không phải! Chính mắt em nhìn thấy cô ấy chạy qua cây cầu đó. Sau đó…….sau đó, cầu bị sập….thật đấy, em tận mắt nhìn thấy mà!”
A Kỳ cũng phụ hoạ theo:
“Không sai, mặc dù tôi không nhìn thấy lúc cô ấy xảy ra chuyện, thế nhưng cây cầu thật sự đã bị sập, nếu không sao chúng tôi lại quay về muộn như vậy? Bởi vì chúng tôi phải đi đường vòng để trở về.”
“Sao có thể? Quả thật em có đi lên cây cầu đó, nhưng thứ bị sập không phải cây cầu, mà là bờ hồ, là chỗ giàn câu nơi các anh đang thu dọn dụng cụ! Chính mắt em nhìn thấy bọn anh bị nước cuốn đi mà!”
“Em nói bậy gì thế, giàn câu vẫn bình thường mà, không tin em nhìn thử đi!” A Kỳ chỉ tay vào một góc ở phòng khách, đó là dụng cụ câu cá bọn họ vừa mới mang về, “Nếu như thật sự như lời em nói, giàn câu bị sập, bọn anh bị nước cuốn đi, vậy những thứ này làm sao có thể quay về đây được?”
Chúng tôi quay đầu lại nhìn, quả nhiên, đó đúng là bộ dụng cụ câu cá đắt tiền cùng với một số trang bị.
“Cái này, cái này…..?”
Tiểu Quỳ cũng nhất thời lúng túng, không biết phải làm gì.
Tôi vội xen vào cuộc tranh cãi không hồi kết giữa hai người họ.
“Đợi đã, tôi muốn hỏi một chút, các cậu đang đi câu cá thì gặp phải bão lớn, theo lý nên lập tức sơ tán mới đúng nhỉ? Vậy tại sao Tiểu Quỳ lại một mình đi về trước, còn các cậu vẫn ở lại thu dụng cụ gì đó rồi mới về?”
A Kỳ vội giải thích:
“Bởi vì túi chúng tôi đem theo không có khả năng chống nước, cho nên mới để Tiểu Quỳ cầm những túi đựng thiết bị điện tử chạy về trước, còn về đồ đi câu, cậu cũng biết giàn câu của bọn tôi được bắc tự động, muốn thu nó lại cũng không phải vừa làm đã xong ngay được….”
Hoá ra là như vậy.
Tiểu Quỳ cũng gật đầu xác nhận.
“Sau đó bất đồng xảy ra, các cậu nhìn thấy Tiểu Quỳ chạy lên cầu, kế đến thì cầu bị sập đúng không?” Tôi quay đầu nhìn Tiểu Quỳ rồi nói tiếp: “Còn Tiểu Quỳ, thứ em nhìn thấy là, bọn họ đứng trên giàn câu sau đó giàn câu bị sập?”
Cả hai bên đều đồng loạt gật đầu.
Nhưng A Kỳ vẫn không thể không phân bua thêm một câu: “Giàn câu tuyệt đối không bao giờ bị sập, có điều bọn tôi đều nhìn thấy cầu sập rồi, cho nên, cho nên Tiểu Quỳ à, rốt cuộc sao em có thể quay về được?”
Vừa nãy được A Kỳ chỉ điểm, Tiểu Quỳ cũng bắt đầu trở nên thông minh hơn. Cô ấy chỉ tay vào mấy cái túi trên sofa phòng khách, nói: “Các anh tự mình xem đi, nếu như cầu bị sập thật, vậy túi của các anh sao lại ở đây?”
Không sai, tôi cũng nhớ lúc Tiểu Quỳ vào cửa trên người cô ấy còn vác thêm mấy cái túi.
Bây giờ lại đến lượt hai người kia sững sờ.
Cứ mãi tranh luận như vậy cũng không phải cách, dù sao chỉ dựa vào một cái miệng, ai cũng không thể thuyết phục được đối phương.
Tôi ngẫm nghĩ một lúc rồi đề nghị: “Muốn xác thực chuyện này cũng không khó, chúng ta đi vài bước về phía hồ chứa nước, nhìn ra chỗ cây cầu và giàn câu, xác nhận chúng có còn nguyên vẹn không chẳng phải là được rồi sao?”
Có điều Minh Duyệt lại không đồng ý với đề nghị của tôi:
“Nhưng mà, bên ngoài mưa lớn như vậy,……Hơn nữa, em không dám đâu, đi cùng một người đã rơi xuống nước chết trước mặt mình….”
Tiểu Quỳ lập tức khó chịu nói: “Chính mắt tôi nhìn thấy các người chết đây này, cô cho rằng tôi muốn bị nhốt cùng các người ở nơi này hay sao hả?”
Lúc hai bên lại tiếp tục tranh cãi nãy lửa thì bỗng có một giọng nói cắt ngang lời chúng tôi:
“Mọi người đừng cãi nhau nữa.”
Chúng tôi cùng quay đầu nhìn qua, A Huy, chủ nhân của ngôi biệt thự cuối cùng cũng đi xuống lầu.
Vừa xuất hiện, cậu ấy đã lập tức chấm dứt cuộc tranh cãi của chúng tôi: “Mọi người đừng cãi nhau nữa, tầng thượng có một chỗ nhìn ra được hồ chứa nước, ngẫm thấy cây cầu đã kinh qua mưa to gió lớn bao nhiêu năm nay vẫn chẳng hề hấn gì, hôm nay đột nhiên lại bị sập, vậy nên tôi vừa mới đi lên đó xem thử, mọi người đoán xem thế nào?”
Chúng tôi không một ai dám lên tiếng, tất cả đều im lặng chờ đợi cậu ấy tiết lộ câu trả lời.
Thế nhưng câu trả lời này chẳng những không tháo gỡ được nghi ngờ của chúng tôi, ngược lại còn khiến chúng tôi trở nên mù mịt hơn.
A Huy nói: “Cây cầu, không bị hư hại gì. Giàn câu, cũng nguyên vẹn như cũ.”
4.
Cuối cùng mọi người cũng có thể bình tĩnh ngồi xuống nói chuyện đàng hoàng.
Bởi vì tôi không can dự vào tranh chấp của bọn họ, cho nên vấn đề này đương nhiên cũng phải do tôi đặt câu hỏi đầu tiên:
“Nếu như cả cây cầu và giàn câu đều không bị sập, vậy chuyện mà mọi người đã trải qua rốt cuộc là thế nào?”
Bọn họ đều ngơ ngác nhìn nhau.
Tiểu Quỳ ngồi bên cạnh tôi cũng ngẩn người.
Mặc dù lời đã nói ra, khả năng rất lớn là không có ai trong số họ chết thật cả, nhưng vấn đề chưa được giải quyết, hai chúng tôi và ba người họ vẫn ngồi cách nhau bởi một bàn trà.
Mọi người đều im lặng không nói.
Lát sau, chỉ có A Huy ngẩng đầu lên rồi hỏi chúng tôi một câu hỏi kì lạ: “Mọi người đã từng nghe qua ‘Sơn Kỳ’ chưa?”
Trong một lúc tôi không nghe rõ liền hỏi: “Cái gì Sán Khí?” (*Nam chính đang nhắc đến bệnh sa nang ở nam giới khi túi dịch hoàn bị phình to, sa xuống. Cái này tôi tra từ điển thấy vậy nên nếu có điều gì không đúng mong mọi người bỏ qua cho.”
A Huy lập tức chỉnh lại:
“Không phải Sán Khí, mà là Sơn Kỳ, một loại tiểu quỷ trú trong núi, là truyền thuyết ở quê tôi.”
“Quỷ?”
Ai nấy đều kinh ngạc nhíu mày.
