Màn hình chờ của máy chiếu vừa chuyển đến một bức ảnh bầu trời đầy sao, ánh sáng phản chiếu lên hai người, tạo ra một không gian ngập tràn ánh sao lấp lánh.
Thật trừu tượng, thật lãng mạn, nhưng biểu cảm của Lâm Hỉ Triều lúc này nằm trên ghế sofa thì thực sự không thể gọi là thoải mái.
Sau khi quan hệ, cô mệt mỏi, hơi thở nặng nề, cố gắng cử động đôi tay bị trói rồi ngước mắt nhìn Kha Dục, lầm bầm mở lời.
"Nếu sau này, cậu còn muốn tôi tiếp tục đến đây thì hãy thả tôi ra."
Ánh mắt hai người giao nhau.
Kha Dục cúi xuống nhìn cô, khóe miệng nở một nụ cười nhẹ: "Sao nghiêm túc thế?"
"Thật sự mệt quá mà." Lâm Hỉ Triều kéo dài giọng hỏi: "Cậu không cần nghỉ ngơi sao?"
"Mỗi khi chúng ta gặp nhau đều là làm làm làm, từ trường học đến nhà, rồi đến đây, chỉ cần ở riêng với nhau thì nhất định sẽ làm chuyện đó, nghỉ ngơi một chút đi."
Cô vừa tắm xong, cảm thấy mọi thứ thật lãng mạn như trong tình yêu.
Âm nhạc, máy chiếu, trái cây, nhiệt độ trong nhà khô ráo và ấm áp.
Chỉ là Kha Dục làm cho môi trường thoải mái như vậy, bản chất vẫn là để có thể tiếp tục.
Màn hình lại nhảy một cái, chuyển thành một ngày mưa, những giọt mưa ảo lăn qua khuôn mặt của Kha Dục, tạo nên không khí ẩm ướt.
"Đúng là như vậy."
Cậu gật đầu mà không suy nghĩ, lại hỏi: "Em không thoải mái à?"
Cậu nói xong, ánh mắt lướt qua vết nước trên ghế sofa, lớp vải bị thấm ướt tạo thành một vệt đậm. Cậu liếc nhìn một cái, sau đó quay lại tiếp tục nhìn cô.
Kha Dục cười nhẹ, không nói gì, nhưng ý rất rõ ràng.
Lâm Hỉ Triều đảo mắt: "... Cũng tạm thôi."
"Cũng tạm?"
Cô thở dài, cảm thấy mệt mỏi vô cùng.
"Thả tôi ra nhanh đi, tôi thực sự muốn nghỉ ngơi."
Giọng cô mềm mại, mệt mỏi lắc lắc cánh tay, cả người ủ rũ, tinh thần không tốt.
Kha Dục nhìn cô một lúc, sau đó cúi xuống hôn vào tai cô, đưa tay lên cởi trói.
Vòng chân bị ném sang một bên, Lâm Hỉ Triều nằm úp trên ghế sofa để nghỉ ngơi, Kha Dục đặt tay lên eo cô, xòe năm ngón tay nhẹ nhàng xoa bóp, tay còn lại nghiêng đầu châm một điếu thuốc, cậu chỉ kẹp thuốc giữa hai ngón tay mà không hút, để khói thuốc tự do bay lên.
Cả hai cùng lặng yên, khoảng hơn 10 phút sau, họ cùng nhau vào phòng tắm để tắm rửa.
Trong âm thanh của nước chảy, họ hôn nhau dưới vòi sen, cả hai người ướt đẫm ôm chặt nhau. Kha Dục nhìn cô với ánh mắt ướt át say đắm, thậm chí cả đôi môi và lưỡi của cậu khi chạm vào cô cũng vậy, ẩm ướt và nóng bỏng. Họ đứng sát nhau, cổ của người này cúi xuống còn người kia ngẩng lên, hôn nhau đắm đuối không chút kẽ hở. Tư thế này thậm chí còn thân mật hơn cả việc làm tình.
Từ phòng tắm bước ra, Kha Dục rót một cốc nước cho cô, cô uống được một nửa, Kha Dục uống nốt phần còn lại. Cả hai nắm tay nhau, tắt đèn phòng khách rồi cùng đi lên lầu.
Khi đi ngang qua căn phòng nhỏ của Kha Dục, Lâm Hỉ Triều dừng bước, gãi gãi ngón út của cậu: "Tôi có thể vào đó xem lại một chút được không?"
Kha Dục mở cửa, dẫn cô vào trong.
Đèn bật sáng.
Căn phòng rõ ràng đã được cậu dọn dẹp, ngăn nắp hơn lần trước rất nhiều. Trên tường vẫn treo những bức tranh đó, hình ảnh của Lâm Hỉ Triều năm mười bốn tuổi luôn ở vị trí trung tâm của tầm nhìn, chỉ cần bước vào là có thể thấy ngay.
Kha Dục đặt đầu lên đỉnh đầu cô, toàn thân cậu lười biếng, cùng cô nhìn ngắm bức tường đó.
"Những gì cậu nói lần trước đều là thật chứ?" Cô đột nhiên hỏi.
Từ trên đầu phát ra một tiếng cười khẽ: "Em vẫn không tin à?"
"Cũng không hẳn là không tin." Lâm Hỉ Triều lúng túng nói: "Chỉ là tôi nghĩ, cậu không phải là người như vậy."
Kha Dục không nói gì, chỉ đáp nhẹ một tiếng, cằm đè xuống mạnh hơn một chút.
"Vậy nên cái ngày tôi bắt gặp cậu thủ d.âm, không phải cũng là cậu cố tình sao?"
Cậu thờ ơ đáp lại một tiếng.
Lâm Hỉ Triều hít một hơi: "Nếu người lên lầu đưa canh không phải là tôi thì sao?"
Cậu cười: "Không có nếu, trước đó tôi đã thử rất nhiều lần rồi, lần đó không được, sẽ có lần sau."
"Vậy nên không phải là ngẫu nhiên hay tình cờ, mà là tôi luôn chờ đợi em."
Cô ngẩng đầu, từ dưới nhìn lên cậu, nhíu mày với một biểu cảm khó hiểu, hỏi tại sao cậu lại dùng cách đó?
Bạn bè và những người quen của Lâm Hỉ Triều khi yêu thường theo một trình tự là thích thì tỏ tình, sau đó bắt đầu mối quan hệ từ đơn phương đến song phương, tìm hiểu rõ tình cảm rồi mới chính thức ở bên nhau.
Cô cũng luôn nghĩ như vậy, nên đối với tình cảm của Kha Dục, cô luôn cảm thấy bối rối và phản kháng.
Kha Dục hỏi ngược lại: "Lần đầu gặp em có ấn tượng gì về tôi?"
"Cậu có vẻ lạnh lùng." Lâm Hỉ Triều nghĩ một lúc rồi cười: "Cũng hơi giả tạo."
Giữa đêm khuya đội mũ đến tủ lạnh lấy đồ uống, trên bục giảng nói mọi người cố gắng đuổi kịp cậu.
Thực sự là một ký ức khó quên.
Lúc đó cô tự động xếp cậu vào loại học sinh giỏi lớp chọn, nhìn người khác như rác rưởi.
Ngưỡng mộ thì có, nhưng "kính nhi viễn chi (*)."
(*) Ngưỡng mộ nhưng không muốn gần
Kha Dục: "Dù sao chúng ta cũng không phải là người cùng đường, đúng không?"
Cô gật đầu.
"Vậy đấy." Kha Dục vòng tay qua eo cô, cúi xuống áp mặt vào cổ cô: "Phần lớn các mối quan hệ đều là tìm kiếm sự tương đồng nào đó, đối phương ít nhiều cũng phải có những điểm giống hoặc tương tự với em."
"Chúng ta không phải là người cùng một đường, em thấy tôi luôn muốn tránh xa tôi, nếu tôi tiếp cận em theo cách mà em cho là đúng, em sẽ nghĩ sao?"
"Tôi sẽ nghĩ cậu đang đùa giỡn." Cô phồng má: "Có thể còn nghĩ cậu đang lừa tôi."
Cô thật sự đã thầm nghĩ về cảnh tượng đó.
Cô nhớ có một thời gian Từ Viện Viện rất thích kiểu đóa hoa kiêu ngạo, nhưng Lâm Hỉ Triều thì không thể cảm nhận được.
Cô không thích những người được nâng lên cao như thần thánh, xa cách không thể với tới, cô không thích bị người khác nhìn xuống.
Theo một cách nào đó, việc bắt gặp Kha Dục thủ d.âm cũng có thể coi là một vết nứt nhỏ. Đồng ý cá cược với cậu cũng bởi vì trước khi bắt đầu, cả hai đều ở thế ngang nhau, đứng ở hai đầu cân.
Lâm Hỉ Triều chớp mắt, nhìn vào ánh mắt chòng chọc của Kha Dục: "Vậy chúng ta sẽ tiếp tục đánh cược chứ?"
"Em còn muốn chia tay không?"
Bỗng nhiên yên lặng.
Lâm Hỉ Triều im lặng rất lâu.
Cuối cùng, cô khẽ lắc đầu, cô cố gắng bắt chước cách nói của Kha Dục, nhưng lại nói vấp váp——
"Anh ngoan một chút... chúng ta sẽ không chia tay."
-
Ngày hôm sau, hai người ngủ đến trưa mới dậy, ăn một bữa gần đó, Kha Dục nói phải lái xe đi lấy túi cho mẹ cậu.
Cậu thi đậu vào đội tuyển quốc gia, bố cậu chẳng có phản ứng gì, ngược lại còn ở cửa hàng H đặt cho mẹ hai chiếc túi khó đặt, hôm nay nhân viên bán hàng nói hàng đã về, cậu phải đến Trung tâm Thương mại Quốc Kim để lấy.
Lâm Hỉ Triều ngồi ghế phụ hỏi: "Chú Kha và dì bao lâu rồi không gặp nhau?"
Thích Cẩn ở Phù Thành có sự nghiệp riêng, còn bố của Kha Dục lại chủ yếu ở Bắc Kinh, hai vợ chồng thường xuyên sống xa nhau.
"Cũng được một thời gian rồi." Kha Dục chống khuỷu tay lên cửa sổ xe, tay còn lại nắm vô lăng: "Nhưng hai người họ muốn gặp nhau cũng dễ thôi, chỉ cần một câu là được."
Lâm Hỉ Triều nghe vậy thì im lặng.
Có những cặp vợ chồng sống xa nhau vì theo đuổi sự nghiệp và ước mơ của riêng mình, còn có những cặp chia cách, như bố mẹ cô, vì phải bươn chải kiếm sống.
Đac rất lâu rồi cô chưa về nhà.
Lâm Hỉ Triều không nói gì, co ngón tay lại, nhìn ra ngoài cửa sổ.
Kha Dục liếc nhìn cô, ngồi thẳng lưng, đổi tay lái, tay phải đưa sang xoa nhẹ đầu ngón tay của cô, không nói gì thêm.
Đến lối vào Trung tâm Thương mại Quốc Kim, nhân viên bán hàng đã đứng ngoài đợi với chiếc túi, cậu nhận túi rồi đặt vào ghế sau.
Gần đó có một tiệm bán bánh sừng bò bơ mà mẹ Lâm rất thích, Lâm Hỉ Triều muốn mua một ít mang về, cô nói với Kha Dục.
Kha Dục: "Vậy để anh đi với em, em đợi anh đỗ xe đã."
"Cũng gần thôi, em sẽ quay lại ngay."
Cô xuống xe, vẫy tay chào Kha Dục, tay đút túi bước đi.
Rẽ một góc, đi vào phố, khu vực đông đúc, ở đây có nhiều quán trò chơi, phòng chơi boardgame, các quán lẩu, đồ ăn, thức uống, rất nhiều sinh viên thích tụ tập ở đây.
Lâm Hỉ Triều đi xuyên qua đám đông, vai bị ai đó vỗ nhẹ.
Cô quay đầu lại, khi nhìn rõ người đó thì lập tức nhíu mày, đứng thẳng, bước nhanh một bước.
Phương Húc.
Phương Húc vẫn giữ vẻ ngông nghênh, chỉ có điều gương mặt bên trái bị trầy xước một mảng lớn, vẫn còn vết bầm tím, rõ ràng là bị thương không nhẹ.
Thấy Lâm Hỉ Triều căng thẳng như vậy, cậu ta lập tức giơ tay lùi lại một bước: "Sợ gì chứ, tôi chỉ muốn chào một câu, phải sợ thì là tôi sợ cậu mới đúng đó."
Nói rồi, cậu ta nhìn quanh Lâm Hỉ Triều: "Kha Dục không đi cùng à?"
"Ở phía sau."
Cô thờ ơ đáp, liếc nhìn vết sẹo của cậu ta, rồi bước về phía cửa tiệm bánh sừng bò bơ.
"Cậu mua gì, tôi mời cậu nhé?"
"Không cần."
Lâm Hỉ Triều không để ý đến cậu ta.
Trước cửa tiệm bánh sừng bò bơ, xếp hàng khá đông, cô đứng ở cuối hàng.
Phương Húc vuốt vuốt tóc, đi theo bên cạnh Lâm Hỉ Triều, khoanh tay nhìn cô, tự nhiên lên tiếng: "Này, Kha Dục có kể cho cậu nghe về chuyện lần trước không?"
Cô vẫn không quay đầu lại, chỉ nghe thấy Phương Húc cười khẩy.
"Thằng đó đánh tôi như thế này mà không đền một xu, còn bảo muốn đòi tiền thì lên tòa án kiện nó đi. Cậu ta thật giỏi, giờ tôi chẳng đi học được nữa, muốn vào trường nghề, mà ngay cả trường nghề cũng không nhận."
Lâm Hỉ Triều khẽ chớp mắt, nghiêng đầu, đối diện với gương mặt mỉa mai của Phương Húc.
"Cậu biết tại sao trường nghề cũng không nhận tôi không? Vì thằng bạn trai cậu lục lại hồ sơ đã tẩy từ mấy trăm năm trước của tôi, dán cho tôi cái mác tội phạm chưa thành niên, tôi bị giam ở trại tạm giam hơn mười ngày, có ngay một cái án tích."
Phương Húc cười nhạo: "Kha Dục đúng là đồ rác rưởi, Lâm Hỉ Triều, cậu làm sao mà chịu đựng nổi thằng đó hay vậy?"
"Nó ngoài cái nhà giàu ra thì có gì khác tôi?"
Lâm Hỉ Triều nghe mà thấy phiền, đúng lúc cô gái phía trước vừa rời đi, cô chỉ vào bánh sừng bò bơ trong tủ kính rồi gọi nhân viên. Phương Húc vẫn lảm nhảm bên cạnh.
"Loại con nhà giàu như nó tôi hiểu rõ lắm, cấp ba bị trường quản thì không sao, lên đại học chắc chắn sẽ thác loạn với mấy em hot girl trên mạng ngay thôi ấy mà, loạn lắm."
"Tôi khuyên cậu đừng nghiêm túc với nó quá, cậu đấu không lại thằng đó đâu, nó còn nói tôi mại dâm, mẹ nó, không biết nó đã chơi bao nhiêu con rồi!"
"Phương Húc."
Lâm Hỉ Triều đút tay vào túi, quay người đối diện cậu ta: "Cậu đừng nói về cậu ấy nữa, cậu ấy cũng không muốn dính dáng gì tới loại người như cậu."
Phương Húc im lặng, nhướn mày: "Loại người như tôi?"
Cô đưa tay nhận túi bánh sừng bò bơ từ nhân viên, một cô gái nhỏ bé, ngoan ngoãn đứng trước mặt cậu ta, nói một cách bình tĩnh.
"Nếu cậu ấy là rác rưởi, thì cậu là một đống phân, đừng ra ngoài làm người ta buồn nôn nữa, về cái hố phân của cậu mà ở đi."
Nói xong, Lâm Hỉ Triều bình tĩnh rút ánh mắt lại, húc vào vai cậu ta rồi hòa vào đám đông.
...
Trên đường về, cô khá hối hận.
Sao lại không nhịn được mà nói những lời thô tụ.c như vậy.
À...
Đúng là phiền phức.
Lâm Hỉ Triều nhíu mày, bỏ một miếng bánh sừng bò bơ vào miệng, nuốt xuống cảm giác khó chịu đó.
Rẽ vào một góc, cô nhìn thấy chiếc xe của Kha Dục đang đậu đó, cậu ngồi trong xe, dựa vào ghế, mắt dán vào điện thoại.
Cô dừng bước, vừa nhai bánh vừa nhìn cậu qua kính chắn gió phía trước.
Có lẽ cô đa nhìn hơi lâu nên Kha Dục cũng có cảm giác, cậu ngẩng đầu lên nhìn cô, rồi sau đó ngay lập tức nhét điện thoại vào túi, thấy cô đứng im thì nhướn mày, bây giờ trông cô vừa ngơ ngác vừa ngốc nghếch.
Tay cậu đã đặt lên chốt cửa, như muốn xuống xe.
Trông thật đáng yêu.
Lâm Hỉ Triều thở dài một hơi.
À.
Bỗng nhiên cô có chút hiểu ra.
Cá Cược - Mộc Khẩu Ngân
Chương 54: Em còn muốn chia tay nữa không?
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương