Editor: Mini || Beta-er: Min
Sinh nhật của Chu Từ vào tháng mười hai, quà tặng được gửi đến bằng đường bưu điện tới tấp, mẹ tặng cho cô một túi xách nhỏ hiệu Chloe, Đường Hiểu Thiên từ Bắc Kinh xa xôi thì gửi một chai nước hoa, Ngô Hi trước khi đi cũng cho cô một đôi giày lúc hai chị em dạo shopping.
Khi còn bé thì quà vốn là những chú gấu bông, quả cầu thủy tinh, nay lớn rồi thì biến thành túi xách mắc tiền, nước hoa và giày, cũng biểu thị cho một cô gái đang dần mang dáng vẻ của người phụ nữ.
Khổng Tây Khai cố ý báo cho cô hay, anh định trốn tiết để đến chỗ cô vào hôm sinh nhật.
“Sao anh lại nói cho em biết trước vậy chứ? Đáng ra anh phải đợi đến gần không giờ rồi gọi điện thoại cho em bảo em xuống lầu, sau đó cầm một cái bánh sinh nhật bước ra để tạo cho em một kinh hỉ, không phải nên vậy sao?”
“Anh nghĩ là nếu mười hai giờ lại đi gọi điện thoại cho em, không phải kinh hỉ mà là kinh hãi thì có, phỏng chừng em cúp điện thoại anh luôn ấy.”
Anh rất hiểu cô, Chu Từ không phải là kiểu thích lễ nghi này nọ, sinh nhật với cô cũng bình thường thôi, không bánh kem không tiệc tùng, càng không cần mấy lời chúc mừng lúc không giờ, vậy nên đoán chừng đến không giờ anh mà gọi cô rời giường xuống lầu, có lẽ chờ đợi anh sẽ là một cú đấm của cô mất thôi.
“Giờ anh đang trách em đấy à?”
“Hử? Trách em gì đâu?” Khổng Tây Khai đầu dây bên kia thật chẳng hiểu cớ làm sao, lòng dạ của con gái tuổi mười tám còn sâu hơn mò kim đáy biển.
“Trách em không hiểu thế nào là lãng mạn chứ gì.”
“Hai chuyện này vốn không liên quan gì đến nhau mà.”
“Trêu anh đấy, vậy khi nào anh đến đây?”
“Buổi chiều trước một ngày, tới nơi anh sẽ gọi cho em nhé.”
***
Thế nhưng vận mệnh quả thật biết cách trêu người, Bắc Kinh lại mưa lớn lần ba, máy bay bị trì hoãn không biết đến chừng nào mới cất cánh.
“Không thì anh mua vé xe lửa đến nhé, tàu cao tốc cũng không còn nữa rồi.”
“Phiền phức lắm, hay anh đừng đến nữa, thật ra thì cũng không sao đâu, em và bạn học cùng ăn bữa cơm là được rồi.”
Chu Từ thật lòng thật dạ cảm thấy rắc rối thay anh, nhưng qua tai Khổng Tây Khai lại nghe thành một tầng ý nghĩa khác.
“Anh đã nói là ngồi xe lửa qua rồi mà, anh đâu nghĩ đến chuyện máy bay sẽ bị hoãn thế này đâu.”
“Em không có ý đó, chỉ là thật sự em không thấy quan trọng cho lắm, em và bạn cùng nhau đi cũng chẳng có gì mà.”
“Thế nào gọi là không quan trọng cho lắm hả, Chu Từ à, em có biết rằng đôi khi cách nói chuyện của em khiến người ta rất tổn thương không.” Nói xong anh tắt máy cái cạch.
“Anh tự mình bình tĩnh lại đi, em thật sự xin lỗi.” Chu Từ gửi cho anh một tin nhắn, nhưng không nhận được hồi âm.
Cô càng nghĩ càng tủi thân, rõ ràng vì mình nghĩ cho anh, không muốn anh phiền phức phải chạy tới chạy lui, ngồi xe lửa hơn mười mấy giờ đồng hồ, anh cũng không sai, chỉ là ngôn ngữ gây hiểu lầm mà thôi, ngày sinh nhật vốn nên vui vẻ là thế, giờ thế này là thế nào đây.