Vừa mới xác nhận được mọi người vẫn chưa chết, rằng những người ngồi ở đây thật sự vẫn là người, nhưng câu nói này của A Huy, đã đưa câu chuyện đến gần vấn đề hơn.
Bị mưa bão vây ở nơi hoang vắng này, nếu nói trong lòng không sợ hãi chút nào thì là nói dối.
Hơn nữa càng lúc câu chuyện càng đi theo chiều hướng ma quái, trong lòng mọi người nhất định sẽ càng loạn hơn.
A Kỳ vội hỏi:
“Ý cậu nói, Minh Duyệt nhìn thấy Tiểu Quỳ chết, Tiểu Quỳ nhìn thấy chúng ta chết, là bởi vì….tiểu quỷ trong núi quấy phá?”
“Tôi cũng chỉ có thể đoán như vậy, bởi vì chuyện này không cách nào giải thích rõ ràng được, tôi và cậu đều tận mắt nhìn thấy cầu bị sập, thế nhưng bây giờ không phải nó vẫn còn nguyên vẹn ở đấy sao?” A Huy ngừng lại một chút rồi mới nói tiếp: “Tôi cũng từng nghe bà nội nói, Sơn Kỳ là một loại tiểu quỷ dáng vẻ rất giống khỉ, khi thời tiết không tốt nó sẽ tạo ra cảnh tượng ảo, khiến người ra nhìn thấy ảo giác, từ đó vây hãm con người để họ mắc kẹt lại trong núi….Trước đây, rất nhiều tiều phu và thợ săn đều rơi vào cái bẫy này của nó, hoặc là tự tàn sát lẫn nhau, hoặc là lạc đường rồi chết đói trên núi. Thứ Sơn Kỳ muốn chính là kết quả này, nó muốn hút linh hồn con người để thăng thiên….”
Chúng tôi im lặng ngồi nghe A Huy nói, cảm giác tự đặt mình vào khi nghe câu chuyện ma quỷ này, quả thực rất kì lạ.
A Huy còn chưa kịp nói xong, tất cả đèn trong biệt thự đột nhiên tắt phụt.
A Huy và A Kỳ đều đồng loạt chửi một câu, Minh Duyệt la hét ầm ĩ, Tiểu Quỳ bên cạnh cũng vội vã nhào vào lòng tôi.
Thế nhưng, A Huy chủ nhân của ngôi nhà cũng đã lập tức phản ứng lại ngay.
Cậu ấy nhanh chóng lấy điện thoại ra bật đèn pin rồi nói:
“Mọi người đừng sợ, có lẽ do trời mưa lớn quá nên ổ điện bị hỏng rồi, chuyện này trước đây cũng hay xảy ra, nhà tôi có máy phát điện dự phòng, để ở dưới hầm, để tôi đi mở là được.”
Nói xong cậu ấy liền đứng dậy.
A Kỳ vội ngăn lại: “Cậu đi một mình sao? Hay là tôi đi với cậu?”
“Đừng sợ, Sơn Kỳ là tiểu quỷ trong núi, nó không thể vào nhà được đâu. Yên tâm đi, biệt thự nhà tôi, tôi thân thuộc hơn bất cứ ai, cậu đi với tôi cũng vô dụng, chi bằng cứ ngồi đây cùng với cô gái đang sợ run bên cạnh cậu chờ đi.”
A Kỳ đáp lại một tiếng, lúc này mới ôm Minh Duyệt vào lòng.
Ngay sau đó, A Huy liền rời khỏi phòng khách với chiếc điện thoại trong tay.
Tôi cũng bật đèn điện thoại lên, cả căn phòng khách rộng lớn không còn tối đen như mực nữa.
Chỉ là phòng khách được chiếu bằng ánh sáng trắng, tràn ngập một loại cảm giác chói mắt đến kì lạ.
Cộng thêm sự im lặng của tất cả mọi người khiến bầu không khí càng thêm ngột ngạt.
