Editor: Mini || Beta: Min
“Sao em không để quên đầu óc ở nhà luôn đi, lần sau mà còn quên mang chìa khóa thế này nữa thì em cứ lưu lạc đầu đường xó chợ luôn đi.”
“Hôm nay là ngày sinh nhật của em gái thân yêu nhà chị đấy, sao chị có thể nhẫn tâm nhìn con bé không nhà để về chứ hả?”
“Ai là chị cô? Được rồi, cô là tổ tông kiếp trước của tôi mới đúng…”
Sau khi Tào Hân từ nước Úc về thì tự mở một cửa hàng, dọn ra bên ngoài ở, giữa trưa có hẹn ra ngoài tụ hội, buổi tối còn gọi điện thoại cho Chu Từ nhờ cô mang chìa khóa đến.
“Chị tới rồi, em mau xuống dưới đi.” Cô đứng trước cửa kính tráng lệ.
“Sao chị không đem lên cho em luôn? Chị lên đi đây, em vừa mới cắt bánh kem thôi, vừa lúc lên đây ăn bánh kem của em.”
Làm người tốt thì làm đến cùng, tiễn Phật phải tiễn đến Tây Thiên, Chu Từ lần tìm dãy ghế mà cô ấy gửi đến.
Chỉ là nếu ai đó nói cho cô biết rằng Khổng Tây Khai cũng ở nơi này, thì trước khi ra cửa nhất định đã thay cái quần bò này thành váy, rồi còn sẽ thêm lông mày nữa, hoặc cô dứt khoác không đồng ý đưa chìa khóa luôn mới đúng.
Thật ra, mấy năm qua cô đã tưởng tượng ra vô số cảnh tượng khi gặp lại anh, ngẫu nhiên gặp được trên phố thì sẽ chào một tiếng đã lâu không gặp, hay ở một cửa hàng nào đó trùng hợp xếp chung một hàng, trong tưởng tượng cô luôn bình tĩnh tự nhiên chào hỏi với anh, mang theo sự trầm ổn và trấn định mà người trưởng thành nên có.
Ai mà ngờ được, sẽ gặp được anh vào đúng ngày sinh nhật của Tào Hân cơ chứ, anh ngồi cạnh Lương Dĩnh Tiệp, tưởng tượng trong cô hoàn toàn tan vỡ đến rã rời, trái tim tựa như con thỏ bị mũi tên nhắm trúng, hoảng loạn muốn trốn chạy.
Tào Hân vốn nghĩ rất thô, đương nhiên sẽ không phát hiện vẻ mặt gần như sụp đổ của cô, “Ôi chao, chị đến sao nhanh quá vậy, lại đây lại đây nào, em để dành cho chị một mẩu bánh kem nè.” Đoạn xoay đầu nói với những người còn lại, “Chị của tớ, Chu Từ, vậy đủ rồi khỏi giới thiệu sâu nữa nhỉ.”
Cô đến Bắc Kinh thi lên Thạc sĩ, đôi khi cũng sẽ đến cửa hàng Tào Hân ngồi một lát, ở đây có vài người khá quen mặt với cô, mỉm cười nhìn cô một cái, cô cũng không biết những người nhìn cô này có bao gồm Khổng Tây Khai hay không nữa, vì khi liếc mắt nhìn thấy anh ngoài cửa rồi thì không còn dám nhìn anh thêm lần nào.
Cúi đầu giả vờ chơi điện thoại, gửi tin nhắn cho Tào Hân: “Em đúng là khốn kiếp, xong em rồi đấy, sao em không nói cho chị biết ngày hôm nay còn có Khổng Tây Khai ở đây hả!!! Ngày này năm sau sẽ là ngày giỗ của em đó! A a a a a! Chị hận em!”
Nhưng tiếc rằng điện thoại của Tào Hân đặt trên bàn không nhìn đến, cô cũng đâu thể không biết xấu hổ mà bước lên, đành ngoan ngoãn ngồi trên sô pha ăn bánh kem, cố gắng giảm bớt sự tồn tại của bản thân, qua hơn mười phút, thật sự không thể ngồi thêm giây nào nữa bèn kề tai nói nhỏ với Chu Hân rằng mình phải đi về, quay đầu chạy trối chết cũng không có can đảm nhìn lại.
Ra đến cửa lớn của hội sở cao cấp, còn chưa kịp thở ra hơi, cảm giác bả vai bị một người ở phía sau chụp lên, trogn đầu cô liền hiện lên hình ảnh một người đàn ông trung niên đầu trọc nào đó theo cô từ bên trong ra, sợ đến mức hét lên một tiếng.
“Là anh.”
Không cần quay đầu lại, cô cũng biết là ai.
Máy ngàn ngày ngày đêm đêm, dằm ở trong tim, nỗi nhớ này tựa như một con dao trước mắt, được cô gắng gượng dùng băng dá che che giấu giấu, nhưng chỉ với một câu nói của anh thôi cũng đủ xé bỏ tất cả nỗ lực che đậy của cô, lộ ra vết sẹo sâu nhất.
“Đưa em về.” Anh vẫn cứ thế không hề thay đổi, mặc một chiếc áo len màu trắng, quần bò màu xanh, mái tóc ngắn sạch sẽ chỉnh tề, nốt ruồi nâu trên cổ, không biết tại vì sao mà thượng đế rất tốt với anh, khí chất tuổi trẻ của anh không hề bị thời gian mài mòn chút tẹo nào.
“Anh uống rượu!” Cô mà ngửi không ra mùi rượu nồng trên người anh mới có quỷ ấy.
“Ai nói phải lái xe, nhà em cách đây có xa lắm đâu.”
May là ngày hôm nay cô mặc chiếc áo có túi phía trước, tay ở trong túi áo khoác phía trước, thoạt nhìn cũng không mấy bất an cho lắm.
Hai năm sau khi họ chia tay chỉ đơn thuần liên hệ với nhau vài câu như chúc mừng sinh nhật, năm kia về Bắc Kinh cô cũng đổi số điện thoại, mối liên hệ gượng gạo kia thế là chấm dứt. Cô không biết có nên hỏi anh về lúc nào, đang làm việc ở đâu, hay là, có quan hệ như thế nào với Lương Dĩnh Tiệp hay không nữa, có rất nhiều điều muốn hỏi, nhưng bây giờ bọn họ có là gì với nhau đâu chứ.
Chu Từ vẫn còn đang rối rắm với vấn đề của mình, nghe thấy anh lên tiếng trước.
“Bà ngoại anh mất vào năm ngoái, vì nhồi máu cơ tim, khi đó anh vẫn còn ở Canada, còn cho rằng mẹ chỉ đang đùa với mình mà thôi.”
Không nghĩ đến anh đột nhiên sẽ nói chuyện như vậy, làm cho cô trở tay không kịp, không biết phải an ủi như thế nào.
“Rạng sáng ngày ấy đến Bắc Kinh, anh không dám bước chân vào bệnh viện, sợ sẽ nhìn thấy dáng vẻ bà nằm yên nơi đó không nhúc nhích.” Anh không thể nói tiếp nữa, vội vàng duỗi tay gạt lệ, hành động này trực tiếp làm cho trái tim cô vỡ nát.
“Không sao nữa rồi… Đã qua cả rồi mà.” Lời này nói ra cũng chỉ là sự an ủi rập khuôn, không mang theo khăn tay, đành phải mượn cổ tay áo làm khăn cho anh.
Qua một hồi thật lâu, anh mới nói chuyện tiếp. truyen bac chien
“Lúc đó rất muốn gọi điện thoại cho em, tìm Tào Hân xin số điện thoại, nhưng làm thế nào cũng không đủ dũng khi gọi qua.”
“Muốn nói xin lỗi với em, rốt cuộc anh cũng đã hiểu được tâm trạng của em ngày ấy rồi, nhưng câu thật sự xin lỗi em, nói ra lại rất vô dụng.”
“Anh đã để lỡ mất quá nhiều…”
Người này sao mà xấu quá, chỉ mới nói mấy câu thôi mà khiến lòng cô
mềm nhũn đến là không tưởng nổi, làm cho cô muốn ôm cổ anh và nói, em sẽ không bao giờ rời xa anh nữa đâu.
Tương ngộ rồi yêu nhau, tương phùng rồi li biệt phảng phất như chỉ vừa mới hôm qua,
Những ngày tháng tách ra với anh dường như đều là khoảng thời uổng phí.
Làm cô cảm giác mấy năm ngắn ngủi này chỉ trôi qua trong nháy mắt, tựa như bọn họ chưa từng xa nhau.