***
Buổi sáng ngày hôm sau không có tiết, không ngờ vừa ra khỏi ký túc xá liền thấy anh đứng ngoài cửa, cô đã không thể dùng từ kinh hãi để hình dung nổi tâm trạng lúc này của mình nữa rồi.
“Sao anh lại ở đây???”
Khổng Tây Khai không để ý đến cô, nhìn nhìn Trần Duyệt ở bên cạnh.
Trần Duyệt mơ mơ màng màng hiểu được tình thế, ném một câu ‘tớ đi trước đây’ liền bỏ chạy mất dạng ngay.
Anh lập tức cọ cọ lên người cô: “Anh mệt sắp chết rồi.”
Tim cô vì một câu nói của anh mà vụn vỡ ra, cô thực sự thua trên tay anh, à không, trong lồng ngực anh.
“Ngồi xe lửa đến sao?”
“Ừm.” Anh không nói cho Chu Từ biết đây chẳng những là lần đầu tiên anh ngồi xe lửa, còn không có giường nằm, phải ngồi ghế cứng suốt mười mấy giờ, tiếng ngáy của ông cụ bên cạnh làm anh cả đêm không ngủ, vì anh sợ Chu Từ tức giận, rồi nhốt mình trong cái mai rùa đen của cô, ngăn anh ở bên ngoài.
“Vậy em còn tức giận không?” Râu quai nón của anh đã lún phún, cọ xát lên mặt cô, không đau chút nào cả, chỉ là có hơi ngứa ngứa.
“Vốn là em không tức giận mà, anh ăn cơm chưa? Em mua chút gì đó cho anh ăn nhé.”
“Khoan đã, Chu Từ à, sinh nhật vui vẻ.” Lúc này anh nào còn dáng vẻ của sự đẹp trai, trên cằm râu mọc ra đen đen, trong mắt hằn đầy tơ máu, ấy thế mà với Chu Từ thì khi ấy chấp thế giới này lại cũng không có người nào đẹp hơn anh đâu.
Cô dẫn anh đến trường, may là phòng học lớn, mấy vị trí ở sau cùng đã kín, chọn một chỗ bên trái cạnh tường ngồi xuống, Khổng Tây Khai uống xong hộp sữa bò liền gục lên bàn mơ màng ngủ.
Chu Từ nhàm chán, cầm bút của mình hí hoáy vẽ lung tung lên bàn tay sạch sẽ thon dài của anh.
Chuông tan học reo rồi mà anh vẫn chưa thức giấc, đợi đến gần trưa, nếu cô còn không gọi anh dậy thì chắc sắp đến giờ học buổi chiều luôn rồi. Chu Từ gửi tin nhắn cho Trần Duyệt báo cô sẽ nghỉ ca buổi chiều, trong lòng bạn thân tự hiểu chuyện gì liền trả lời cô một chữ OK.
Hai giờ chiều bọn họ mới ăn cơm trưa, lúc Khổng Tây Khai gọi món ăn mới nhìn thấy hình vẽ trên tay mình, dọa anh nhảy dựng lên.
Điều kiện quán ăn nhỏ bên cạnh trường học cũng không quá sạch sẽ, Chu Từ lấy ra tờ khăn giấy trong cặp ra giúp anh lau khô vết mỡ bẩn trên bàn, anh ra dáng bất cần đi ra ngoài một chút, lát sau thì cầm một đóa hoa hồng phấn quay lại.
“Quà sinh nhật của em anh để ở sân bay rồi, lúc tới nơi lại không mua được quà gì, tặng em cái này vậy.”
Cô nhận hoa, vốn dĩ đã rất cảm động, sau đó biết được anh làm mất cái đồng hồ Cartier tại sân bay, nước mắt lập tức nuốt lại, tên nhóc xui xẻo này, thật muốn cho anh một đấm.