Bên cạnh, Lăng Dao vẫn tiếp tục giải thích: “Vốn dĩ ta định dùng cho Thiều Lai sư điệt, nhưng hắn sau khi nghe ta giới thiệu đã nói rằng sư huynh mới cần hơn, thế nên ta mới để lại cơ hội thử nghiệm quý giá lần đầu này cho sư huynh!”
Nghe Lăng Dao nói vậy, Giang Du coi như đã hiểu, vì sao Thiều Lai lại nói cho Lăng Dao rằng mình đang theo đuổi tiên điện. Hắn căn bản là vì trốn tránh khổ hình mà không chút do dự bán đứng chính mình a!
... Thiệu Lai, cậu không ngờ người mày rậm mắt to như ngươi thế mà cũng là kẻ phản bội!
“Giang sư huynh đừng lo lắng, bất quá chỉ là một chút máu thôi, huynh chính là một Tiên Tôn Nguyên Thần kỳ có thể tùy ý tái tạo thân thể mà!”
Giang Du bi phẫn nghĩ trong lòng, Lăng Dao đã rút ra thanh Đoạn Thủy Kiếm của nàng, từng bước tiến đến chỗ cậu, nhìn qua đã chuẩn bị tự mình lấy máu cho Giang Du.
“Lăng sư muội, khoan đã…”
Nhìn thanh linh kiếm sáng loáng càng ngày càng gần, Giang Du theo bản năng lùi nửa bước, cấp tốc suy nghĩ.
Lăng Dao còn không biết chuyện cậu độ kiếp thất bại mất đi tu vi, nhưng nàng vốn dĩ kiêu căng tùy hứng. Cho dù có biết cậu không có tu vi, cũng chưa chắc đã chịu bỏ qua, có lẽ còn sẽ mày mò ra cái gì gọi là “có thể giúp người khôi phục tu vi”, kỳ thật căn bản chính là đưa cậu sớm hơn đi chuyển thế trùng tu “phát minh”.
“Sư huynh, chẳng lẽ huynh còn không tin ta sao?”
Lăng Dao như nhìn ra sự kháng cự của Giang Du, rất tủi thân hỏi ngược lại.
Giang Du nhìn thiếu nữ đang tủi thân trước mặt, lời từ chối thế mà nhất thời không nói nên lời.
Dù sao, thân phận của Lăng Dao quả thật có chút đặc biệt.
Lăng Dao tuy nói là tiểu sư muội của Bích Vân Tiên Cung, nhưng cũng là do chưởng môn tiền nhiệm của Bích Vân Tiên Cung là Lăng Tiêu mang về, nhập môn còn sớm hơn cả các đệ tử khác.
So với Lâm Giản Thanh trầm mặc ít nói hay Giang Du cao lãnh kiêu ngạo, Lăng Dao với tính cách hoạt bát lại tùy tiện trời sinh đương nhiên được sủng ái hơn một chút, có thể nói là đoàn sủng của cả tông môn. Cho dù trước đây hai người gần như không có giao thoa gì, Giang Du cũng không tiện trực tiếp từ chối nàng.
Hơn nữa, Lăng Dao vẫn là nhân vật chính của một câu chuyện khác trong thế giới này.
Lúc này, Giang Du thoáng nhìn Lâm Giản Thanh ở bên cạnh, trong đầu lóe lên linh quang, đột nhiên có ý tưởng.
“Tinh bàn của Lăng sư muội dường như tương tự với thuật bói toán của chưởng môn sư huynh, không bằng trước tiên để Lâm sư huynh xem có chỗ nào cần cải tiến không.”
Nói vậy, Giang Du dùng ánh mắt điên cuồng ám chỉ Lâm Giản Thanh. Chuyện đã đến nước này, cậu cũng chỉ có thể đặt hy vọng cuối cùng vào Lâm Giản Thanh.
Lâm Giản Thanh không phụ kỳ vọng của Giang Du, hắn như đã hiểu được ám chỉ trong ánh mắt của Giang Du, đi đến trước tinh bàn kia, cẩn thận nhìn hồi lâu.
Sau đó, hắn giơ tay rót một tia kim sắc quang mang vào tinh bàn, quay đầu nói với Giang Du:
“Sửa xong rồi, thử xem đi.”
Giang Du: ??
Khoan đã, cậu chỉ là bảo ngươi tìm cớ đuổi Lăng Dao đi chứ không phải thật sự bảo ngươi sửa cho xong a!
“Sư huynh, huynh muốn tìm cái gì? Ta trước đó đã tự mình thử qua, tính toán rất chuẩn đó!”
Nửa nén hương sau, Lăng Dao đã chuẩn bị xong mọi thứ, nói với Giang Du.
Còn Giang Du với vẻ mặt tuyệt vọng đứng trước tinh bàn kia, bắt đầu cuộc thử nghiệm đầu tiên với phát minh mới của Lăng Dao.
May mắn thay, sau khi được Lâm Giản Thanh cải tiến, tinh bàn này rốt cuộc không còn giống như một tà vật yêu cầu dùng máu tươi để khởi động nữa.
Chỉ cần đặt một vật thuộc về mình vào trong tinh bàn, sau khi khởi động, nó sẽ tự động liên kết với các vì sao có liên quan đến vật đó hoặc bản thân Giang Du.
Ôm tâm thái dù sao cũng chỉ là thử xem, Giang Du đặt mảnh thấu kính vỡ nát kia cùng một sợi tóc của mình vào trong tinh bàn.
“Ta muốn tìm người có liên quan đến thấu kính.”
Theo lời Giang Du nói, tinh bàn khởi động, một dải ngân hà cuồn cuộn hiện lên trước mặt cậu.
Ngay trong dải ngân hà lấp lánh đầy sao kia, có một vì sao sáng nhất, đó đại diện cho người đến đo lường tính toán, tức là bản thân Giang Du. Những vì sao xung quanh thì vây quanh vì sao sáng đó từ từ di chuyển.
Chẳng lẽ, thật sự có thể tính ra cái gì sao?
Nhìn cảnh tượng kỳ lạ như vũ trụ vận hành nhật nguyệt luân phiên trước mắt, Giang Du không khỏi nghĩ trong lòng.
Tuy nhiên, thời gian từng phút từng giây trôi qua, những vì sao đó vẫn không ngừng vận hành, nhưng lại không có một vì sao nào thật sự giao thoa với vì sao đại diện cho Giang Du, phảng phất Giang Du không phải là người của thế giới này.
Thôi được, chính mình quả nhiên không nên có hy vọng.
Rất nhanh Giang Du lại nghĩ lại, cậu vốn dĩ không phải là người của thế giới này, không có bất kỳ liên hệ nào với thế giới này cũng là chuyện hết sức bình thường.
Tuy nhiên, nếu là như vậy, cũng có nghĩa là chính mình cũng không thể tính ra người có liên quan đến thấu kính kia rốt cuộc là ai?
Mặc dù kết quả dường như đã định như thế, nhưng Giang Du vẫn thở phào nhẹ nhõm vì mình đã thoát được một kiếp.
Giang Du cười khẽ nói: “Xem ra, tinh bàn của Lăng sư muội vẫn chưa hoàn toàn thành công.”
Lăng Dao có chút không thể chấp nhận: “Tại sao lại như vậy, ta trước đó rõ ràng đã thử qua… Những người mà tinh bàn nói có ân oán với ta, ta cũng đều đã đi tìm họ gây phiền phức rồi.”
Giang Du: ???
Cho nên, đây là lý do mà ngươi trước đó nói “tính rất chuẩn” sao?
Sau khi thử đi thử lại nửa ngày mà tinh bàn vẫn không có phản ứng, Lăng Dao dứt khoát chọn từ bỏ.
Nàng ngẩng đầu hỏi Giang Du: “Đúng rồi, lần này Giang sư huynh ra ngoài gặp được người và chuyện thú vị gì không?”
… Cái chủ đề này ngươi chuyển cũng nhanh quá rồi đó?
Giang Du thầm nghĩ, cậu không trực tiếp vạch trần, mà cẩn thận suy tư.
Chuyện ở Bí cảnh Quảng Tuyền không thể nói cho Lăng Dao, chuyện Kính Dẫn Ma cũng không thể nói, nhưng nếu nói chuyện thú vị thì…
Giang Du trong óc lại lần nữa xuất hiện một bóng hình.
Cậu như suy tư trả lời: “Cũng gặp được một người khá thú vị, trông rất xinh đẹp, là một tán tu, tính tình hơi thất thường, nhưng cũng luôn ra tay giúp ta… chúng ta vào những thời khắc then chốt.”
Chỉ nhìn biểu cảm của Giang Du lúc này, không khó để đoán được vì sao người kia lại “thú vị” trong lòng cậu. Lăng Dao ở một bên lộ ra vẻ mặt hóng hớt, nhưng chưa đợi nàng dò hỏi, Lâm Giản Thanh ở bên cạnh đã mở miệng.
“Tên là gì.”
Giang Du sững sờ một chút, sau đó mới hiểu ra Lâm Giản Thanh đang hỏi tên người mà cậu vừa nói đến, không chút do dự, cậu trả lời:
“Tư Thiên Dịch.”
Giang Du vừa nói ra tên Tư Thiên Dịch, dải ngân hà kia nháy mắt liền trở nên vô cùng lộng lẫy chói mắt, nhìn kỹ lại, thì ra là vô số sợi chỉ vàng được xây dựng giữa hai vì sao, chiếu rọi căn phòng bói toán này sáng bừng như dưới ánh mặt trời.
Lâm Giản Thanh nói: “Chính là hắn.”
Cái gì mà chính là hắn??
Giang Du có chút không hiểu ý Lâm Giản Thanh.
Nhưng cũng giống như trước, Lâm Giản Thanh chỉ nói ba chữ rồi lại rơi vào trầm mặc, Lăng Dao ở một bên thì đầy mặt hưng phấn giải thích:
“Giang sư huynh nhân duyên chính là hắn a! Nhìn xem độ phù hợp này, quả thực chính là trời sinh một đôi!”
Giang Du: “……”
Ngươi có phải đã quên, ta tính là người có liên quan đến khối thấu kính này là ai rồi không?
Giang Du hơi hé miệng, vốn định nhắc nhở Lăng Dao một chút, nhưng khi nhìn thấy giữa hai vì sao trên tinh bàn, những sợi chỉ vàng như biển ánh sáng, ánh mắt cậu dần trở nên dịu dàng, khóe miệng cũng không khỏi nhếch lên, lộ ra một nụ cười.
Trời sinh một đôi.
Nếu là có thể cùng thế giới này thành lập mối liên kết như vậy, dường như cũng không tệ lắm.
Đương nhiên, những hành động này của Giang Du không thoát khỏi mắt Lăng Dao. Nhìn nụ cười ở khóe miệng Giang Du, nàng cười hắc hắc, trong lòng vô cùng đắc ý.
Nàng quả nhiên đoán đúng không sai một chút nào! Người thú vị kia chính là người Giang sư huynh thích!
“Sư huynh, kế tiếp chúng ta hãy tính xem huynh và vị sư huynh rể kia khi nào có thể kết thành đạo lữ đi!”
Đưa ra kết luận như vậy, Lăng Dao càng thêm tự tin vào phát minh của mình, nàng kéo Giang Du, muốn tính toán thêm những thứ khác. Nhưng khi tay nàng chạm vào cánh tay Giang Du, Lăng Dao cũng cảm thấy không ổn, nàng dừng lại động tác, hoang mang nói với Giang Du:
“Giang sư huynh, huynh… sao lại không có linh lực a?”
Trong nhận thức của Lăng Dao, cũng chỉ có Thiên Nhân vượt qua năm lần thiên kiếp mới không còn linh khí tuần hoàn trong cơ thể.
Chẳng lẽ, Giang sư huynh đã là Thiên Nhân rồi sao??
Lăng Dao hơi mở to mắt, trong mắt tràn đầy sự sùng kính, nhưng giây tiếp theo, nàng liền nghe được Giang Du ngữ khí bình thản trả lời:
“Ta trước đó độ kiếp thất bại, hiện tại tu vi mất hết, chính là một người thường.”
Lăng Dao: “Cái này… sao có thể?”
Đã từng lấy sức mạnh bản thân bảo vệ tông môn, Giang Du sư huynh thế mà lại mất đi tu vi, Lăng Dao nhất thời khó có thể chấp nhận, nàng dùng ngữ khí không thể tin được, cũng là không muốn tin, nói một câu như vậy. Ngay cả tinh bàn mới chế tạo của nàng cũng chưa kịp lấy, liền nhanh chóng ngự kiếm rời đi.
Một bên khác, nhìn Lăng Dao hoảng loạn rời đi, Giang Du cũng đầu tiên cảm thấy có chút kỳ lạ, sau đó thở phào nhẹ nhõm.
Lăng Dao là một tiểu công chúa tính cách, đột nhiên biết người bảo vệ mình thế mà lại không còn gì cả, khó tránh khỏi sẽ cảm thấy đau khổ và thất vọng.
Tuy nhiên, nhìn phản ứng của Lăng Dao bây giờ, cho dù đến Luận Đạo Hội cũng sẽ không làm phiền hắn nữa chứ?
Một tháng sau đó, cũng đúng như Giang Du suy nghĩ, Lăng Dao không đến tìm cậu nữa.
Cho đến một ngày trước khi họ đi đến Trữ Quốc, Lăng Dao đến Kiểu Nguyệt Phong tìm Giang Du, nàng cúi đầu ấp a ấp úng nói.
“Giang sư huynh, một tháng nay ta đã suy nghĩ rất nhiều. Trước đây huynh bảo vệ Bích Vân Tiên Cung, bây giờ huynh mất đi tu vi, ta quyết định muốn trưởng thành hơn, bảo vệ sư huynh.”
Ngay sau đó, nàng lấy ra một thứ giống như pháp khí linh kiếm.
“Giang sư huynh, đây là pháp khí ta đã không ngủ không nghỉ trong một tháng để chế tạo cho huynh.”
“Đương đương đương nhiên, linh kiếm tự động tấn công mà dù không có tu vi cũng có thể sử dụng! Sau khi khởi động sẽ tự động tấn công ngẫu nhiên, tuy nhiên vì không có linh khí khống chế nên có khả năng nhất định sẽ chém trúng huynh, nhưng ta tin sư huynh vận khí của huynh sẽ không kém đến vậy đâu!”
“Huynh xem có phải rất thực dụng không, bởi vậy nói cho dù có kẻ thù đuổi giết, sư huynh huynh cũng có thể toàn thân mà lui.”
… Là bị chia/thây mà chết đi.
“Cảm ơn ngươi, Lăng sư muội.”
Giang Du khóe miệng hơi run rẩy tiếp nhận Lăng Dao “linh kiếm tự động tấn công”, trong lòng lặng lẽ bổ sung một câu.
Lời Tác Giả Muốn Nói:
Lâm Giản Thanh: Ta nói, hiểu hay không thì xem ngươi.
Cho nên lời nói không nói xong của thần côn thật sự… Có trăm triệu điểm điểm muốn đánh.
Cảm ơn chương này tiểu 1 đã hữu nghị lên sân khấu ~ Chương sau liền thật sự xuất hiện đó!