Có lẽ vì để phá vỡ bầu không khí này, A Kỳ đột nhiên lên tiếng, như đã suy nghĩ rất lâu, cậu ấy hỏi một câu:
“Đúng rồi, các cậu có cảm giác, như là…….chúng ta đã quên mất chuyện gì đó quan trọng vẫn chưa làm không?”
Minh Duyệt lập tức đáp: “Đúng rồi đúng rồi, em cũng có cảm giác đó.”
Tiểu Quỳ bên cạnh tôi cũng không nhịn được nói: “Em còn tưởng rằng chỉ mình em có cảm giác đó, em cũng cảm thấy như bản thân đã quên mất chuyện gì đó rất quan trọng vậy….”
Tôi cảm thấy rất kì lạ, bởi vì tôi không hề có cảm giác đó.
Vậy nên tôi hỏi: “Chuyện quan trọng đó, là chuyện gì?”
Bọn họ úp mở nửa ngày trời cũng không nói ra được là chuyện gì.
Tôi cảm thấy rất lạ nhưng cũng không truy hỏi thêm nữa.
Rất lâu sau vẫn chưa có điện trở lại.
Cuối cùng Minh Duyệt không nhịn được nữa, bèn nói: “Em, em muốn đi vệ sinh.”
Tiểu Quỳ bên cạnh tôi cũng không nhịn được đứng dậy: “Tôi cũng muốn đi, để tôi đi với cô.”
Tôi và A Kỳ đưa mắt nhìn nhau, chuyện này có chút nhạy cảm, dường như không tiện đi cùng họ lắm.
Dù sao nhà vệ sinh cũng ở trong nhà, hơn nữa không cần phải đi quá xa.
Tôi chỉ có thể căn dặn: “Đừng rời nhau, đi nhanh về nhanh.”
Hai cô gái uh một tiếng, cầm lấy điện thoại rời đi.
Nhà vệ sinh tầng một nằm ở phía sau phòng ăn, cách nhau hai bức tường, ánh đèn trong điện thoại họ dần dần biến mất.
Phòng khách lại rơi vào im lặng.
Đột nhiên ngay lúc này, tiếng chuông điện thoại trong tay A Kỳ bỗng réo lên ing ỏi.
Không những tôi sợ hết hồn mà bản thân A Kỳ cũng giật mình hoảng hốt, nhưng cậu ấy đã lập tức phản ứng lại: “Không sao, điện thoại thôi, là A Huy gọi.”
A Kỳ bắt máy, còn bật loa ngoài hỏi: “A Huy, thế nào rồi? Chỗ bọn tôi bên này vẫn chưa có điện.”
Nhưng A Huy lại không trả lời, đầu dây bên kia chỉ truyền đến tiếng thở nặng nề.
Đang lúc chúng tôi còn cảm thấy nghi hoặc, giọng của A Huy đột nhiên vang lên rất lớn:
“A Kỳ, các cậu, các cậu phải cẩn thận! Tôi, tôi nhìn thấy thứ rất đáng sợ. Hoá ra, hoá ra Sơn Kỳ đã vào nhà rồi, nó vào nhà rồi, các cậu, tuyệt đối đừng tin bất cứ ai đã rời khỏi tầm mắt của các cậu! Có thể tất cả đều là cảnh tượng ảo mà nó tạo ra, nó muốn giết chúng ta, nó….”
Lúc chúng tôi còn ngơ ngác chưa phản ứng lại được, điện thoại đã bị ngắt kết nối.
“Chết tiệt!”
A Kỳ mắng một câu, sau đó nhanh chóng bấm gọi lại, thế nhưng chỉ nghe được âm thanh báo máy bận từ đầu dây bên kia.
“Chuyện này, không phải chứ?”
Tôi sợ đến ngớ người.
A Kỳ ngẩng đầu nhìn tôi, dưới ánh đèn trắng từ điện thoại, gương mặt của cậu ấy chỉ còn lại một màu trắng bệch.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương