Cả Giới Giải Trí Đều Mong Tôi Im Miệng
Chương 89: Mẹ là mẹ con đây!
Khi quay về đến miếu Đông Nhạc, vị đạo trưởng xem chuyện cho nhà họ Nhâm hẵng còn ngơ ngác.
Thấy y quay về, mấy đạo trưởng khác của miếu Đông Nhạc bèn hỏi: "Về rồi à? Thuận lợi không?"
Vị đạo trưởng kia lẳng lặng gật đầu, sau đó lại quay về phòng mình không khác gì một du hồn. Đợi đến khi xung quanh chỉ còn một mình, y mới không kiềm nén nét mặt được nữa.
Nhà họ Nhâm nhận nhầm con!!
Mà đứa con thật sự lại chính là Mạnh Thiểu Du!!
Thậm chí đạo trưởng còn không biết giữa hai thông tin này thì cái nào gây chấn động hơn.
Là một trong những gia đình giàu có bậc nhất tại Bắc Kinh, tuy nhà họ Nhâm không hề phô trương thân thế, nhưng điều đó cũng không có nghĩa là họ dễ bắt nạt.
Nếu cậu thiếu gia giả mạo kia có thể lừa đẹp nhà họ Nhâm thì không nói, nhưng bây giờ sự việc đã bại lộ, chắc hẳn sẽ lớn chuyện.
Vị đạo trưởng này cũng chẳng thương hại gì kẻ lừa đảo, y chỉ không yên lòng về việc mình bất cẩn nghe được bí mật của hào môn.
Quan trọng hơn cả, thiếu gia thực sự của nhà họ Nhâm lại chính là Mạnh Thiểu Du, có ai ở miếu Đông Nhạc này mà không biết đến đạo trưởng Tiểu Mạnh chứ?
Sau khi lấy lại tinh thần, vị đạo trưởng này lại càng tức giận với tên lừa đảo hơn.
Đến y còn như thế, sao người họ Nhâm không cảm thấy phẫn nộ cho được.
Sau khi tên lừa đảo bị bảo vệ khống chế ở công ty, cậu cả Nhâm bèn đưa cậu ta quay về nhà họ Nhâm. Tên hiện tại của kẻ lừa đảo là Dư Vĩnh Nhạc, khi bị đưa về nhà họ Nhâm, cậu ta vẫn còn mang vẻ mặt ngây thơ vô tội.
Lúc nhìn thấy bà Nhâm, cậu ta vô thức gọi: "Mẹ ơi, chuyện này là sao vậy ạ? Anh hai..."
Cậu ta còn chưa nói xong thì bà Nhâm đã giận tái mặt, bà lạnh lùng nói: "Im ngay! Cậu gọi ai là mẹ hả!"
Bà Nhâm vốn là một người phụ nữ rất dịu dàng, nhưng lúc bấy giờ khi nhìn thấy Dư Vĩnh Nhạc, bà lại ôm dáng vẻ rất hung dữ.
Dư Vĩnh Nhạc sững sờ trong chốc lát, cậu ta vẫn chưa kịp định hình, nói với vẻ mặt ngoan ngoãn: "Mẹ ơi, cả nhà làm sao vậy?"
Trước kia bà Nhâm rất thích mỗi khi cậu ta giả ngu giả ngây, Dư Vĩnh Nhạc bèn nghĩ lúc này cậu ta cũng có thể chiếm lấy trái tim bà.
Nhưng cậu ta lại không biết rằng, giờ đây tình cảm mà bà Nhâm dành cho cậu ta chỉ còn lại sự chán ghét.
"Sao vậy à?" Bà Nhâm lạnh lùng nói, "Tôi còn muốn hỏi cậu đây này."
"Chúng tôi muốn tìm về con ruột của mình, chứ không phải là một kẻ lừa đảo như cậu!"
Bà vừa dứt lời, Dư Vĩnh Nhạc đã trợn to hai mắt, sau đó cậu ta vội vàng nói: "Lừa đảo gì cơ ạ? Mẹ, bác sĩ đã nói rồi mà, không phải DNA của chúng ta khớp nhau sao?"
Trước đó vì cậu cả Nhâm hiến máu cứu người nên mới trùng hợp tìm được người thân mà!
Lúc này ông Nhâm mở miệng nói: "Vậy à? Thế thì chúng ta kiểm tra lại lần nữa đi."
Dư Vĩnh Nhạc: "..."
Cậu ta không dám nói tiếp nữa.
Dư Vĩnh Nhạc đứng chết trân, trước mặt cậu ta là gia đình nhà họ Nhâm, ba người lúc trước còn đối xử với cậu ta như người thân, giờ đây đã mang vẻ mặt lạnh lùng...
Sao có thể bại lộ chứ?
Dư Vĩnh Nhạc giật thót trong lòng, song ngoài mặt lại nói: "Sao phải kiểm tra lại chứ ạ... Bệnh viện có thể chứng minh..."
Cậu cả Nhâm lại khẩu Phật tâm xà, anh nhìn cậu ta rồi cười nói: "Tiểu Nhạc à, nếu em thật sự là em trai anh, vậy thì kiểm tra lại lần nữa cũng đâu thể thay đổi kết quả đó, phải không nào?"
"Hay là, cậu sợ... sợ lần này không có ai làm giả kết quả cho cậu nữa?"
Sắc mặt Dư Vĩnh Nhạc trắng bệch, sau đó lại lắc đầu quầy quậy: "Không phải đâu!"
Nhưng dù cậu ta có chống chế thế nào thì người nhà họ Nhâm cũng không tin. Lúc bấy giờ ông Nhâm gọi bác sĩ gia đình đến, họ trực tiếp lấy máu tại hiện trường rồi đem đi bệnh viện xét nghiệm.
Lần trước vì quá kích động, bọn họ thử máu ngay tại bệnh viện đó. Niềm vui tìm lại được người thân đã mất khiến bọn họ không màng đến những chi tiết nhỏ nhặt, bây giờ ngẫm lại mới thấy quy trình khi ấy thật qua loa.
Cũng có khả năng bệnh viện chữa trị cho Dư Vĩnh Nhạc đã nói xằng nói xiên rằng cậu ta và cậu cả nhà họ Nhâm có quan hệ máu mủ, nếu vậy thì hiển nhiên bọn họ đã chuẩn bị đâu ra đó...
Bọn họ cứ thế mà bị lừa đẹp!
Lúc bấy giờ khi nhớ đến, hai người đàn ông nhà họ Nhâm cũng không khỏi bẽ bàng.
Bọn họ lại thử máu một lần nữa, bệnh viện là do bọn họ điều hành, bác sĩ cũng là bác sĩ bên phía bọn họ, còn có quản gia chứng kiến toàn bộ hành trình, nên sẽ không có khả năng bị đánh tráo.
Vì là bệnh viện tư nhân nên có kết quả rất nhanh, không bao lâu sau thì bác sĩ đã đưa kết quả đến.
Đúng như dự kiến...
Dư Vĩnh Nhạc hoàn toàn không có quan hệ máu mủ với bọn họ!
Đọc báo cáo xong, sắc mặt ông Nhâm chợt tối đi.
Dư Vĩnh Nhạc không thể ngờ được mình đã bại lộ chỉ sau vài ngày! Cậu ta liếc nhìn người nhà họ Nhâm, bờ môi run rẩy không nói nổi nên lời.
Bà Nhâm nhìn cậu ta, chỉ cảm thấy hết sức mệt mỏi, bà thở dài nói: "Tôi không muốn nhìn thấy cậu ta nữa."
Những người có mặt trong phòng bèn đưa Dư Vĩnh Nhạc đi. Lừa gạt là một chuyện, nhưng quan trọng nhất vẫn là người đứng sau cậu ta.
Bố con nhà họ Nhâm không tin rằng cậu ta có lá gan và điều kiện để thực hiện kế hoạch này một mình.
- -
Sau khi giải quyết Dư Vĩnh Nhạc, nhà họ Nhâm lại suy xét đến một vấn đề khác.
Tìm được con ruột rồi...
Bà Nhâm và cậu cả Nhâm cũng không hề xa lạ với cái tên Mạnh Thiểu Du!
Nghĩ đến việc con trai mình tham gia tiệc giới thiệu của kẻ lừa đảo, còn trông thấy bà và kẻ lừa đảo nói cười vui vẻ...
Bà Nhâm càng nghĩ càng cảm thấy trái tim mình tan nát!
Cậu cả Nhâm cũng có tâm trạng phức tạp vô cùng, em trai anh còn chưa gọi một tiếng 'anh hai' mà đã bị Dư Giang Hòa tha đi mất rồi! Nếu hỏi bây giờ anh có tâm trạng gì thì đó chắc chắn là hối hận...
Vô cùng hối hận.
Bàn đi bàn lại, cuối cùng ba người nhà họ Nhâm vẫn quyết định chọn một ngày để đến gặp Mạnh Thiểu Du.
- -
Trong khoảng thời gian này Mạnh Thiểu Du cũng không bận lắm, phần lớn thời gian cậu đều ở bên thầy Dư.
Gần đây tổ chức phù thủy kia cũng không rục rịch gì, trong nhà lại có thêm hai sinh vật thần bí cần được chăm sóc, nên Mạnh Thiểu Du không hề đi ra ngoài.
Dư Giang Hòa cũng rất vui vẻ vì chuyện này, hai người cứ vậy mà bám dính lấy nhau. Họ thân mật đến mức Ngao Huyền cũng không thèm lên mạng đọc fanfic nữa.
Sau đó, người nhà họ Nhâm lại tìm đến.
Ông Nhâm và cậu cả dời lại công việc rồi đưa bà Nhâm đến nhà hỏi thăm.
Lúc bấm chuông bà Nhâm vẫn còn không yên, trong lòng vô cùng sầu lo.
Nhưng rất nhanh sau đó, Mạnh Thiểu Du đã ra mở cửa cho bọn họ.
Khi ở nhà Mạnh Thiểu Du ăn mặc rất thoải mái, không có sự nghiêm chỉnh như trong bữa tiệc giới thiệu, cũng không có sự xa cách của một đạo sĩ. Không biết vừa rồi trong nhà có chuyện gì vui, mà khi mở cửa, trong mắt Mạnh Thiểu Du còn chưa vơi đi ý cười, thoạt nhìn cậu vô cùng tươi tắn đáng yêu.
Ba người nhà họ Nhâm: "...!"
Dễ thương quá đi!
Mạnh Thiểu Du nhìn thấy bọn họ thì không khỏi bất ngờ, nhưng rất nhanh sau đó cậu lại nói: "Xin chào, mời mọi người vào."
Nghe giọng điệu bình thản này, bà Nhâm lại không kiềm được nỗi xót xa, ông Nhâm đành lặng lẽ níu tay bà, sau đó cả ba người bèn đi vào trong.
Chuyện Mạnh Thiểu Du và thầy Dư ở chung cũng không phải việc gì quá ngạc nhiên, cho nên ba người nhà họ Nhâm cũng không bất ngờ về chuyện cậu ra đón khách.
Dư Giang Hòa châm trà cho bọn họ rồi lại ngồi xuống sô pha với Mạnh Thiểu Du, anh hỏi: "Thưa cô chú, cả nhà đến đây là có việc gì ạ?"
Bà Nhâm hơi do dự một lát, sau đó lại đưa mắt nhìn Mạnh Thiểu Du rồi hỏi thật cẩn thận: "Cô có thể xem tay trái của con được không?"
Mạnh Thiểu Du hơi bất ngờ, nhưng rồi cậu vẫn đưa tay ra.
Trong bàn tay trái trắng nõn là một nốt ruồi đỏ be bé, trông cứ như một hạt đậu đỏ giấu trong lòng bàn tay.
Bà Nhâm vươn tay ra chạm vào thật cẩn thận, sau đó thì rơi nước mắt.
Bà nhìn Mạnh Thiểu Du mà nước mắt rơi xuống không ngừng, bà khóc nức lên nói: "Phải! Phải! Đúng là con rồi!"
Bà Nhâm vừa khóc vừa ôm lấy tay trái của Mạnh Thiểu Du. Nước mắt rơi xuống nốt ruồi đỏ trong lòng bàn tay cậu, lưu lại cảm giác ẩm ướt nhưng ấm áp lạ thường. Mạnh Thiểu Du chợt nghe bà nói: "Rốt cuộc mẹ cũng tìm được con rồi..."
Mạnh Thiểu Du khựng lại, sau đó cậu nhìn về phía Dư Giang Hòa.
Thầy Dư bèn ôm lấy vai cậu, tuy anh không nói gì, nhưng chỉ riêng động tác lặng lẽ này đã ngỏ ý anh sẽ luôn đứng về phía cậu.
Bà Nhâm vẫn còn đang xúc động, Mạnh Thiểu Du bèn hít sâu một hơi rồi mở lời: "Cô ơi, cô bình tĩnh đã..."
Cậu nói: "Không phải cô đã tìm được con ruột của mình rồi sao ạ?"
Bà Nhâm khóc đến mức nghẹn ngào, chỉ có thể lắc đầu không ngừng. Đúng lúc này ông Nhâm lại mở miệng nói: "Đó là một kẻ lừa đảo, cả nhà đã điều tra rõ ràng rồi, cậu ta không phải là con trai của nhà họ Nhâm!"
Về phần nốt ruồi đỏ, trong lúc thử máu bác sĩ cũng đã kiểm tra, đó là nốt ruồi cậu ta tự chấm lên sau khi trưởng thành!
Vốn là người giỏi kiềm chế cảm xúc, nhưng khi được nhìn thấy con trai ruột, ông Nhâm cũng không kiềm được hốc mắt đỏ bừng, ông nhìn về phía Mạnh Thiểu Du rồi kiên định nói: "Con trai, con chính là con của bố mẹ!"
Mạnh Thiểu Du vẫn lặng im.
Tay cậu vẫn đang bị bà Nhâm nắm lấy, hơi ấm từ lòng bàn tay của đối phương không ngừng truyền đến, khiến cậu cũng không dằn xuống được cơn xúc động.
Cảm xúc luôn bị cậu đè nén xuống tận đáy lòng bỗng trào lên cuồn cuộn.
Cậu cả Nhâm lại nói thêm: "Em à, cả nhà đã nhìn rõ cái tên lừa đảo kia rồi. Cả nhà sẽ lập tức công bố bộ mặt thật của cậu ta, để tất cả mọi người đều biết ai mới thật sự là người nhà họ Nhâm!"
"Về với cả nhà nhé?"
Lúc này bà Nhâm cũng gạt đi hai mắt đẫm lệ, giương đôi mắt ngấn nước nhìn Mạnh Thiểu Du rồi dịu dàng nói: "Được không con?"
Mạnh Thiểu Du mím môi.
Đây từng là cảnh tượng mà cậu đã ảo tưởng vô số lần, cậu cứ ngỡ mình là một đứa trẻ bị bỏ rơi, cả đời này cũng không thể tìm lại người thân được nữa...
Thật ra nếu quan sát cẩn thận, ta có thể thấy Mạnh Thiểu Du trông khá giống nhà họ Nhâm. Chẳng qua không giống với cậu cả có ngũ quan và đường nét kiên nghị, Mạnh Thiểu Du lại sở hữu gương mặt tinh xảo giống bà Nhâm hơn, song một số chi tiết nho nhỏ lại phỏng theo ngoại hình của ông Nhâm.
Có nhìn thế nào thì người nhà họ Nhâm cũng cảm thấy đây chính là người thân của bọn họ!
Bà Nhâm nhìn Mạnh Thiểu Du với ánh mắt thiết tha. Cậu cũng trông về phía bà, trong khoảnh khắc ánh nhìn hai người chạm nhau, sự cảm ứng đặc biệt của tình mẫu tử khiến đáy lòng họ không khỏi run lên.
Mạnh Thiểu Du chợt rút tay mình về. Bà Nhâm nhíu mày rồi dè dặt hỏi: "...Có phải vì cả nhà làm sai chỗ nào không con?"
Không phải.
Cổ họng Mạnh Thiểu Du khô khốc. Cậu chỉ rất đỗi bất ngờ, nên trong khoảnh khắc cũng không biết nên đáp lại như thế nào.
Cậu bèn quay đầu nhìn về phía Dư Giang Hòa.
Thầy Dư vẫn đang ngồi bên cạnh, khi cảm nhận được ánh mắt của cậu, anh cũng nhìn sang. Đôi mắt anh đen kịt, chỉ trong tích tắc ánh mắt giao nhau đã khiến cậu bình tĩnh lại.
Thầy Dư dịu dàng nhìn cậu rồi nói: "Em quyết định ra sao cũng được cả."
Giọng nói đều đều khiến người khác thật an yên.
Mạnh Thiểu Du khẽ gật đầu, cậu hít sâu một hơi rồi nhìn về phía ba người nhà họ Nhâm: "...C-có thể cho cháu một thời gian được không ạ? Có lẽ chúng ta cũng nên xét nghiệm DNA?"
Người nhà họ Nhâm liếc nhìn nhau, tuy thất vọng nhưng đây cũng là điều họ đã lường trước.
Dù sao đây cũng không phải là chuyện người ta có thể dễ dàng đưa ra quyết định.
Về phần DNA, theo nguyện vọng của Mạnh Thiểu Du, họ vẫn xét nghiệm một lần nữa.
Lúc bấy giờ người nhà họ Nhâm chỉ cảm thấy thời gian trôi qua quá chậm. Bọn họ ngồi trong phòng khách nhà họ Dư, chỉ tiếc là không thể bắt bác sĩ làm ra cỗ máy thời gian, để kết quả có thể được xác minh nhanh hơn một chút!
Sau đó...
Kết quả đúng như mong đợi!
Mạnh Thiểu Du chính là đứa bé bị bắt đi năm đó!
Tất cả mọi người ở đó đều thở phào nhẹ nhõm. Ánh mắt bà Nhâm lại càng tha thiết hơn, bà chỉ muốn đưa Mạnh Thiểu Du trở về nhà họ Nhâm ngay lập tức.
Nhưng cuối cùng cậu vẫn từ chối.
Lúc rời khỏi nhà họ Dư, bà Nhâm vẫn trưng ra vẻ mặt không nỡ.
Mạnh Thiểu Du đành phải hứa cuối tuần cậu sẽ đến nhà họ Nhâm ăn cơm, lúc bấy giờ bà Nhâm mới yên tâm lên xe.
Trên đường về, tâm trạng của gia đình họ Nhâm cũng có vẻ thoải mái. Bà Nhâm lấy di động ra, trên màn hình là WeChat của Mạnh Thiểu Du mà bà vừa xin được. Bà còn đang nghĩ ngợi nên nói gì với con mình, đúng lúc này di động lại nhận được một thông báo.
Tin giật gân! Bí mật của giới nhà giàu, có người giả mạo cậu thiếu gia họ Nhâm vừa được nhận về?!
—
Hết chương 89.
Thấy y quay về, mấy đạo trưởng khác của miếu Đông Nhạc bèn hỏi: "Về rồi à? Thuận lợi không?"
Vị đạo trưởng kia lẳng lặng gật đầu, sau đó lại quay về phòng mình không khác gì một du hồn. Đợi đến khi xung quanh chỉ còn một mình, y mới không kiềm nén nét mặt được nữa.
Nhà họ Nhâm nhận nhầm con!!
Mà đứa con thật sự lại chính là Mạnh Thiểu Du!!
Thậm chí đạo trưởng còn không biết giữa hai thông tin này thì cái nào gây chấn động hơn.
Là một trong những gia đình giàu có bậc nhất tại Bắc Kinh, tuy nhà họ Nhâm không hề phô trương thân thế, nhưng điều đó cũng không có nghĩa là họ dễ bắt nạt.
Nếu cậu thiếu gia giả mạo kia có thể lừa đẹp nhà họ Nhâm thì không nói, nhưng bây giờ sự việc đã bại lộ, chắc hẳn sẽ lớn chuyện.
Vị đạo trưởng này cũng chẳng thương hại gì kẻ lừa đảo, y chỉ không yên lòng về việc mình bất cẩn nghe được bí mật của hào môn.
Quan trọng hơn cả, thiếu gia thực sự của nhà họ Nhâm lại chính là Mạnh Thiểu Du, có ai ở miếu Đông Nhạc này mà không biết đến đạo trưởng Tiểu Mạnh chứ?
Sau khi lấy lại tinh thần, vị đạo trưởng này lại càng tức giận với tên lừa đảo hơn.
Đến y còn như thế, sao người họ Nhâm không cảm thấy phẫn nộ cho được.
Sau khi tên lừa đảo bị bảo vệ khống chế ở công ty, cậu cả Nhâm bèn đưa cậu ta quay về nhà họ Nhâm. Tên hiện tại của kẻ lừa đảo là Dư Vĩnh Nhạc, khi bị đưa về nhà họ Nhâm, cậu ta vẫn còn mang vẻ mặt ngây thơ vô tội.
Lúc nhìn thấy bà Nhâm, cậu ta vô thức gọi: "Mẹ ơi, chuyện này là sao vậy ạ? Anh hai..."
Cậu ta còn chưa nói xong thì bà Nhâm đã giận tái mặt, bà lạnh lùng nói: "Im ngay! Cậu gọi ai là mẹ hả!"
Bà Nhâm vốn là một người phụ nữ rất dịu dàng, nhưng lúc bấy giờ khi nhìn thấy Dư Vĩnh Nhạc, bà lại ôm dáng vẻ rất hung dữ.
Dư Vĩnh Nhạc sững sờ trong chốc lát, cậu ta vẫn chưa kịp định hình, nói với vẻ mặt ngoan ngoãn: "Mẹ ơi, cả nhà làm sao vậy?"
Trước kia bà Nhâm rất thích mỗi khi cậu ta giả ngu giả ngây, Dư Vĩnh Nhạc bèn nghĩ lúc này cậu ta cũng có thể chiếm lấy trái tim bà.
Nhưng cậu ta lại không biết rằng, giờ đây tình cảm mà bà Nhâm dành cho cậu ta chỉ còn lại sự chán ghét.
"Sao vậy à?" Bà Nhâm lạnh lùng nói, "Tôi còn muốn hỏi cậu đây này."
"Chúng tôi muốn tìm về con ruột của mình, chứ không phải là một kẻ lừa đảo như cậu!"
Bà vừa dứt lời, Dư Vĩnh Nhạc đã trợn to hai mắt, sau đó cậu ta vội vàng nói: "Lừa đảo gì cơ ạ? Mẹ, bác sĩ đã nói rồi mà, không phải DNA của chúng ta khớp nhau sao?"
Trước đó vì cậu cả Nhâm hiến máu cứu người nên mới trùng hợp tìm được người thân mà!
Lúc này ông Nhâm mở miệng nói: "Vậy à? Thế thì chúng ta kiểm tra lại lần nữa đi."
Dư Vĩnh Nhạc: "..."
Cậu ta không dám nói tiếp nữa.
Dư Vĩnh Nhạc đứng chết trân, trước mặt cậu ta là gia đình nhà họ Nhâm, ba người lúc trước còn đối xử với cậu ta như người thân, giờ đây đã mang vẻ mặt lạnh lùng...
Sao có thể bại lộ chứ?
Dư Vĩnh Nhạc giật thót trong lòng, song ngoài mặt lại nói: "Sao phải kiểm tra lại chứ ạ... Bệnh viện có thể chứng minh..."
Cậu cả Nhâm lại khẩu Phật tâm xà, anh nhìn cậu ta rồi cười nói: "Tiểu Nhạc à, nếu em thật sự là em trai anh, vậy thì kiểm tra lại lần nữa cũng đâu thể thay đổi kết quả đó, phải không nào?"
"Hay là, cậu sợ... sợ lần này không có ai làm giả kết quả cho cậu nữa?"
Sắc mặt Dư Vĩnh Nhạc trắng bệch, sau đó lại lắc đầu quầy quậy: "Không phải đâu!"
Nhưng dù cậu ta có chống chế thế nào thì người nhà họ Nhâm cũng không tin. Lúc bấy giờ ông Nhâm gọi bác sĩ gia đình đến, họ trực tiếp lấy máu tại hiện trường rồi đem đi bệnh viện xét nghiệm.
Lần trước vì quá kích động, bọn họ thử máu ngay tại bệnh viện đó. Niềm vui tìm lại được người thân đã mất khiến bọn họ không màng đến những chi tiết nhỏ nhặt, bây giờ ngẫm lại mới thấy quy trình khi ấy thật qua loa.
Cũng có khả năng bệnh viện chữa trị cho Dư Vĩnh Nhạc đã nói xằng nói xiên rằng cậu ta và cậu cả nhà họ Nhâm có quan hệ máu mủ, nếu vậy thì hiển nhiên bọn họ đã chuẩn bị đâu ra đó...
Bọn họ cứ thế mà bị lừa đẹp!
Lúc bấy giờ khi nhớ đến, hai người đàn ông nhà họ Nhâm cũng không khỏi bẽ bàng.
Bọn họ lại thử máu một lần nữa, bệnh viện là do bọn họ điều hành, bác sĩ cũng là bác sĩ bên phía bọn họ, còn có quản gia chứng kiến toàn bộ hành trình, nên sẽ không có khả năng bị đánh tráo.
Vì là bệnh viện tư nhân nên có kết quả rất nhanh, không bao lâu sau thì bác sĩ đã đưa kết quả đến.
Đúng như dự kiến...
Dư Vĩnh Nhạc hoàn toàn không có quan hệ máu mủ với bọn họ!
Đọc báo cáo xong, sắc mặt ông Nhâm chợt tối đi.
Dư Vĩnh Nhạc không thể ngờ được mình đã bại lộ chỉ sau vài ngày! Cậu ta liếc nhìn người nhà họ Nhâm, bờ môi run rẩy không nói nổi nên lời.
Bà Nhâm nhìn cậu ta, chỉ cảm thấy hết sức mệt mỏi, bà thở dài nói: "Tôi không muốn nhìn thấy cậu ta nữa."
Những người có mặt trong phòng bèn đưa Dư Vĩnh Nhạc đi. Lừa gạt là một chuyện, nhưng quan trọng nhất vẫn là người đứng sau cậu ta.
Bố con nhà họ Nhâm không tin rằng cậu ta có lá gan và điều kiện để thực hiện kế hoạch này một mình.
- -
Sau khi giải quyết Dư Vĩnh Nhạc, nhà họ Nhâm lại suy xét đến một vấn đề khác.
Tìm được con ruột rồi...
Bà Nhâm và cậu cả Nhâm cũng không hề xa lạ với cái tên Mạnh Thiểu Du!
Nghĩ đến việc con trai mình tham gia tiệc giới thiệu của kẻ lừa đảo, còn trông thấy bà và kẻ lừa đảo nói cười vui vẻ...
Bà Nhâm càng nghĩ càng cảm thấy trái tim mình tan nát!
Cậu cả Nhâm cũng có tâm trạng phức tạp vô cùng, em trai anh còn chưa gọi một tiếng 'anh hai' mà đã bị Dư Giang Hòa tha đi mất rồi! Nếu hỏi bây giờ anh có tâm trạng gì thì đó chắc chắn là hối hận...
Vô cùng hối hận.
Bàn đi bàn lại, cuối cùng ba người nhà họ Nhâm vẫn quyết định chọn một ngày để đến gặp Mạnh Thiểu Du.
- -
Trong khoảng thời gian này Mạnh Thiểu Du cũng không bận lắm, phần lớn thời gian cậu đều ở bên thầy Dư.
Gần đây tổ chức phù thủy kia cũng không rục rịch gì, trong nhà lại có thêm hai sinh vật thần bí cần được chăm sóc, nên Mạnh Thiểu Du không hề đi ra ngoài.
Dư Giang Hòa cũng rất vui vẻ vì chuyện này, hai người cứ vậy mà bám dính lấy nhau. Họ thân mật đến mức Ngao Huyền cũng không thèm lên mạng đọc fanfic nữa.
Sau đó, người nhà họ Nhâm lại tìm đến.
Ông Nhâm và cậu cả dời lại công việc rồi đưa bà Nhâm đến nhà hỏi thăm.
Lúc bấm chuông bà Nhâm vẫn còn không yên, trong lòng vô cùng sầu lo.
Nhưng rất nhanh sau đó, Mạnh Thiểu Du đã ra mở cửa cho bọn họ.
Khi ở nhà Mạnh Thiểu Du ăn mặc rất thoải mái, không có sự nghiêm chỉnh như trong bữa tiệc giới thiệu, cũng không có sự xa cách của một đạo sĩ. Không biết vừa rồi trong nhà có chuyện gì vui, mà khi mở cửa, trong mắt Mạnh Thiểu Du còn chưa vơi đi ý cười, thoạt nhìn cậu vô cùng tươi tắn đáng yêu.
Ba người nhà họ Nhâm: "...!"
Dễ thương quá đi!
Mạnh Thiểu Du nhìn thấy bọn họ thì không khỏi bất ngờ, nhưng rất nhanh sau đó cậu lại nói: "Xin chào, mời mọi người vào."
Nghe giọng điệu bình thản này, bà Nhâm lại không kiềm được nỗi xót xa, ông Nhâm đành lặng lẽ níu tay bà, sau đó cả ba người bèn đi vào trong.
Chuyện Mạnh Thiểu Du và thầy Dư ở chung cũng không phải việc gì quá ngạc nhiên, cho nên ba người nhà họ Nhâm cũng không bất ngờ về chuyện cậu ra đón khách.
Dư Giang Hòa châm trà cho bọn họ rồi lại ngồi xuống sô pha với Mạnh Thiểu Du, anh hỏi: "Thưa cô chú, cả nhà đến đây là có việc gì ạ?"
Bà Nhâm hơi do dự một lát, sau đó lại đưa mắt nhìn Mạnh Thiểu Du rồi hỏi thật cẩn thận: "Cô có thể xem tay trái của con được không?"
Mạnh Thiểu Du hơi bất ngờ, nhưng rồi cậu vẫn đưa tay ra.
Trong bàn tay trái trắng nõn là một nốt ruồi đỏ be bé, trông cứ như một hạt đậu đỏ giấu trong lòng bàn tay.
Bà Nhâm vươn tay ra chạm vào thật cẩn thận, sau đó thì rơi nước mắt.
Bà nhìn Mạnh Thiểu Du mà nước mắt rơi xuống không ngừng, bà khóc nức lên nói: "Phải! Phải! Đúng là con rồi!"
Bà Nhâm vừa khóc vừa ôm lấy tay trái của Mạnh Thiểu Du. Nước mắt rơi xuống nốt ruồi đỏ trong lòng bàn tay cậu, lưu lại cảm giác ẩm ướt nhưng ấm áp lạ thường. Mạnh Thiểu Du chợt nghe bà nói: "Rốt cuộc mẹ cũng tìm được con rồi..."
Mạnh Thiểu Du khựng lại, sau đó cậu nhìn về phía Dư Giang Hòa.
Thầy Dư bèn ôm lấy vai cậu, tuy anh không nói gì, nhưng chỉ riêng động tác lặng lẽ này đã ngỏ ý anh sẽ luôn đứng về phía cậu.
Bà Nhâm vẫn còn đang xúc động, Mạnh Thiểu Du bèn hít sâu một hơi rồi mở lời: "Cô ơi, cô bình tĩnh đã..."
Cậu nói: "Không phải cô đã tìm được con ruột của mình rồi sao ạ?"
Bà Nhâm khóc đến mức nghẹn ngào, chỉ có thể lắc đầu không ngừng. Đúng lúc này ông Nhâm lại mở miệng nói: "Đó là một kẻ lừa đảo, cả nhà đã điều tra rõ ràng rồi, cậu ta không phải là con trai của nhà họ Nhâm!"
Về phần nốt ruồi đỏ, trong lúc thử máu bác sĩ cũng đã kiểm tra, đó là nốt ruồi cậu ta tự chấm lên sau khi trưởng thành!
Vốn là người giỏi kiềm chế cảm xúc, nhưng khi được nhìn thấy con trai ruột, ông Nhâm cũng không kiềm được hốc mắt đỏ bừng, ông nhìn về phía Mạnh Thiểu Du rồi kiên định nói: "Con trai, con chính là con của bố mẹ!"
Mạnh Thiểu Du vẫn lặng im.
Tay cậu vẫn đang bị bà Nhâm nắm lấy, hơi ấm từ lòng bàn tay của đối phương không ngừng truyền đến, khiến cậu cũng không dằn xuống được cơn xúc động.
Cảm xúc luôn bị cậu đè nén xuống tận đáy lòng bỗng trào lên cuồn cuộn.
Cậu cả Nhâm lại nói thêm: "Em à, cả nhà đã nhìn rõ cái tên lừa đảo kia rồi. Cả nhà sẽ lập tức công bố bộ mặt thật của cậu ta, để tất cả mọi người đều biết ai mới thật sự là người nhà họ Nhâm!"
"Về với cả nhà nhé?"
Lúc này bà Nhâm cũng gạt đi hai mắt đẫm lệ, giương đôi mắt ngấn nước nhìn Mạnh Thiểu Du rồi dịu dàng nói: "Được không con?"
Mạnh Thiểu Du mím môi.
Đây từng là cảnh tượng mà cậu đã ảo tưởng vô số lần, cậu cứ ngỡ mình là một đứa trẻ bị bỏ rơi, cả đời này cũng không thể tìm lại người thân được nữa...
Thật ra nếu quan sát cẩn thận, ta có thể thấy Mạnh Thiểu Du trông khá giống nhà họ Nhâm. Chẳng qua không giống với cậu cả có ngũ quan và đường nét kiên nghị, Mạnh Thiểu Du lại sở hữu gương mặt tinh xảo giống bà Nhâm hơn, song một số chi tiết nho nhỏ lại phỏng theo ngoại hình của ông Nhâm.
Có nhìn thế nào thì người nhà họ Nhâm cũng cảm thấy đây chính là người thân của bọn họ!
Bà Nhâm nhìn Mạnh Thiểu Du với ánh mắt thiết tha. Cậu cũng trông về phía bà, trong khoảnh khắc ánh nhìn hai người chạm nhau, sự cảm ứng đặc biệt của tình mẫu tử khiến đáy lòng họ không khỏi run lên.
Mạnh Thiểu Du chợt rút tay mình về. Bà Nhâm nhíu mày rồi dè dặt hỏi: "...Có phải vì cả nhà làm sai chỗ nào không con?"
Không phải.
Cổ họng Mạnh Thiểu Du khô khốc. Cậu chỉ rất đỗi bất ngờ, nên trong khoảnh khắc cũng không biết nên đáp lại như thế nào.
Cậu bèn quay đầu nhìn về phía Dư Giang Hòa.
Thầy Dư vẫn đang ngồi bên cạnh, khi cảm nhận được ánh mắt của cậu, anh cũng nhìn sang. Đôi mắt anh đen kịt, chỉ trong tích tắc ánh mắt giao nhau đã khiến cậu bình tĩnh lại.
Thầy Dư dịu dàng nhìn cậu rồi nói: "Em quyết định ra sao cũng được cả."
Giọng nói đều đều khiến người khác thật an yên.
Mạnh Thiểu Du khẽ gật đầu, cậu hít sâu một hơi rồi nhìn về phía ba người nhà họ Nhâm: "...C-có thể cho cháu một thời gian được không ạ? Có lẽ chúng ta cũng nên xét nghiệm DNA?"
Người nhà họ Nhâm liếc nhìn nhau, tuy thất vọng nhưng đây cũng là điều họ đã lường trước.
Dù sao đây cũng không phải là chuyện người ta có thể dễ dàng đưa ra quyết định.
Về phần DNA, theo nguyện vọng của Mạnh Thiểu Du, họ vẫn xét nghiệm một lần nữa.
Lúc bấy giờ người nhà họ Nhâm chỉ cảm thấy thời gian trôi qua quá chậm. Bọn họ ngồi trong phòng khách nhà họ Dư, chỉ tiếc là không thể bắt bác sĩ làm ra cỗ máy thời gian, để kết quả có thể được xác minh nhanh hơn một chút!
Sau đó...
Kết quả đúng như mong đợi!
Mạnh Thiểu Du chính là đứa bé bị bắt đi năm đó!
Tất cả mọi người ở đó đều thở phào nhẹ nhõm. Ánh mắt bà Nhâm lại càng tha thiết hơn, bà chỉ muốn đưa Mạnh Thiểu Du trở về nhà họ Nhâm ngay lập tức.
Nhưng cuối cùng cậu vẫn từ chối.
Lúc rời khỏi nhà họ Dư, bà Nhâm vẫn trưng ra vẻ mặt không nỡ.
Mạnh Thiểu Du đành phải hứa cuối tuần cậu sẽ đến nhà họ Nhâm ăn cơm, lúc bấy giờ bà Nhâm mới yên tâm lên xe.
Trên đường về, tâm trạng của gia đình họ Nhâm cũng có vẻ thoải mái. Bà Nhâm lấy di động ra, trên màn hình là WeChat của Mạnh Thiểu Du mà bà vừa xin được. Bà còn đang nghĩ ngợi nên nói gì với con mình, đúng lúc này di động lại nhận được một thông báo.
Tin giật gân! Bí mật của giới nhà giàu, có người giả mạo cậu thiếu gia họ Nhâm vừa được nhận về?!
—
Hết chương 89.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương